Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 77:




Văn Cảnh Dương cũng không ngờ bữa ăn này lại có mục đích này, bỗng chốc cảm thấy mấy món ăn trước mặt này ăn cũng không được mà không ăn cũng không được, không biết làm sao để diễn tả loại cảm giác này mới đúng, nhưng lão thái giám ở bên cạnh dường như đọc được suy nghĩ của cậu bèn nói: "Điện hạ không thể không ăn nha, những món này đều là đặc biệt chuẩn bị cho điện hạ, phải tốn rất nhiều thời gian để nấu bữa ăn này đó."
Vì vậy Văn Cảnh Dương đành phải phớt lờ lời nói ban nãy của lão thái giám, như vậy cậu mới có thể yên tâm ăn mấy món này, nếu không cứ nghĩ tới mục đích của bữa ăn này, cậu liền cảm thấy mông mình bị siết lại.
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí khó hiểu này, Văn Cảnh Dương cầm chiếc khăn tay Lục Tam đưa tới lau miệng, sau đó lại nghe lão thái giám bên cạnh nói: "Điện hạ dùng xong bữa tối thì có thể chuẩn bị đi tắm rửa thay đồ được rồi."
Chuyện này cứ diễn ra liên tiếp không thôi, Văn Cảnh Dương ngần ngừ một lúc rồi mới gật đầu, mặc dù trước giờ cậu không có thói quen vừa ăn xong liền đi tắm, nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi vậy thì cứ nghe theo thôi, nói không chừng đây còn là quy định gì đó cũng không chừng.
"Làm phiền công công dẫn đường." Cậu rời khỏi chỗ ngồi, đi theo sau lão thái giám ra ngoài, nhìn đường đi chắc là ra sân sau, cảnh vật ở lối đi có một vẻ đẹp duy mĩ, nếu nói cả hoàng cung toát lên vẻ khoan thai, lộng lẫy thì ở đây lại khiến người khác cảm giác vắng lặng, tĩnh mịch, cảnh sắc trong hoàng cung này có sự khác biệt rất lớn.
Càng đi vào trong, Văn Cảnh Dương càng thấy nơi này yên tĩnh một cách lạ kỳ, bất giác hỏi lão thái giám đang đi phía trước: "Công công, phía sau của đình viện này không còn ai khác sao?" Nơi này khiến cậu cảm giác cực kỳ vắng vẻ.
||||| Truyện đề cử: Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp |||||
"Ngoài trừ những nơi cần thiết sẽ có một vài người hầu, chỗ này không cho phép người khác ở lại, đây cũng là để hoàng thượng và hoàng hậu được thoải mái hơn, dù sao ở bên ngoài hoàng thượng và hoàng hậu đi tới đâu cũng đều bị người khác chú ý, phải không?" Lão thái giám tươi cười giải thích cho Văn Cảnh Dương.
Văn Cảnh Dương gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ lúc trước đúng thật là không có chú ý đến nơi này. Đừng nói là chú ý, nơi này giống như bị mọi người trong hoàng cung cố ý quên lãng, nghĩ vậy Văn Cảnh Dương bèn phát hiện một điểm kỳ quái, cậu lại hỏi lão thái giám: "Nhưng mà công công, đình viện Lê Tuyền này lúc trước có nghe qua nhưng hình như không phải là nơi quan trọng như vậy, ngay cả lúc đương kim hoàng thượng và nguyên hoàng hậu Lâm Mật Như thành thân cũng không dùng tới đình viện Lê Tuyền này đâu."
Lần này, lão thái giám không lập tức trả lời câu hỏi của Văn Cảnh Dương, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, đến khi hai người bọn họ đi xuyên qua sân đến trước một tiểu lâu biệt lập, lão thái giám mới ra dấu tay với tiểu lâu này và nói: "Điện hạ, trong hai ngày này ngài sẽ nghỉ ngơi ở tiểu lâu này, phía sau tiểu lâu này là hồ nước để điện hạ tắm rửa trong lần này, ngoại trừ một số thời điểm nhất định sẽ không có ai vào đây, điện hạ cứ yên tâm."
