Chuyện Tình Như Ý

Chương 4:




Khoác áo vest, Lâm Thư Hoằng nhìn hình mình trong gương coi như vừa lòng, nhưng cũng không quá cao ngạo.
Hôm nay ngày là em trai đính hôn, đặt tiệc trưa ở khách sạn 20 bàn. Tuy nói nhà gái là chủ sự, hắn là anh trai chú rể vẫn cùng tham dự, ba mẹ ở Đài Đông đã lên từ sớm, ở tạm nhà hắn hai ngày.
Đi ra phòng khách hắn nói với ba mẹ: ” Chúng ta đi thôi.”
Nhìn thằng con cả, hai vợ chồng Lâm Hán Dương cùng Hạ Tương Hoa đều thấy đau cái đầu. Con trai họ lớn lên anh tuấn tiêu sái, lại có khí chất, con gái nhà ai có thể gả cho hắn thì thật là có phúc. Nhưng mà điều làm cho người ta thất vọng là, đứa nhỏ này từ năm năm trước chia tay bạn gái, đến tận bây giờ vẫn không có bạn gái mới. Thậm chí có điểm bế tắc, ngoài người nhà, bạn bè cũng rất ít lui tới.
Không hiểu được con là đả kích lớn nhất. Thế nhưng từ sau khi tinh thần sa sút đến bây giờ, bọn họ khuyên như thế nào cũng vô dụng. Hiện tại ngay cả thằng con út cũng lạp gia đình rồi, làm ba mẹ như bọn họ nửa buồn nửa vui.
” Sao vậy?” Lâm Thư Hoằng nhìn bọn họ biểu tình phức tạp, hỏi.
” Không có việc gì, có chút khẩn trương thôi.” Hạ Tương Hoa đi đến sờ sờ bộ âu phục, khen: ” Mặc rất đẹp.”
” Phải không? Đây là Duy Chí giúp con chọn, nó nói con đứng ở bên cạnh nó không thể đẹp trai hơn nó.” (shu: hí hí, đến cả em trai cũg ganh tị với sắc đẹp của anh nữa cơ à )
” Cả hai con rất tuấn tú, đều là hảo hài tử.” Lâm Hán Dương cũng là một bác sĩ, có thể có được hai đứa con cũng là bác sĩ ông không còn gì tiếc nuối, cho dù trong đó có một đứa cô đơn… Lâm Thư Hoằng mỉm cười một chút, hắn biết rõ ba mẹ suy nghĩ cái gì, chỉ sợ làm cho bọn họ thất vọng thôi.
Ba người đi ra cửa, lên xe đến nhà gái đúng giờ. Bất quá chú rể Lâm Duy Chí hiển nhiên là gấp gáp, hắn cùng vài anh em tốt đã chờ sẵn ở dưới lầu, rõ ràng không có làm gì mà trên trán đổ đầy mồ hôi hột.
Đến nơi, mọi người cùng lấy ra lễ phẩm rồi lên lầu, nhà gái nhiệt tình tiếp đón. Cô dâu chú rể mới trước tế bái tổ tiên, ăn bát canh ngọt, uống chén trà mừng,… vô số lễ tiết. Xong xuôi, mới cho phép tân lang tân nương cùng cả nhà ra khách sạn sửa soạn tiệc hỉ buổi trưa.
Không nghĩ tới đính hôn cũng nhiều quy củ, Lâm Thư Hoằng thực muốn hoa mắt chóng mặt, may mắn bản thân không phải trải qua những việc thế này.
” Anh, cảm ơn anh!” Nhìn thấy Lâm Thư Hoằng, Lâm Duy Chí đặc biệt hướng anh trai nói lời cảm ơn.
” Hứa với anh, lấy một người là đủ rồi.” Lâm Thư Hoằng chỉ có yêu cầu này.
” Anh lại nói linh tinh nữa rồi!” Lâm Duy Chí không nghĩ tới anh trai cũng biết khua môi múa mép, không biết bị lây từ ai? ” Chờ ngày nào đó anh muốn kết hôn, em nhất định cũng giúp đỡ hết sức.”
Lâm Thư Hoằng mỉm cười đáp lại, không có gì để nói, hắn hy vọng không phá hỏng bầu không khí vui vẻ này.
Tiệc cưới cả chủ lẫn khách đều vui, tuy tổ chức nhỏ nhưng rất ấm áp. Chờ khách về hết, Lâm Thư Hoằng lái xe đưa ba mẹ về nhà, hai lão nhân gia đều mệt mỏi, vào phòng liền ngả lưng muốn ngủ trưa.
Lâm Thư Hoằng không cảm thấy mệt, đi siêu thị mua thực phẩm, buổi tối tự mình vào bếp nấu cơm. Nhân dịp này mà trổ hết tài nấu nướng vài món, dù sao trong khắp cả thế giới này thì hắn cũng chỉ hòa nhã với người nhà của mình thôi. ( còn lẻ loi là xứng đáng he he)
Lâm Hán Dương cùng Hạ Tương Hoa vừa tỉnh giấc đã ngửi thấy mùi đồ ăn. Tuy bữa tiệc buổi trưa là sơn hào hải vị, nhưng con trai mình đích thân làm đồ ăn cho vẫn hấp dẫn hơn rất nhiều a.
” Ba, mẹ, có đói bụng không?” Lâm Thư Hoằng cởi tạp dề hỏi.
” Vốn là không đói, nhưng bây giờ thì lại đói rồi!” Lâm Hán Dương ngồi vào bàn ăn, con trai đã chuẩn bị xong một mâm cơm thịnh soạn.
” Thư Hoằng của chúng ta thật sự rất ưu tú.” Hạ Tương Hoa không khỏi cảm thán, đứa con cả này theo chủ nghĩa hoàn mỹ, ngay cả nấu ăn cũng rất chú ý, cẩn thận tỉ mỉ.
Lâm Hán Dương hừ một tiếng.” Tất nhiên, không nhìn xem là con ai à?” (LMT: bác TS hơi kinh đó =)), Shu: ý, tự sướng quá : )))
Hạ Tương Hoa lườm yêu ông xã một cái, cười lạnh.” Là tôi sinh nó ra, công lao của tôi là lớn nhất.”
