Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 23: Khoảng cách




Ngày nhận lớp, hôm đó trường có một buổi chào cờ nhỏ dưới sân, chủ yếu là tâm sự vài điều về năm nay. Nghe đâu trường sẽ xây dựng ký túc xá và sân vận động nữa, quan trọng là được sử dụng điện thoại trong giờ ra chơi. Thích thật luôn ấy! Năm ngoái nếu giáo viên mà thấy học sinh sử dụng điện thoại sẽ bị tịch thu ngay lập tức, đã vậy còn bị hạ hạnh kiểm. Thế là năm nay tôi sẽ có thể cập nhật tin tức về trai nhanh hơn một chút rồi!
- Ê chuyện mày với thằng kia sao rồi?
- Chuyện nào?
- Thì chuyện crush đó. Nghe mày nói nó điện mày mà.
- Thì điện, nhưng ba tháng nay có thấy tăm hơi mặt mũi gì nữa đâu.
- Chắc nó thử mày, nhắm coi có crush được không, không thì bỏ mẹ cho sướng.
Tôi ậm ự quay lên.
Đáng ra tôi đã muốn tránh cái đề tài này rồi, nhưng mà quả thật tránh không nổi. Từ ngày hôm đó, nghỉ hè ba tháng, hắn kiểu như lặn luôn không thấy đâu. Số điện thoại của hắn tôi lưu vào cẩn thận trong điện thoại, nhưng một lần cũng không đủ can đảm điện. Tôi cũng có thể hỏi bé An, nhưng là con bé cứ tưởng tôi uncrush rồi nên dạo đây hai chị em tuy có nhắn tin nhưng hắn lại không xuất hiện trong đề tài của bọn tôi nữa.
Tôi thật sự đang thắc mắc, chiều hôm đó hắn có phải hẹn tôi ra để nói rõ về chuyện tôi thích hắn hay không, hay hôm ấy, hắn định hẹn tôi ra để tạm biệt?
Cố bận rộn cả mùa hè thế mà vẫn không tránh khỏi cảm giác nhớ người ấy.
Ba tháng rồi, không có lấy một tin tức, tôi là đang sợ, nếu như hắn thật sự đi mất thì sao đây?
Đến đây tôi đã chả dám nghĩ nữa, càng nghĩ càng thấy tôi quá lún sâu vào đoạn tình cảm này rồi, đùng một cái người đó biến mất, dùng cái đầu gối cũng sẽ nghĩ được tôi sau đó sẽ tàn tạ ra sao.
Buổi tâm sự rốt cuộc cũng kết thúc, các lớp bắt đầu dọn ghế vào kho rồi đi nhận lớp.
Cả một trường ai cũng mặc đồng phục thể dục, riêng lớp tôi đâm bang mặc áo chuối. Màu vàng đen nổi bật ngay giữa sân trường, bọn tôi kéo nhau rồng rắn vào lớp mới. Một lớp mới với một cuộc hành trình mới mang tên 11C3.
Nếu như năm ngoái học lớp 10 là trên tầng 3 vậy thì năm nay bọn tôi lại học ở tầng trệt, là các lớp không chuyên ở tầng trệt, riêng các lớp chuyên đều ở tầng hai cả.
Tôi vốn dĩ không muốn ngồi bàn nhất nên sau khi gặp con Lợn trong biển người đông đúc liền kéo nó xuống bàn hai ngồi.
Phòng học có nhiều thay đổi hơn, đa phần là hiện đại hơn, có cửa kéo, có cả ti vi cảm ứng. Bàn ghế ban đầu bụi bặm rất nhiều nên kiếm được chỗ rồi thì ngồi yên không dám lu bu, không thì bụi lại dính đầy vào người.
Sau kì nghỉ hè dài đằng đẵng thì tôi cũng gặp lại tụi lớp, chả đứa nào khác cả, chỉ có điều, sỉ số lớp lại giảm đi. Năm ngoái có 30 đứa thì năm nay chỉ còn 27 đứa, hai đứa chuyển trường còn một bạn chuyển lớp, duy chỉ có bốn thằng con trai là vẫn còn ở lại. Tụi nó mà đi nữa thì cái lớp này thành cái gì nữa đây?
