Ngày hôm sau, lúc tiếp tục lên đường, mọi người đều cảm nhận rõ bầu không khí giữa Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy hình như có chút khác biệt, Thân Hoài nhìn hai người họ một lúc rồi nói: "Không lẽ tối qua đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao?"
"Chuyện của hai người chúng ta tại sao ngươi phải biết?" Nghe Thân Hoài nói, Quân Lạc Huy không hài lòng liếc mắt, ta thật tình không hiểu được ý trong lời nói của Thân Hoài, liên quan khỉ gì đến hắn ta chứ! Quân Lạc Huy rất muốn nói như vậy.
Văn Cảnh Dương coi như không nghe thấy những gì hai người đó nói, thu dọn đồ đạc xong liền đổi đề tài: "Đi thôi, đồ đạc đã dọn xong rồi." Vừa nói vừa bước ra ngoài.
Vốn tưởng vậy là xong, nào ngờ Thân Hoài tiếp lời của cậu: "Chậc, Cảnh Dương đúng là đảm đang ha? Không lẽ thật sự thành công rồi?" Trong lời nói dường như còn có chút kinh ngạc, khiến Văn Cảnh Dương chợt cảm thấy đồ trên tay cầm không được, không cầm cũng không được.
"Ngươi đủ rồi nha." Quân Lạc Huy không hài lòng quát Thân Hoài một tiếng, muốn bắt nạt người này cũng chỉ có mình mới được bắt nạt, người khác đều không được, bước lên đặt tay lên eo Văn Cảnh Dương nói: "Đi thôi, đừng để ý kẻ ăn không ngồi rồi này."
Thân Hoài sau khi nhận được ánh mắt sắc lạnh của Quân Lạc Huy cuối cùng cũng im miệng. Thân Hoài vươn vai ưỡn ngực bước ra ngoài, miệng còn có chút lưu manh nói: "Còn định nói là có thư gửi cho Cảnh Dương nhà ngươi cơ, đi nhanh như vậy, ta thấy cứ coi như chưa nhận được thư là được."
Câu nói này khiến hai người vừa bước ra khỏi phòng phải khựng lại, Văn Cảnh Dương có chút hiếu kỳ quay người lại trước, thư gửi cho cậu? Quân Lạc Huy thì rất không khách sao đưa tay ra với Thân Hoài, chỉ nói hai chữ: "Đưa đây."
"Đi nhanh như vậy, còn tưởng không cần nữa chớ, nè, cầm đi." Vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một bức thư ném qua chỗ Văn Cảnh Dương.
Lá thư theo sức gió bay thẳng đến trước mặt hai người, Quân Lạc Huy nhấc tay nhẹ nhàng đón lấy bức thư, liếc mắt nhìn phòng bì bên ngoài của bức thư trước, thấy bốn chữ 'Cảnh Dương ca nhận', Quân Lạc Huy cảm thấy nhức đầu, không cần xem hắn cũng biết người viết thư này là ai.
Nhận thư từ tay Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương lập tức mở ra xem, trên đó là nét chữ thanh thoát, đọc một lúc Văn Cảnh Dương mới mỉm cười, gấp bức thu lại, sau đó nói với Quân Lạc Huy đang xụ mặt xuống: "Tuyên Vũ nói khi về kinh thành sẽ tìm ta, còn nói lần này đi sẽ gặp ngài thỉnh tội, mong ngài đừng trách tội muội ấy."
"Hứ... Ai thèm so đo với con gái chứ." Miệng thì nói vậy nhưng Quân Lạc Huy quả thật muốn so đo một trận, có trời biết hắn đã nghĩ sẵn hết rồi, về kinh việc đầu tiên là đem thanh mai trúc mã này của Văn Cảnh Dương gả đi.
"Được rồi, đi thôi." Văn Cảnh Dương cười khẽ kéo Quân Lạc Huy ra ngoài, đợi đến lúc bọn họ lên xe, một chiếc xe khác đã ngồi chật người, Ám Lân và Ám Tầm chia ra ngồi hai chiếc xe ngựa làm người đánh xe. Lần này không có ai cưỡi ngựa, hai xe, một chiếc lớn, một chiếc nhỏ, ba người Văn Cảnh Dương ngồi trong xe nhỏ.
Lần này bọn họ đi đường lớn, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, điều này là hiển nhiên rồi, chuyện khác không nói, riêng vấn đề bằng phẳng là đã hơn rồi, đúng không? Do đó, cả đoàn người chưa đến ba ngày đã đến thành Tứ Thủy.
Như đã tính từ trước, đến thành Tứ Thủy vừa đúng lúc trời tối. Văn Cảnh Dương còn lo không kịp vào thành, không ngờ bọn họ căn bản không vào thành, Quân Lạc Huy có một trang viên bí mật ở cách ngoại thành không xa. Đây cũng là nơi lúc Quân Lạc Huy giả chết ẩn trốn để tránh sự truy đuổi của Quân Lạc Hải.