Lâm Hán Dương không dám cùng bà xã tranh luận, đành phải chuyển hướng sang Lâm Thư Hoằng nói:” Khụ… Duy Chí đã đính hôn rồi, khi nào thì đến phiên con?”
” Con thấy như bây giờ cũng tốt mà.” Nói chuyện cùng lão ba lão mẹ, Lâm Thư Hoằng sớm đã đoán được, rốt cục là trốn không thoát.
Lâm Hán Dương nhìn trái nhìn phải.” Nhà lớn như vậy, con ở một mình thì lãng phí quá.”
” Con có thể bán đi, mua một căn phòng nhỏ hơn là được.”
Hạ Tương Hoa nhịn không được xen vào:” Con cũng biết, chúng ta đều hy vọng con mau chóng cưới vợ, sinh con.”
” Ba, mẹ, con xin lỗi.” Hắn không nghĩ phá hư không khí bữa cơm, nhưng có một số việc phải nói rõ. Hắn không thể để cho bọn họ mong chờ trong mù quáng, chuyện không sảy ra thì sẽ không sảy ra.
Xem thái độ con cứng rắn như vậy, Hạ Tương Hoa không thể làm gì khác hơn đành phải giải hoà.” Được được, không nói nữa, con cũng đã trưởng thành rồi, hãy chăm sóc bản thân.”
” Ân.” Lâm Thư Hoằng tiếp tục gắp đồ ăn cho ba mẹ, tâm tình giờ đã trầm xuống.
Làm một đứa con, hắn hết sức hiếu thuận; làm một bác sĩ, hắn cố gắng nỗ lực; nhưng làm một người đàn ông bình thường như bao người khác, hắn thực sự vô lực…
Cơm chiều xong, Lâm Thư Hoằng quay trở về phòng nghỉ ngơi, không ở phòng khách xem TV cùng bố mẹ. Trong phong hắn có cái ban công, hắn thích đứng ở đây hóng gió, suy nghĩ lung tung. (LMT: em cũng thích hóng gió a!)
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đêm chỉ có lơ lửng vài đám mây, mơ thấp thoáng ánh sáng của những ngôi sao xa xôi. Hắn đứng ở lan can ngẩn người thật lâu, bỗng nhiên rất muốn nghe thanh âm của người đó, thứ âm thanh trong sáng bừng bừng sắc khí, phảng phất chỉ có niềm vui, không chút phiền muộn u sầu. (shu: lãng mạn quá nha mềnh cũng thích ngắm sao a :-*)
Mà thực ra, ai chỉ có hạnh phúc mà không có bi thương nhỉ?! Là do nàng cố gắng che lấp đi? Muốn làm người bên cạnh hài lòng còn tự mình chịu đựng đau khổ sao? Mặc kệ như thế nào, hiện tại hắn chính là muốn nghe thanh âm của nàng, nói vài lời nhảm nhí nào đó cũng được. Bốn bề im ắng khiến hắn thấy hoảng hốt. ( shu: anh này ngụy biện! Vấn đề của ngôn tình đây mà! Nếu thích ồn ào sao anh không ra ngoài với 2 anh chị già để mỗi người kẻ tung người hứng, khen anh đẹp trai kìa … há há, là anh nhớ mê mẩn người ta rồi : )) )
(Hinh tỷ *xắn tay áo, xách dao*)
(LMT: Hinh tỷ, tỷ bình tĩnh, em nó trẻ người non dạ, mong đại nhân đừng chấp tiểu nhân. Tỷ làm mạnh tay lấy ai edit truyện tiếp đây? bé Shu hư, sao lại gọi ba má soái ca là anh chị già, cẩn thận Hinh tỷ đưa sang công ty hắc ám bên nhà Mèo Đen đó nha ;;) )
(Nga: phải không, phải không? Công ty ma chay có soái ca mê quan tài đó hả? )
(Shu, LMT, Nga: :-&. Chài, chưa lấy nhau mà đã bênh ba má chồng ghê chưa. Lại đi xí xớn với tình yêu kìa. Mà bé mồm thôi, ta không muốn nằm trong quan tài đâu )
Hắn trở về phòng tìm di động, cũng tìm thấy số điện thoại của nàng, lại không hiểu thế nào cảm thấy do dự.
Cẩn thận ngẫm lại, bọn họ chỉ quan hệ hợp tác với nhau, ít nhiều cũng coi như bằng hữu rồi, gọi điện thoại cho nhau cũng không sao. Nhưng cho tới nay đều là nàng chủ động tìm hắn, hiện tại đổi hắn chủ động cảm thấy không thích hợp lắm. Ôi, hắn như thế nào lại trở nên thiếu quyết đoán thế này? ( shu: trời ạ, mỗi chuyện điện thoại mà anh băn khoăn khiếp : |, không bit cái này có được xếp vào loại yêu lí trí không == )
Tiếng chuông di động chợt vang lên, cắt ngang suy nghĩ của hắn, cũng làm hắn đứng tim bởi người gọi điện chính là người hắn vừa nghĩ tới!
” Hello, anh chưa ngủ sao?” Tạ Giai Hinh thanh âm bình thường, nhẹ nhàng trong đó mang theo sức sống.
” Ân, vẫn sớm mà.” Hắn trong lòng đột nhiên kinh hoàng, là ngẫu nhiên trùng hợp sao, giờ này khắc này nàng cũng nhớ đến hắn sao?
” Ngày mai tôi đến phòng khám anh được không?”
” Có thể.” Ngày mai hắn cùng nàng vừa vặn đều phải đi làm, hiện tại hắn thích những ngày bình thường, bởi vì cách 3 ngày nàng đến tìm hắn. (shu: lại vấn đề của ngôn tình, anh thích cảm giác bên chị nà, rồi iu lun nà, và chúng ta có truyện để xem : )) )
” Tôi đã chỉnh sửa lại một số chỗ trong đoạn phỏng vấn rồi, mai tôi đưa anh coi .”
