Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 39: Cậu có nghĩ cho tôi không?




- Mày đếm lại xem đủ chưa?
- Một triệu này, hai triệu, ba triệu... sáu triệu không trăm tám mươi sáu nghìn, ê sao thiếu mất bốn nghìn rồi?
- Ể? Sáng nay đếm đủ mà ta?
- Huhu sao tao biết, - Đoạn, tôi qua thằng Nam đang ngồi cạnh hỏi, - Mày có bốn nghìn không? Cho tao xin với.
Nó nhướn mày, rồi đưa tay xuống túi quần lấy ví ra đưa tôi hai tờ tiền lẻ, hớn hở cảm ơn nó rối rít rồi hợp chung với đống tiền triệu đang cầm trong tay. Tôi cùng con Lợn run rẩy đi đến bàn thu ngân, xin giấy chuyển khoản rồi cẩn thận điền thông tin vào phiếu.
Đời tôi quả thật chưa bao giờ cầm số tiền lớn như thế này trong tay, cũng chưa bao giờ tiêu số tiền nhiều đến thế nên có chút lo lắng. Kiểm tra đi kiểm tra lại số tài khoản mà tôi vừa viết đến vài lần để tránh khỏi sai sót, sau đó mới can đảm đưa cho chị thu ngân.
- Hai đứa mày chuyển gì mà nhiều tiền dữ?
- Bomb đó, lightstick của BTS ấy.
- À, là cái cây đèn dùng cho fan K-Pop đó hả?
Tôi gật đầu, nó ồ lên rồi nói tiếp.
- Thế đống kia là bao nhiêu cây? Rồi một cây bao nhiêu lận?
- Tám cây, bạn tao cũng mua nữa, một cây bảy trăm sáu chưa tính ship.
Thằng Nam trợn mắt há hốc miệng, nhìn tôi với con Lợn bằng ánh mắt kinh ngạc rồi nhỏ nhẹ buông hai chữ.
- Rich kid.
Rich cái quần chứ rich, tiền lì xì của tôi thế là hết sạch sành sanh rồi. Thời khắc tôi bước chân qua cánh cửa ngân hàng cùng tờ giấy với dấu mốc "đã chuyển tiền" trong tay, cả người tôi bần thần đến bước đi cũng không còn cảm giác.
...
Tôi đến nhà Tiến Dũng vào hơn ba giờ một chút, vào trong thì đã thấy tụi kia đang phè phỡn nằm dài trên ghế mở tivi quẩy nhạc. Vứt cái balo qua một bên, bao nhiêu cảm giác tội lỗi vì đến trễ, nhìn bọn nó xong liền bay đi không còn vướng lại chút gì nữa.
- Tao tưởng tao đến trễ nhất rồi chứ?
Hòa Trân đang ngồi bấm điện thoại gần đó, vừa chép miệng vừa cười cười lắc đầu.
- Trễ gì đâu, tụi con Trinh con Hân vẫn chưa đến nữa mà.
- Rồi Uyển Nhi đâu?
- Na nó vừa đến tức thì nè, mà đói quá nên xách xe đi mua đồ ăn rồi.
Tôi bằng biểu cảm cạn lời khi nhìn thằng Nam vừa đến đã ngồi cái bẹt xuống ghế rồi móc điện thoại ra bấm như đúng rồi. Đấy đấy, cái tình hình này mà cứ tiếp diễn thì xem có kịp cho hội trại hay không đây. Tôi thở hắt ra chán nản, hướng chỗ con Nhi đang ngồi chăm chú cắt cánh hoa gần đó rồi ngồi cạnh.
- Được nhiêu bông rồi mày?
Tôi đưa mắt lên dãy hoa Hướng Dương đang dựng cẩn thận trên tường, từng cánh hoa vàng ruộm xếp chồng lên nhau, tâm là vòng nhụy đen và điểm lên cả cành cây là những chiếc lá to bản, tổng thể đẹp đến suýt soa, và nó cũng là thành quả cho công sức của cả đám vài tuần nay.
- Năm, nếu tính luôn mấy bông chưa ghép vào thân cây.
Thế là còn ba thôi, tôi gật gù rồi cúi xuống tập trung chuyên môn se đầu cánh hoa của mình từ đống hoa lá mà con Lợn đang cắt rồi vứt cho. Làm được đâu mười mấy cánh thì Hòa Trân quay qua hất mặt hỏi cả bọn.
- Uống trà sữa không? Trinh với Hân mua cho.
Eo ơi trưa hai giờ nắng cháy cả da, có cốc trà sữa mát lạnh thì còn gì bằng? Tôi hứng khởi giơ tay hưởng ứng đồng thời gật đầu lia lịa cho sự nhiệt tình của mình. Trân nhìn xung quanh xong gật gù rồi nói vô điện thoại.
- Sáu ly luôn nghe!
Ngồi cách Trân những ba mét nhưng tiếng cười của con Trinh tôi vẫn nghe rõ mồn một, cái gì mà tụi mày ham ăn ham uống thế các thứ.