Cơ mà, vẫn thấy buồn nhiều, có ba đứa chuyển đi mà nhìn lớp trống đi hẳn, tuy là bàn ghế ở đây được xếp theo kiểu rất ngộ nên trông lớp học hơi xa cách, mong rằng sau khi dọn vệ sinh lớp sẽ ấm cúng trở lại.
Tiếng hò reo từ các lớp bắt đầu vang lên, và rồi những tràn pháo tay báo hiệu giáo viên chủ nhiệm đang trong công cuộc nhận lớp. Tôi theo âm thanh náo động xung quanh bắt đầu thấy hồi hộp. Thế rồi đại boss của chúng tôi cũng tới.
Thời khắc cô bước vào, cùng với tà áo dài xanh biếc như lần đầu chúng tôi gặp nhau, và nụ cười dịu dàng tỏa sắc xuân ấy, lớp tôi như vỡ òa.
Cô Tuyền là giáo viên chủ nhiệm sẽ theo lớp tôi năm nay.
*** mẹ! Cô tôi vừa hiền vừa xinh thế này, con nào nó đồn lớp tôi ngay cô khó nhất trường thế không biết.
Vì là cô cũ lớp cũ nên cũng chả có cái gì để sinh hoạt, cô hẹn cả lớp ngày mai vào trường lao động, mua dụng cụ rồi sau đó thu tiền trả sau. Thế là xong, lớp tôi là cái lớp về sớm nhất trường.
Hôm nay tôi đã mong được gặp hắn, nhưng hi vọng nhiều lại hóa thành thất vọng.
- --
Tổng vệ sinh đầu năm, tôi vào trường cũng khá sớm, đến nơi thì thấy tụi nó đang tất bật chuyển mấy cái bàn ra hành lang. Lớp có 27 đứa thôi nên chỉ được giữ lại vừa đủ không được dư, mà không biết 11C3 năm ngoái thành viên đông lắm hay sao ấy mà có bao nhiêu cái bàn chuyển mãi không hết.
Tôi chạy lại phụ tụi nó lau dọn bàn ghế với cửa kính, một hồi cứ tưởng rãnh rỗi rồi thầy tổng phụ trách lại bắt bọn tôi chuyển mấy chục cái bàn này lên tầng 4 khu A.
Tôi nghe tới đây mà đầu ong cả lên, lớp toàn con gái mà bắt bọn tôi ghênh mấy cái đống này á? Trong khi đây là tầng trệt khu B, lại còn lên tầng 4 khu A, nghĩ sao cũng thấy lớp tôi như con ghẻ của trường vậy! Tức mà chẳng nói được. Đành thôi vậy, chuyển cho nhanh còn về.
Tôi với Thư đứa một đầu rồi khệ nệ vác cái của nợ nặng trịch lên tầng 4. Khổ nỗi hai bọn tôi chênh lệch chiều cao lắm quá nên cái bàn như nặng hơn cả tấn vậy.
Trên đường bắt gặp bao nhiêu người, lớp người ta toàn con trai thấy bọn tôi con gái mà khiêng bàn lên tận 4 tầng, mắt ai cũng trố cả ra.
Thật lòng ấy, là lớp tôi có 23 nam 4 nữ, 4 bạn nữ kia ở lớp quét dọn rồi.
Khiêng được cái bàn lên 4 tầng lưng tôi kiểu như sắp gãy đến nơi, vặn vẹo cho giãn gân giãn cốt rồi lại xuống lớp chuyển tiếp. Có cảm giác như đám học sinh bọn tôi đang bị bắt tập thể dục trá hình vậy, kiểu này khỏi đi tập gym làm gì cho tốn tiền, cứ vô trường hẳn thế nào cũng có việc mà làm.
Về đến lớp thấy còn có 3 cái, tôi mừng rỡ đang định lại khiêng tiếp thì bọn nó xua tay bảo tôi đi tìm ghế, ban nãy chuyển làm sao lại thiếu ghế mất rồi.
Tôi gật gật đầu rồi theo vài đứa nữa qua các lớp khác xin ghế, lên đến tầng hai thì có, nhưng khổ nỗi đến khi tôi xin thì lớp người ta lại hết.
- Hình như chuyên Anh còn, chạy bển hỏi thử đi Vi.
Tôi ngóng theo bóng lưng tụi kia với cái ghế đang dần xa, lại nhìn qua lớp Anh với tâm thế ũ rũ.