” Được.” Gần đây nàng đã phỏng vấn bệnh nhân. Đều tại phòng khám của hắn, hắn bên cạnh xem, nàng khiến ai cũng khai báo hết mình với nàng, thực là bội phục năng lực giao tiếp của nàng. Nếu có thể cưới được nàng, chính mình có thể làm cái bình hoa… Không đúng, hắn đang miên man suy nghĩ cái gì quái gì thế này? ( shu: hí hí, ta bit rồi nha~~ Hoằng ca: *đỏ mặt, lườm lườm* Shu: *đập bàn cười lăn lộn*)
Nàng nhận thấy hắn không ổn.” Anh làm sao vậy? Sao ỉu xìu xìu vậy? ” (nguyên văn là Hữu khí vô lực. chả biết diễn đạt thế nào, ai có cách hay hơn chỉ dùm em, em sửa lại a)
” Tôi không sao.” Hắn thầm nghĩ chỉ cần nàng nói chuyện, nói cái gì cũng tốt.
” Thôi mà, đâu phải chúng ta mới quen nhau đâu, anh thẳng thắn nói với tôi đi!”
Hắn do dự một lát, không biết nên thẳng thắn tới mức nào.” Ách… Em trai hôm nay đính hôn, có thể tôi là mệt mỏi mới không có khí lực.”
” Thật ra là trái tim cô đơn, nam nhân tương tư đêm xuân đúng không?”
” Cô… cô đừng trêu tôi.” Lời vừa ra khỏi miệng chính hắn cũng ngây dại, như thế nào nghe rất giống hắn làm nũng? ( shu: ha ha, chết cười)
Nàng cười ha ha.” Đừng ngại, tôi hoàn toàn có thể hiểu. Nếu anh không chê, hai chúng ta có thể kết hợp thành một đôi!”
Lần đầu tiên nghe nàng trực tiếp biểu đạt như thế, trong đầu hắn trống rỗng, quen biết hiểu nhau mấy ngày nay, hắn có thể cảm giác được nàng có tình cảm với hắn. Hai người trong lúc đó cũng tồn tại lực hấp dẫn, nhưng hắn tình nguyện làm rùa đen rụt đầu, chính là không nghĩ xé bỏ tầng sa mỏng kia.
Mà nay hắn mới phát hiện chính mình có bao nhiêu tàn nhẫn, cho người ta hy vọng lại không thể đáp lại, lừa mình dối người rồi cuối cùng cũng phải tỉnh lại.
” Này! Tôi chỉ nói giỡn thôi, đừng nghiêm trọng thế được không? Bổn tiểu thư tôi không mạnh mẽ vậy đâu, yên tâm đi!” Hắn thật lâu không trả lời, nàng đành xấu hổ tìm bậc thang leo xuống.
Nàng rõ ràng là miễn cưỡng nói cười, hắn cũng không thể an ủi nàng, càng không thế để nàng ảo mộng. ( shu: tội ngiệp Hinh tỷ , xương tỷ lắm nha *sờ má* *nựng nựng * … *thở dài* ta biết có người đang lườm ta mà )
” Tôi cũng biết cô nói đùa mà, cái kia… Hình như ba tôi đang gọi điện cho tôi, trước hết cứ như vậy đi.”
” Vâng, anh đừng nghĩ lung tung, ngày mai gặp!”
” Mai gặp.” Vội vàng ngắt điện thoại, hắn nhận ra có di động thật tốt. Trèo lên giường nằm, cảm thấy tâm tình không thể bình tĩnh nổi.
Đều là hắn không tốt, tham lam trở thành bạn của nàng mà quên giữ khoảng cách. Đến nước này, hắn thừa nhận hắn thích nàng. Không thể nói rõ là sâu sắc hay chỉ hời hợt, liền thừa dịp còn khoảng cách mơ hồ không rõ, dùng dao sắc chặt một nhát giải quyết dứt khoát đi!
(shu: *quất roi xuống đất* *gầm* rút cuộc có chuyện gì, anh nói ra cái coi, thích thì làm tới đi cho rồi, lại mà còn …)
(LMT: trời ơi! ta muốn ngất với bé shu =)) )
(nga: ta cũng muốn ngất theo =.=)
(shu *icon tức hộc máu* hai chị…)
Thời gian nghỉ trưa, Tạ Giai Hinh lại đến thăm Như Ý khoa phụ sản. Nàng đã trở thành khách quen, phòng khám lý mọi người đều biết là nàng tới tìm Lâm Thư Hoằng, chuẩn bị ra một quyển nhập môn khoa phụ sản. Mọi người đối với nàng không những thân thiết, mà còn rất rất thân thiết, y tá Hứa Thế Linh là người ủng hộ lớn nhất, vừa thấy đến nàng liền lộ vẻ mặt tươi cười.” Giai Hinh, cô đã tới!”
” Ân! Hộp bánh ngọt này mời mọi người ăn.” Tạ Giai Hinh cố ý cải thiện quan hệ với nhân viên phòng khám. Ngoài việc nàng thích giao tiếp, đương nhiên còn có ý đồ khác, nàng muốn ngồi lên cái ngai vàng mang tên bác sĩ phu nhân.
” Sao khách khí vậy?” Hứa Thế Linh cau mày, bất quá nàng cũng có chuẩn bị.” Có túi lê, cô cầm ăn đi.”
” Dì Hứa… dì….” Hảo tri kỷ a!
” Mau vào thôi! Bác sĩ Lâm đang đợi cô.” Hứa Thế Linh đem nàng đẩy về hướng phòng khám, vẻ mặt ám muội.
Tạ Giai Hinh cười khổ, mọi người đều nhìn ra nàng công và tư chẳng phân minh, chỉ có nam chính có mắt như mù. Thảm hại hơn là, tối trong qua điện thoại nàng đã dọa hắn sợ, nàng chỉ nói một câu nửa giả nửa thật, hắn làm gì mà phải im lặng lâu đến thế?
Nếu hắn nói hắn thực sự thích nam nhân, nàng cũng sẽ không ép buộc, nhưng là nàng cảm giác được hắn không chán ghét những lúc bên cạnh nàng. Cho dù chưa tiến vào sâu trong nội tâm của hắn, nhưng nàng tin cũng sắp mở được trái tim hắn.
