Rời khỏi thành trấn, đoàn người Quân Lạc Huy không ngừng nghỉ, đi thẳng đến núi Thái Hành Sơn, lần này Tuyên Vũ không đi theo, Văn Cảnh Dương chỉ kêu Tuyên Vũ khi về kinh thành thì tìm cậu.
Hành trình kéo dài nửa tháng, trên đường đi bọn họ căn bản không dừng lại nghỉ ngơi, Văn Cảnh Dương thậm chí còn cho rằng cậu và lưng ngựa sắp dính lại với nhau, nhận túi nước Quân Lạc Huy đưa qua, Văn Cảnh Dương nói tiếng cảm ơn rồi bắt đầu uống.
Lúc này là giữa trưa, đoạn đường bọn họ đang đi không có cây nào cao lớn, chỉ toàn là mấy bụi cây thấp, cả đoạn đường dài phía trước đều như thế này, Thân Hoài cưỡi ngựa đi phía trước quay đầu lại nói với Quân Lạc Huy: "Hay là tìm chỗ nào nghỉ ngơi chút đi, đợi mặt trời dịu xuống chút rồi đi tiếp."
Quân Lạc Huy ngẩng đầu, dùng tay che bớt ánh nắng chói chang, nhìn mặt trời đang treo trên đỉnh đầu, theo bản đồ, lộ trình này có phi nhanh cũng phải mất gần nửa tháng, chi bằng đợi bớt nắng rồi tiếp tục lên đường, dù sao chỉ cần buổi tối đến được trấn Lạc Nhật là được.
Mọi người tìm một cái cây không cao, lá lại thưa ở cách đó không xa làm chỗ nghỉ chân, Văn Cảnh Dương trên ngựa bước xuống có chút loạng choạng, chạy cả ngày lẫn đêm giúp kĩ thuật cưỡi ngựa của cậu tiến bộ rõ rệt, đồng thời cũng khiến cậu cảm thấy lúc này đôi chân không còn là của mình nữa.
"Không sao chứ?" Người hỏi là Quân Lạc Huy, vẻ mặt lo lắng nhìn Văn Cảnh Dương, không đợi Văn Cảnh Dương trả lời, Quân Lạc Huy kéo Văn Cảnh Dương ngồi dưới gốc cây, tự tay giúp Văn Cảnh Dương xoa dịu đôi chân đau nhức.
"Ái! Không cần đâu thiếu gia, ta tự làm được rồi." Văn Cảnh Dương vừa nói vừa muốn rút lại cái chân đang bị Quân Lạc Huy nắm lấy.
"Ngồi im." Mặc kệ sự phản kháng của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy cứ tiếp tục hành động của mình, bắp chân bóp xong thì di chuyển tay lên phía trên, khi chạm tới bắp đùi trong liền nghe thấy Văn Cảnh Dương hít một hơi.
Tiếng của Văn Cảnh Dương làm Quân Lạc Huy phải ngẩng đầu lên, tay đang xoa bóp cũng dừng lại, nghe hắn hỏi: "Ở đây đau lắm hả?" Vừa hỏi vừa hơi dùng sức một chút, khi thấy vẻ mặt Văn Cảnh Dương có chút tái đi, chân mày Quân Lạc Huy vốn đang nhăn lại giờ lại càng nhăn hơn.
"Mấy ngày này cưỡi ngựa liên tục, chắc là bị cọ rách rồi, sao ngươi không chịu nói." Dứt lời liền rút một con dao găm từ giày ra muốn cắt quần của Văn Cảnh Dương.
Thấy hành động của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương vội vã ngăn cản: "Không cần đâu! Thiếu gia, không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, nhịn một chút là được." Văn Cảnh Dương nói xong thì thấy Quân Lạc Huy ngừng lại, có vẻ lời cậu nói có hiệu quả rồi?
Nào ngờ Quân Lạc Huy ngừng lại không phải vì câu nói của Văn Cảnh Dương, chỉ thấy hắn quay lại nói với những người còn lại đang nghỉ ngơi bên kia: "Quay mặt qua chỗ khác! Kẻ nào dám nhìn, móc mắt kẻ đó!" Tất nhiên, câu này của hắn là cố ý nói với Thân Hoài nãy giờ cứ nhìn bọn họ, còn Ám Lân và Ám Tầm từ sớm đã biết điều quay lưng đi rồi.