Lát sau thì Hân với cái Trinh cũng đến, cùng với mấy túi trà ngon lành trên tay, hai chúng nó vừa bước chân vào cửa thì Na về, với túi mì tôm và vài quả trứng gà.
Hẹn một giờ trưa mà gần ba giờ mới lại đủ, đã vậy còn bị đống đồ ăn kia quyến rũ nên việc cắt hoa cắt lá nhanh chóng dẹp gọn qua một bên.
Na nó mua hơn mười gói mì lận, hỏi đứa nào ăn giơ tay rồi nó đi nấu, mà tôi thì không đói nên là chẳng tham gia làm gì, con Lợn cũng vậy, mặc cho đám chúng nó nài nĩ ăn cho vui.
No vãi đái, thêm cốc trà sữa matcha to bành thế này thì ăn mì cho vỡ bụng à? Dạ dày của tôi chẳng lớn như tụi nó đâu.
Rồi đám chúng nó kéo nhau hớn hở xuống bếp nhà Trần Nhi úp mì với trứng gà ăn, còn mỗi tôi với con Lợn trên này, hai đứa cũng lười nên là lên ghế ngồi mở tivi nghe nhạc.
Nhanh thật đấy, mới đây mà đã đến hội trại rồi. Không như năm trước là cả lớp họp lại một chỗ rồi cùng làm, năm nay chia nhóm ra, có nhóm ẩm thực này, nhóm làm trại, nhóm thiết kế trang phục cho đêm diễn và nhóm trang trí. Tôi ở nhóm trang trí cổng trại, cùng với con Lợn, và chính xác là cái nhóm làm đề án Anh Văn đấy, khỏi kể chắc cũng biết có ai rồi nhờ?
Con Hân làm chủ trì đợt này, nó ra chủ đề là hoa Hướng Dương, cả bọn sẽ mua giấy nhúng về cắt thành hình lá hình cánh hoa rồi dùng súng bắn keo gắn vào thành bông hoa với đường kính đến tận 20 xen, to vật vã luôn, to hơn cả mặt con Na cơ, à không, to hơn cái mặt luôn, nói xấu nó có mà tôi bị nó ghì cổ đến tắt thở mất.
Hơn hai tuần gần đây, mỗi trưa hơn một giờ đều có mặt tại nhà Trần Nhi làm hoa, thì cũng xong kha khá rồi đấy, mỗi việc quan trọng là cành cây có hơi khó nhằn. Ban đầu là định dùng ống nước, nhưng trông thô quá nên đổi lại là cành cây bình bát, cứng lại đẹp hơn nhiều luôn cơ mà khó tìm lắm, cả nhóm đến tám đứa mà kiếm tám cành cây khó khăn kinh lên được, mới có bốn cây mà đã vã cả mồ hôi rồi, đấy là tính luôn việc xách nhau đi chặt trộm nhà người ta rồi. Còn bốn cây nữa thì cả đám bó tay chả dám đi chặt trộm nữa, vào lớp nhờ bọn nó tìm giúp mới đủ đấy. Đây là cả một quá trình đầy gian khó và vất vả.
Từ cái đợt làm hoa làm hoẹt này ngân sách tôi hạn hẹp thấy rõ, tuần thì đi bốn năm hôm, mà mẹ nó, hôm đéo nào cũng ăn cũng uống, có bữa tốn đến hơn năm mươi nghìn vì mua trà sữa, cơm cuộn với cả mấy món lặt vặt này kia. Tính tổng hộ tôi, một tuần trung bình gần hai trăm nghìn, đến hội trại thì tám trăm đấy chứ ít ỏi đéo gì? Chưa tính mấy cái hôm n*ng lên là kéo nhau đi xem phim này kia thì cả triệu luôn.
Giời ơi, không tính thì thôi, tính xong thấy đau lòng vãi. Tôi là tôi đéo hiểu sao tôi ăn vặt được nhiều thế luôn, trong khi cơm ở nhà thì ăn mỗi một bát đã no căng bụng.
Hơn mười phút gì đấy thì mì chín, tụi nó đứa cầm một tô nghi ngút khói, vừa cầm đũa ăn vừa suýt xoa ngon lành.
Tôi rõ là ban nãy chả đói mẹ gì thế mà bây giờ nhìn chúng nó ăn bụng dạ lại thay nhau réo rồn rột. Hỏi Trần Nhi thì nó nói còn hai gói bên dưới, muốn ăn thì tự nấu nước úp, nhưng tôi lười, nên là thay vì ăn chín tôi lại ăn sống. Tôi bẻ mì ra thành từng miếng nhỏ vừa ăn, rưới gia vị cho sẵn lên rồi trộn lại. Eo ơi ngon vãi linh hồn!
Ăn uống xong xuôi thì mới bắt tay vào thi hành nhiệm vụ. Con Lợn, Na với Trần Nhi sẽ cắt giấy, tôi và thằng Nam se đầu cánh cho nó cúp vào bên trong cho thật tự nhiên, Trinh, Trân với Hân thì ở giai đoạn cuối, dán cánh hoa và gắn lên thân cây, một thành phẩm xinh đẹp.
