Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 92:




Trẻ con lớn rất nhanh, mỗi ngày đều có thể thấy được sự thay đổi. Rất nhanh đã đến thôi nôi của Quân Khiêm Ích, hôm nay cũng là ngày vui hiếm có của đất nước sau hơn một chiến tranh, đừng nghĩ là chuyện bé xé ra to, đây là người thừa kế duy nhất của đương kim hoàng thượng, tất cả tình thương và sự cưng chiều đều dành cho bé cũng không có gì là quá đáng.
Bắt đầu từ hai ngày trước, trong hoàng cung đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, hiếm khi hoàng cung có phần lạnh lẽo này lại trở nên náo nhiệt, ai biểu năm vừa rồi, Quân Lạc Huy mượn cớ đã có tiểu hoàng tử, đuổi tất cả phi tử và quý nhân trong hậu cung ra khỏi cung,
Mặc dù sau khi sắc phong Văn Cảnh Dương làm hoàng hậu, Quân Lạc Huy đã có ý định giải tán hậu cung nhưng nhiều lần vì lý do con cháu nối dõi mà bị ngăn cản. Quân Lạc Huy vốn định đợi sau khi mọi việc trong triều ổn định lại sẽ dùng biện pháp cứng rắn để thực hiện kế hoạch này nhưng giờ thì không cần nữa, ai biểu hắn đã có hoàng tử rồi chứ, sự xuất hiện của Quân Khiêm Ích khiến các đại thần trong triều đều cũng hết cách.
Cho nên sau khi đuổi nhiều người như vậy ra khỏi hậu cung, hoàng cung tự nhiên yên tĩnh hơn nhiều, vì thế thôi nôi của Quân Khiêm Ích là dịp hiếm hoi khiến bầu không khí trong cung trở nên náo nhiệt phần nào.
"Thân Hoài vẫn chưa đến sao? Hắn không thể đến sớm một chút sao." Trong điện Long Miên, Văn Cảnh Dương đang thay tả cho Quân Khiêm Ích, cậu vừa làm vừa hỏi Quân Lạc Huy đang ngồi kế bên.
Quân Lạc Huy đang xem tấu chương, ngẩng đầu lên, thấy động tác thành thục của Văn Cảnh Dương, qua một lúc mới nói: "Không phải ngươi chưa xem thư hắn viết, hắn tự tính thời gian, ta có cách nào chứ, nè... Ta nói nè, tiểu tử Be Be này cũng đã 1 tuổi rồi, ngươi cứ để thằng bé ở phòng kế bên cho bà vú chăm sóc là được chứ gì?"
"Mới 1 tuổi, đứa bé này còn không khóc, không quấy, để nó ở chỗ khác thần không yên tâm." Văn Cảnh Dương không hề do dự liền từ chối Quân Lạc Huy, cậu bây giờ chỉ cần một canh giờ không thấy Quân Khiêm Ích liền cảm thấy khó chịu.
Bộ dạng 12 canh giờ cũng không rời của Văn Cảnh Dương làm Quân Lạc Huy nổi cơn ghen, cực kì ghen. Sau đó thấy hắn dẹp công việc đang dang dở lại, đến bên cạnh Văn Cảnh Dương, sau khi thấy Văn Cảnh Dương đã thay tả cho Quân Khiêm Ích xong mới giơ tay ôm lấy cậu từ phía sau và nói: "Tốt xấu gì ngươi cũng phải thương xót ta, thương xót cha của đứa trẻ này chứ, thằng nhóc này cũng không biết có phải là cố ý hay không, mỗi lần chúng ta làm chuyện kia nó đều cố tình thỉnh thoảng hừ lên một tiếng để chứng mình sự tồn tại của nó, thêm mấy lần nữa chắc là ta sẽ chết mất..."
"Nói năng linh tinh gì đó! Be Be đang nhìn ngài đó, ngài định dạy hư con trai ngài sao?" Nghe những lời Quân Lạc Huy nói, Văn Cảnh Dương có chút xấu hổ, vội thoát khỏi đôi tay đang ôm mình ra, sau đó Văn Cảnh Dương mới ôm Quân Khiêm Ích đang tự mút ngón tay mình bước ra ngoài: "Ngài cứ phê duyệt tấu chương của ngài đi, thần đưa Be Be đi tắm nắng."