Ám Kì ở lại canh giữ trang viên khi nghe tín hiệu liền ra nghênh đón, khi thấy đoàn người Quân Lạc Huy, vẻ mặt trước giờ không cảm xúc mới lộ ra một tia yên tâm: "Thiếu gia, mọi người vào trước rồi nói."
Sau khi đón mọi người vào trong, Ám Kì dẫn mọi người xuống hầm ở trang viên, tất nhiên ngoại trừ người của Quân Lạc Huy ra, đám người Quân Lạc Hải và thuộc hạ của hắn ta đều bị bịt mắt dẫn vào.
Vừa đi Quân Lạc Huy vừa hỏi: "Lâm Mật Nhi thế nào rồi?" Ả đàn bà này sau khi bị hắn vạch trần giam giữ ở đây, hắn có chút tò mò không biết ả ta bây giờ thế nào rồi.
"Bẩm hoàng thượng, Lâm Mật Nhi tất cả bình thường, không có chỗ nào là không ổn." Ám Kì vừa đi trước dẫn đường vừa trả lời câu hỏi của Quân Lạc Huy.
Lời này khiến trong mắt Quân Lạc Huy lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn không thể không khâm phục khả năng chịu đựng của người phụ nữ này, chỉ hy vọng lát nữa đây ả ta có thể bình tĩnh như vậy. Nghĩ vậy khóe miệng Quân Lạc Huy cong lên cười khẩy.
Bọn họ rất nhanh đã đến nơi sâu nhất của căn hầm, cũng là nơi giam giữ Lâm Mật Nhi. Cửa là cửa sắt, Ám Kì dùng chìa khóa mở cửa, mọi người bước vào căn phòng như lồng giam này.
Căn phòng này rất lớn, căn phòng được bài trí không khác gì với phòng của các gia đình giàu có, chăn ấm nệm êm trên giường gỗ, bồn tắm sau tấm bình phong. Nhìn sơ qua bố trí của căn phòng này, không ai nghĩ nó là nhà giam.
Khi mọi người vào, Lâm Mật Nhi đang nằm nghiêng, xoay lưng về phía bọn họ, nghe tiếng mở cửa cô ta cũng không xoay người lại, dường như không quan tâm người đến là ai.
"Hơ... Hoàng hậu không hiếu kỳ là ai đến sao?" Quân Lạc Huy sau khi vào phòng nhìn thấy Lâm Mật Nhi nằm nghiêng, quay lưng về phía bọn họ bèn lên tiếng.
Nhưng dù là vậy, Lâm Mật Nhi nằm trên giường cũng không có bất kỳ phản ứng gì, nếu không phải có sự nhấp nhô nhẹ do hít thở, người khác nhìn vào còn tưởng người nằm trên giường kia là người chết nữa chứ. Quân Lạc Huy không để ý sự làm ngơ của Lâm Mật Nhi, chỉ nghe hắn nói: "Đại ca, không chào hỏi người phụ nữ yêu huynh sâu đậm này sao?"
Cho đến khi Quân Lạc Huy nói ra câu này, Lâm Mật Nhi nãy giờ ở trên giường không phản ứng mới bật dậy. Sau khi ngồi dậy, ánh mắt của cô ta dán chặt vào thân ảnh có chút thê thảm ở trong đám người bọn họ, đôi môi cô ta khẽ run, dường như không dám tin, giọng nói run rẩy: "Lạc Hải? Là huynh sao?"
Do đã lâu không nói chuyện, giọng của Lâm Mật Nhi cảm giác có chút khàn, Quân Lạc Hải lúc này đã được gỡ bịt mắt xuống, cũng nhìn người phụ nữ trước mặt không chớp mắt, khóe môi cong lên, nở nụ cười mà Lâm Mật Nhi quen thuộc và nói: "Đệ muội, đã lâu không gặp."
Lời này khiến Lâm Mật Nhi tựa hồ vốn có những lời sâu trong đáy lòng muốn nói đành phải nuốt xuống toàn bộ, miệng mở ra rất lâu lại không thốt ra được một chữ nào, một lúc lâu sau Lâm Mật Nhi mới cất tiếng nói: "Đệ muội sao? Huynh biết rõ vì huynh muốn muội làm, muội mới làm, đến lúc này, không lẽ muội đối với huynh mà nói chỉ là đệ muội thôi sao?"
Quân Lạc Huy nhìn người phụ nữ trước mặt, ả ta dường như không quan tâm đến những người đang có mặt ở đây, trong tâm trí chỉ còn mỗi người đàn ông tên Quân Lạc Hải đang đứng trước mặt mà thôi, hắn nhất thời thật sự không biết trong lòng mình đang cảm thấy thế nào, có cảm giác như hắn vẫn luôn thất bại.
