[Võng Phối] Chuyện Xấu CP

Chương 23:




Một trận tuyết qua đi, toàn thành phố tựa như vạch rõ trắng đen.
Tô Lam ở bên ban công vẻ cảnh tuyết, cúi người xuống vẽ phác họa, lộ ra đường cong đẹp đẽ khiến người ta huyết mạch phun trào, cổ tay áo lông bạc trắng được gấp lên bảy cm, để hở cổ tay trắng nõn, cả người đều có vẻ hoạt sắc sinh hương. Ở bên chân cậu, mèo con nỗ lực ngửa đầu đón ánh nắng đông hiếm hoi, nhỏ giọng kêu vài tiếng.
Tạ Tấn Xuyên nằm ở trên ghế bên cạnh, ôm laptop lên mạng, thấy được chuyện cười thì lấy chân khều khều chân Tô Lam, đợi cậu quay đầu lại thì kể cho cậu nghe, muốn thấy cậu cười vui vẻ.
Nhưng thời gian ấm áp vậy cũng nhanh chóng bị người ta phá ngang, Cố Tích ôm một hộp cờ phi hành (1) kích động chạy tới nhà cậu, Thẩm Phi đi sau hé ra khuôn mặt vừa thối vừa ngại.
Bốn người ngồi quanh một bàn, Tô Lam và Tạ Tấn Xuyên ngồi hai góc đối diện, vốn cả hai không định chơi, nhưng đã chơi thì rất máu, mỗi khi Thẩm Phi đi qua sẽ tiện chân đá hắn về nhà, Cố Tích chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng hắn, “Anh sao lại ngốc như vậy! Không nên đi qua Tạ Tấn Xuyên, nếu không chờ ra con tam, sẽ nhảy về được a!”
Bị vợ nói thể, mặt của Thẩm Phi so với đậu phụ thối còn thối hơn, thương cảm nhìn bốn quân cờ phi hành của hắn đều ngồi ngốc ở nhà, xúc đến ba lượt vẫn không cất cánh được, mắt mở trừng trừng nhìn quân cờ của Tạ Tấn Xuyên chạy lên điểm cuối.
Tạ Tấn Xuyên đắc ý dạt dào, “Nhìn đi, đây là thực lực.”
Tô Lam sờ sờ cằm, xấu xa nhếch miệng cười, “Ngại quá, tôi xúc ra bốn.”
Quân cờ phi hành màu đỏ đi bốn bước vừa lúc có thể bay về, mà cờ màu lục cứ đứng trơ trơ chặn giữa đường, Tạ Tấn Xuyên liền bị cậu sút cho một phát về thẳng nhà.
Tạ Tấn Xuyên ai oán nhìn Tô Lam: “Vợ yêu, em không thương anh sao…”
Thẩm Phi trả được thù, trong lòng cực kì thoải mái: “Đúng, em ấy không hề yêu anh.”
Hai đại nam nhân đấu nhãn, chém giết kịch liệt, Tô Lam cùng Cố Tích bình an đưa được tất cả cờ về nhà an toàn. Cố Tích nhân phẩm tốt, mỗi lần xúc đều ra lục, Tô Lam miệng quạ nói ai đó bị đá về nhà, ai đó liền bị đá về.
Tạ Tấn Xuyên kháng nghị: “Vợ ơi, sao em không nói cờ của Cố Tích bị đá! Em thật bất công!”
“…” Tô Lam trong lòng thầm nghĩ, sao anh có thể ấu trĩ đến vậy chứ.
Lúc này Cố Tích còn một quân cờ rất nhanh sẽ về đến nhà, Tạ Tấn Xuyên phẫn nộ đem cờ của mình chạy tới, bị cờ của Cố Tích ngăn cản, Thẩm Phi nghĩ thời khắc anh hùng cứu mỹ nhân tới rồi, ném lục cũng không thèm cất cánh, để một quân cờ còn ở bên ngoài chạy tới, “Bảo bối, chờ anh tới cứu em.”
Tô Lam híp mắt cười. “Đừng có mà chưa tới được chỗ Cố Tích thì đã bị đá về nhà là tốt rồi.”
Kết quả Thẩm Phi bị chính cờ của Cố Tích đá về, Cố Tích rống giận, “Anh dài dòng quá đi.”
Chơi xong một ván, Tô Lam lợi dụng ưu thế mỏng manh thắng được Cố Tích, lôi kéo cậu vào trong thư phòng, “Cố Tích, kịch truyền thanh đệ nhất kỳ đã làm xong rồi, cậu có muốn nghe không?”