Văn Cảnh Dương gật đầu nhìn lão thái giám một cái rồi mới đi vào trong, cậu thậm chí còn cho rằng lão thái giám sẽ không trả lời câu hỏi lúc nãy của cậu, nhưng khi cậu sắp vào trong thì lão thái giám lại lên tiếng nói: "Điện hạ, chuyện lúc nãy ngài hỏi, lão nô lại không thể nói rõ với ngài, đợi lúc ngài gặp hoàng đế bệ hạ thì đích thân hỏi ngài ấy đi, còn nữa, lão nô họ An, từ nãy giờ chưa kịp giới thiệu với điện hạ, thành thật xin lỗi điện hạ. Điện hạ cứ ở trong phòng nghỉ ngơi trước, nửa canh giờ sau lão nô sẽ đến đưa ngài đi tắm."
Không ngờ đến đây lão thái giám lại nói ra những lời như vậy, sau khi bất ngờ qua đi, Văn Cảnh Dương cũng chỉ gật đầu, sau đó mới đi vào trong tiểu lâu, trước khi cậu vào trong phòng, lão công công họ An này luôn giữ tư thế khom lưng cúi đầu cung tiễn cậu rời đi.
Văn Cảnh Dương đẩy của bước vào, trong tiểu lâu rất sáng. Trước khi cậu vào, dèn cầy, đèn lồng đã được thắp sáng, không khí trong phòng có chút hơi người so với sự lạnh lẽo bên ngoài. Văn Cảnh Dương quét mắt nhìn qua tình hình trong phòng, trong phòng cho cậu cảm giác nơi đây thường xuyên có người ở, hơn nữa người này còn rất quen thuộc với cậu. Đi vào trong, Văn Cảnh Dương thấy ở đây là một thư phòng, Văn Cảnh Dương càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy thư phòng này, bởi vì thư phòng này giống y đúc thư phòng của cậu ở Minh Nhược Hiên.
Bước tới thư án, trên thư án còn đặt một cuốn sách vẫn chưa đọc xong, đang được úp xuống, Văn Cảnh Dương chăm chú nhìn cuốn sách, trên bìa sách viết bốn chữ "Thanh Châu Y Sự", thấy vậy hai mắt Văn Cảnh Dương khẽ lóe lên, vươn tay cầm cuốn sách lên, lật lại xem, quả nhiên, trang đang mở là trang cậu chưa đọc xong.
Ở đây khiến Văn Cảnh Dương cảm giác nơi đâu cũng có dấu tích của cậu, khiến cậu hoàn toàn mất đi cảm giác xa lạ lần đầu đến chỗ lạ, Văn Cảnh Dương không khỏi cảm thán: "Người bố trí nơi này đúng là đã tốn không ít tâm tư nha."
Nếu chỉ có vậy, Văn Cảnh Dương sẽ không ngạc nhiên, nhưng khi vào phòng ngủ bên trong cậu lại vô cùng kinh ngạc và vui mừng, bởi vì cảnh tượng trong phòng ngủ càng quen thuộc với cậu hơn, không phải Minh Nhược Hiên mà là căn phòng ở Văn phủ, nơi cậu đã sinh sống mười mấy năm.
Căn phòng mà cậu tưởng rằng sẽ không còn được ở đó nữa lại xuất hiện ở đây, ngay trước mặt cậu, Văn Cảnh Dương với vẻ mặt vui mừng, sờ soạng lung tung, khi đến bên chiếc ghế dựa ở cửa sổ cậu thậm chí còn thấy được trên cái bàn nhỏ bên cạnh chiếc ghế có một vài thứ đồ chơi linh tinh, giống như chủ nhân đang chơi thì có chuyện đột xuất phải bỏ đồ chơi xuống và rời đi.