Liền đó, hắn cảm giác tay mình bị nắm lấy, quay đầu lại nhìn thì ra là người vẫn luôn đứng bên cạnh hắn, lập tức liền cảm thấy thanh thản. Hắn còn phải cảm ơn Lâm Mật Nhi, nếu không làm sao bây giờ hắn có được một người đáng trân quý nhất chứ?
"Nhị đệ kêu ta gặp nữ nhân này, chắc không phải muốn ta nói gì đó chứ? Những chuyện ngươi đã biết, ta nói nữa thì có ý nghĩa gì, chi bằng ta nói những chuyện ngươi chưa biết?" Dời ánh mắt khỏi Lâm Mật Nhi, Quân Lạc Hải nở một nụ cười nham hiểm nói: "Nhị đệ cho rằng bắt được ta là mọi chuyện yên ổn rồi sao? Khi về đến kinh thành, nói không chừng còn có một món quà lớn đang đợi ngươi đó, còn về nó là cái gì, ta mới không thèm nói, nói ra thì ngươi đâu còn bất ngờ nữa?" Nói xong Quân Lạc Hải còn nhìn Quân Lạc Huy nháy mắt.
Quân Lạc Huy khẽ cau mày khi nghe những lời Quân Lạc Hải nói. Hắn cẩn thận đánh giá biểu cảm của Quân Lạc Hải, nhưng không nhìn ra có gì không ổn, cũng tức là những gì Quân Lạc Hải nói chín phần là thật. Cứ tưởng mọi chuyện đã nắm trong lòng bàn tay, không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn, phải nói rằng điều này khiến tâm trạng Quân Lạc Huy rất không vui.
"Ha ha ha ha!" Quân Lạc Hải đột nhiên cười một cách điên cuồng, cả phòng giam đều là tiếng cười của Quân Lạc Hải, như thể đã kìm nén rất lâu nay đột nhiên được phóng thích ra, Quân Lạc Hải sau khi ngừng cười, liếm môi, nụ cười có chút độc ác nói: "Ta không thua! Quân Lạc Huy! Người thắng cuối cùng nhất định là ta, cho dù ngươi có bắt ta thì sao? Người thắng cuối cùng chắc chắn là ta! Ngươi chẳng qua là đích tử mà thôi, tất cả mọi thứ đều thuộc về người, mẫu phi ta phải trả giá bao nhiêu mới khiến tên phụ hoàng hôn quân kia đưa bản đồ cho ta, nhưng buồn cười ở chỗ, lão đưa cho ta tất cả nhưng lại không có cái ám hiệu đó, ngươi nói xem đây là đạo lý gì?"
Đối với điều này, Quân Lạc Huy chỉ im lặng, vậy phụ hoàng chỉ để lại cho hắn nửa tấm bản đồ thì nên tính thế nào? "Ở trên thuyền, ngươi để ta nhìn thấy tấm bản đồ đó, chính là muốn ta đi lấy, sau đó ngươi sẽ từ chỗ ta lấy đi, đúng không?"
"Ai biểu lúc ta về cung lại không tìm thấy nó ở trong ngự thư phòng chứ, nếu ả đàn bà này hữu dụng thêm chút nữa, bây giờ cả thiên hạ đã là của ta rồi! Ngươi cũng chỉ là tên tù nhân của ta!" Quân Lạc Hải nhìn Quân Lạc Huy và nói. Mắt càng không thèm nhìn lấy người phụ nữ mà hắn ta nói một cái, có trời biết trong lòng hắn ta đối với Lâm Mật Nhi chỉ có hận, nếu không phải người đàn bà này vô dụng, hắn ta sao phải làm chó cùng rứt giậu chứ? Nhưng không sao, hắn ta vẫn chưa thua, người thắng cuối cùng nhất định là hắn ta.
Quân Lạc Huy nhìn Quân Lạc Hải khác một trời một vực với lúc bình thường, sau đó mới liếc nhìn Lâm Mật Nhi nãy giờ vẫn sững sờ ngồi bên giường nhìn Quân Lạc Hải, trong lòng hiểu rõ nhất định là khi Quân Lạc Hải nhìn thấy Lâm Mật Nhi đã đụng phải dây thần kinh nào của hắn ta rồi, nếu không với bụng dạ của Quân Lạc Hải, tuyệt đối sẽ không như bây giờ.
Dặn dò Ám Tầm: "Đem bọn chúng qua phòng kế bên, chỗ này không cần bọn chúng nữa." Nói xong liền sai Ám Tầm đem người đi, sau đó cả người Quân Lạc Huy đắm chìm trong suy nghĩ của mình, suy nghĩ điều bất ngờ mà Quân Lạc Hải nói rốt cuộc là gì.