“Được.” Cố Tích đeo tai nghe, nghe xong một hồi thì hỏi Tô Lam, “Lúc cậu nói những lời này có chê cười tớ hay không?”
Tô Lam lắc đầu nói, “Tớ chỉ tiếc khi cậu cần dũng khí lại không ở bên cạnh ủng hộ cậu, khi Thẩm Phi trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không thay cậu đánh hắn.”
Mà khi nói câu “Thẩm Phi, nếu như tôi là con gái thì thật tốt, như vậy tôi có thể đáp lại tình cảm của anh”, trong ngực cũng cảm thấy đau, người mình thích nhưng hết lần này đến lần khác thích bằng hữu của mình, Cố Tích khi đó nhất định rất khổ sở.
Đệ nhất kỳ không dài, hơn ba mươi phút, Cố Tích tháo tai nghe xuống, cười, “Tuy đây là chuyện trước đây, hiện tại nghe lại vẫn thấy có chút khó chịu, nhưng may mà mọi chuyện đều đã qua.”
Thẩm Phi gõ gõ cửa, đứng ở cửa vẫy vẫy tay với Cố Tích: “Cố Tích, về nhà thôi.”
Tô Lam bất mãn lôi Cố Tích không cho đi, nói với Thẩm Phi, “Muốn đi thì anh đi một mình đi, đừng kéo theo Cố Tích làm gì, hôm nay cậu ấy ở đây.”
Cố Tích lắc đầu, “Lần sau đi, kỳ thực vốn tớ đã nói với Thẩm Phi chỉ chơi một ván cờ rồi sẽ về…” Cậu ngượng ngùng ghé vào bên tai Tô Lam, thấp giọng nói, “Để anh ấy trở lại lần nữa, khẳng định sẽ phải chịu…”
Được rồi, Tô Lam tỏ ý hiểu rồi, yên lặng ném cho Thẩm Phi hai ánh mắt sắc như dao, Thẩm Phi chẳng thèm để ý, thậm chí còn cười cười đắc ý.
Đăng nhập QQ, Tô Lam đem âm thần đệ nhất kỳ giao cho Mùa hạ, đối phương nhận file xong thì kích động quăng một đống icon.
Kỳ An: → → Mùa hạ, cô sao thế?
Mưa mùa hạ: An bảo bối, hôm qua cậu có tới đường X hay không? Cậu nhất định phải thành thực trả lời với tôi!
Kỳ An: Sao cô biết?
Mưa mùa hạ: = =!!! Bởi vì tôi chính là người đang ngồi trong trạm xe bus kêu cậu chờ một chút nhưng cậu không nghe thấy a a a a a a a uy!!!
Kỳ An: …Trùng hợp vậy sao >o<
Mưa mùa hạ: Được rồi, là tôi kích động nói nắng lộn xộn QAQ
Kỳ An: *xoa cằm* thực trùng hợp XDDDD
Khung chat đợi hồi lâu không có tin của Mùa hạ nữa, Tô Lam liền tắt cửa sổ chat đi, thấy Tạ Tấn Xuyên đang bưng đĩa bưởi đã được bóc ra, cười nói với anh: “Anh có nhớ cô gái ở trạm xe bus hôm qua không? Hóa ra là người trong giới, vừa tìm em xác nhận xong.”
“Thế à, ai vậy? Quen sao?”
“Mùa hạ, không ngờ đi?” Tô Lam cười nói, tuy rằng không muốn cuộc sống hiện thực có dính dáng gì tới võng phối, nhưng nếu có thể tình cờ gặp mặt bằng hữu như vậy cũng rất thú vị.
Tạ Tấn Xuyên nhét bưởi vào miệng cậu, “Không ngờ đấy, may mà xe bus tới kịp, không thì nhất định Tô Tô của anh sẽ bị cô ta kéo lại khinh bạc.”
“Cái gì gọi là khinh bạc, anh đừng có phỉ báng con gái nhà người ta.”
“Em có biết Tương Tiểu Vũ khi gặp mặt cô ta bị khinh bạc thảm thế nào không, chậc chậc, nghe nói lúc đó mặt Cười gia tái mét.”
“Thật sao? Chuyện khi nào vậy?” Tô Lam câu cổ anh, tàn bạo hỏi, “Anh đó, có phải anh gạt em, lén lút đi gặp mặt người ta không?”
Tạ Tấn Xuyên thuận tay kéo gáy cậu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ, “Anh nào dám! Thế nào? Sợ anh cũng bị khinh bạc sao?”