Quân Lạc Huy không thể làm gì hơn, chỉ đành trừng mắt với Quân Khiêm Ích đang nằm vắt vẻo trên vai Văn Cảnh Dương, nhìn hắn một cách vô cảm, giơ nắm đấm hướng về thằng bé, trong miệng nhỏ tiếng làu bàu: "Đợi ngươi lớn rồi, ông đây đánh chết ngươi..."
Quân Khiêm Ích nằm trên vai Văn Cảnh Dương dường như cảm nhận được ác ý từ phụ thân, mở miệng kêu lên hai tiếng: "Ba, xấu!" Câu nói không được rành rọt, rõ ràng, cũng chỉ có Văn Cảnh Dương nghe rõ được ý trong đó, quay đầu lại nheo mắt nhìn Quân Lạc Huy, giống như muốn xem hắn vừa nãy ở sau lưng làm chuyện xấu gì.
Cái nhìn khiến Quân Lạc Huy có chút ngượng ngùng như thể làm chuyện xấu bị phát hiện vậy, sau đó hắn khẽ ho một tiếng nói: "Không phải ngươi muốn đưa Be Be đi tắm nắng sao? Còn không đi đi."
"Đừng để ý phụ hoàng xấu xa của con, cha đưa con đi tắm nắng, đi thôi nào..." Kế đó, Văn Cảnh Dương mới bế Quân Khiêm Ích đi ra ngoài.
Hai ngày sau bắt đầu diễn ra tiệc sinh nhật của Quân Khiêm Ích, phải thực hiện rất nhiều lễ nghi và thủ tục khiến Văn Cảnh Dương vô cùng mệt mỏi, bởi vì cả một quá trình đều là cậu ẵm Quân Khiêm Ích, đến lúc sau, cánh tay cậu cũng có chút đau nhức, không phải không thể đưa người khác ẵm mà là Văn Cảnh Dương không yên tâm để người khác ẵm, thôi thì dứt khoát tự cậu ẵm bé suốt buổi, tất nhiên trong quá trình đó, Quân Lạc Huy cũng sẽ giúp một tay nhưng dù sao cũng là hoàng đế, vì vậy Văn Cảnh Dương là người ẵm Quân Khiêm Ích lâu nhất.
Đến tối, bữa tiệc sinh nhật cuối cùng cũng kết thúc, Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương mới bế Quân Khiêm Ích về điện Long Miên, vừa vào đã thấy Thân Hoài đợi trong phòng từ lâu, thấy vậy, mặc dù đã mệt mỏi cả một ngày nhưng Văn Cảnh Dương lập tức tỉnh táo liền, cậu nói: "Thân thái y, không đúng, bây giờ không phải là thái y nữa rồi, gọi thẳng tên ngươi nha, Thân Hoài, mau đến kiểm tra con trai ta, ôi... Từ lúc thằng bé được sinh ra tới bây giờ, ta chưa từng thấy nó cười, không lẽ nó không biết cười sao?"
"Đừng gấp, đặt đứa bé xuống đi, để ta kiểm tra cho nó, một năm không gặp, tiểu tử này lớn nhanh quá nhỉ." Thân Hoài vừa nói vừa đón đứa bé từ trong tay Văn Cảnh Dương, hắn ta còn chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Quân Nghiêm Ích, quả nhiên không có bất cứ dao động gì, chỉ ngơ ngác nhìn hắn ta, nói đơn giản là mặt vô cảm, hoàn toàn không giống với một đứa trẻ nên có.
Trước khi Thân Hoài kiểm tra xong, hai người Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương đều ở bên cạnh yên tĩnh theo dõi, trong lòng hai người lúc này ít nhiều đều có chút lo lắng, thấy Thân Hoài thở phào, đứng thẳng người lên, Văn Cảnh Dương vội vã lên tiếng hỏi: "Sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?"
"Yên tâm đi, đứa con trai này của hai người, cơ thể khỏe mạnh lắm, thậm chí còn khỏe mạnh hơn những đứa trẻ khác, hơn nữa nói chuyện cũng không có vấn đề, đã có thể nói những chữ đơn giản rồi không phải sao?" Sau khi thấy Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy đều gật đầu, Thân Hoài ngần ngừ một lúc rồi tiếp tục nói: "Về mặt sức khỏe và trí não thì đều không có vấn đề, không biết cười, đây là do khiếm khuyết về mặt tình cảm. Vầy đi... Nếu các ngươi không ngại, ta muốn đưa Be Be đến lãnh cung một chuyến."
