Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 3: Đậu vào trường Chuyên




- Mắt Hí đưa bát mẹ bới thêm cơm cho nào.
- Ăn dưa hấu không con gái?
- Chút nữa có muốn uống trà sữa không? Ba mẹ ra ngoài sẽ mua cho con.
Tôi tí tởn gật đầu lia lịa còn mồm và tay thì cứ hoạt động liên hồi, hai chân bên dưới bàn không kìm được mà vung vẩy loạn xạ còn trong đầu thì cứ nhảy nhót mấy điệu vui nhộn. Lão anh bên cạnh gắp cho tôi một con tôm chiên bột giòn nóng hổi, nhưng vẫn khốn nạn chêm vào một câu châm chọc tôi.
- Mày nói với tao mày đậu, tao còn nghĩ mày sẽ vào được Chuyên Anh, ai ngờ đâu...
Tôi khó chịu lườm lão anh một cái, tay cầm đũa quả thật muốn xông đến đánh người. Anh trai nhởn nhơ đáp lại ánh nhìn của tôi, sau đó vểu môi tiếp tục nói.
- Rõ là anh em ruột mà mày chẳng giống tao chút gì sất. - Đoạn, anh quay qua nhìn hai vị phụ huynh vờ tỏ vẻ đáng thương, - Con học Chuyên Toán 1 đây này, ba mẹ đừng có chiều mỗi nó thế. Con tủi thân đấy!
Ba tôi dùng biểu cảm không thể tin nổi nhìn anh trai, nhăn nhó buông một câu.
- Đôi khi ba tự hỏi không biết khi nào mày mới có người yêu đấy con trai. Cuối cấp rồi mà còn trẻ con như thế, lại đi chấp vặt em gái.
- Con có trẻ con thì làm sao chứ? Rõ là con còn chưa được 18 tuổi.
Mẹ tôi bật cười thành tiếng với bộ dạng trẻ trâu của anh, gắp cho lão một con tôm vào bát rồi dịu giọng.
- Gớm lắm ông tướng, ăn nhanh đi này.
Anh trai nhìn mẹ với con mắt long lanh như cún, sau đó quay qua ba hậm hực và cuối cùng là nghênh mặt nhìn tôi như kiểu cái nhà này không phải chỉ có mỗi tôi là được cưng chiều. Tôi đáp lại ổng vô cùng khinh bỉ, không tự chủ được mà buông ra hai chữ "trẻ trâu". Lão anh vì thế mà đột nhiên mặt mày hầm hố, không đợi ổng tiếp tục ức hiếp tôi thêm nữa, bên dưới bàn tôi liền đá ổng một cái sau đó thản nhiên cho cơm vào mồm nhai ngon lành, còn anh trai nghiễm nhiên trúng kế mà rú lên, tiếp đấy quay qua tôi rống.
- Mày bị điên à con này?
- Cái thằng này, con mà cứ léo nhéo trêu em ba sẽ tịch thu máy chơi game.
- Ơ? Không có, là nó mà... nó đá chân con...
Dẫu anh trai có ra sức rơm rớm giải thích như thế nào thì tất nhiên ba mẹ cũng sẽ không tin. Thế là ổng đành hậm hực không gây sự nữa, yên ổn ngồi nhìn tôi được ba mẹ cưng chiều đến cung trăng.
...
Bản nhạc không lời của Yiruma vang đều trong quán cà phê sách. Vì tọa lạc ở một con hẻm khá khuất đô thị nên ở đây có một không gian rất thoáng đãng và yên bình. Cộng thêm tiếng lộp bộp từ những hạt mưa tấp vào cửa kính, phóng tầm mắt ra xa, một màu trắng xóa bao phủ khắp mọi nơi. Tất cả tạo nên một không khí êm đềm hơn cả...
- Đậu được vào trường Chuyên mừng hết lớn mày ạ! Thế mà về nhà mẹ lại nghĩ đó là bình thường ý chứ, chẳng mừng cùng tao gì hết.