Nói chứ tôi cũng ngại, từ cái lúc hắn bảo tôi uncrush đi là cả lớp hắn cũng chẳng trêu tôi nữa. Nếu như là lớp hắn biết chuyện này thật thì còn ngại hơn cả lúc tôi còn crush hắn nữa cơ, tuy bây giờ tôi cũng còn thích hắn nhưng mà là thích trong âm thầm thôi! Bị người ta từ chối thế kia, mặt tôi cũng không dày đến mức bỏ qua mọi thứ mà tiếp tục theo đuổi hắn.
Tôi cứ đứng đó chần chừ mãi mà cũng chả nhờ ai lấy hộ được nên lấy hết can đảm, hít sâu tự đi.
Đến trước cửa lớp, ai ai cũng bận rộn dọn dẹp nên tôi thấy hơi lo lắng, lỡ kêu mà bị bơ chắc thôi tôi về lớp luôn cho rồi. May sao tôi vừa hỏi đã có người trả lời, chỉ là không biết tên bạn này là gì.
- Lớp còn dư bốn cái đó Vi.
- Vậy cho tui xin một cái nha!
Bạn nam đi xuống cuối lớp vác một cái ghế đến, trong lúc đứng đó chờ, có vài bạn đã nhận ra tôi. Các cậu ấy cười tươi chào tôi rất thân thiện, tôi cũng theo đó mà vui vẻ.
Ghế tới, còn chưa kịp đưa tay ra nhận thì đã thấy bạn ấy kiểu rất ngạc nhiên hỏi tôi.
- Vi khiêng hả?
Tôi gật đầu, tôi không khiêng chứ ai khiêng?
- Xa lắm đó vác sao nổi?
- Có một tầng ăn thua gì, đến vác cái bàn lên tầng 4 tui còn vác nổi cơ mà.
Tôi cười xuề xòa, ai cũng nghĩ tôi nhỏ con yếu đuối, chứ thiệt ra sức tôi như sức trâu vậy. Đang xua tay bảo không sao với cậu bạn thì cùng lúc đó hắn đi tới, bạn nam đột nhiên hô tên hắn lên, tôi cũng vì vậy mà giật nảy mình.
Đây là lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau, sau khi tôi cưỡng hôn hắn ở quán Karaoke ba tháng trước.
- Khoa, mày khiêng cái ghế này xuống C3 đi.
Hắn ban đầu ngớ cả người, giây sau mới nhận ra tôi đang đứng cạnh đó, tuy rằng chỉ là liếc qua thôi.
- Tao hả?
- Chứ ai? Mày đi nhanh đi, mấy cái bàn để tao. Để Ngọc Vi vác chắc không nổi đâu.
Làm gì mà không nổi chứ?
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng tôi vẫn cố nhìn theo hành động của hắn, mà hắn im lặng, cho nên tôi tự nhiên thấy buồn não buồn nề.
Thôi thì chắc hôm đó hắn rõ ràng là muốn nói rõ chuyện tôi thích hắn thật, chắc là lại giống hôm ở nhà hắn kêu tôi uncrush hắn đi chứ gì.
Tôi không muốn làm hắn khó xử nên chủ động quay qua bạn kia giành lại ghế, còn đang cười phớ lớ chưa kịp nói gì thì bên tai lại vang lên giọng hắn, cái ghế trước mặt cũng bị giành đi mất.
- Đưa tao.
Bạn kia cười tươi trông hớn hở lắm, hối thúc tôi đi nhanh lên còn ra dấu "fighting" với tôi.
Nói không vui là không đúng, nhưng nói vui thì cũng không phải. Nếu như hắn thật lòng muốn giúp thì đã giúp ngay từ đầu rồi, nghĩ nãy giờ cũng không biết hắn đang có ý gì.
Tôi chạy lên đi cạnh hắn, hắn không nói, tôi cũng không nói, không khí vì thế đâm ra ngột ngạt hẳn.
Tới chân cầu thang, tôi thấy dù sao cũng khuất lớp Anh một đoạn xa rồi, hắn chắc cũng vì thể diện mới giúp tôi thôi. Không nên làm phiền hắn nữa thì tốt hơn.
Nghĩ thế nên tôi liền chạy nhanh hơn chắn trước mặt hắn rồi vờ vui vẻ đưa tay ra giành lại ghế.