Và vẫn như bao lần, hơn bốn giờ dì bán yaourt sẽ chạy ngang qua, một bịch hai nghìn mà to với ngon kinh khủng, lần nào cũng mua chừng hơn mười bịch hết, cái mỏ nhôm của tụi này thì bụng làm gì mà có đáy nổi. Sau đó sẽ là chuyên mục mở nhạc của thập niên chín mươi, Trinh với Na sẽ nắm tay nhau nhảy điệu cha cha cha quyến rũ trên nền nhạc sống động.
Ngày nào cũng như thế, rộn ràng, vui vẻ và hết sức náo nhiệt. Cả đám toàn thành phần mặn chát như nước biển thôi, nói câu nào là cười lăn cười bò câu đó. Đấy là lý do từ lúc bắt đầu tham gia nhóm trang trí cổng trại với tụi nó đến giờ, tôi vẫn chưa nghỉ hôm nào.
...
- "Đề cho chất phản ứng rồi, từ đó viết phương trình được, rồi dựa vào phương trình suy ra số mol vì Natri dựa vào đề tính được 0,1, xong thì tính khối lượng chất rắn thu được sau phản ứng, nhớ cộng cả phần dư vào là ra kết quả."
Tôi gật gù, rồi cúi xuống cầm viết bắt đầu giải bài.
Chả là đang trong thời kì kiểm tra một tiết, Hóa của tôi thì bạn cũng biết rồi đấy, nó tệ đến mức khiến tôi khóc ngon lành cành đào sau khi đọc đề hồi học kì một. Tuy qua học kì mới đã chuyển qua học Hóa Hữu Cơ, tôi cũng có hiểu rồi làm được kha khá nhưng do nền móng không được tốt nên hay sai mấy cái lặt vặt. Hắn đang giúp tôi lấy 'gốc' môn Hóa lại. Bởi người ta nói, có bạn trai học giỏi Hóa đúng là được việc hẳn ra. Tối nào hai đứa cũng gọi video, hắn giảng tôi nghe, rồi trong khi tôi làm thì hắn lại ngồi ngắm tôi qua màn hình, nghe có chút sến súa.
Nhưng dạo đây, tôi thấy hắn không tập trung lắm. Tức là lúc trước hắn chỉ tập trung chuyên môn giải bài cho tôi thôi, nay lại vừa giảng vừa cầm điện thoại nhắn, cứ được một lúc là lại có tin nhắn đến. Như bây giờ rõ là tôi đã làm xong, nhưng hiện tại hắn lại đang chăm chú đưa điện thoại lên chụp cái gì đó rồi lại tiếp tục hí hoáy nhắn tin, xong xuôi hết ngước lên thấy tôi đang chờ mới hỏi.
- Làm xong rồi hả? Kết quả bao nhiêu?
- 37,6 gam đúng không?
- Không, lại sai ở đâu rồi chứ gì, ra 27,8 mới đúng. Xem lại bài coi có chỗ nào tính sai không.
Cái bài mà hắn nói là cơ bản đây ư? Tính mãi vẫn không ra. Sau một hồi vắt óc thì kết quả mới đúng, định khoe hắn nhưng rồi lại thấy hắn đang cúi đầu nhắn tin. Gương mặt điển trai với tóc mái che quá nửa chỉ còn nhìn được chóp mũi thon gọn, hàng mi cong dài, mày rậm và ánh mắt chăm chú vào điện thoại. Sau hơn vài phút gì đấy thì hắn mới trở về màn hình với cuộc gọi video với tôi, tôi bảo hắn tôi làm xong rồi, hắn mới gật đầu giảng qua bài tiếp theo.
Tờ đề chỉ mới giải được một mặt mà tiếng chuông messenger cứ thế vang lên đều đặn từng giây từng phút. Tay hắn đang lật qua trang tiếp theo nhưng mắt lại hướng về điện thoại.
- Khoa, mày bận nhắn tin với ai à?
- Không gì, bạn nhờ chỉ bài hộ thôi.
Tôi im lặng, dù hắn đã nói rõ như thế mà tôi vẫn cứ cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng biết lý do tại sao bản thân lại đa nghi đến hẹp hòi như thế, nhưng chỉ vì vài dòng suy nghĩ vẩn vơ mà tâm trạng tôi liền chùng xuống.
- Hay hôm nay nghỉ sớm đi, tao hơi mệt.
Hắn nhướng mày, rời mắt khỏi cái điện thoại thu hút kia và nhìn tôi.
- Sao mệt?
- Chắc tại học nhiều quá, với lại không ngủ đủ giấc.
Hắn nghe tôi nói xong thì liếc mắt về phía góc phải máy tính xem đồng hồ rồi mới gật đầu.
- Ừ, vậy mày ngủ sớm đi cho khỏe, hôm nay cũng giải được kha khá rồi.
Tôi mong hắn sẽ nói gì đó, rằng thì tôi nên uống thuốc, rằng thì tôi không nên gắng sức quá nhiều, ít ra cũng là chúc ngủ ngon, nhưng rồi sau đó lại chẳng có gì. Tôi di chuột nhấp vào biểu tượng màu đỏ trên màn hình, quả thật tâm trạng cứ chán chường làm sao đó.
"Ngủ ngoan."