Ai, nàng rốt cuộc nên làm sao bây giờ? Quá nhanh chỉ sợ hắn lùi bước, quá chậm lại sợ hắn sẽ lạnh lùng, nam nhân còn khó hiểu hơn cả nữ nhân a.
” Hello!” Vào phòng khám bệnh, nàng vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười sáng sủa.
Lâm Thư Hoằng gật đầu chào nàng, ánh mắt do dự, không biết đối mặt như thế nào.
” Anh làm sao vậy? Vẫn hữu khí vô lực.” Xem ra nàng không nên đánh rắn động cỏ rồi. Nhìn vẻ mặt hắn giống như sống sót sau tai nạn, nàng tiến thêm một bước hắn sẽ hô to cứu người.
” Tôi không sao.”
” Đây là bản ghi chép cuộc phỏng vấn hôm đó, anh xem qua đi. Có vấn đề gì cứ ghi ra, hoặc đến tìm tôi.”
Trên thực tế hắn chưa bao giờ tìm tới nàng, đều là nàng chủ động. Hắn không cự tuyệt cũng rất tốt lắm, nàng không dám yêu cầu xa vời hắn thay đổi.
” Vất vả cho cô rồi.” Hắn nhận lấy tập tư liệu, không mở ra ngay mà còn ngẩn người nhìn.
Nàng ngồi xuống trước mặt hắn, mở hộp cơm mẹ làm ra, rất tự nhiên gắp đồ ăn cho hắn.
” Anh xem này…”
Hắn đem hộp cơm của mình đẩy ra xa một chút, lắc đầu nói: ” Không cần, hôm nay tôi không muốn ăn.”
” Áck…” Có cần không khoa trương như vậy không? Nàng đang có bệnh truyền nhiễm sao? Hắn né tránh rất cứng ngắc, một chút cũng không diễn kịch, lại tạo thành hiệu quả thật tốt, hắn quả thật làm cho nàng bị tổn thương.
Không khí trong phút chốc trở nên trầm mặc, ngày trước đều là nàng thì thầm to nhỏ, hắn cho dù ít nói cũng sẽ đáp lại. Nhưng hôm nay nàng nói gì, làm gì cũng không đáp lại, hắn rốt cuộc muốn như thế nào? Kìm nén buồn bực để bỏ vào thức ăn sẽ ngon hơn ư?
Bỗng nhiên, tiếng Lâm Thư Hoằng bay tới bên tai: ” Em trai tôi là nha sĩ.”
” Ân.” Nàng đã nghe hắn nói qua, ông nội hắn là bác sĩ ngoại khoa, ba là bác sĩ khoa chỉnh hình, cô hắn là bác sĩ thú y, em là nha sĩ, rồi sao nữa? Gia tộc bọn họ còn có ai không làm bác sĩ? (ack, anh đã khai 18 đời tổ tông nhà mình cho chị từ khi nào mà em không biết nhỉ? *ngu ngơ*)
” Nó có mấy đồng nghiệp vẫn còn độc thân…”
” Anh đang giới thiệu cho tôi?” Nàng lập tức hiểu ý tứ của hắn, thật hy vọng mình đừng có thông minh như vậy, không giả ngu thì cũng khờ dại một chút chứ.
Hắn cứng ngắc gật đầu.” Nếu cô có hứng thú…”
” Tốt thôi, cảm ơn anh!” Cảm giác đau lòng thì ra là như vậy, như là bị ai bóp nghẹt trái tim, tuy khó thở, mặt ngoài lại làm như không có việc gì. Đối phương nói đến như thế, nàng ngoài cắn răng chấp nhận còn biết làm gì được?
” Như vậy… Tôi đem số điện thoại di động của cô cho em tôi, nó sẽ nhanh chóng liên lạc với cô.”
” Nếu thành công, tôi sẽ mời anh và em anh một bữa cơm, nơi nào tùy mọi người chọn nhé.” Phải có khí chất!
Không có ai yêu càng phải có khí chất, đây mới là tính cách phụ nữ hiện đại, dù cho tan nát cõi lòng cũng vẫn phải ngẩng cao đầu!
” Ân, đến lúc đó nói sau.” Hắn vốn muốn từ chối, nhưng tựa hồ chỉ có đồng ý mới có thể tỏ vẻ thờ ơ.
” Anh thì sao? Có muốn tôi giúp anh giới thiệu vài đối tượng? Nhà xuất bản cùng giới văn nghệ có rất nhiều mỹ nữ độc thân á!” Đương nhiên nam nhân cũng không thiếu, hắn nếu muốn một tên, nàng đều có thể hỗ trợ vun đắp cho. Trời đất, nữ nhân lương thiện như nàng sao cứ bị bỏ qua hoài thế nhỉ? (LMT: ài. Ê sắc ế rùi còn đâu *hắc hắc* Hinh tỷ: ta mà ế, có ngươi mới ế, cả họ nhà ngươi ế. LMT *icon khóc ròng*: đừng động đến nỗi đau của em chứ. Híc híc)
” Tôi không cần.”
” Vì sao?” Nhịn không được muốn hỏi, vì sao, vì sao không thích tôi?
” Tôi… Tôi có lý do của tôi.”
” Thật có lỗi, tôi không nên hỏi.” Mỗi người đều có sự riêng tư, hắn lại luôn bảo vệ chính mình, nàng thực ngu ngốc mới hỏi tới.
” Không sao đâu.”
” Vậy tôi đi trước, bái bai!” Nàng mới đến được nửa giờ liền đi ngay. Trước kia không như thế nhưng nàng thật sự không ngồi nổi nữa!
Đa tình rồi cuối cùng cũng sẽ bị vô tình làm tổn thương. Hắn đã vô tình như thế, nàng cần gì phải lưu luyến? Cho dù đã từng có thời gian cùng nhau thân mật (không biết nội chẩn có tính không), hắn ngay từ đầu cũng chỉ xem nàng là bệnh nhân, sau lại một biên tập viên cùng hợp tác, chưa bao giờ có đem nàng để vào trong mắt.