Câu này khiến Thân Hoài dù bận rộn vẫn ung dung nhìn bọn họ bĩu môi nói: "Lát nữa ngươi đừng có năn nỉ ta xem." Nói xong liền ngoảnh mặt đi.
Quân Lạc Huy không để ý tới câu này của Thân Hoài, sau khi thấy mọi người đã quay lưng đi, Quân Lạc Huy mới nhỏ tiếng nói với Văn Cảnh Dương: "Không cởi quần, ta cắt rách luôn, thoa thuốc xong ngươi tìm chỗ thay quần khác là được." Trời biết hắn mà thấy Văn Cảnh Dương cởi quần sẽ xảy ra chuyện gì, tốt hơn hết là đừng nhìn.
Thấy dáng vẻ kiên quyết của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương đành cam chịu gật đầu, kế đó liền nghe thấy tiếng vải bị xé rách, chân lập tức cảm giác mát lạnh.
Quân Lạc Huy sau khi rạch vài chỗ hở liền dùng tay xé rách, đập vào mắt là vết máu đỏ bầm, khiến tròng mắt Quân Lạc Huy co rút lại, đây không phải dạng vết thương chảy máu mà là sau khi bị cọ rách da thì máu bị rỉ ra, nhưng diện tích lại không nhỏ, Quân Lạc Huy nhìn từ đầu gối lên thì thấy vết thương gần như kéo dài đến tận đùi, cả một vùng đỏ bầm quả thật nhìn thấy cũng có chút giật mình.
"Bị thương thành ra thế này rồi ngươi cũng không chịu nói!" Quân Lạc Huy lúc này hơi tức giận, người này không lẽ không thấy đau sao? Mấy ngày liên tiếp bị như vậy cưỡi ngựa chạy theo bọn họ.
Nghe câu nói giận dữ của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương ngẩn ra một lúc rồi mới ấp úng nói: "Thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi ta có tự thoa thuốc cho mình, không sao, cũng không đau lắm." Nói rồi còn định cong môi cười chứng tỏ thật sự không có vấn đề gì, nhưng lại không biết rằng, nụ cười của cậu trong mắt Quân Lạc Huy lại thấy vô cùng gượng ép.
"Không cho vết thương có thời gian hấp thu lành lại, ngươi có dùng thuốc tiên cũng vô dụng!" Câu này nói ra có chút lạnh lùng, Quân Lạc Huy xụ mặt, lấy thuốc ra cẩn thận thoa cho Văn Cảnh Dương, mỗi tấc da bị rách đều không bỏ sót, có trời biết hắn đau lòng thế nào khi nhìn thấy làn da mềm mại này bị thương thành ra như vầy.
Văn Cảnh Dương không quan tâm đến hành động của Quân Lạc Huy, nhỏ giọng lầm bẩm: "Không phải là gấp lên đường sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao." Nhưng vừa dứt lời liền bị Quân Lạc Huy hung dữ trừng mắt, tiếp đó liền nghe Quân Lạc Huy nói mấy câu khiến cậu đỏ mặt tía tai.
"Cơ thể ngươi toàn bộ là của ta, ta không cho phép ngươi bị thương! Một chút cũng không được!" Trong lúc nói chuyện, Quân Lạc Huy đã thoa thuốc xong cho vết thương ở chân bên phải, sau đó xử lý tương tự với vết thương bên chân trái của Văn Cảnh Dương.
Xử lý cũng xong rồi, nhưng nghĩ tới lộ trình còn gần hai ngày nữa, nếu tiếp tục cưỡi ngựa không phải lại bị thương sao? Nghĩ đến đây, chân mày Quân Lạc Huy chưa từng giãn ra.
Thấy vẻ mặt của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, đồng thời cũng biết không thể vì hắn mà ngừng lại được, "Thiếu gia, ta không sao thật mà, lát nữa chúng ta cứ tiếp tục lên đường, lộ trình hai ngày hoàn toàn không có vấn đề gì."
Nghe những lời Văn Cảnh Dương nói, Quân Lạc Huy ngẩn người nhìn cậu một cách chăm chú, một lúc sau, Quân Lạc Huy mới quay đầu lại nói với Thân Hoài đang quay lưng lại: "Thân Hoài, ngươi có cách gì không?"
