Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 21: Một gian mật thất




Tiểu Tiểu đi theo Ngân kiêu được một đoạn đường, nghi vấn trong lòng cứ cuốn lấy nàng, khiến nàng vô cùng khó chịu. Vài lần nàng muốn mở miệng, lại không biết tìm từ ngữ nào để nói. Nàng vừa đi vừa cúi đầu đau khổ suy nghĩ.
Lúc này, thân hình Ngân Kiêu đột nhiên nghiêng một cái. Tiểu Tiểu lập tức tiến lên, vươn tay đỡ lấy hắn.
“Ngân đại gia, ngươi không sao chứ?” Nàng vội vàng mở miệng nói.
Ngân Kiêu bình phục hô hấp, lắc đầu.
Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ ra, mượn cơ hội hỏi: “Ngân đại gia, ngài có võ công cái thế, tiêm chủ Hi Viễn kia làm thế nào mà đả thương ngài thành như vậy?”
Ngân kiêu liếc mắt trừng nàng một cái, nói: “Tay chân của ta chỉ không linh hoạt một chút thôi. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bị thương nặng? Thương thế đêm hôm trước, đã gần khỏi rồi, chỉ là tiểu tiện nhân kia dùng Phong mạch châm chặt đứt chân khí của ta mà thôi.”
“A? Nhưng mà, ta thấy thương thế của ngài…” Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng chỉ chỉ ngực hắn.
Ngân Kiêu dừng chân lại, trầm mặc một lát, “Ngươi biết chưởng pháp này?”
Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, “Không biết, nhưng coi vẻ rất lợi hại.”
Ngân Kiêu cười cười, nói: “Là vô cùng lợi hại đấy. Nếu chưởng này dùng đủ mười thành công lực, ta đã chết rồi.”
“Ngân đại gia, ngươi quả nhiên là cát nhân thiên tướng, có thần linh phù trợ!” Tiểu Tiểu kinh thán nói, “Nhưng mà, một chưởng chí mạng, thiên hạ thực sự có chưởng pháp lợi hại như vậy sao?”
Ngân Kiêu lơ đễnh tiếp tục cất bước, “Mấy trăm năm trước, trên giang hồ có một loại nội lực tuyệt đỉnh, từng nghe qua chưa?”
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, “Thái Nhất Tâm Quyết”
“Ngươi cũng có chút kiến thức đó.” Ngân Kiêu tiếp tục nói, “Năm đó “Thái Nhất Tâm Quyết” xưng bá thiên hạ, không người nào địch nổi. Nhưng sau này dần dần thất truyền, phân hóa thành hai phái, hiện tại cũng chính là “Viêm Thần Giác Thiên” của Thái Dương nội lực và “Huyền Nguyệt Tâm Kinh” của Thái Âm nội lực. Năm đó, chưởng môn Đạo tông Thần Tiêu phái là Xung Hòa Tử đồng thời tu luyện hai loại nội công tâm pháp này, hi vọng đạt được con đường đầu tiên tới “Thái Nhất Tâm Quyết”. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại, tuy nhiên nhờ vậy lại cho hắn có cơ duyên xảo hợp sáng chế một loại chưởng pháp bá đạo âm ngoan. Bộ chưởng pháp này không chú trọng chiêu thức, mà chú trọng chưởng lực âm hàn, người trúng phải chưởng này, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, nhất định chết không thể cứu. Thế gian gọi nó là “Minh Lôi chưởng.”
Tiểu Tiểu kinh ngạc không thôi. “Minh Lôi chưởng”, tên này tất nhiên là như sấm nổ bên tai, nhưng từ đầu đến cuối lại mang theo cảm giác không thật. Thần Tiêu phái Xung Hòa Tử từng được vua Huy Tông phong làm “Xung Hư Diệu Đạo tiên sinh”, năm đó, được dị nhân truyền cho một loại đạo pháp, gọi là Phong Lôi thuật. Đó là một nhân vật tựa như thần tiên. Chỉ là, nghe đồn năm đó Xung Hòa Tử xung đột chính kiếm với Huy Tông, cho nên phất tay áo rời đi, đến nay không rõ tung tích. Ách, chẳng lẽ sư phụ thật sự là chết dưới loại chưởng pháp thần kỳ này? Vậy là có liên quan đến Thần Tiêu phái?
“Nếu thật sự là chết dưới “Minh Lôi chưởng” dưới, cũng không oan uổng.” Ngân Kiêu thản nhiên nói, “Chỉ tiếc, xem thân thủ và công lực người nọ, sợ chỉ là một tiểu nhân vật không chính tông, đến chỗ nào đó học trộm được một chút da lông của chưởng pháp này mà thôi.”