- Mày đưa đây tao khiêng cho.
Rốt cuộc là hắn bước qua một bước, mặt lãnh đạm tặng tôi một rổ bơ to tướng đi thẳng. Cái nét mặt, quả thật lạnh lùng đau tim người ta.
Ai nói con gái khó đoán? Tôi là tôi thấy bọn con trai còn dở chứng hơn nhiều nữa.
Đến trước lớp, hắn thấy cô tôi đang đứng đó liền lễ phép hỏi nên để ghế ở đâu. Cô tôi ban đầu ngạc nhiên, thấy tôi đang tẽn tò đi phía sau liền cười rất nham hiểm, tôi cũng vì thế mà rùng mình.
- Em thấy chỗ nào trống thì để đó là được.
Hắn dạ một cái rõ ngoan, tôi tất nhiên không thể đứng đây mà phải theo hắn vào lớp, vừa đi vừa có thể nghe vài lời châm chọc của lũ bạn xung quanh. Nhưng tôi vốn dĩ đang rất rối, nên cũng không có tâm trạng mà phản ứng lại tụi nó, chứ không phải là gạo nấu thành cơm đâu mà lũ này nó cười đen tối thế kia.
Hắn đặt ghế xuống, vừa đứng lên là quay qua hỏi tôi.
- Vi không có gì muốn nói à?
Hả? Nói cái gì giờ?
- À! Cảm ơn mày.
- Thế thôi?
- Chứ sao giờ?
Tôi ngơ ngác hỏi lại, nói rồi lại nhận ra mình nói luôn suy nghĩ của bản thân. Hắn nghe tôi nói xong thì mặt không cảm xúc liền lướt qua, trong một giây vỏn vẹn khi đi qua nhau ấy tôi nghe thấy giọng crush rất trầm ấm, nho nhỏ vang lên nhẹ bên tai.
- Ra về tao chờ mày ở nhà xe.
Tôi ngớ cả người, vội quay lại đã thấy hắn ra tới cửa lớp và chào cô tôi mất tiêu.
Cả lớp bắt đầu dọn dẹp xong xuôi, vào lại chỗ ngồi rồi lại nhận ra bên tổ ba ít thành viên quá, vỏn vẹn có bảy đứa.
Cô bên trên hối thúc, cả lớp hầu như ai cũng không muốn đổi chỗ. Tôi chẳng ra cũng không muốn đi, nhưng vì con Lợn nó bảo, bên tổ kia thiếu người mà tổ tôi lại dư người, với cả bên kia có cả Anh với Yến.
Tôi ngồi nghĩ một hồi thì cùng con Lợn xách cặp qua tổ ba ngồi, khỏi làm cô khó xử mà cũng khỏi làm lớp thêm bận tâm.
Có cái, năm ngoái ngồi tận bàn đầu, năm nay chui xuống tận bàn cuối, tầm nhìn khác hẳn một trời một vực.
Yến ngồi với Thảo Trang ở bàn hai, Anh cùng với Nhã ngồi bàn tư ngay trên tôi, còn tôi với con Lợn tất nhiên là bàn năm, bàn cuối cùng của tổ.
Cô cứ nhìn tôi mãi hỏi tôi có thấy đường không?
Tôi lùn chứ có đuôi đâu mà.
Thế nên tôi lắc đầu cười khì, may sao cũng không bị chuyển chỗ.
Vẫn như năm ngoái tôi ngồi bên ngoài còn con Lợn ngồi bên trong, lần này còn ngồi cạnh cửa sổ mát mẻ thơ mộng, rất hợp với việc viết truyện của tôi. Với cả phòng học năm nay nằm ở tầng trệt, lại ngay sảnh phụ gần canteen, từ nay muốn ra canteen khỏi cần phải chạy sứt quần giành đồ ăn rồi!
...
Một lần nữa, lớp tôi lại là cái lớp ra sớm nhất mặc dù hôm nay tôi thấy lao động luôn chân luôn tay muốn sấp mặt. Và tất nhiên là lớp Anh chưa có ra.
Tôi chán nản ngồi vắt vẻo trên xe, nhìn lũ bạn đang lần lượt lấy xe ra rồi về dần mà tâm trạng hồi hộp không thôi.