Hắn là vậy. Hết thảy mọi chuyện đều là nàng xuẩn ngốc, si tâm vọng tưởng!
” Làm ơn, em cũng không phải bà mối chuyên nghiệp, sao lại tìm em?” Nhận được điện thoại của anh trai, không bao lâu, Lâm Duy Chí liền cảm thấy mình có đến hai cái đầu.
Lâm Thư Hoằng một bộ đương nhiên nói:” Trước đây không phải em đã nói có rất nhiều đồng nghiệp nam độc thân sao? Giới thiệu một người có sao đâu?”
” Anh chẳng phải cũng độc thân? Sao anh nhiệt tình thế? Anh thực sự không có hứng thú với Tạ tiểu thư à?” Không có việc gì tự dưng lại xum xoe, chắc chắn là đặc biệt quan tâm đến người ta, vậy tại sao không đến với nhau?
” Anh không hợp với cô ấy.” Lâm Thư Hoằng đã quyết định, không nên yêu cầu xa vời lại càng không nên dao động, hắn nhất định là cô đơn suốt đời.
” Vậy anh hợp với ai?”
” Anh hợp với sự độc thân.”
Chết tiệt! Hai anh em hơn kém nhau hai tuổi, như thế nào một người cứng nhắc, một người linh hoạt? Lâm Duy Chí lớn như vậy vẫn không hiểu, hắn với anh trai rối cuộc là ai được nhặt về nuôi? “Mọi việc nhất định đều có biện pháp, sao anh không thử đi xem mắt đi?”
” Nếu vẫn không có biện pháp thì sao? Anh không muốn cản trở người khác.” Trải qua một lần bị tình cảm giày vò đã làm cho anh hùng Lâm Thư Hoằng hụt hơi, cho dù thực sự nữ nhân nguyện ý cùng hắn cố gắng thử nghiệm, hắn như thế nào đối mặt nhà gái? Hắn không nhận là vì chính mình không có đủ dũng khí cùng tin tưởng, tôn nghiêm của nam nhân chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ yếu ớt.
” Anh không biết chân ái là vô địch sao?”
” Anh chưa từng trải qua chân ái, đương nhiên là không biết.” Hắn có yêu bạn gái trước, nhưng sau khi chia tay mới biết đó không phải là chân ái, đời này kiếp này hắn sẽ không biết đến chân ái là gì, trừ phi phát sinh kỳ tích.
” Anh không tranh thủ, đương nhiên không gặp được!”
” Đừng nói nữa, tóm lại em giúp Tạ tiểu thư giới thiệu đối tượng, nhớ chọn lựa cẩn thận, không được tùy tiện.”
“Làm mai có bao luôn việc sinh đứa nhỏ không? Anh trai à, anh cũng thương thằng em này quá đi?” Nếu hắn giới thiệu người đều thành công, làm gì mỗi ngày vất vả chải răng cho người khác? Đã sớm đi mở phòng môi giới hôn nhân tạo phúc cho nhân dân rồi!
” Em không phải chuyện đính hôn rất thuận lợi sao? Nhất định có mắt nhìn người, anh tin tưởng em.”
” Hừ!” Lâm Duy Chí một chút cũng không tin tưởng anh hắn, làm như vậy rõ ràng đang tự lừa dối mình. Được lắm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đợi cho vị Tạ tiểu thư kia thật sự được gả ra ngoài, chỉ sợ anh sẽ oán giận hắn đã giới thiệu người quá tốt!
” Vậy phiền em rồi, anh nợ em lần này.”
” Sẽ có ngày em đòi cả vốn lẫn lãi!”
” Chỉ cần anh làm được, một câu: không thành vấn đề.” Điều quan trọng là nàng có thể hạnh phúc, hắn nửa lời cũng không oán hận.
Cúp điện thoại, Lâm Thư Hoằng tiếp tục ngày nghỉ ngơi nhàm chán của hắn, trong đầu lập kế hoạch, đi mua đồ ăn trước, trở về nấu cơm, sau đó ăn cơm, đọc sách, viết sách… Giống mọi ngày bình thường, không có gì khác biệt.
Đây là cuộc sống trước đây của hắn sao? Nghĩ nghĩ, hắn lắc đầu, hắn được quyền lựa chọn sao? Có lẽ chỉ có thể chúc phúc cho nàng thôi…
Bác sĩ Vương, Bác sĩ Trang, bác sĩ Diêu, mặc kệ cao thấp mập ốm đều có một hàm răng trắng sáng, nha sĩ quả nhiên không phải làm giả.
Tạ Giai Hinh khẳng định chính mình là trèo cao, loại nam nhân chất lượng tốt như vậy nguyện ý cùng nàng xem mặt, có thể nói là tổ tiên nàng tích đức mấy đời, hoặc là ông trời rất tốt, đâu phải ai cũng được như nàng.
Trong một ngày xem mặt tới ba vị bác sĩ, trong đó có hai người đã gọi điện cho nàng, muốn lần sau gặp mặt. Nàng lại không biết tốt xấu, một chút cảm giác cũng không có. Tùy tiện tìm cớ tránh mặt người ta, may mắn người mai mối Lâm Duy Chí cũng không để bụng.
Trải qua ba lần, trong lòng nàng đã có kết luận, nam nhân tốt như vậy lại còn ăn không vô, cho dù bị thiên lôi đánh cũng xứng đáng. Xem ra đời này nàng nhất định bảo trì thân xử nữ.
Ngoài việc đi tìm nam nhân nàng vẫn còn phải đi làm, mà đã đi làm thì nhất định phải lên mạng chát chít. Trương Trí Uyên dùng MSN gửi tin nhắn đến ” Chị, gần đây đi xem mặt nhiều người quá nha, sẽ không bị hồ đồ chứ?”
” Đúng vậy, thay đổi thất thường thật sự là tội ác.” Tạ Giai Hinh hai tay lướt trên bàn phím như khiêu vũ, dân biên tập mà, điểm mạnh chính là việc đánh máy.
” Còn vị thần y khoa phụ sản thì sao? Gần nhau lâu ngày vậy sao không chén một miếng?”