"Ý ngươi là muốn đưa Be Be đến gặp Lâm Mật Nhi?" Câu này là Quân Lạc Huy nói, hắn không tán thành với đề nghị này cho lắm, bởi hắn băn khoăn một chuyện, sợ Lâm Mật Nhi sau khi gặp đứa con trai này sẽ làm ra chuyện gì đó mà hắn cũng lo Quân Nghiêm Ích nảy sinh tình cảm với Lâm Mật Nhi, nếu là vậy sau này sẽ không còn yên bình nữa.
Dường như nhìn ra được sự lo lắng của Quân Lạc Huy, Thân Hoài vội nói: "Các ngươi không cần lo, nếu ta đoán không sai, điều ngươi nghĩ tuyệt đối sẽ không xảy ra mà có lẽ còn triệt để hơn so với những gì ngươi nghĩ, ta cũng muốn xác nhận xem điều ta nghĩ có đúng hay không."
Thấy Thân Hoài không có ý đùa giỡn, Văn Cảnh Dương cũng nhớ đến những điều Thân Hoài nói khi Lâm Mật Nhi mang thai, kế đó cậu cũng khuyên Quân Lạc Huy: "Đi thôi, thần đại khái biết điều Thân Hoài nói là gì rồi, chuyện này thần cũng muốn biết."
Thấy hai người đều đồng ỳ, Quân Lạc Huy nhìn Quân Khiêm Ích đang ngồi trên ghế tự chơi với ngón chân của mình một cái, sau đó cũng gật đầu đồng ý, tiếp đó, ba người lớn mang theo một đứa nhỏ, tránh tai mắt của mọi người đi về phía lãnh cung.
Đến lãnh cung, tiêu điều là điều mà bọn họ đã nghĩ đến từ sớm, thêm nữa bây giờ là đêm khuya, đến lãnh cung hẻo lánh này càng khiến người ta có cảm giác âm u, lạnh lẽo hơn. Quân Khiêm Ích được Quân Lạc Huy ẵm trên tay, gục đầu vào vai Quân Lạc Huy, đây là biểu hiện hiếm thấy của bé, có vẻ như từ sâu trong thâm tâm của Quân Khiêm Ích không thích nơi này.
Thân Hoài vẫn luôn chú ý đến tình hình của Quân Khiêm Ích, hắn ta trầm tư nhìn bộ dạng này của Quân Khiêm Ích, tiếp đó, ba người bọn họ không ngừng lại mà tiếp tục đi vào trong, trong lãnh cung vô cùng im ắng, chỉ có tiếng bước chân đạp lên lá khô của ba người bọn họ.
"Lâm Mật Nhi đâu?" Văn Cảnh Dương bất giác hỏi, bởi ở đây quả thật quá yên tĩnh hơn nữa cũng không có vẻ gì là có người sống ở đây.
Khi bọn họ đến gần sảnh chính của lãnh cung, một bóng người từ trong bước ra, đó là người ở trong lãnh cung này, không giống với những gì bọn họ tưởng tượng, Lâm Mật Nhi ăn mặc chỉnh tề, không vì không có người hầu hạ mà trở nên lôi thôi lếch thếch, chẳng qua hiện giờ Lâm Mật Nhi không còn những bộ trang phục lộng lẫy nữa, chỉ có những bộ đồ sạch sẽ, gọn gàng mà thôi.
Dáng vẻ này của Lâm Mật Nhi khiến bọn người Quân Lạc Huy có chút bất ngờ, sau đó, bọn họ liền nghe Lâm Mật Nhi nói: "Các người đến đây làm gì?"
Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương vô thức nhìn sang Thân Hoài như muốn hỏi Lâm Mật Nhi rốt cuộc là bị làm sao, ngay sau đó liền thấy Thân Hoài mỉm cười nói: "Ngươi để Lâm Mật Nhi ra đây đi, ngươi không phải là cô ta."
"Có gì khác nhau sao? Mật Nhi nàng ấy khó khăn lắm mới ngủ được, ta mới có thể chỉnh trang lại bản thân, nếu không những gì các ngươi thấy chắc chắn sẽ là những thứ mà các ngươi đã nghĩ, thôi bỏ đi, các ngươi cứ nói nguyên do các ngươi đến đây đi." Lâm Mật Nhi kia đùa nghịch với lọn tóc bên tai, thờ ơ nói.