Hơ hơ, đây là thực trạng của mấy đứa học giỏi đấy, cố sấp mặt nhưng đạt được kết quả thì xung quanh chỉ xem đó là đương nhiên. Đôi khi nghĩ đến lại thấy ức, nhưng nói lại thì sẽ bị bảo là khiêm tốn quá.
Khiêm tốn cái đéo ấy!
- Đậu Chuyên rồi, tụi mình đi đâu ăn mừng đi.
Con Lợn ngước lên khỏi cốc trà sữa sau một hồi đau thương kể khổ, tôi cũng cười cười lại, gật đầu đồng tình.
- Tối nay triển luôn đi!
- Vậy sáu giờ nha, không dây thun.
Ai dây thun biết liền, với con Lợn hẹn sáu giờ chính là bảy giờ mới đến, đôi khi thật tức muốn điên lên khi nó cho tôi chờ biết bao lâu mới vác mặt tới.
- Ê rồi mày coi khi nào trường thông báo nhập học để còn đóng tiền nữa.
- Tháng tới vô nhận lớp hay sao ấy.
- Sao biết?
- Bữa mới đi xong còn gì?
À, hình như có đi thật, đến trường xong còn xách xe đi mua trà sữa cơ mà. Thật đau lòng cho cái não cá vàng của tôi.
- Lớp mình có năm nam mày ạ!
- Hả?
Gì đấy? Nó vừa nói gì đấy? Tôi nghe không rõ.
Nó chán nản lặp lại.
Tôi chớp mắt hỏi lại.
Nó trả lời.
Tôi hỏi.
Nó...
À! Chẳng còn phần tiếp nữa vì sau khi tôi giả điếc quá nhiều lần thì nó lườm tôi cháy cả mặt, vểu môi chẳng thèm trả lời.
Sao lại có thái độ đó với tôi chứ? Tôi cũng chỉ là không tin vào sự thật tàn nhẫn này thôi mà. Tôi không sai. Tôi rất đáng thương. Lớp tôi cũng thật đáng thương.
Tối hôm đó, tôi đã lên trang chủ trường tìm danh sách lớp. Nhìn đi nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, ngó nghiêng ngó dọc. Và lúc ấy, tôi chính thức lâm vào tình trạng chết lâm sàn.
Còn đâu ra mối tình cấp ba đầy thơ mộng dưới nhánh hoa phượng? Còn đâu cậu bạn cùng bàn học giỏi, đẹp trai? Còn đâu những ngày được nắm tay người thương dạo quanh sân trường và những khi hẹn hò lén lút giờ ra chơi?
Tại sao, đời lại bất công với tôi như thế?
...
Hôm nay đi nhận lớp, tôi với tâm thế cực kì háo hức mà dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Nói cho nó trịnh trọng chứ tôi chỉ tắm thôi chứ cũng không làm gì quá đáng. Căn bản thì đến một cây son tôi cũng không có thì cũng đủ hiểu rồi. Muốn điệu đà cũng không có cơ hội.
Buộc tóc lên, thay bằng dây cột có hình quả dưa hấu này rồi khoác thêm cái áo ngoài là đáng yêu phết rồi.
Chả phải tự luyến đâu mà là ai gặp cũng khen nên thôi tôi cứ tạm tin tôi dễ thương vậy!
Đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu, thấy ổn rồi tôi mới với lấy cái balo đựng ít vật dụng cần thiết rồi mới đi.
Nhưng rõ là dù tôi có tính kĩ đến cách mấy thì vẫn có sơ hở khi bản thân không khác gì một con mù đường đích thực.
Gửi có cái xe mà ngốn của bố mày tận mười lăm phút. Tôi đéo thể tin được tại sao tôi vác mông rời khỏi nhà sớm như thế, mà đến đây lại muốn sát giờ đóng cổng.