” Người ta là thần thánh, không thể xâm phạm, băng thanh ngọc khiết giống như hoa mai á. Mỗi lần đều là chị chủ động tìm anh ta, lại còn giúp chị giới thiệu đối tượng, nói không chừng anh ta là cái loại thích hợp với cậu, có muốn chị giới thiệu hai người không?”
” Yên tâm, em đánh chết cũng không thèm tranh anh ta với chị, cho dù điều kiện hắn tốt cũng không muốn, chúng ta là anh em tốt mà!”
Ai là anh em với hắn? Phải là chị em tốt mới đúng. ” Cậu cười gì? Gần nhất có thực hành tình dục an toàn không?”
Hắn đưa nàng một cái mặt quỷ.” Bổn thiếu gia đã thật lâu chưa có quan hệ nha.”
” Bao lâu? Một tuần hay một tháng?” Nhan sắc như hắn, hàng đêm xuân tình cũng không có gì lạ. Ăn người cũng phải chọn lựa, không biết có bao nhiêu người bị dày vò. Đời người 10 phần thì 8-9 phần không như ý muốn mà.
” Cũng được 10 ngày rồi.”
” Biến đi chỗ khác mà mát mẻ!” Mười ngày thì tính làm gì? Nàng âm dương mất cân đối những 25 năm!
Cấm dục nam hiển nhiên không cần mát mẻ một chút, tiếp tục xuân ý dạt dào trong lời nói.” Hôm nay chị lại muốn mượn việc công đi hẹn hò ăn trưa sao?”
” Không được, phải làm cho xong bản thảo, có việc thì gọi điện thoại, chị không muốn để người ta nghĩ chị đang trồng cây si.” Theo đuổi người ta phải có mức độ chứ, tôn nghiêm nữ nhân cũng không được bỏ quên, nếu không ngay cả tên mình cũng không nhớ là cái chắc.
” Tốt xấu gì cũng nên gặp lại, coi như lời từ biệt cuối cùng. À, trang phục phải là đẹp nhất, làm cho hắn suốt đời không quên.”
” Có cần thiết không?”
” Chị đúng là không có kinh nghiệm, hình ảnh lúc chia tay luôn luôn khắc sâu vào con người ta hơn là ấn tượng ban đầu, sự kinh ngạc còn cao hơn. Thời gian gặp mặt ngắn, hắn muốn giữ lại cũng không được, cam đoan anh ta muốn hối hận cũng không kịp.”
Nghe “quân sư quạt mo” giảng giải một hồi còn hơn 10 năm đọc sách. Như thế nào nàng không biết sớm hắn có cái tài này nhỉ? “Nghe cậu nói vậy, tốt xấu gì tôi cũng muốn anh ta ngứa ngáy cắn rứt lương tâm.” (2 ông bà nì ác ghê. khổ thân soái ca của ta. Híc. Hinh tỷ + Uyên ca: cho đáng đời, ai bảo có mắt không tròng a *cười gian ác*)
” Đây mới là khí phách nữ nhân nha!” Trương Trí Uyên gắn 5 ngôi sao lấp lánh.
Thằng nhóc này không hổ là cao thủ tình trường, nàng càng nghĩ càng thấy đúng, còn muốn nữ nhân mình theo đuổi phải ghi nhớ vào tâm khảm hình ảnh tốt đẹp, làm cho nàng nhớ mãi đến hắn. (điển hình giỏi lí thuyết, thực hành lại vụng về. há há)
Trước mắt thấy sách viết ra sai sót không nhiều lắm, nếu muốn gặp lại trừ phi hắn ra quyển sách thứ hai, hoặc là nàng sinh bệnh cần hắn khám, khả năng gặp nhau không cao, như vậy hiện tại phải nắm chắc cơ hội.
Tạ Giai Hinh lập tức ra quyết định, một phen phải giành lấy vinh quang. Về nhà, vừa chọn lựa trang phục và đạo cụ, vừa gọi điện thoại cho y tá Hứa Thế Linh, biết được Lâm Thư Hoằng ngày mai 5 rưỡi chiều tan sở. Hắc hắc, chuẩn bị đi săn tim…!
Xế chiều, Giai Hinh nhắm tính thời gian, thần sắc tự nhiên bình thản từ cửa hàng đi ra, đến nửa đường vừa vặn gặp Lâm Thư Hoằng, cước bộ liền đứng ở trước cửa xe, thời cơ hoàn toàn phù hợp.
Lâm Thư Hoằng đẩy kính mắt, ngữ khí không quá xác định nói:” Tạ tiểu thư, cô tìm tôi à?”
” Bác sĩ Lâm, đây là đĩa chứa bản thảo đã viết xong, văn hay tranh đẹp, anh xem nếu không có vấn đề gì sẽ chuẩn bị xuất bản.”
” Ác, vâng…” Hắn nhận chiếc đĩa, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, cứ như là lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Hối hận đi? Không nghĩ tới bổn tiểu thư cũng có thể biến thành mĩ nhân như vậy, nay hối hận đã giúp nàng giới thiệu đối tượng đi? Nàng không khỏi cười đắc ý, lắc lắc mái tóc nói: ” Chờ đến lúc ra sách, tôi sẽ gửi đến phòng khám cho anh.”
Hắn thất thần gật đầu ” Vậy làm phiền cô.”
” Đừng khách khí, về sau tôi cũng không quấy rầy anh, nếu có cơ hội gặp mặt, hẳn là tôi sinh bệnh phải tìm anh khám.”
” Hy vọng cô khỏe mạnh, lần sau nếu vì mang thai mà tới tìm tôi thì tốt rồi.” Hắn thành tâm thành ý nói.
” Như thế là tốt nhất!” Nói dễ nghe nhỉ, mang thai đơn giản như vậy hả? Thời buổi này tìm được nam nhân tốt khó còn hơn lên trời.
” Lần này có thể ra sách, rất cảm ơn cô đã giúp đỡ.” Hắn cũng ý thức được hôm nay chỉ sợ là lần cuối cùng gặp mặt, cái gì nên nói thì nói ra, những chuyện không nên nói thì cho nó vào im lặng.
