[Võng Phối] Chuyện Xấu CP

Chương 20:




Phòng bệnh được cách âm rất tốt. Tô Lam đứng tựa bên cửa sổ, ngoài kia trời vẫn mưa.
Điện thoại di động vang lên, mặc dù biết là bên trong sẽ không thể nghe thấy được, nhưng Tô Lam vẫn khẩn trương tắt tiếng, sau đó mới trả lời: “Uy, Cố Tích?”
“Cậu đang ở đâu, tớ nghe Thẩm Phi nói Tạ lão gia tử bị bệnh, Tạ Tấn Xuyên đã biết chưa?”
Tô Lam ngập ngừng một chút, “Tớ đang ở bệnh viện đây.”
“Bệnh viện nào, giờ tớ tới chỗ cậu.”
“Không cần, tớ sẽ tới tìm cậu sau, không có việc gì đâu… Tạ Tấn Xuyện tới rồi… Ân, bye.”
Tô Lam ngắt máy, nghe tiếng động phía sau, là Tạ Tấn Xuyên đi ra vẫy tay với cậu, “Tô Tô, tới đây.”
Tô Lam nhẹ giọng hỏi, “Lão gia tử… Thế nào? Ông ấy…”
Tạ Tấn Xuyên kéo Tô Lam lại gần, ôm lấy cậu, bờ môi dán bên tai cậu cọ cọ, nói, “Tô Tô, cuối cùng ông ấy cũng chấp nhận chúng ta.”
“Thực sự?!” Tô Lam không tin nổi nhìn anh, đáp lại cậu là ánh mắt anh ấm áp mà thâm tình, nhịn không được bật cười, giây tiếp theo chỉ cảm thấy trên mặt chảy qua một dòng nước ấm nóng. Đôi môi Tạ Tấn Xuyên nhẹ nhàng hôn lên mắt cậu, cậu ôm chặt lấy anh, “Thật tốt… Thật tốt…”
Tạ lão gia tử nằm trên giường bệnh, ngày xưa một tay hô mưa gọi gió, giờ mu bàn tay nổi gân xanh ngắt, chính là vết tích không thể phai mờ của tháng năm. Tạ phu nhân ngồi ở ghế tựa gần cửa sổ, ánh mắt nhìn theo tia nắng rực rỡ đang lóe lên.
Lão gia tử dù tỉnh nhưng vẫn nhắm hai mắt, thanh âm yếu ớt mà tang thương.
“Người đã già, chuyện đúng sai, chuyện thế tục… Còn quản được cái gì nữa. Hai đứa bây sau này sống tốt là được rồi. Sống cho thật tốt, ba có đi cũng an tâm.”
“Lão gia tử…”
“Tiểu Tô, trước đây thật có lỗi với con… Xin lỗi con…”
Tô Lam cắn chặt môi, tay nằm gọn trong lòng bàn tay của Tạ Tấn Xuyên, ấm áp, tựa như đang truyền thêm cho cậu sức mạnh, thế nhưng, thế nhưng chẳng thế nào chống đỡ nổi giờ khắc bi thương này.
Mấy năm nay cũng không phải chưa từng oán hận người này, nhưng lúc này đâu, sự tha thứ của ông giống như đang bù đắp quá khứ, có tiếc nuối, có khoan dung, trong lòng Tô Lam là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đôi mắt thâm thúy của lão gia tử mở ra, ánh mắt rơi vào đôi tay đang đan vào nhau của hai người, gian nan cười nói, “Tấn Xuyên, nhi tử của ba, kỳ thực con chưa bao giờ khiến ba thất vọng.”
“Ba…”
Tạ phu nhân từ ghế tựa nhẹ nhàg ngồi tới bên giường, cầm lấy tay chồng mình, ôn nhu nói, “Nói lâu như vậy có mệt hay không, bác sĩ nói phải trước hết phải dưỡng cho tốt, sau này còn rất nhiều thời gian… Em với bọn nhỏ ra ngoài trước đã.”
Đóng cửa lại, Tạ phu nhân xoa mi tâm, được Tạ Tấn Xuyên đỡ ngồi xuống ghế trên hành lang.
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Tạ phu nhân nhìn nhi tử, miệng mấp máy gì đó mà không sao nói được thành lời.