Văn Cảnh Dương thì nhìn Lâm Mật Nhi, cả người Lâm Mật Nhi lúc này như mất hồn, bộ dạng của Lâm Mật Nhi khiến chân mày Văn Cảnh Dương nhíu chặt. Phút chốc đồng tử cậu hơi co lại, gọi Thân Hoài từ lúc vào đến giờ đều dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần: Thân Hoài! Nhanh! Cứu cô ta, cô ta cắn lưỡi t//ự s//át!" Văn Cảnh Dương vừa hét lên, Thân Hoài đang nhắm mắt lập tức mở ra, chân mày hơi nhíu lại, loáng cái đến bên cạnh Lâm Mật Nhi, vừa trở tay trên ngón tay đã xuất hiện ngân châm, châm vào sau cổ Lâm Mật Nhi.
Dưới ngân châm của Thân Hoài, mắt Lâm Mật Nhi trợn ngược rồi ngất đi, Thân Hoài một tay siết cằm của Lâm Mật Nhi, dùng sức bẻ hàm của cô ta, mượn ánh sáng đèn cầy, Thân Hoài nhìn vào khoang miệng Lâm Mật Nhi, khi thấy tình trạng trong miệng Lâm Mật Nhi, chân mày vốn đang nhíu chặt, lúc này càng nhăn nhó hơn.
"Cô ta sao rồi?" Người hỏi là Văn Cảnh Dương, trên mặt còn chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên cậu thấy một nữ nhân đối xử với bản thân mình tàn nhẫn như vậy.
Thân Hoài im lặng một lúc rồi nói: "Lưỡi coi như bỏ, cô ta cắn mạnh quá, sau này đừng nghĩ đến việc nói chuyện nữa, nếu không phải Cảnh Dương phát hiện kịp, nói không chừng để cô ta thật sự t//ự s//át thành công." Vừa nói Thân Hoài vừa liên tục dùng ngân châm để châm các huyệt đạo từ vai trở lên cho Lâm Mật Nhi.
Sau khi cố định ngân châm ở một huyệt đạo quan trọng trên bả vai cô ta, Thân Hoài mới cầm tay Lâm Mật Nhi lên và bắt mạch cho cô ta. Gương mặt Thân Hoài vốn thanh tao, sau khi bắt mạch được một lúc, vẻ mặt hiên lên chút cổ quái, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc nhìn Quân Lạc Huy đang im lặng đứng kế bên nhìn.
Sau khi bị Thân Hoài nhìn năm lần bảy lượt, Quân Lạc Huy không nhịn nỗi nữa: "Ngươi cứ nhìn ta làm gì? Nhìn ta là chữa được cho cô ta?"
"Khụ... Thần chỉ lấy làm lạ với mạch mà thần bắt được, hơn nữa nếu đây là thật, người có thể gây ra mạch tượng này cũng chỉ có thể là ngài, ngài nói thần không nhìn ngài thì nhìn ai?" Thân Hoài ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt cổ quái nhìn Quân Lạc Huy nói.
Lúc này, Quân Lạc Huy cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm, trong lòng càng có cảm giác bất an. Đúng lúc này, Thân Hoài nói với Văn Cảnh Dương: "Ai da, đồ của ta rớt trên xe rồi, Cảnh Dương ngươi đi lấy giúp ta được không? Nếu không không có cách nào chữa trị cho người phụ nữ này cả."
Văn Cảnh Dương nghi hoặc nhìn Thân Hoài một cái, sao cậu có cảm giác là muốn đuổi khéo cậu đi vậy, nhưng khi nhìn thoáng qua Thân Hoài lại không nhìn thấy thùng thuốc ngày thường ở bên cạnh hắn ta, cậu cũng thoải mái hơn, Văn Cảnh Dương lập tức nói: "Được, để ta đi lấy cho ngươi."
"Để Ám Lân đi với ngươi." Người nói là Thân Hoài, dáng vẻ muốn tốt cho cậu, Văn Cảnh Dương nói lập tức quay lại liền rời khỏi phòng giam.
Sau khi đuổi khéo người đi, trong phòng chỉ còn lại hai người tỉnh táo là Quân Lạc Huy và Thân Hoài cùng với Lâm Mật Nhi đang hôn mê.
"Ngươi đuổi khéo bọn họ đi là muốn nói gì?" Giọng nói Quân Lạc Huy lúc này có chút âm trầm, hắn cảm giác điều hắn sắp nghe nhất định là chuyện hắn không muốn nghe nhất.
"Ta không phải là muốn tốt cho ngài sao?" Mắt trợn ngược lên, Thân Hoài lại đưa tay ra sau cổ Lâm Mật Nhi lần nữa rồi mới nói: "Ta bắt mạch cho Lâm Mật Nhi, là hỉ mạch, hơn ba tháng, gần bốn tháng rồi."