Chắc là do tôi nghĩ nhiều thôi chứ chả sao đâu nhỉ?
...
- Nhanh lên nhanh lên nào, tao không muốn bỏ lỡ giây nào đâu.
Tôi dậm chân tại chỗ đợi hắn, người đang quá hờ hững với bộ dạng gấp gáp đến không thể đứng yên của tôi. Hắn bước lên kịp với tôi, sau đó tôi lại chạy thêm một đoạn, rồi đứng lại chờ hắn, đến lần này thì hắn nắm hẳn tay tôi lại, rồi dẫn vào thang máy bấm nút lên tầng ba.
Hôm nay là ngày công chiếu bộ phim kinh dị hành động yêu thích của tôi, tôi nói với bạn tôi chỉ sợ ma thôi chứ chả sợ cái khỉ gì tất. Với lại tôi cực kì thích zoombie, trong đầu tôi khi nào cũng nghĩ ra cái viễn cảnh bị zoombie bất ngờ xâm chiếm, với vốn kiến thức sâu rộng về xác sống tìm hiểu bốn năm nay thì tôi sẽ trở thành thủ lĩnh, người sẽ dẫn đầu mọi người tìm ra con đường sinh tồn. Ôi nghe đến đây đã thấy háo hức quá đi á! Tôi là đang có ý tưởng dào dạt để ra một bộ truyện mới về mấy con xác sống này cơ.
Bộ phim này nghe nói được giới phê bình khen dã man lắm cơ, review đến 9/10 sao cơ mà, sáu tháng chờ đợi của tôi không phí chút nào.
Hai đứa vừa lên đến rạp, còn chưa kịp háo hức thì từ xa Huỳnh Anh đã xuất hiện trong tầm mắt với cái váy ôm sát màu đỏ như vừa tưới máu tươi. Rồi, xong rồi đấy, tôi bỗng thấy rõ xui xẻo đang vẫy gọi mình như cái cách con mẹ kia cười tươi rói vẫy chào Bảo Khoa.
Lúc trước thì chả khi nào gặp, từ cái đợt hắn đi họp lớp về là ôi thôi cứ như oan hồn uẩn khuất suốt ngày xuất hiện trêu ngươi tôi.
- Huỳnh Anh cũng xem phim à? Đi với ai vậy?
- Với bạn thôi.
Tôi công nhận, sao cái váy này nó bó thế? Ôm gọn cả ba vòng luôn ý, nhìn dáng bốc vãi linh hồn, còn hở cả vai, lộ cả xương quai xanh, mẹ nó, thấp chút nữa là thấy hết trơn ngực rồi. Nhìn lại bản thân khi nào cũng quần ống rộng với áo oversize rộng thùng thình...Đặt tôi cạnh con này chính là ví dụ điển hình nhất của đại diện hai thái cực, khác nhau một trời một vực.
Còn chưa kể, sao nó cứ kéo vai áo xuống mãi thế? Tính cởi ra luôn hay gì? Làm gì mà cứ ỏng a ỏng ẹo ấy. Gu của hắn là như này đấy à? Một lần nữa, hắn thấy tôi giống con này ở điểm nào?
- Huỳnh Anh!
Một bạn nam xinh trai cao cao nào đó chạy nhanh lại đồng thời gọi lớn tên con kia. Cậu bạn chạy lại đứng cạnh nhỏ, hai má còn đang đỏ bừng vì mệt, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, nhìn tôi rồi đến nhỏ, nghiêng đầu hỏi.
- Ơ? Ai đây?
- Hai người chào nhau đi, đây là bạn trai.. cũ của mình, - rồi quay qua hắn tiếp lời, - còn đây là bạn cùng lớp với mình.
Dạ tui chết rồi đó mọi người, mà thôi tôi cũng chẳng cần nó quan tâm đến tôi đâu. Chỉ có điều, nhỏ đâu nhất thiết phải gọi hắn là bạn trai cũ? Tôi ý là tôi thấy con này xéo sắc dễ sợ, mặc bộ đồ quá trời lồng lộn, còn đi chơi riêng với trai mà bảo bạn? Đến con nít nó còn thấy xạo chớ nói gì đến đám người lớn bọn tôi. Thế mà cái tên bên cạnh vẫn cười tươi vui vẻ xong quay qua bắt tay thằng kia mới ghê. Định làm hoa hậu thân thiện hả cha?
Vì cũng đến giờ chiếu nên tôi kéo nhẹ góc áo hắn, bảo hắn mau đi mua vé không hết ghế đẹp. Con người yêu cũ kia tai thính như tai chó, tôi nói bé thế mà nó vẫn nghe mới kinh, nhão nhẹt hỏi Khoa.
- Khoa định xem phim gì vậy?
Tôi nên tự hỏi bản thân có phải là đang thực hiện nhẫn thuật tàng hình ẩn thân không, từ nãy đến giờ nó còn chưa quay qua nhìn tôi lần nào cơ.
- The Live đó bạn.
Tôi lên tiếng giúp hắn, hắn nghe thế thì cười cười gật đầu xong mẻ liền che miệng cười khúc khích bảo nó cũng định xem phim đó.