Thân Hoài cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương, sắp xếp từ ngữ một lúc rồi nói: "Hiện giờ thứ các người thấy có lẽ là nhân cách khác của Lâm Mật Nhi, chỉ khi Lâm Mật Nhi mất đi ý thức nhân cách này mới xuất hiện, có lẽ tình hình hiện nay của Lâm Mật Nhi khá là trầm trọng, hơn nữa tình trạng này của cô ta là di chứng của cổ trùng, còn là loại không cách nào chữa trị."
"Vậy Be Be thì sao? Di chứng của nó không phải vậy chứ?" Nghe tình trạng của Lâm Mật Nhi là do di chứng, Văn Cảnh Dương giật mình, sợ Quân Khiêm Ích cũng như vậy.
Thân Hoài lắc đầu, sau đó vẫy tay với Quân Lạc Huy, ra dấu hắn đưa Quân Khiêm Ích cho mình, Quân Lạc Huy nhìn Thân Hoài một lúc rồi mới đưa Quân Khiêm Ích đến tay Thân Hoài.
Thân Hoài bế Quân Khiêm Ích đến gần Lâm Mật Nhi, sau đó bọn họ liền thấy Quân Khiêm Ích trước giờ đều không phản ứng với bất cứ chuyện gì, lúc này lại vùng vẫy kịch liệt, giống như ở đó có thứ gì đó mà thằng bé phản cảm, miệng thì hiếm có mà lớn tiếng gào thét.
Không rõ hành động này của Thân Hoài có ý gì, Văn Cảnh Dương khi thấy Quân Khiêm Ích lớn tiếng la hét, còn cố gắng vươn tay về phía cậu và Quân Lạc Huy, không khỏi muốn bước qua ôm Quân Khiêm Ích về. Nhưng Quân Lạc Huy lại trước một bước ngăn hành động của Văn Cảnh Dương lại và nói: "Đợi đã, để xem Thân Hoài muốn làm gì."
Chỉ thấy Thân Hoài bế Quân Khiêm Ích càng đến gần Lâm Mật Nhi, Quân Khiêm Ích càng vùng vẫy kịch liệt, cách ba thước trước mặt Lâm Mật Nhi thì dừng lại, Thân Hoài quan sát Quân Khiêm Ích ở trong lòng cực kỳ kháng cự, qua một lúc mới bế Quân Khiêm Ích về, hắn ta vừa đi vừa quay đầu lại nói với Lâm Mật Nhi: "Xem ra, con trai ngươi ghét ngươi từ tận đáy lòng, trên người ngươi có thứ mà thằng bé ghét, có lẽ ngươi cũng vậy, nếu khi nãy ta đến gần thêm vài bước chắc ngươi cũng không chịu nổi nhỉ?"
Văn Cảnh Dương đón lấy Quân Khiêm Ích từ trong tay Thân Hoài, vỗ sống lưng của Quân Khiêm Ích, dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, được rồi, Be Be ngoan, không sao rồi, cha ở đây, không sao rồi ha."
Quân Lạc Huy thấy con trai mình cuối cùng không còn vùng vẫy là hét nữa mới thở cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn về phía Thân Hoài, ý tứ rõ ràng muốn hắn ta giải thích một chút, rốt cuộc là chuyện gì.
Thân Hoài nhún vai nói: "Chuyện là vầy, trước đó, Lâm Mật Nhi trúng cổ không chết nhưng lại có di chứng, hoàng tử điện hạ do lúc đó còn ở trong bụng của Lâm Mật Nhi, bị cổ trùng ảnh hưởng nên phản cảm và kháng cự lại cơ thể mẹ, đây có lẽ là cách mà sinh mệnh theo cái lợi, tránh cái hại, do cơ thể mẹ mang đến cho đứa bé những điều vô cùng xấu, di chứng của Lâm Mật Nhi là thần trí Lâm Mật Nhi không còn tỉnh táo nhưng cơ thể của hoàng tử điện hạ lại rất khỏe mạnh, di chứng duy nhất chính là tình cảm của hoàng tử điện hạ có chút khiếm khuyết, thằng bé không biết cười cũng không biết khóc, tuyến lệ và thần kinh cười đều không có vấn đề chỉ là thằng bé không biết cười, cái này sau này có lẽ sẽ từ từ khá hơn, cái này chỉ có thể coi tạo hóa của hoàng tử điện hạ rồi, những thứ khác không có gì, rất khỏe mạnh, các người có thể yên tâm rồi."