"Thần quay đầu lại được rồi hả?" Không lập tức trả lời câu hỏi của Quân Lạc Huy, Thân Hoài lại trêu ghẹo hỏi.
Nhớ lại lời khi nãy Thân Hoài nói, Quân Lạc Huy hứ một tiếng không trả lời, Thân Hoài cũng không thèm để ý chuyện đó, sau khi tươi cười quay lại, từ trong thùng thuốc bên cạnh lấy ra một bình sứ ném qua chỗ bọn họ, đồng thời còn nói: "Pha thuốc này với nước rồi uống, còn lại thì giã thành bột, trong vòng hai canh giờ là khỏi hẳn, thứ này chỉ hiệu quả với mấy vết trầy, hai ngày trước định đưa cho ngươi rồi, nhưng thuốc này cũng là mới chế ra, tới nay mới làm xong."
Quân Lạc Huy sau khi đỡ lấy bình thuốc liếc mắt nhìn Thân Hoài, tên này lúc này đòi nghỉ ngơi, có lẽ cũng bởi lý do này.
Thân Hoài cũng không quan tâm đến ánh mắt của Quân Lạc Huy, nở nụ cười xong thì dựa vào hòn đá sau lưng nhắm mắt lại. Hai người Ám Lân và Ám Tầm nãy giờ nhìn ra ngoài, không dám nhúc nhích, giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng động sau lưng.
Buổi nghỉ ngơi này kéo dài hơn một canh giờ, sau khi mặt trời từ từ lệch đi, bọn họ mới bắt đầu chuẩn bị tiếp tục lên đường, nhưng lúc khởi hành lại thấy từ hướng họ vừa tới xuất hiện một nhóm người đang phi nước đại về phía họ, điều này khiến Quân Lạc Huy và những người khác lập tức cảnh giác.
Nơi bọn họ nghỉ ngơi lúc này là dưới một gốc cây trọc cách đường lớn không xa, bình thường những người không liên quan sẽ không để ý bọn họ, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, mặc dù bên ngoài bọn họ không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng tất cả mọi người đều có chút cảnh giác.
May thay, đoàn người ngựa này phóng qua trước mặt bọn họ không hề có ý dừng lại, nhờ đó bọn người Quân Lạc Huy mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bọn họ đã lo lắng thái quá rồi, nhưng những lời Ám Lân nói ngay sau đó lại khiến Quân Lạc Huy không còn cảm thấy gặp may nữa.
"Thiếu gia, ngựa mà mấy người đó cưỡi đều là những con ngựa tốt hiếm có, nếu thuộc hạ không nhớ sai, những con ngựa này đều là của trại ngựa Liên Vân." Sau khi đoàn người ngựa kia biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, Ám Lân nói với Quân Lạc Huy như vậy.
Nghe thấy bốn chữ trại ngựa Liên Vân, ánh mắt Quân Lạc Huy tối lại, người khác không biết trại ngựa Liên Vân là của ai, nhưng hắn thì rõ hơn ai hết, nhưng hắn thắc mắc làm sao Ám Lân lại biết được? "Sao ngươi lại biết?"
"Vì tiếng vó ngựa không giống, móng sắt trên chân ngựa của trại ngựa Liên Vân khác với những nơi khác, trong móng sắt của trại ngựa Liên Vân làm ra có một loại kim loại đặc biệt, do đó tiếng vó ngựa khi nghe sẽ thấy khác biệt." Ám Lân cân nhắc một lúc rồi trả lời như vậy.
Điều này khiến Quân Lạc Huy có chút ngạc nhiên, không ngờ Ám Lân còn có bản lĩnh này, nhưng hắn cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ gật đầu rồi nói: "Đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
Năm người lại lên đường, trên đường đi, Quân Lạc Huy thường xuyên chú ý đến Văn Cảnh Dương, thỉnh thoảng hỏi thăm, khiến Văn Cảnh Dương có ảo giác như lúc nhỏ khi bị bệnh thường được mẹ lo lắng, hỏi thăm, ý nghĩ này cũng làm Văn Cảnh Dương cảm thấy ớn lạnh, đường đường một thiên tử bị biến thành mẹ già, đúng là tội lỗi quá đi mà.