Tô Lam mở to hai mắt nhìn anh, Tạ Tấn Xuyên cười nhẹ: “Yên tâm, Mùa hạ không đủ trình.” Anh thân mật vỗ về bên hông cậu, “Em đó, em đủ trình độ, có muốn khinh bạc anh hay không?”
Những lời này thành công khiến Tô Lam mặt đỏ tới mang tai, hai tay ôm lấy cổ anh đều run, thế nhưng cũng hết cách, nghe thấy như vậy cũng có chút nóng lòng muốn thử, trái tim lại bất tri bất giác đập nhanh, bầu không khí trở nên ám muội.
Tô lam hướng mắt nhìn tới môi của Tạ Tấn Xuyên, giống như những lúc anh nhìn cậu, dùng đầu lưỡi miêu tả đôi môi khêu gợi của anh, nhưng không thâm nhập, chỉ tựa như khiêu khích, tựa như thăm dò sức nhẫn nại tột độ của đối phương. Tô Lam rất ít khi chủ động, Tạ Tấn Xuyên lại thường thích cường thế chiếm hữu, mặt khác, Tô Lam da mặt mỏng, nhiều năm như vậy mà chỉ cần Tạ Tấn Xuyên hôn một cái, cả mặt đều đỏ bừng, càng miễn bàn tới chuyện chủ động.
Tạ Tấn Xuyên nhẹ tay ôm bên hông Tô Lam, đang định dùng sức thì Tô Lam lùi về giữa ghế, ánh mắt như thu thủy nhìn anh, “Cổ em đau, khinh bạc xong rồi, Tạ tiên sinh thỏa mãn không?”
Tạ Tấn Xuyên bật cười, “Buối tối lại thu thập em, cho em biết thế nào là thỏa mãn.”
Nói xong liền ra khỏi thư phòng, Tô Lam nhìn theo bóng lưng anh thè lưỡi, quay lại nhìn vi tính, dưới taskbar nháy liên tục, Mùa hạ đã nói chuyện tình cờ gặp nhau của hai người cho mấy người Hỉ Oa, liền bị hội đồng, đành phải giãy dụa nói rằng kỳ thực cô căn bản không nhìn rõ mặt khiến mọi người thổn thức một trận.
Mưa mùa hạ: *đập bàn* Đừng để tôi nói cho mấy cô biết nam nhân nhà An bảo bối vô cùng ưu tú nha.
Kỳ An: !!!
Hỉ Oa: Ngao! Mùa hạ, cô cư nhiên giấu tin tức quan trọng tới bây giờ mới nói!!
Mưa mùa hạ: Nga ha ha ha~~~ An bảo bối, không cần xấu hổ mà~~~ Khi tuyết rời còn tay trong tay thực là ấm áp~~~ Còn có, công quân rất cao ráo, rất anh tuấn!
Thiển Ca: Thế nào, thế nào, đẹp trai không?
Bạch Tịch: Thiển Ca thật nông cạn~~
Mưa mùa hạ: Người ta không thấy rõ mặt ~(≧▽≦)/~
Tương Tiểu Vũ: Cô biến một trăm lần đi! Mùa hạ muội muội, cô thực là kém cỏi!
Một đám người lai bắt đầu đùa giỡn, Tô Lam dứt khoát giả chết, bỗng thấy ava của A Ngốc trong diễn đàn xuất hiện, chợt nhớ tới kịch 《 Thiên hạ》 mà Tạ Tấn Xuyên đã làm xong, liền nén file âm tần gửi cho cô.
A Ngốc: Ngao, sama khổ cực rồi! Khi phát kịch em sẽ báo cho anh~~~
Kỳ An: Được O(∩_∩)O
A Ngốc: Nhầm rồi, âm thô của《 Thiên hạ》không phải là gửi cho đại thần sao, thế nào mà lại là Kỳ An sama gửi cho em?
A Ngốc: A, hay là em gửi nhầm địa chỉ QAQ
Lời này A Ngốc phát ra, Tô Lam ngẩn người không phản ứng, chỉ thấy khung chat của diễn đàn thường ngày luôn náo nhiệt, giờ đây lại một mảnh tĩnh mịch.
Mưa mùa hạ: Tuy hơi thất lễ, nhưng phản xạ của A Ngốc thật làm người ta muốn nôn a a a!!
Thiển Ca: Hai mắt tỷ bị hoa lệ chọc mù rồi! Ai tới nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi.
A Ngốc: Phát, phát sinh chuyện gì thế?
Hỉ Oa: *phun máu* A Ngốc, cô có phúc mà không biết hưởng! Đây chính là người ngốc có ngốc phúc sao?