Văn Cảnh Dương cầm một con rối gỗ lên cẩn thận xem xét, dòng suy nghĩ quay về một năm trước, hôm đó cậu được người khác cho con rối gỗ tinh xảo này, đang chơi vui vẻ thì bỗng nhiên thánh chỉ tới, cậu tiện tay đặt đặt con rối gỗ lên bàn, vội vã đi tiếp chỉ.
Lúc đó cậu làm sao ngờ được, một thánh chỉ như vậy lại thay đổi cuộc đời của cậu chứ? Mặc dù cậu không hề hối hận thay đại ca tiến cung nhưng mỗi lần nhớ đến lại khó tránh có chút buồn phiền.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, Văn Cảnh Dương nở nụ cười dịu dàng, những thứ này có lẽ đều là Quân Lạc Huy chuẩn bị cho cậu nhỉ? Người này đã bận rộn như vậy cũng không biết làm sao mà có thời gian chuẩn bị những thứ này, xoay người quỳ lên ghế, nằm sấp tựa vào cửa sổ, một tay cầm rối gõ, Văn Cảnh Dương vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, trước đây cậu thích như vậy, mặc dù cảnh sắc ngoài cửa sổ lúc này khác với trong Văn phủ nhưng sự tự do không trói buộc hiếm có này khiến Văn Cảnh Dương rất thoải mái.
Phải biết rằng, ở Minh Nhược Hiên cậu không dám làm cái tư thế này, cậu thân là phi tử, nửa quỳ bám lên cửa sổ thì ra thể thống gì chứ? Hiếm khi ở đây chỉ có một mình cậu, vậy cậu làm gì cũng đâu có sao.
Khi Văn Cảnh Dương ngồi đến mức tê chân thì bên ngoài tiểu lâu vang lên giọng nói của An Công Công: "Văn quân điện hạ, chúng nô tài đã chuẩn bị xong những thứ lát nữa ngài cần dùng, không biết chúng ta có thể đi được chưa ạ?"
Nghe thấy giọng nói của An công công, Văn Cảnh Dương mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, định đứng lên nhưng do chân bị tê mà đụng phải cái bàn bên cạnh, hành động này gây ra tiếng động lớn trong tòa lầu đang yên tĩnh, khiến An công công ở bên ngoài có chút lo lắng, lên tiếng gọi mấy lần, Văn Cảnh Dương nghiến răng xoa xoa chân, một lúc sau mới bước ra khỏi tòa lầu.
Đẩy cửa ra nhìn thấy An công công dẫn theo bảy tám tiểu thái giám cũng kính đợi ngoài cửa, Văn Cảnh Dương để ý thấy trên tay mỗi người đều cầm một cái hộp gỗ, cũng không biết trong đó để thứ gì. Văn Cảnh Dương gật đầu với An công công biểu thị có thể đi rồi.
An công công ra dấu chỉ về phía con đường nhỏ ở bên cạnh tiểu lâu, sau đó mới đi trước dẫn đường, Văn Cảnh Dương đi theo phía sau, còn bảy tám tiểu thái giám kia thì giữ khoảng cách không xa cũng không gần đi phía sau Văn Cảnh Dương.
Không bao lâu sau bọn họ đến một nơi bị rào lại, An công công dẫn Văn Cảnh Dương đi vào trong, sau khi Văn Cảnh Dương nhìn xung quanh liền thấy ở đây ngoài con đường nhỏ mà bọn họ đi qua còn có một hành lang nối liền với tiểu lâu.
An công công lúc bấy giờ cũng mới nói: "Điện hạ tự mình đến đây tắm thì đi theo hành lang này là được, đây là lần đầu nên chúng nô tài cùng đi với điện hạ vì vậy chỉ đành để điện hạ chịu thiệt thòi cùng với chúng nô tài đi con đường bên cạnh." Nói được một lúc, bọn họ cũng đã đến hồ nước.
Tất cả sự chú ý của Văn Cảnh Dương lúc này đều đã bị hồ nước này thu hút, nước suối bốc khói trắng trong suốt đến tận đáy,, những tảng đá bên cạnh hồ nước cũng trong suốt như pha lê, cũng không biết được lót bằng loại đá gì, phần không bị dính nước suối thì lại giống loại đá thông thường nhưng phần tiếp xúc với nước suối lại trở nên trong suốt đến mức có thể nhìn thấy vào tận bên trong tảng đá.