Crush định nói cái gì với tôi ấy nhỉ? Không phải là lại từ chối đó chứ?
Tốt nhất là không nên, mới đầu năm, kêu người ta chờ xong còn cự tuyệt tình cảm nữa thì mất nhân tín lắm. Mà crush tôi là một người rất dễ thương, cho nên chắc chắn sẽ không đâu.
Mà nghĩ lại cũng lâu rồi nhỉ? Dễ thương? Từ khi nào mà từ dễ thương được tôi nghĩ đến đầu tiên mỗi khi nhớ về hắn, lại thay vào từ lạnh lùng mất rồi.
Lâu lắm rồi từ khi tôi được thấy nụ cười hình hộp đáng yêu của crush, hình như là từ lúc tin đồn tôi thích hắn lan ra thì giữa tôi với hắn đã hình thành một bức tường vô hình thì phải, có thể nói, tôi thật sự sắp quên mất tính cách dễ thương đáng yêu của crush trước kia rồi!
Nói thật, nếu như là từ chối, chắc tôi sẽ không đủ can đảm thích hắn nữa mất.
- Làm gì ngồi đây?
Tôi đang trôi theo nỗi buồn xa xăm vạn dặm, từ đâu giọng nhỏ Duyên thánh thót vang lên. Tôi là đang rất chán, thấy nó rồi giống như là vớ được chiếc phao cứu sinh liền bám vào không buông.
Nó đáp lại tiếng gọi đầy thân thương của tôi bằng một nụ cười tươi, vểnh mông đi lại ngồi cạnh tôi rồi hai đứa bắt đầu nói chuyện.
Chủ yếu là nó nói tôi nghe, nội dung là về thằng ghệ nó mới quen vài tháng trước. Nó cứ thao thao bất tuyệt về một bạn trai bên Úc học giỏi, giản dị nhưng rất quan tâm nó.
Tôi trong tiềm thức chỉ có crush là tuyệt vời nhất, cho nên ngồi nghe tuy thoáng qua rất chăm chú nhưng tâm trạng vốn dĩ là không có ở đây. Đến khi nó đưa hình bạn trai nó cho tôi xem, tôi theo vô thức mà reo lên rất vui vẻ.
- Eo ơi bạn trai mày xinh thế! Y như ảnh mạng.
Và chẳng có gì đáng nói nếu như ngay lúc đó hắn đã đứng trước mặt tôi.
Tôi ngượng chín mặt, con Duyên cười phớ lớ tạm biệt tôi đi mất, còn hắn vẫn là khuôn mặt vô cảm đáng ghét nhìn tôi.
- Ra đây với tao một chút.
- Thôi ở đây nói luôn đi.
- Các bạn ra nhiều rồi, đứng đây cản đường người ta.
Tôi nghe thấy có lý, gật đầu ngại ngùng đi theo hắn. Hắn dẫn tôi ra bậc tam cấp phía sau hội trường, cái chỗ mà hồi cắm trại hắn với tôi cùng nhau ngồi nói chuyện.
Người trước mặt dừng lại, tôi cũng dừng lại, hắn quay qua, tôi ngước đầu lên nhìn hắn. Lại thấy, hôm nay hắn đẹp trai quá!
Cho nên tôi tự động dịch về phía sau một chút, cũng không dám nhìn nữa, nhìn rồi tí lại nổi hứng nói mấy câu dở hơi là chết.
- Nghỉ hè vui không?
Hẹn tôi ra là để hỏi cái này ấy hả?
- Bình thường.
Tôi trả lời rồi, hắn cũng không hỏi tiếp, cứ im lặng đứng đối diện nhau như thế. Lúc lâu sau tôi mới nghe giọng hắn vang lên rất nhẹ nhàng.
- Vi còn thích Khoa không?
Tất nhiên là còn, nhưng lại có chút mơ hồ không chắc chắn.
Nhưng hắn hỏi vậy làm gì? Không phải nếu tôi nói tôi còn thích hắn thì hắn sẽ kêu tôi ngừng thích hắn đi, còn nếu tôi nói không chắc hắn sẽ vui vẻ thở phào nói tốt lắm?
Thế nên tôi chỉ cúi đầu không trả lời.
- Tao hẹn mày ra đây để muốn nói với mày một chuyện, tao nghĩ tao nên nói, vì dù sao cũng không muốn thấy mày buồn.