- Ơ? Nhưng cậu bảo mình mua vé Vùng đất...
- Cậu nói gì cơ? Mau đi mua vé đi, mình thích phim này lắm!
Hình như nó đang bị n*ng mọi người ạ! Dẹo dẹo vậy hoài không mệt hay sao á!
Xong hắn với bạn nam kia rời đi mua vé, hắn hỏi tôi muốn ngồi ở đâu, tôi muốn lên mặt với nó nên hướng hắn nhẹ giọng bảo, chỗ cũ như mọi khi. Hắn cười dịu dàng xoa đầu tôi, rồi dặn đứng im không được đi lung tung các thứ, eo ơi tưởng tôi là con nít hay gì ấy, lần nào cũng dặn thế mãi. Rồi hắn đi mất, tôi nhìn hắn đi, không chần chừ liền bước đến quầy thực phẩm mua bắp nước, vì chỗ tôi vắng hơn bên hắn nên lúc tôi mua xong hắn vẫn còn chưa về. Thế là tôi đành ở một mình với con mụ mặc đầm bó như loài bò sát trên cạn này.
- Mình cứ tưởng người yêu Khoa phải xinh lắm, nhưng trông Vi không được thế nhỉ?
Ủa tao sao kệ mẹ tao, dòng thứ vô duyên.
- Thế hả? Mình được cái dễ thương ý Huỳnh Anh ạ, với lại trông cũng trẻ nên là không xinh cũng chẳng sao.
- Mỗi Vi nghĩ thế chứ ai đâu hihi. Mà trông Vi như con nít thế này thì người ta lại tưởng mình mới là người yêu Khoa ấy chứ!
Không phải nó là cái đứa nói lời chia tay trước hay sao? Bây giờ lại giở cái giọng đéo gì nói chuyện với tôi thế? Nó có tin là tôi sẽ vả cho nó liên hoàn tát răng bay đằng răng, lợi đằng lợi không?
- Vi có nghe Khoa kể gì về chuyện tụi mình không?
- Không.
- Chắc Khoa sợ cậu tủi thân, thôi Khoa không kể thì Huỳnh Anh kể cho, để cậu hiểu chuyện chút.
- Hiểu gì?
- Thì này, mình với Bảo Khoa ở chung câu lạc bộ văn nghệ của trường, Khoa đàn guitar còn mình hát, tuy khi ấy hai đứa chỉ là bạn nhưng vì cả trường cứ ghép cặp mãi nên thích nhau lúc nào không hay. Cái hôm họp lớp năm năm trước ấy, Khoa lên sân khấu vừa đàn vừa hát tặng mình rồi tỏ tình luôn trên đấy, phải Vi biết khung cảnh lúc đó đẹp ra sao, lãng mạn lắm, có cả hoa rơi trông thích cực. Cả đời mình sẽ không bao giờ quên được gương mặt hạnh phúc của Khoa khi mình nói lời đồng ý đâu.
- Hai người nói chuyện vui vẻ nhỉ? Mình cứ lo hai bạn không hợp nhau.
Hắn với bạn nam kia đi lại, trên tay là cặp vé xem phim. Vì đến giờ chiếu nên là đi lên tầng soát vé luôn, hắn nói với nhỏ là bọn tôi đi trước, nhưng nhỏ bảo đợi nhỏ đi cùng rồi chạy lên đứng cạnh hắn.
Tôi đứng bên phải hắn, còn nó ở bên trái, tuy tay hắn rõ là đang nắm tay tôi nhưng một câu cũng không chịu nói với tôi, tôi vì cúi đầu nên chỉ nghe giọng nhỏ vang lên bên tai, tôi đoán chắc hắn đang chăm chú nghe lắm.
Không phải đây là bộ phim yêu thích mà tôi trông ngóng những nửa năm trời hay sao? Cớ gì mà bây giờ lại không có chút hứng khởi gì thế này...
Không khí trong rạp có phần làm tôi dễ chịu hơn, tâm trạng theo đó cũng được cải thiện rõ. Vì hơi tối nên bàn tay hắn siết chặt hơn, điều đó bỗng làm tôi thấy ấm áp hơn hẳn. Dò tới hàng ghế của mình, hắn ngồi trước sau đó kiểm tra ghế rồi mới cho tôi ngồi. Chẳng qua là dạo đây có vụ ghim kim tiêm vào ghế nơi công cộng nhằm truyền bệnh nên lần nào đi xem phim hắn cũng kiểm tra kĩ càng mới cho tôi ngồi ấy.
Huỳnh Anh ngồi cạnh tôi, tuy chả ưa gì nhỏ nhưng cũng còn đỡ hơn việc cho nó ngồi kế hắn. Nó ra vẻ miễn cưỡng lắm, nhìn hắn biết bao lâu mới chịu yên vị. Chỉ tội bạn nam kia, hình như hẹn với nó xem phim khác, cũng mua vé rồi nhưng nó lại đòi xem cái này. Tốn tiền vãi ra.