Thiển Ca: Chẳng lẽ Kỳ An sama chính là Tô Tô nhà đại thần sao = =!!!!
Mưa mùa hạ: An! Bảo! Bối! Cậu đừng tưởng rằng im lặng thì có thể tránh được một kiếp!
Kỳ An: Vậy cô muốn thế nào?
Kỳ An: Là người yêu ngoài đời, trong giới võng phối thì giả vờ không nhận ra, sau đó bị các cô phát hiện.
Hỉ Oa: Gào khóc—– Không thể nào bình tĩnh QAQ
Bạch Tịch: Gian ác quá ~(≧▽≦)/~ Trước đây tôi vẫn nghĩ tới tình tiết siêu manh là tiểu thụ nhìn tiểu công cùng người khác thành CP, ghen tuông quá, sau đó tiểu thụ tạc mao nói: “Các người đều là mấy đứa con gái vô tri! Chính chủ ở đây nè!” Sau đó bị tiểu công tha đi như vầy như vầy a ha ha ha ha ~~~
Kỳ An: ╭(╯^╰)╮
Quân lâm thiên hạ: Có khả năng, Tô Tô từng vì mấy chuyện này mà ăn dấm 
Kỳ An: Người nào đó đi chết đi!!
Hỉ Oa: Đại thần!!! A—– Chết rồi! Hóa ra thần tượng của tôi luôn ở bên cạnh tôi sao?! Tô Lam sama, em yêu anh!
Quân lâm thiên hạ: *đá bay* thỉnh tự trọng.
Hỉ Oa: Em sai rồi QAQ
Tương Tiểu Vũ: *tung hoa* ~~~ Chúc mừng giới võng phối lại có thể một đôi yêu thật ~~
Mưa mùa hạ: An bảo bối có đại thần bảo kê, không bao giờ có thể… tùy tâm sở dục mà đùa giỡn nữa rồi QAQ
Quân lâm thiên hạ: Giác ngộ là tốt 
Mưa mùa hạ: Trong hiện thực là người yêu, tại giới võng phối gặp nhau, đồng lòng giả bộ không nhận ra, nhưng mà luôn luôn có một đôi mắt phát hiện ra bí mật anh cẩn cẩn dực dực che giấu ha ha ha ha!!
Có một cái weibo trong nháy mắt đã có mấy trăm comment, không ít người thổ huyết mà rít gào, nói về một CV có thể khiến giới nháo như vậy, rốt cuộc là ai với ai đây!
Nhưng mà rất nhanh diễn đàn đã đưa ra đáp án.
Chủ đề: Đồng lòng không nói!!!
Lâu chủ: Nhận ra XXXX cùng XX của Lz là cùng một người nha  ~(≧▽≦)/~
1L: Lz, tuyệt đối đúng ~~~ Chính xác XXXX cùng XX không sai!!! Đừng hỏi vì sao tôi biết, thực sự nhịn không được muốn hỏi thì đi hỏi bát ca ╮(╯▽╰)╭
2L: Phốc~~ Đúng là XXXX cùng XX nhà! Đồng lòng không nói +1000 trái dưa leo!
3L: Trước mắt có 6X là sao đây? Ngồi đợi bát ca~~~
8L: Khụ khụ, bát ca đây—— Nhiều lần nhìn thấy tên XXXX cùng XX rồi nha! Cửu muội, cô nghĩ sao?
9L: Ngại quá, đây là cửu đệ. A, được rồi, 6X là Quân lâm thiên hạ và Kỳ An~
10L: Phốc~ Quả nhiên là 6X không sai! Liếc mắt đã tháy JQ! *ôm mặt* Tôi quả nhiên không CJ (2)~~
16L: Thử đi thăm dò địa chỉ IP(3) của  XXXX và XX → → Tôi nói cho các người biết, IP bốn năm nay đều như nhau nha ╮(╯▽╰)╭
Bài post đã dài đến ba, bốn trang, Tô Lam trong lòng hừ một tiếng, để xem các người còn dám ghép CP cho người của tôi nữa không!
Sở dĩ nói đôi khi Tô Lam có chút ngạo kiều nha ╮(╯▽╰)╭.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
 —————————————— 
Chuyện xấu CP sắp hết rồi, mọi người nghĩ mình nên vừa lấp hố vừa đào hố võng phối tiếp, hay lấp hố thôi >~<
*Chú thích:
(1) Cờ phi hành:  giống cờ cá ngựa của VN
(2) CJ: thuần khiết
(3) Địa chỉ IP: Internet Protocol. Địa chỉ đăng kí internet hay đại loại thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.