An công công nhìn theo ánh nhìn của Văn Cảnh Dương, mỉm cười giải thích cho Văn Cảnh Dương: "Loại đá này gọi là đá thấm nước, bây giờ đã không còn tìm được nữa, cho dù có cũng cực kỳ, cực kỳ ít, được các gia đình quý tộc sưu tầm ở nhà của bọn họ."
Văn Cảnh Dương nghe thấy thì gật đầu, đưa mắt nhìn tổng thể hồ nước. Bên cạnh hồ nước này còn trồng một gốc cây, đó là một gốc anh đào, chỉ tiếc một điều là lúc này không phải mùa hoa nở nếu không ở đây còn đẹp hơn nữa.
Trong khi Văn Cảnh Dương đang nhìn cảnh sắc của hồ nước thì bên này An công công cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, ông lấy ra một bộ quần áo từ trong chiếc hộp trên tay của một trong những tiểu thái giám đi theo kia, áo choàng lụa màu vàng tươi, An công công vừa đưa qua cho Văn Cảnh Dương vừa nói: "Điện hạ, mời thay quần áo."
Văn Cảnh Dương quay đầu lại nhìn, sau khi thấy áo choàng trên tay An công công thì gật đầu, nhận lấy quần áo rồi xoay người đi ra phía sau bình phong, đợi đến khi cậu mặc áo choàng lên người mới phát hiện áo choàng này rất mềm mại, mặc dù làm là lụa nhưng không mang lại cảm giác trong suốt cho người khác.
Thay xong quần áo ra ngoài, trước mặt Văn Cảnh Dương đã có một bàn thờ nhỏ, có chút nghi hoặc nhìn An công công một cái, An công công lúc này mới nói: "Lát nữa điện hạ chỉ cần vái lạy bàn thờ này là được."
Cậu tuần tự làm theo chỉ dẫn, khi cậu bái lạy bàn thờ, An công công ở bên cạnh dùng một thứ tiếng mà cậu chưa từng nghe qua đọc cái gì đó, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm, đến khi An công công đọc xong mới nói tiếp: "Điện hạ có thể xuống nước rồi." Dứt lời, An công công nói với tiểu thái giám phía sau: "Các ngươi để đồ xuống rồi lui ra."
Trong lúc các tiểu thái giám lui ra, Văn Cảnh Dương cũng từng bước đi xuống hồ nước, hơn nữa cậu còn phát hiện, áo choàng trên người cậu khi gặp nước liền giống những tảng đá kia, dần dần trở nên trong suốt, đang lúc cậu do dự không biết có nên đi tiếp hay không thì An công công lại lên tiếng: "Điện hạ, sau khi xuống nước phải ngâm mình nửa canh giờ, những thứ sau đó cần dùng lão nô cũng đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi, bước cuối cùng cần điện hạ tự mình hoàn thành, điện hạ cứ yên tâm, sẽ không có ai đến gần hồ nước này. Nô tài xin cáo lui trước."
Văn Cảnh Dương đang thắc mắc chuyện gì mà cần phải tự cậu hoàn thành, quay đầu lại nhìn thì đã không còn ai, mà những chiếc hộp gỗ kia thì được đặt lại bên hồ nước. Văn Cảnh Dương sau khi nhìn xung quanh một lượt mới bước lên, sau khi mở hộp gỗ ra cả người cậu cứng đờ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, đôi tay run run mở tất cả những chiếc hộp còn lại ra, lại nhìn thấy bên trong sáu bảy cái hộp gỗ nhỏ kia đều có đủ loại, đủ kiểu "thế vật".
"Ta cần... cần tự mình... làm cái này?" Văn Cảnh Dương cầm một trong số ngọc thế nhỏ nhất lên, thật sự khóc không thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.