Vì đây là bộ phim tôi rất trông chờ nên tôi xem rất chăm chú, thỉnh thoảng có mấy đoạn hù thì có hơi giật mình một chút chứ sợ thì một chút cũng không. Hắn biết tôi không sợ nhưng đôi lúc vẫn quay qua nhìn tôi xem có ổn không các thứ. Tôi bình thường thôi, không như con người yêu cũ của hắn, gì đâu mà rú như vượn cả phim, có cái cảnh người ta cười vỡ bụng mẻ cũng bày đặt hét lên rôi úp mặt vào ngực bạn nam kia.
Ồ! Định nghĩa bạn bè của bọn trẻ thời nay kì lạ thật nha! Nhìn thế mà bảo bạn bình thường thì đéo tin nhé! Và nếu như thật sự hai bọn họ đang quen nhau, vậy sao nó vẫn còn thả thính hắn?
Tới phân đoạn cao trào, trong khi tôi căng mắt theo dõi trong thích thú thì hắn lại quay qua tôi thì thầm.
- Mày không sợ thật à?
- Làm gì phải sợ? - Lúc này trên màn hình hiện lên cảnh zoombie xé đầu rồi bổ não ra ăn, máu bắn ra tứ tung xung quanh, tôi chẹp miệng nói tiếp, - Công nhận đẹp dã man luôn mày ạ!
Hắn cười cười gật đầu, loáng thoáng tôi nghe giọng hắn vang lên bên tai nho nhỏ.
- Chắc mai mốt phải đi xem phim ma mới được.
Mắc gì phải xem phim ma? Thật sự cái bộ dạng yếu đuối của tôi khi ấy chả ngầu quái gì hết. Chưa kể mỗi lần xem đều che mắt từ đầu đến cuối, phí tiền lắm!
Lúc phim hết tôi đứng lên vươn vai sảng khoái, giãn gân giãn cốt cho hơn hai giờ ngồi tê hết cả chân trên ghế, mà quả thật phim hay không lời nào diễn tả nổi luôn. Hắn quay người đưa áo khoác cho tôi rồi hướng con kia hỏi phim xem được không. Nó nhìn hắn mà theo con mắt của tôi là 'nũng nịu' (?) rồi giở giọng nhão nhẹt.
- Khoa biết mình sợ mấy phim này mà, lúc trước mỗi lần xem phim ma mình đều ôm Khoa còn gì.
Này có phải phim ma đâu?
Hắn cười cười, nhìn tôi một lúc rồi mới tạm biệt nó và cậu bạn, hắn dẫn tôi đi ăn đã. Nó tức lắm hay sao ấy, hắn vừa dứt lời mắt nó đã trợn trắng lên nhưng rất nhanh liền cười tươi nói chờ nó đi cùng ra nhà xe rồi nhanh chân đứng dậy bỏ luôn bạn nam bên cạnh vẫn còn đang khệ nệ cầm hai ly nước, túi bắp và cả cái balo của nhỏ.
Tôi chẹp miệng buồn hộ cho cậu bạn, trông xinh trai thế gái theo đầy ra ý chứ mà đéo nào lại đi dính lưới tình con này, nhìn mặt nào cũng thấy không tốt hết, hoặc là vì nó xinh quá nên bọn con trai đéo để ý thấy mấy chỗ xấu xa đáng ghét khác.
Tôi đi cạnh hắn, nhưng trên đường bị rơi mất vé xe nên cúi xuống nhặt, ngước lên thì thấy hắn đang đi phía trước với Huỳnh Anh. Tôi tự nhiên lại thấy tủi thân mới kinh... cơ mà, trông hai người họ xứng đôi thật đấy!
Không như hắn và bạn gái cũ, chuyện tình của tôi không được công nhận như thế. Trong khi họ là trai tài gái sắc đi bên nhau là cảnh sắc hoàn hảo thì tôi lại luôn bị mọi người đem ra làm chủ đề bàn tán, gì mà về việc chắc hắn không có mắt mới đi thích một đứa tầm thường như tôi, gì mà tôi một chút cũng không xứng với hắn, gì mà nhìn hai bọn tôi hoàn toàn không đẹp đôi chút nào. Lúc ở với hắn thì có ai dám nói gì? Hắn vừa đi là tôi liền trở thành đề tài nóng hổi trên mọi mặt trận. Giống như drama không bao giờ hạ nhiệt nổi, càng hít càng bổ phổi nên tất cả đều rất thích thú. Họ đâu biết, tôi hằng ngày đều cố gắng vì hắn mà trở nên tốt hơn, để có thể đứng cạnh hắn một cách đường hoàng không hổ thẹn, để mọi người công nhận mối quan hệ này. Không như tôi, hai người đang đi phía trước trông hợp đến là lạ! Tuy nói ra điều này làm tôi đau lòng không chịu được.
- Cậu cũng là bạn Khoa à?
- Hả?
Bạn nam thở dài, ánh mắt trông bất lực khi nhìn thấy con mụ phía trước đang ra sức thả thính người yêu tôi.
- Hôm nay hẹn đi xem Vùng đất câm lặng, cũng đã đặt vé từ hai hôm trước rồi nhưng không hiểu sao tự dưng Huỳnh Anh lại đòi xem cái này.
- Tiếc nhỉ! Mà bạn với Huỳnh Anh là gì của nhau?