” Kỳ thật là vinh hạnh của tôi, tôi thật may mắn mới quen được anh.” Vô luận như thế nào, từ ngày đó tới nay, nàng thật sự hạnh phúc.
” Tôi cũng vậy.” Nói không hề khoa trương, nàng đã mang đến cho hắn sức sống. Thế giới hắn đang sống nghèo nàn tựa như hoang mạc khô cằn.
” Tôi đi trước đây, bái bai!” Nàng nhớ lời Trương Trí Uyên đã dặn, không thể lưu luyến, thật vô tình mới có thể làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.
” Tôi đưa cô về nhé?” Không thể nói rõ vì sao, hắn bỗng nhiên nghĩ không thể để cho nàng đi như vậy được.
” Không cần, tôi còn có hẹn.”
Bóng dáng của nàng đủ tiêu sái, đủ mê người sao? Tạ Giai Hinh không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào lưng nàng, cho nên nói nàng đã thành công? Chuyện đến nước này, nàng không mong gì nhiều lắm, chỉ hy vọng hắn có thể nhớ rõ từng có người như nàng mà thôi……
“Như Ý khoa phụ sản phong vân khởi” rốt cục được đưa ra thị trường, Tạ Giai Hinh gửi qua bưu điện 300 bản đến phòng khám, bên trong ghi rõ đưa 20 bản cho tác giả, 280 bản để bán, đổi lấy chỉ nhận được từ Lâm Thư Hoằng một tin ngắn, chỉ nói: “Đã nhận được sách, cám ơn.”
Nhiệt tình quá mà, kể cả dấu chấm câu chỉ có 8 chữ, nếu nói một chữ ngàn vàng, nàng đã là tỉ phú.
Loại sách này thuộc loại bán chậm, nhà xuất bản cũng không mong đợi nhiều, như thường lệ cũng quảng cáo một chút. Có thể là do khách quen của phòng khám quảng cáo dùm nên lượng tiêu thụ cũng không tệ lắm, nhất là ở phòng khám, cứ mỗi tuần đều phải lấy thêm sách!
Tạ Giai Hinh đối với kết quả này tương đối vừa lòng, nhưng cũng thấy trong lòng chán nản, về sau nàng với Lâm Thư Hoằng sẽ không gặp nhau nữa sao?
Đến lúc họp hội giao ban, tổng biên tập đại nhân đặc biệt nhắc tới cuốn sách này. “Chúng ta phải thừa thắng xông lên, tác giả cũng phải gặp mặt độc giả chứ? Bác sĩ Lâm rất đẹp trai, có thể lợi dụng anh ta để đẩy mạnh tiêu thụ, tăng sự nổi tiếng, sách cũng có thể bán nhanh hơn!”
” Anh ta không thích hợp làm ngôi sao, anh ấy rất bận.” Tạ Giai Hinh lập tức nhíu mày, theo những gì cô biết, con đường này là tử lộ a~~.
Tổng biên tập nháy mắt mấy cái cười nói: ” Lần đầu không cần khiêm tốn thế chứ. Cũng không có việc gì, ông A hay bà B cũng đều cần danh tiếng chứ.”
” Tôi sẽ thuyết phục anh ta, nhưng là tôi không thể cam đoan, cũng không muốn miễn cưỡng, sợ hiệu quả không tốt.”
” Ít nhất cũng phải thuyết phục nhiều cho bác sĩ ấy rõ, nào là phương tiện truyền thông rất lợi hại a, rồi thì phóng sự, chuyên mục… Cô đi thử xem thế nào.”
” Vâng, tôi sẽ tìm anh ta thương lượng.” Như thế rất tốt, vừa muốn cùng hắn liên lạc, quá vất vả mới có hy vọng. Hazzzz…
Họp xong, Tạ Giai Hinh cả người tinh thần không yên, ngay cả ngón tay gõ chữ cũng đều loạn xạ. tự nhủ rằng như vậy không được, hẹn chú em trốn đến kho sách chưa bán rồi thừa cơ bắt đầu kể lể ” Làm sao bây giờ? Tổng biên tập bảo chị đi tìm người ta.”
Trương Trí Uyên không cần hỏi cũng biết “người ta” là ai, nhún vai nói:” Bản lĩnh chuyên nghiệp của chị đâu rồi, chị là tiền bối của em mà!”
” Cậu không hiểu rồi.” Từ ngày đó, nàng cố gắng thể hiện như cũ, ăn được, ngủ được, chỉ là trong lòng trống rỗng khó chịu.
” Chỉ là thất tình thôi mà, có gì đâu mà không hiểu? Em đây thất tình cũng hơn mười lần rồi.” Trên tình trường rất được hoan nghênh, dù sao cũng phải có một chút dứt bỏ, hắn cũng còn có kinh nghiệm thất tình.
” Không đúng, chị với anh ta yêu còn chưa kịp, sao có thể gọi là thất tình?” Nàng cảm thấy có vài điều cần được làm sáng tỏ, nếu thật sự có yêu nhau rồi mất nhau, nàng trong lòng còn có thể có vẻ cân bằng, trong khi ngay cả nắm tay, hôn môi cũng không có!
Trương Trí Uyên lắc đầu, không hiểu nàng đang kiên trì vì cái gì.” Chị hiện tại chỉ có hai con đường, một cái là không ngừng cố gắng, còn không thì biết điều mà buông tay đi, chị chọn cái nào?”
” Chị thấy sống cũng như chết.”
” Không có khí chất!” Hắn đưa cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.
Nàng lập tức khom lưng, hai tay vươn ra có thể chạm tới sàn.” Ai, chị trời sinh gân cốt mềm mại cũng không được? Cậu không phải bảo chị lưu lại bóng dáng cuối cùng cho anh ta, làm cho anh ta đời này hối hận không thôi, như thế nào còn muốn chị không ngừng cố gắng?”
” Nếu chị thật sự đã muốn buông, đương nhiên có thể xoay người bước đi. Nhưng chị căn bản là đi không được, vậy tại sao không thử lại một lần nữa?”
” Thử lại một lần? Nói nghe đơn giản!” Lòng của nữ nhân là làm bằng đậu hũ nha ~~, không chịu nổi suốt ngày ngã lên ngã xuống a!