Tiểu Tiểu nhìn Ngân Kiêu, hiểu rõ một chuyện. Mặc dù nàng chưa từng thấy sư phụ toàn lực đối chiến với người khác, nhưng có thể cảm thấy, công phu của sư phụ so với Ngân Kiêu nhất định hơn xa. Nói cách khác, có thể một chưởng giết chết sư phụ, căn bản là không phải là người đã đả thương Ngân Kiêu. Thần Tiêu phái, là Đạo tông đại phái, chỉ bằng một tiểu nha đầu như nàng, căn bản không có khả năng tìm được hung thủ…
“Sao vậy, sợ Minh lôi chưởng này sao?” Ngân Kiêu xoay người, khinh miệt nói.
“Sợ… Đương nhiên sợ…” Tiểu Tiểu mãnh liệt gật đầu.
“Sợ ta chết rồi không có người giúp ngươi hoãn châm?” Khóe miệng Ngân Kiêu hơi nhếch, hỏi.
Tiểu Tiểu ngẩn người, “Ách, đúng… A, không đúng. Ta đối Ngân đại gia một mảnh trung tâm, làm sao có thể là vì ngân châm…”
“Được rồi được rồi. Nha đầu ngươi a, thật không hiểu câu nào của ngươi là thật câu nào là giả.” Ngân Kiêu không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Đi thôi.”
Tiểu Tiểu lập tức câm miệng, đuổi kịp.
Ước chừng đi mất khoảng thời gian uống một chén trà, Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy dưới chân càng ngày càng ẩm, đỉnh đầu cũng bị mấy giọt nước tí tách rơi xuống. Giọt nước lạnh như băng, chảy xuống cổ, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, vô cùng khó chịu. Nàng suy nghĩ một chút, liền lấy “Tiêm Tú Bách La” kia ra khoác tạm trên người, phòng ngừa vạn nhất.
Ngân Kiêu không hề để ý đến người phía sau, trái lại, tự mình bước tiếp. Nhưng mà, phía trước đã không còn đường, hắn dừng lại, nhíu mày.
Tiểu Tiểu ngoái đầu nhìn, “A? Không còn đường?”
“Không cần ngươi nói.” Ngân Kiêu bình thản trả lời.
“Ách… Ngân đại gia, ngươi không biết đường ra ngoài à?” Tiểu Tiểu hỏi.
“Vô nghĩa.” Ngân Kiêu nhìn chung quanh, “Lúc ta tỉnh lại đã nhìn thấy ngươi, ngươi cho là ta biết cái gì?”
Tiểu Tiểu không nói gì. Vừa rồi, thấy hắn di phăng phăng như vậy, còn tưởng rằng hắn biết đường ra a. Ai… Chả trách sư phụ lại nói, đường phải do tự mình đi.
“Có sự lưu chuyển không khí, nhất định sẽ có cơ quan tồn tại…” Ngân Kiêu vươn tay xoa vách tường, sau đó, mở miệng nói, “Nha đầu ngốc, đứng đực ra đó làm gì, tìm đi!”
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ tiến lên một bước, đột nhiên, chân phải hơi trơn một cái. Nàng lảo đảo cố định lại thân mình, vỗ vỗ ngực. Cúi đầu, nhìn thấy một thứ, nàng mở miệng nói, “Ngân đại gia, có phải cái này không?”
Ngân Kiêu ngồi xuống, nhìn xuống cái hố bị dẵm thụt xuống kia, bên trong có một cái xích sắt. Ngân Kiêu vươn tay, cố gắng lôi ra. Vách tường phía trước đột nhiên nâng lên.
Sau khi vách tường hoàn toàn dâng lên, Tiểu Tiểu và Ngân Kiêu đều bị cảnh sắc trước mắt làm cho ngây người.
Đó là một gian phòng hoàn toàn dùng thủy tinh chế thành, bốn vách tường vuông vức, dùng dạ minh châu làm đèn. Thủy tinh kia chế tác tinh xảo, lóe lên thủy quang trong vắt, khiến cho căn phòng lóe lên tủy sắc diễm lệ, màu sắc tuyệt vời, đẹp đẽ phi thường, càng làm nổi bật lên nét xa hoa hư hảo và không thật.