- Bạn thôi hay sao đó, là mình theo đuổi bạn ấy, cứ tưởng sắp được rồi, ai ngờ... Bạn Khoa kia đẹp trai vậy chắc mình không có cửa đâu nhỉ?
- Ầy, bạn cũng đẹp mà!
Tôi có nói điêu đâu, cậu bạn này cũng xinh vãi ra ấy. Nếu như hắn cười lên là cả bầu trời ngu ngốc đáng yêu thì cậu bạn này trông chính chắn hơn, hai người cũng cao tựa như nhau, mỗi tội công nhận không đẹp bằng hắn thật. Ở hắn có nét gì đó cuốn hút lắm, như kiểu trai 2D bước ra đời thật vậy á, kiểu đẹp như trong truyện tranh, mờ ảo dã man. Nhưng nếu cậu bạn này không đẹp ấy, thì con kia làm gì đã chịu đi chơi cùng?
- Nói bạn trai cũ chắc là cho vui thôi nhỉ?, - Cậu bạn nghiêng đầu nhìn tôi buồn buồn, rồi giọng bỗng trầm hơn, nghe có chút não nề, - Nhìn hai bọn họ tình thế cơ mà, chắc sớm muộn sẽ quay lại thôi...
Này nhé! Tôi đây là tội bạn vì bạn bị nó bỏ rơi rồi lợi dụng nên mới đi cùng an ủi trò chuyện cho khuây khỏa. Đéo gì lại bảo người yêu tôi với con mụ mặc đầm bó trang điểm như dân chơi vũ trường kia sắp quay về với nhau? Bố mày trông đáng yêu hiền dịu thế thôi chứ điên lên thì cũng chả khác nào Voldermolt đâu nhé!
- Có thể bạn không biết nhưng tui là bạn gái Bảo Khoa.
- H-Hả?
Mắt tên bên cạnh trố ra to đến sắp lọt cả tròng. Tôi chỉ vừa nhìn được như thế thì nghe tiếng hắn gọi tôi, lớn đến mức bất thường làm cả người tôi giật nảy. Thấy người kia đang nhíu mày không vui nên cũng không dám nán lại thêm, vội vàng chạy lên chỗ hắn.
Sau đó cả tôi, hắn lẫn hai người bạn không chút thân tình kia cùng nhau đi ra nhà xe. Mỗi chuyện tạm biệt nhau mà thấy quyến luyến thấy sợ, hắn còn bảo con kia mặc áo khoác không thôi gió vào người lại bị cảm, trong khi con người yêu đứng kế bên là tôi thì hắn lại chả đả động gì tới, không nhắc tôi khoác áo vào còn không cài mũ cho tôi. Thật sự chứ, tôi vừa tức vừa tủi thân, có điều không muốn làm mình làm mẩy lên thôi.
Tâm trạng vốn không tốt, trên đường cả hai đứa không ai nói với ai câu nào, tôi thấy không vui nên kêu hắn về thẳng nhà không cần đi ăn, hắn không trả lời gì, lúc sau thì đến trước cổng nhà tôi.
Hắn cứ lầm lầm lì lì làm tôi điên không chịu được, nhảy phóc xuống xe rồi ngoảnh đít vào nhà luôn không thèm chào hắn nhưng vừa quay lưng cánh tay đã bị hắn kéo lại.
- Ban nãy mày với thằng kia nói gì?
- Không gì.
- Tao không thích mày nói dối đâu nhé! Rõ ràng thấy hai người nhìn nhau thâm tình thế cơ mà.
- Đã bảo là không có gì.
Hắn mím môi, trông rất giận nhưng tôi đéo quan tâm. Hắn ở đối diện, bỗng siết chặt cổ tay tôi rồi giọng lại trở nên gắt gỏng.
- Mày có thật là bạn gái tao không thế? Thấy bạn trai mình thân mật với người con gái khác mà không chút tức giận.
Tôi bất giác thấy khó chịu khi nghĩ về buổi đi chơi hôm nay, việc hắn cứ mãi tíu tít với người yêu cũ mà không mảy may quan tâm mình khiến tôi tủi thân muốn khóc. Bây giờ hắn nói thế, bao nhiêu lời biện hộ mà tôi nghĩ ra cho hắn liền bay hơi không còn đọng lại gì. Cái gì mà vô tư không biết? Cái gì mà vì phép lịch sự mới như vậy? Cái gì mà vì tính hắn vốn thân thiện, hòa đồng? Thì ra hắn biết hết đấy, mà vẫn làm. Hắn có thật là bạn trai tôi không thế?
- Tao nào phải bạn gái mày.
Tôi giận rồi, nên giọng lạnh đi hẳn, cũng chẳng còn tâm trạng tiếp tục đứng đây. Tôi vùng tay ra mở cổng đi luôn vào nhà. Bao nỗi uất ức từ khi cánh cổng kia khép lại liền vỡ òa, hai mắt tôi nhòa đi thấy rõ, vội thưa ba mẹ xong là bay luôn lên phòng khóa cửa khóc ngon lành một trận.