Tô Lam quẫn bách đứng ở một bên, Tạ phu nhân ngắm cậu thật kỹ, “Trước đây oán hận con cướp nhi tử của ta, chưa từng hảo hảo nhìn qua con, giờ nhìn lại, lớn lên thật đẹp, con mắt cũng đẹp giống như mẹ thời trẻ vậy…”
Tô Lam đỏ mắt run run nói, “…Xin lỗi.”
“Bên ngoài mưa vẫn rơi. Các con cũng sớm về một chút, đứng lo lắng. Tấn Thu sắp tới rồi.
Tạ Tấn Xuyên thấy sắc mặt Tô Lam tái nhợt, rất lo lắng cho thân thể của cậu, liền gật dầu. “Mẹ… Số điện thoại không thay đổi, có việc nhất định phải gọi cho con, ngày mai còn lại tới.”
Tô Lam lắc đầu, đứng bất động tại chỗ, “Chờ đại tỷ tới rồi chúng ta hãy đi. Bồi… bồi mẹ đã.” Chột dạ nhìn Tạ phu nhân, thấy nàng ừ một tiếng mới chính thức yên lòng.
Một tiếng sau, Tạ Tấn Thu khoan thai tới, hai người mới tạm biệt ra về.
Không biết có phải do ngọn đèn bệnh viện hay không, sắc mặt của Tô Lam thoạt nhìn trắng bệch, đôi môi hầu như không có huyết sắc, Tạ Tấn Xuyên lại càng hoảng sợ, “Tô Tô, em sao vậy? Thân thể khó chịu chỗ nào?”
Tô Lam lắc đầu, “Mùi bệnh viện khó chịu, về nhà là tốt rồi.”
Tạ Tấn Xuyên lo lắng mà để cậu tựa vào người mình, gần như nửa ôm cậu ngồi vào xe. Tô Lam vươn tới hôn môi anh, bởi vì suy yếu mà trong nháy mắt liền bị Tạ Tấn Xuyên đoạt quyền chủ động, cuối cùng vẫn lưu luyến xa nhau, tựa đầu vào nhau, thần kinh căng cứng của Tô Lam rốt cục cũng thả lỏng, cứ như là vừa từ cõi chết trở về.
Mưa vẫn rơi, trước ánh đèn xe đẹp tới bất khả tư nghị.
Về đến nhà, vì sơ Tô Lam cảm mạo, Tạ Tấn Xuyên trực tiếp ôm cậu vào phòng tắm, may mà phòng tắm đủ lớn, ngày ấy người nào đó đã rắp tâm thiết kế mà.
Hơi nóng mờ mịt, mặt Tô Lam hầu như đỏ bừng, màu hồng lan xuống tận cổ, thoạt nhìn càng tinh xảo mê người, Tạ Tấn Xuyên tự nhận mình chẳng phải quân tử, chế trụ gáy cậu rồi cúi xuống hôn sâu, lưỡi anh xông thẳng vào sâu trong yết hầu, mạnh mẽ càn quét nội bích non mịn, lắng nghe tiếng nức nở của cậu, thật hận không thể nào nặn cậu thành xương máu mình.
Hạnh phúc tràn đầy trong lòng biết biểu đạt như thế nào đây?
Yêu tới cực hạn của tình ái rồi mà anh vẫn không biết thế nào mới là đủ?
Chiều chuộng cậu, chỉ có thể càng chiều hơn nữa?
Tạ Tấn Xuyên vẫn bá đạo mà cuồng dã, cuồng loạn dây dưa với lưỡi Tô Lam, ở trong miệng cậu hung hăng mút mát. Ánh mắt Tô Lam mê ly, không biết phải làm sao, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm, vẻ đẹp hơn người khiến cho anh yêu nhiều đến thế. Ngón tay Tạ Tấn Xuyên mang theo tình yêu mơn trớn đôi mi, đôi mắt, đôi môi cậu, rồi linh hoạt cởi xuống nút áo, một cái, hai cái… Quần áo từ đầu vai không tiếng động trượt xuống.