“Oa, thủy tinh cung?” Tiểu Tiểu kinh thán. Mà sau đó, ánh mắt nàng lại bị một thứ đồ trong phòng hấp dẫn. Trong phòng có một cái án rất đặc biệt, phía trên có một cái giá bằng gỗ lim, trên giá đặt một lưỡi Phương Thiên Họa Kích. Họa kích kia, dài hơn sáu thước, sáng rọi trong trẻo, uy phong lẫm lẫm. Tiểu Tiểu híp mắt, tán thưởng một hồi. Tuy rằng không có trong Thích thị danh binh đồ* (bản vẽ), nhưng thấy một họa kích như vậy, nhìn ánh sáng lóe ra từ nó, cũng biết đây là một binh khí hảo hạng.
“Hóa ra là ở nơi này!” Thanh âm Ngân Kiêu đột nhiên vang lên.
Tiểu Tiểu cả kinh, quay đầu nhìn về phía Ngân Kiêu. Theo ánh mắt của hắn, nàng thấy được một thứ đồ khiến nàng ngây người. Đó là một cái hộp gỗ vô cùng đơn giản, đoan đoan chính chính đặt ở bên cạnh họa kích trên án.
Tiểu Tiểu nhớ rằng, hộp gỗ này là do Tịch phu nhân lấy từ trong tay của nhị công tử Mạc Doãn, nói là bảo quản giúp hắn. Không ngờ, lại giấu trong cái chỗ bí ẩn này. Nhưng mà, bí đạo này rõ ràng là ở bên trong khách phòng đông sương. Chẳng lẽ, Tịch phu nhân và tiêm chủ có quan hệ sâu xa? Chậc, quá loạn.
Nàng đang đau khổ suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng Ngân Kiêu cười.
“Ha ha ha, rốt cuộc ta cũng biết, vì sao tiểu tiện nhân kia không giết ta.” Hắn nhìn cái hộp gỗ kia, cười phô trương.
Tiểu Tiểu không khỏi cảm thấy lo lắng. Nàng tiến lên một bước, mở miệng, “Ngân đại gia, ngài không sao chứ?”
“Đứng yên đó, đừng nhúc nhích.” Ngân Kiêu đột nhiên mở miệng quát bảo.
Tiểu Tiểu liền đứng nguyên, một bước cũng không dám động đậy.
Ngân Kiêu lấy từ trong lòng ra một bình sứ, mở nắp bình, hất lên đất. Bột phấn màu bạc lả tả rơi xuống, khiến cho không gian bằng thủy tinh này tăng thêm mấy phần hấp dẫn.
Tiểu Tiểu có chút không hiểu, nhưng ngay sau khi bột phấn rơi xuống trước mắt, nàng hoàn toàn ngây người. Nàng luôn luôn cho rằng, trong cái phòng này, ngoại trừ họa kích và hộp gỗ kia, không có bất kỳ vật nào. Nhưng giờ phút này, nơi nào bột phấn màu bạc đi qua, đều có mấy sợi tơ ẩn ẩn xuất hiện. Đợi bột rắc hết, Tiểu Tiểu đã thấy rõ, những sợi tơ mảnh như sợi tóc giăng kín khắp phòng, giống như mạng nhện. Mấy sợi tơ kia nàng biết, là Thích thị danh binh“Ế Sát”, chuyên dùng để mai phục. Nhìn bằng mắt thường thì “Ế Sát” vô ảnh vô hình, tuy rất nhỏ, nhưng lại vô cùng sắc bén. Nếu vừa rồi nàng có ý định đi về phía trước, bây giờ đã là đầu cổ hai nơi.
Thật quá nguy hiểm a a a a a… Tiểu Tiểu lập tức lui lại mấy bước, trong lòng kinh hãi.
Ngân Kiêu lại dường như không hề có phản ứng gì, đứng ở nơi đó. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào sợi tơ như ẩn như hiện kia. Ngón tay hắn nháy mắt bị cắt đứt, máu đỏ sẫm dọc theo sợi tơ, chậm rãi chảy xuống.
“Ngân đại gia, nguy hiểm a…” Tiểu Tiểu sợ hãi nhắc nhở.
“Yên tâm.” Ngân Kiêu quay đầu, “Người trong thiên hạ biết cách phá “Ế Sát” có thể đếm trên đầu ngón tay, mà may mắn ta lại đúng là một trong số đó. Tiện nhân kia muốn lợi dụng ta lấy hộp gỗ, nằm mơ! Cửu Hoàng thần khí là con mồi của ta, ai cũng đừng hòng nhòm ngó!”