Tối đó, mọi người nghỉ ngơi một đêm ở trấn Lạc Nhật, sau đó bọn họ lại tiếp tục lên đường, sau hai ngày di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể, rốt cuộc năm người bọn họ cũng tới được đích đến của chuyến đi lần này, núi Thái Hành Sơn, hiện tại bọn họ đang ở trấn Mộc Gia dưới núi Thái Hành Sơn.
Trấn này không lớn lắm, ngoài một số quầy hàng do dân địa phương bày bán ra, còn lại đều là người nơi khác đến đây buôn bán, có thể nói trấn này người xứ khác cũng khá ít, do đó, sau khi vào trấn, đoàn người ngựa Quân Lạc Huy vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Cảm thấy bản thân gây sự chú ý, Quân Lạc Huy khẽ cau mày, đối với bọn họ đây không phải là chuyện tốt, bọn họ rất nhanh đã đi xong một vòng quanh trấn, xuất hiện lần nữa, bọn họ không khác gì những người xung quanh.
"Một canh giờ sau chúng ta sẽ lên núi, trong một canh giờ này, ngoài trừ chuẩn bị một số thứ ra, sẵn tiện dò hỏi động tĩnh của đoàn người ngựa mà lúc nãy chúng ta gặp, cả đám người từ nơi khác đến trấn, có lẽ không khó để thăm dò đâu." Sau khi dặn dò và hẹn nơi gặp mặt, ngoài trừ Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương ra, những người còn lại đều chia ra hành động.
Hai người Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy đến một quán trà, quán trà tương đối thô sơ, nhưng khiến bọn họ quyết định đến đây là do người trong quán trà này lại rất đông, quán không có nhiều bàn, chỉ có mười bàn nhưng đều ngồi hết chỗ, bàn nào cũng hai ba người, cảm giác khách rất đông.
Tìm một bàn trống trong góc ngồi xuống, tiểu nhị quán trà lập tức đến trước mặt bọn họ, "Khách quan, ngài cần gì?"
"Ở đây các ngươi có những gì?" Người hỏi là Văn Cảnh Dương, cậu thấy dáng vẻ Quân Lạc Huy không có hứng thú chọn món đành tự mình làm chủ bảo tiểu nhị lên vài món, nếu không chỉ ngồi không đúng là có hơi gây sự chú ý với người khác.
Tiểu nhị báo tên một loạt món ăn, Văn Cảnh Dương nghe một cách thích thú, bởi những món được kể ra từ miệng của tiểu nhị, phần lớn đều là những thứ cậu chưa từng nghe qua, đa phần đều là đặc sản của trấn Mộc Gia, nghe xong thực đơn, Văn Cảnh Dương tùy tiện chọn vài món.
"Dạ rồi, đồ ăn lập tức lên ngay."
Sau khi tiểu nhị rời đi, Quân Lạc Huy nhỏ giọng nói với Văn Cảnh Dương: "Ngươi nhìn bên kia." Nói xong liền liếc mắt qua phía tay trái của hắn.
Văn Cảnh Dương nhìn theo ánh mắt của Quân Lạc Huy, bên đó là một bàn ngồi hai người, một người trong số đó là một đại hán râu ria xồm xoàm, bên tay đặt một cái rìu đốn củi, bên cạnh còn có một bó củi vừa được chặt, lúc này đại hán đó đang nói chuyện với cậu thiếu niên bên cạnh hắn ta: "Tên khốn nhà ngươi, ông đây khó khắn lắm mới đưa ngươi lên được ngôi chùa trên núi, ngươi lại chạy ra ngoài, mẹ mày, có phải muốn chọc ông đây tức chết không! Còn bắt ông đây ở đây đợi người nào đó với ngươi, ta mà không bán hết đống củi này! Mẹ nó, cả nhà mình chỉ có nước nhịn đói!"
Thiếu niên bị hắn ta mắng cúi đầu không nói không rằng, đợi đại hán này nói xong, thiếu niên mới ngẩng đầu lên nói: "Cha, người nói chuyện không thể nhỏ tiếng lại sao, con xuống núi là có nguyên do, đợi một lát, đại hiệp sắp đến rồi, con chưa từng gạt cha!"