Da thịt tiếp xúc với không khí lạnh mà không thể khống chế khẽ run rẩy, Tô Lam dịu ngoan nhắm hai mắt tựa ở trong ngực Tạ Tấn Xuyên. Cậu tín nhiệm anh, tin anh tới mức có thể trao tất cả cho anh, mặc anh xử trí.
Tạ Tấn Xuyên một phát hai phát cởi xong cả quần áo của mình, ôm Tô Lam ngồi vào bồn tắm lớn. Nước nóng ôn nhuận khiến toàn thân cậu thoải mái đến híp mắt, nửa ghé vào trên người Tạ Tấn Xuyên, một chút cũng không muốn động đậy, chẳng hề vì da thịt tương thiếp mà xấu hổ, chỉ có mặt đỏ vì hơi nóng.
Tạ Tấn Xuyên thấy ngứa ngày cũng không dám làm càn, đã trải qua một buổi trưa hao tổn tâm trí, Tô Lam mệt tới mức chẳng còn sức ăn cơm chiều.
Tắm rửa xong, Tạ Tấn Xuyên ôm Tô Lam vào phòng ngủ, cúi người hôn lên cái trán trơn bóng của cậu một cái, “Đói bụng chưa, nhịn một chút, anh đi làm cơm.”
Tô Lam mí mắt cũng lười nâng lên lầu bầu một tiếng, “…Muốn ăn canh.”
“Được.”
Tạ Tấn Xuyên dắt chăn cho cậu rồi rời đi.
Canh hầm xong, Tạ Tấn Xuyên trở lại phòng ngủ, quả nhiên Tô Lam đã cuộn thành một cục, cùng mèo con tựa lưng vào nhau ngủ. Ở bên giường ngắm một hồi, Tạ Tấn Xuyên lấy máy chụp lại bóng lưng cậu, chỉ có thể nhìn thấy sợi tóc mềm mại cùng đôi tai đỏ ửng, sau đó up lên weibo chia sẻ hạnh phúc của anh lúc này —– CV Quân lâm thiên hạ:Tô Tô đang ngủ, xuỵt, mơ đẹp nhé. (yêu em) 【 Ảnh 】
Nhìn thấy canh đã được rồi, Tạ Tấn Xuyên cất điện thoại đi, cúi người thấp giọng gọi Tô Lam, “Tô Tô, mau tỉnh lại ăn đi.”
Ánh đèn sáng choang, Tô Lam có chút mờ mịt phân không rõ thời gian, ngây người một chút mới nhận ra phải đi ăn cơm chiều, trên người đã được Tạ Tấn Xuyên giúp cậu mặc quần áo ở nhà mềm mại thoải mái. Tô Lam giơ hai tay, nháy mắt ngốc manh ngốc manh nói với người nào đó, “Không thể ôm em đi sao, không muốn đi…”
Đối với một nam nhân mà nói, Tô Lam thực sự rất nhẹ, tuy cao gần mét tám nhưng chỉ có 120 cân (cân TQ bằng một nửa cân VN ~~> Chắc tầm 60kg), Tạ Tấn Xuyên cười ôm ngang lấy cậu, nhéo nhéo bờ vai cậu, “Một chút thịt cũng không có, bình thường ăn đi đâu hết mất rồi?”
Người chăn nuôi đại khái đều mong muốn vật nuôi của mình phải béo như heo mới tốt nha … = =!!!
“Trời sao còn mưa chứ…”
Tô Lam phiền muộn tới vén rèm cửa, trong phòng khách Tạ Tấn Xuyên đã bưng canh ra đợi cậu, nghe thấy cậu oán giận thì khẽ cười, “Đại khái là vì sắp tới tận thế đi.”
Lúc này đã là tháng mười hai rồi, B thị tại phương Bắc đã sớm lạnh tới mức phải mặc áo khoác dày ra ngời, trên đường chỉ thấy có mấy cô gái trẻ vẫn mặc áo mỏng manh, không cần áo khoác ấm áp, Tô Lam không khỏi thở dài cảm khái, “Con gái quả nhiên không sợ lạnh a… Em và Cố Tích hàng năm mùa đông đều gói mình như gói bánh chưng.”
Tạ Tấn Xuyên tiếp lời, “Mùa đông năm nay so với năm ngoái lạnh hơn.”