Cái nhà xe rộng thênh thang mênh mông nên tất nhiên là xe cực kì nhiều. Tại đi trễ nên không thảnh thơi được, người với chả xe đông như kiến vỡ tổ, xếp cả một hàng dài kiếm chỗ cho cái xe yên phận mà tôi mệt bở cả hơi tai. Đã vậy mấy chỗ gần đều bị chiếm hết trơn, nên tôi phải gồng cái thân ốm yếu này dắt xe xuyên qua giữa biển người. Cuối cùng cũng có chỗ đỗ, có điều nó ở tuốt trong góc, trong xó nhà xe. Gửi đã muốn hụt hơi, tí lấy xe ra chắc tắt thở. Tôi đau lòng nhìn con xe của mình trong nỗi đau thương nhưng rồi dứt áo ra đi khi nhận ra chỉ còn chưa đầy mười lăm phút nữa trống sẽ đánh.
Tôi còn phải bận đi tìm lớp.
Cái trường rộng như cung điện hoàng gia, đi gì mà đi hoài không thấy lớp tôi ở đâu. Lội thang từ tầng trệt lên tầng hai, từ tầng hai lên tầng bốn lại chợt nhận ra nãy giờ qua lộn địa bàng của mấy anh chị 12. Thế là tôi lại co giò chạy đi tiếp, may mà khu B và C cạnh nhau lại còn được nối với nhau nữa không bắt tôi xuống tầng trệt rồi lại lên tầng bốn có mà chết ngất.
Nhưng dẫu bị lạc đường thì tôi vẫn không quên tia mắt đi kiếm trai đẹp. Quả là xứng với cái danh xưng học sinh trường Chuyên khi mà mỗi tấc đất thì lại xuất hiện một anh trai đẹp đến tỏa sáng rạng ngời. Hơn nữa mấy chị gái cũng xinh không kém, dáng dấp cao ráo thon thả và ăn mặc phong cách như bên Hàn Quốc làm tôi cứ ôm tim thở hồng hộc mãi.
Cuộc đời học ở một ngôi trường toàn những người xinh đẹp và giỏi giang thế này thật làm tôi phởn đến phát rồ.
Và sau hơn mười phút chạy sấp mặt, tôi đã may mắn tìm ra tổ ấm của mình. Cái tên "10C3" được in rất to và đẹp trên cửa lớp.
Tôi bỗng nhiên lại trở nên hồi hộp, tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Thật ra tôi không phải kiểu người hướng ngoại, ngược lại còn rất nhút nhát. Trước người thân thì vui vẻ bao nhiêu có bấy nhiêu nhưng người lạ thì toàn im lìm như trầm cảm. Bởi thế mà chả có bao nhiêu bạn bè, đếm đi đếm lại những người khiến tôi bộc lộ hoàn toàn cảm xúc chỉ có con Lợn, còn chơi được thì chỉ chưa đến mười người.
Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng kìm chế sự ngại ngùng bối rối, tay bấu lấy vạt áo mà run rẩy bước vào bên trong. Có lẽ sau khi chạm chân qua thềm cửa phía bên kia, tôi nên cười tươi một cái thật tỏa sáng rồi mới đi tìm một chỗ ngồi thích hợp, định cư một chút và bắt đầu trò chuyện làm quen với mọi người chung quanh.
Nhưng rồi suy nghĩ chỉ mới dừng đến đấy, và chân tôi thì chỉ mới vừa đặt xuống nền gạch phía trong lớp thì thình lình một xúc cảm mạnh bạo từ phía trước va ập vào tôi. Cả người vì bất ngờ mà ngã ra sau, còn đầu óc thì quay cuồng đến chóng mặt. Một cơn đau ê ẩm từ lưng truyền đến. Quanh tôi vang lên tiếng xôn xao đầy kinh ngạc.
...
- --
Cà Mau, 04/01/2017, 10:04 p.m
Ngoc_vi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.