- Ban đầu là vì mày có nét giống Huỳnh Anh nên tao mới có để ý đến mày, nhưng sau này khi tiếp xúc tao mới biết tao đối với mày không chỉ đơn giản như thế! Đến khi có thể xác nhận chính xác tình cảm này rồi tao mới nhận ra có lẽ tao đã thật sự bỏ lỡ mày. Buổi tối hôm đó, tao không biết bản thân tao đã làm mày buồn nhiều vậy.
- Minh Vi, tao không muốn trốn chạy nữa, thế nên có thể nào, trả lời thật lòng một câu của tao không?
- Mày hỏi đi.
- Tao còn cơ hội không?
Đột nhiên lại nghiêm túc thế này có chút không quen, không khí có phần vượt tỷ khối 24 mà đè nặng lên khí quản làm hô hấp cũng thấy khó khăn.
Con người ta không ai muốn làm người thay thế, tôi cũng không phải ngoại lệ. Khi nghe Bảo An nói, tôi lúc đó tuyệt vọng đến mức không cho phép bản thân tiếp tục thích hắn, tuy sau đó cảm xúc ổn định rồi lại vì hắn bỏ qua tất cả. Nhưng ba tháng qua, hắn đột nhiên biến mất rồi đùng một cái quay lại như chưa hề xảy ra chuyện gì. Câu chuyện này, tuy đã biết từ trước nhưng nghe từ chính hắn lại là một cảm giác hoàn toàn khác. Có chút gì đó đắng ngắt ở cổ họng, mà lòng lại rối bời khó xác định.
Tôi vì hắn mà theo đuổi, vì hắn mà bỏ đi cả lòng tự trọng vốn có của một đứa con gái, lại nhận ra người ta vốn coi mình là một người thay thế không hơn.
Tôi tất nhiên là biết hắn đang tỏ tình với tôi chứ. Có điều, hắn hỏi hắn còn cơ hội không? Tôi không biết. Hiện tại, tôi thích hắn, nhưng tôi thật lòng không biết hắn thích tôi vì tôi là chính tôi, hay vì tôi giống cô bạn kia. Căn bản, tôi không dám tiến tới, cũng không dám lùi, mọi thứ xung quanh mơ hồ đến ảo vọng.
Tôi đột nhiên lại cảm thấy sợ tình cảm của hắn.
- Bảo Khoa, ngay từ đầu mày là người kêu tao dừng lại.
Ánh mắt người đối diện bỗng nhiên tối đi rõ rệt, tôi chỉ kịp nhìn lướt qua như thế, cơ bản bao lâu nay vẫn không thể nào nhìn vào mắt hắn nổi.
Cứ im lặng như thế, một hồi lâu sau hắn mới lên tiếng, có điều, giọng hắn khi ấy nhẹ đến mức tựa hồ gió cũng có thể cuốn đi.
- Tốn thời gian của mày rồi, thật lòng xin lỗi!
Cậu bạn đẹp trai với tính cách vui tươi hồn nhiên tôi từng biết, với hắn của lúc này giống như hai người hoàn toàn khác nhau. Hắn của khi ấy, nhỏ bé đến đau lòng.
Từ trước đến nay, tôi chạy theo hắn đã quá mệt mỏi rồi, bị hắn bỏ lại một đoạn xa đến không thể nào đuổi kịp, đến khi hắn nhận ra phía sau hắn luôn có một cô gái sẵn sàng dùng cả Thanh Xuân ở bên hắn, đến lúc đó khoảng cách giữa bọn tôi đã quá xa rồi! Quá xa để có thể thu hẹp...
Thời khắc khi tôi đi qua hắn, tôi cứ ngỡ chúng tôi đã thật sự bỏ lỡ nhau.
- --
Lúc nghĩ giữa hai học kì tui đã cố gắng năng suất lắm rồi! Định viết rồi up một mạch để kịp cho trong truyện đón tết luôn nhưng rốt cuộc là viết không nổi.
Tui định đăng chương nhân dịp Valentine nhưng thấy không đủ đô nên thôi giờ đăng luôn:v Sáng mai dự lễ xong là tui nghỉ tết luôn các cô ạ! Chuẩn bị về quê đón tết rồi~~
- --
Cà Mau, 10/02/2018, 00:52 a.m
Ngoc_vi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.