Mặc nhiều cũng không thấy ấm áp, tới bệnh viện liền thấy Tạ phu nhân đang ngồi khóc trên ghế hành lang, Tạ Tấn Thu đứng ở một bên ôm chặt bờ vai của bà.
Tô Lam càng hoảng sợ, cùng Tạ Tấn Xuyên nhìn nhau rồi cùng đi tới, “Mẹ, đại tỷ, ba…”
Tạ Tấn Thu mặt trắng bệch, thấy hai người thì bịt mũi khóc thút thít, “Ba đang ở trong phòng cấp cứu, tình huống thập phần khẩn cấp… Bác sĩ, bác sĩ bảo chúng ta phải chuẩn bị tâm lý…”
Tạ Tấn Xuyên ngồi xổm xuống trước mặt Tạ phu nhân, hai tay ôm lấy mẹ mình, “Mẹ, con tới rồi.”
Tạ Tấn Thu cố nén nước mắt, xoay người tựa lên vai Tô Lam nhẹ giọng khóc, Tô Lam chỉ có thể vỗ vỗ nàng, “Sẽ không có việc gì đâu…”
Nhưng lời ấy hiển nhiên chẳng có tác dụng gì, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra liên tục xin lỗi nói, “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…”
Tạ Tấn Thu loạng choạng nhào tới bác sĩ, hô to: “Cố gắng hết sức là ý gì? Sao các người có thể bỏ mặc ba tôi như vậy chứ? Các người mau đi cứu ông ấy. Cứu ông ấy…”
Thanh âm của cô dần yếu ớt, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.
Lễ tang.
****
Mèo con gần đây được gửi nuôi ở nhà Cố Tích, Tô Lam tới đón nó, không ngờ lại béo lên ba cân.
Cố Tích bất đắc dĩ nói: “Thẩm Phi… Chỉ cần vừa nghe thấy nó kêu liền cho nó ăn. Cứ như vậy… Tuy rằng vóc dáng cho chút biến dạng… Nhưng mà…”
Tô Lam thở dài vuốt vuốt mèo, “Mày thật không có lương tâm, chỉ biết ăn thôi.”
Mèo con tưởng cậu đùa với nó, vươn lưỡi liếm tay cậu.
Ánh nắng mùa đông rất ấm áp, không sợ phơi nắng bị dị ứng. Tô Lam cùng Cố Tích đem ly sữa nóng ra ngoài ban công ngồi phơi nắng, đây là cách họ thường ở chung.
Cố Tích hỏi, “Kế tiếp có tính toán gì không?”
“Phải quý trọng.” Tô Lam cười nói, “Hiện tại chẳng ai phản đối tớ ở bên Tạ Tấn Xuyên, chỉ là cậu biết đấy, trong cuộc sống hiện thực, tình cảm rất mỏng manh, ai cũng không thể đoán trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”
Cố Tích lườm cậu, “Tình cảm của cậu với Tạ Tấn Xuyên mà còn gọi là mỏng manh ấy hả?”
“Lẽ nào yêu là vô kiên bất tồi (vô địch) sao?” Tô Lam hỏi lại, tiếp tục nói, “Tớ đôi khi hoài nghi anh ấy có thể chiều tớ bao lâu, thế nhưng tớ nguyện ý đem chính mình giao cho anh, với vì tớ tin anh ấy hơn bất cứ thứ gì.”
“Cậu là không tin vào thời gian?” Cố Tích nghi hoặc.
Tô Lam gật đầu rồi lại lắc đầu, “Tớ cũng không biết, sở dĩ tình cảm cần phải chân thực và kiên trì.”
“Được rồi, vậy ba mẹ cậu đã chấp nhận Tạ Tấn Xuyên chưa?”
“Đại khái rồi. Người già hay cố chấp.” Tô Lam đứng dậy tạm biệt, “Tớ về trước, hôm khác chúng ta lại tụ tập.”
Cố Tích đi theo sau cậu nói, “ Lúc đó nhớ dẫn theo mèo con nha.”
Thẩm Phi yếu ớt theo sát, “Tốt nhất là đừng đem con mèo thối đó tới.”
Cố Tích lườm hắn, “Anh nói cái gì?”
Thẩm Phi: “Anh cái gì cũng chưa từng nói… Hoan nghênh tới chơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.