Nghe Thân Hoài nói một tràng dài như vậy, Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm nhưng hai người đều có chút đau lòng, nhìn về phía Quân Khiêm Ích đang nằm trên vai Vai Cảnh Dương, vừa mút ngón tay vừa ngủ, nhỏ như vậy lại không biết khóc, không biết cười, sao mà bọn họ lại không đau lòng cơ chứ?
"Được rồi, không có gì thì ta đi đây, hoàng cung của mấy người ta thật sự không muốn ở lại một chút nào." Dứt lời, Thân Hoài xoay người vẫy tay.
Thân Hoài nói đi là đi, trong lãnh cung bỗng chỉ còn lại ba người, phu phu Quân Lạc Huy và Lâm Mật Nhi, hai người Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương chưa kịp nói gì, Lâm Mật Nhi đã nói trước: "Các người không có việc gì thì đừng đến đây nữa, tự ta sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Mật Nhi, chỉ có một nguyện vọng, nếu ngày nào đó Lâm Mật Nhi chết đi, các người hãy đem tro cốt của cô ấy đưa cho mẹ của cô ấy là được." Nói xong, Lâm Mật Nhi lại không phải là Lâm Mật Nhi xoay người đi vào sau trong lãnh cung, đây cũng là lần cuối cùng bọn họ gặp Lâm Mật Nhi, cho đến một năm sau, khi Lâm Mật Nhi chết trong lãnh cung, bọn họ mới đưa tro cốt của Lâm Mật Nhi đến chỗ mẹ cua Lâm Mật Nhi.
Lúc này, Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương chỉ nhìn theo bóng lưng của Lâm Mật Nhi dần biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ, Văn Cảnh Dương bất giác cảm thán: "Cuộc đời của Lâm Mật Nhi sai ở chỗ yêu sai người, ngài nói xem, Quân Lạc Hải rốt cuộc có từng yêu người đàn bà này không?"
"Ai mà biết chứ..." Về tình cảm của Quân Lạc Hải dành cho Lâm Mật Nhi, Quân Lạc Huy có thể đoán được tám phần nhưng hai phần còn lại là thế nào thì chỉ có hai người họ biết mà thôi.
"Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta chứ? Về thôi, đêm nay giày vò con trai của chúng ta quá rồi, con trai của chúng ta, không biết cười thì không biết cười thôi, thằng bé khỏe mạnh là được rồi, sau đó ha... Đợi nó 15 tuổi, ta sẽ cho nó tiếp quản ngai vàng, sau đó ha, chúng ta sẽ đến định cư ở chỗ của hoàng thúc, thế nào? Lúc đó ngươi thích chỗ đó lắm mà, chỉ là không biết chúng ta đến làm phiền cuộc sống của hai người họ thì có bị đánh hay không?" Quân Lạc Huy dẫn Văn Cảnh Dương đang bế Quân Khiêm Ích ra khỏi lãnh cung, sau đó nói với cậu dự định mà hắn đã tính toán từ lâu.
"Không phải chứ? Tốt xấu gì ngài cũng là hoàng đế, hoàng thúc không đến nổi ra tay đánh người chứ?" Nghe câu cuối của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương cảm thấy buồn cười, trả lời hắn, tuy nhiên cậu vừa nói vừa nhớ đến ông lão cường tráng đó, Văn Cảnh Dương thấy chuyện này có khả năng xảy ra lắm, nghĩ vậy Văn Cảnh Dương bật cười.
"Ê! Không lẽ tướng công của ngươi bị đánh người rất vui sao? Cười tươi như vậy." Nghe Văn Cảnh Dương cười, Quân Lạc Huy tức giận nói.
Văn Cảnh Dương vuốt mũi: "Nói thật, thần đúng là chưa từng thấy dáng vẻ hoàng đế bệ hạ của ngài bị người khác đánh, có cơ hội tất nhiên không thể bỏ qua rồi."
"Ngươi! Được, muốn xem ta bị đánh chứ gì, vậy lát nữa ta đánh ngươi một trận trước, chuyên đánh mông ngươi..." Quân Lạc Huy vừa nói vừa nở nụ cười xấu xa.
"Ngài! Be Be còn đang ở đây, nói lung tung gì đó!" Thấy còn nói tiếp thì mình lại là người bị chọc ghẹo, Văn Cảnh Dương liếc mắt, tăng tốc đi về trước, mà cậu đã nghĩ rồi, đêm nay con trai nhất định không được rời khỏi mình!
"Nè! Ngươi đi nhanh vậy làm gì? Đợi ta với nào." Quân Lạc Huy vừa nói vừa nhanh chân đuổi theo.
(Hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.