Hắn thở dài, quyết định chỉ bảo một chút.” Em nói chị nghe này, chị có nghe thấy nói đến bày tỏ sau khi chia tay chưa?”
” Có ý tứ gì?” Từ biệt rồi mà còn có bày tỏ nữa hả?
Hắn lấy thái độ dạy cho đứa trẻ 3 tuổi, hướng dẫn nàng từng bước.” Thân là bị chồng ruồng bỏ cũng là có thể phản kích. Sau khi từ biệt lại đi tìm hắn thổ lộ, nói sao cho lòng hắn chua xót lại ngọt ngào, khiến cho dù từng trải cũng khó mà chống cự lại được. Cam đoan làm cho hắn nơi này cũng thích thú, nơi đó được mơn trớn, hai người còn có cơ hội thấy kích thích bên nhau”
Oa! Nhếch mép lại nói được chiêu này, bất quá…” Cách dùng từ của cậu thật thô tục quá mức!”
” Cái này là miêu tả thích đáng a!”
Mặc kệ thô tục hay thích đáng, Tạ Giai Hinh không thể không thừa nhận thằng nhóc này nói có lý lắm, tuy rằng nàng cảm thấy có khả năng hắn đang đùa giỡn nàng. Tóm lại, nàng đời này còn chưa từng thực sự ngỏ lòng với ai, giờ không ngại liền nói với Lâm Thư Hoằng cũng được. Cho dù là có khờ khạo hay đùa bỡn, cuối cùng cũng để lại một kỉ niệm, ít nhất để xem hắn bối rối không biết phản ứng như thế nào, đáng giá!!!
” Đã biết, chị sẽ mau chóng dò xét địch tình.”
” Từ từ, đừng làm cho đối phương phát hiện ra việc bên ta. Quan sát kĩ vào, thời cơ đến thì đem quân ra đánh, lấy nhu thắng cương, lấy lui mà tiến, nhất định phải đánh hắn không còn một mảnh giáp!”
Nàng nghe được liên tục gật đầu, hưng phấn đến nỗi thiếu điều phun máu mũi, nếu mười năm trước được nghe đứa em này dạy bảo, nói không chừng nàng được làm mẹ của hai đứa nhỏ rồi.
Giữa trưa, Tạ Giai Hinh nghĩ thời gian chẩn bệnh của Lâm Thư Hoằng chắc đã xong, liền gọi điện cho hắn nói:” Xin chào bác sĩ Lâm, tôi là Tạ Giai Hinh.”
” Xin chào…” Hắn nghe thanh âm xa lạ lại quen thuộc, xa mà như gần.
Đã bao lâu rồi không gặp nhau, nàng không nghĩ rằng chính mình hoài niệm lại như vậy, hay là đời trước nàng nợ hắn cái gì chăng? ” Khụ…! Là như vậy, tôi muốn tìm anh nói chuyện một chút về việc mở rộng phát hành sách, không biết giữa trưa ngày mai anh có rảnh không? Tôi đến phòng khám tìm anh nhé?”
” Ngày mai tôi nghỉ.”
” Bằng không chúng ta đi ăn ở bên ngoài?” Đừng nghĩ chỉ như vậy mà trốn được ma chưởng của nàng !
” Ách…… Không bằng đến nhà tôi, tôi nấu cho cô ăn, được không?”
” Hả? Có được không?” Hắn cho dù cự tuyệt nàng, nàng cũng không tới nỗi rất kinh ngạc, ai ngờ hắn lại đề nghị như thế. Chắc hẳn bóng dáng lúc trước nàng rời đi rất đẹp, làm cho hắn ngày đêm mong nhớ, nhớ thương vô cùng, bỗng nhiên thấy đã ăn xong?
” Nếu cô không chê.” Hắn khách khí nói.
” Chính tôi còn không biết nấu cơm, làm sao dám chê anh? Mai tôi sẽ mang theo một chút quà tặng!” Có được một ông chồng biết nấu ăn là ước mơ của nàng, tuy nói việc hắn trở thành chồng của nàng cứ như lên trời. Nhưng lại nói trước là ăn món do hắn tự tay nấu, trên cơ bản là làm chiến tích cũng trở thành khó chấp nhận. ( không những thắng mà phải thắng chẹp, thắng lãng mạn he he)
” Như vậy thì giữa trưa đến nhé, cô còn nhớ nhà tôi ở đâu không? Tôi đưa địa chỉ cho cô.”
” Được!” Lần trước đến, nàng là đang trong tình trạng cực không thoải mái, chỉ nhớ rõ nhà hắn thực sạch sẽ, rất vắng vẻ. Hiện tại cũng đã chịu mời đến ăn cơm, thiên thời địa lợi chỉ thiếu nhân hòa, nàng tuyệt đối muốn lưu lại những kí ức hoàn toàn khác với lần trước.
Chào tạm biệt rồi cúp điện thoại, nàng lập tức nhìn sang đứa em trí tuệ uyên bác vạn sự đều thông, thấp giọng hỏi: ” Trí Uyên, em có biết rượu gì tối kích thích một chút không?”
” Làm gì? Chị muốn dụ dỗ ai?” Trương Trí Uyên một phát liền bắn trúng hồng tâm.
” Thật ra thì … Anh ta mời chị tới nhà ăn cơm, chị nghĩ không biết có thể mang bình rượu qua, em cũng biết mà, uống dăm ba ly lấy dũng khí tỏ tình!” Thân là xử nữ nàng vẫn có chút rụt rè, không dám nói thẳng là muốn đem người ta ăn sạch. (chị gái à! Mang rượu đi muốn dụ dỗ soái ca của em mà còn tự nhận mình rụt rè. Mặt dày quá đi )
Nghe nói xong, hắn chỉ còn tiếc là rèn sắt không thành thép mà phun một câu:” Đứa ngốc, rượu gì cũng đều được, chỉ cần giả vờ say là được rồi!”
(shu: tại sao anh Hoằng lại thay đổi nhanh như thế, chờ phần sau sẽ rõ, hí hí)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.