Tối hôm đó tôi ngổn ngang đủ mọi suy nghĩ, tôi nghĩ rất nhiều, rằng không biết giữa hắn và Huỳnh Anh có phải sau lần gặp mặt kia đã hình thành loại cảm xúc khác hay không? Không phải vì trước kia vì tôi có nét giống nhỏ nên mới được hắn đặc cách đối xử tốt hơn tụi con gái xung quanh hay sao? Tôi cứ nghĩ hắn thích tôi thật lòng, nhưng rồi hiện tại có chút hoang mang. Bạn gái cũ về rồi, lại còn xinh đẹp như thế, hắn có chút nào rung động hay không?
Rồi tự dưng tôi lại nghĩ đến một chuyện hết sức kì dị, tôi lên tìm con Lợn, kể nó nghe về chuyện hôm nay, xong hỏi nó có thể nào tìm cách giúp tôi đăng nhập vào facebook hắn hay không. Nó nghe thì điên lắm, khung chat cứ thế rung lên vì tin nhắn nó gửi cho tôi về việc hắn thay lòng đổi dạ rồi tưởng tốt lành nhưng xấu xa gì đó. Nhưng vì biết tôi đang buồn nên nó cũng không nói nhiều.
"Sinh nhật thằng kia?"
"31/12"
"Sai rồi, sinh nhật mày cũng không phải, ngày quen nhau?"
"10/12"
"Không luôn, em gái nó thì sao?"
Chẳng qua con Lợn nó có khiếu trong mấy vụ máy tính, điện tử này nên tôi mới nhờ nó, máy tôi hỏng hay đơ đều nhờ một tay nó sửa chứ chẳng cần ra tiệm, nó còn biết hack cả tài khoản nhưng mỗi lần nó hack là virus tràn vô máy nó nên là toàn phải đi hack trộm ngoài quán net, bây giờ trễ nên làm thủ công, đoán pass từ từ.
Từ nãy đến giờ hơn mười lăm phút mà bao nhiêu thông tin có thể đoán đều trật lất. Rồi sống lưng tôi bỗng dưng lạnh toát, vào wall con kia rồi đọc ngày sinh cho con Lợn nhập vào, nhưng may mắn là không phải. Tôi thở phào một cái, nhắn với nó tôi bó tay rồi, thế là nó chả nói gì, phút sau nhắn lại với dòng pass đơn giản đến không thể nào giản đơn hơn.
"hoangbaokhoa3112"
"Nó đặt mật khẩu y chang mày =)))"
"Tao hack luôn rồi đó, máy tao bắt đầu đơ rồi, mày tự xem rồi có gì bảo tao."
Tôi cảm ơn nó rồi bắt đầu run run nhập chữ vào thanh công cụ trên facebook.
Thường thì tôi không quan tâm lắm đến mấy chuyện này, đây là vấn đề riêng tư, với lại nick hắn cũng nhàm chán chết đi được, toàn là công thức toán hóa lý không thì mấy vụ giải đấu thể thao này nọ, không có gì thú vị. Nhưng... tôi cứ có lợn cợn gì đó về đoạn tin nhắn hôm hắn call video với tôi có điều vướng mắc.
Biết điều này là sai trái, nhưng tôi rầu quá rồi, không biết được chủ nhân đoạn tin kia là ai chắc tối nay tôi không ngủ nổi.
Tôi đăng nhập vào tài khoản, vào hộp mess, ngoài tên tôi ở đầu dòng ra thì còn một người nữa ở dòng thứ hai. Chỉ vừa nhìn thấy tên hiển thị trái tim tôi như bị bóp nghẹn, chặn cả nhịp thở. Không đủ can đảm xem tin nhắn, tôi thoát ra ngay sau đó.
Ừ thì, hắn không nói dối, chỉ là giảng bài cho bạn thôi, nhưng tôi không ngờ lại là bạn gái cũ.
- --
"Khoa à, giải hộ mình bài này nhé? Giải mãi không ra."
"Mình đang bận."
"Ngày mai nộp rồi, tận năm mươi câu sợ tí nữa lại không kịp."
"Mình không rảnh thật, cậu nhờ ai khác đi, bạn gái mình biết mình nhắn cho cậu lại buồn."
"Cái này nộp chấm điểm, bây giờ không còn sớm nữa, nhờ người khác có mà đến sáng cũng chưa xong. Cậu không cần phải nói cho Minh Vi biết là nhắn cho mình đâu. Trông bạn ấy trẻ con vậy, cậu nói lại khiến cậu ấy nghĩ nhiều cho xem."
"Ừ, thế gửi qua đây."
"Cảm ơn nhé Khoa! Cậu vẫn mãi là anh hùng trong lòng mình ấy, phải chi cậu đừng có bạn gái là chúng ta có thể trở lại như trước rồi nhỉ?"
"Đừng nói vậy, cậu nói nữa mình không nể cậu đâu."
---
Đây chỉ là những bước bé xinh trong cả chặng đường ngược tâm trước mắt =))) Đừng nguyền rủa tui, so với việc viết ngọt thì tui thích ngược hơn:>
Cà Mau, 06/10/2018, 9:26 p.m
Ngoc_vi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.