Ngân Kiêu nói xong, đi về phía trước vài bước. Bên người hắn, tơ mảnh giăng kín, chỉ sơ sảy một chút chính là đi vào con đường chết. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lấy Tôi Tuyết Ngân Mang ra. Ngân châm nhỏ bé trong căn phòng thủy quang liễm diễm này, lóe lên ánh sáng hoa mỹ, chiếu vào đồng tử trong mắt hắn, rạng rỡ tuyệt đẹp.
Tiểu Tiểu cho rằng, Ngân Kiêu định dùng “Tôi Tuyết Ngân Mang” bắn dứt tơ “Ế Sát”, nhưng sự tình lại phát triển theo một hướng hoàn toàn khác. Ngón tay hắn hơi dùng sức, ngân châm mạnh mẽ bắn ra. Tơ “ Ế Sát” vốn vô cùng nhỏ, nhưng ngân châm không hề bắn lệch một chút nào, sợi tơ không đứt, nhưng bị ngân châm tác động vào, bắn mạnh về phía vách tường đối diện. Sợi tơ vừa động, tất cả những sợi còn lại trong phòng đều phát sinh biến hóa. Chỉ thấy Ngân Kiêu nhanh chóng điều chỉnh dáng người, không để cho tơ kia làm thương tổn đến bản thân. Nhưng dù vậy, quần áo trên người hắn cũng bị cắt đứt vài chỗ, may mà còn chưa bị thương đến da thịt. Sợi tơ bị ngân châm ấn vào vách tường thủy tinh đối diện, Ngân Kiêu liển tung thêm một châm nữa. Hai châm giao nhau, tạo thành hình chữ thập, cố định lại sợi dây ở chỗ đó. Ngân Kiêu cúi người, tránh một sợi tơ đang đánh tới. Trán của hắn hơi nhăn lại. Hắn nhìn đám tơ bên người, lẳng lặng suy tư. Mà ngay sau đó, hắn lại đứng dậy một lần nữa, bắn châm, giống như lần trước.
Tiêủ Tiểu đứng nhìn mà cảm thấy sợ hãi, thở cũng không dám thở mạnh. Nàng rốt cục cũng hiểu được tại sao không có mấy người trên giang hồ có thể phá được “Ế Sát”. Ngoại trừ sử dụng binh khí ngang hàng với binh khí Thích thị, còn phải nhanh mắt và ra tay chuẩn xác nữa mới được. Mà để có được lực tấn công thích hợp, không có được mười mấy năm tu luyện thì tuyệt đối không làm được. Phán đoán được cách sắp xếp sợi tơ còn cần thêm cả trí thông minh. Điểm quan trọng nhất là: Không sợ chết. Ở trong trận “Ế Sát”, một giây sai lầm cũng dẫn tới cái chết. Nàng lau mồ hôi lạnh trên đầu. Ngân Kiêu này, phải gọi là “Kẻ tài cao gan cũng lớn” chứ nhỉ?
Ước chừng khoảng một khắc trôi qua, Ngân Kiêu ổn định lại thân hình, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhẹ nhàng thở hổn hển. Mà trước mặt hắn, tơ “Ế Sát” cũng không còn dày đặc nữa, miễn cưỡng cũng đã tách thành một con đường nhỏ để đi.
Tiểu Tiểu kìm lòng không được định chạy tới, “Ngân đại gia, ngài quả nhiên là thần thông cái thế…”
Ngân Kiêu trừng mắt liếc nàng một cái, “Tránh sang một bên.”
Tiểu Tiểu ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Ngân Kiêu lấy lại bình tĩnh, cẩn thận đi tới bên cạnh hộp gỗ, vươn tay cầm lấy nó. Hắn đắc ý cười cười, nhưng tươi cười này trong chốc lát liền biến mất. Hộp gỗ trong tay tuy rằng mộc mạc đơn giản, nhưng căn bản không có cách nào mở nó ra. Ngân Kiêu nhíu mày, tay hơi dùng sức, nhưng hộp gỗ vẫn không chút sứt mẻ như cũ. Trong lòng hắn thấy không đúng, liền cẩn thẩn cầm lấy hộp gỗ xem xét.
“Không hổ là Thích thị…” Hắn mở miệng, lẩm bẩm.
Lúc này, một cái ngân châm trên tường đột nhiên buông lỏng, một sợi tơ ngay lập tức bắn lại. Ngân Kiêu cả kinh, lập tức nghiêng thân mình, tránh đi. Nhưng mà đám tơ ào ào bắn về, Ngân Kiêu không cần nghĩ ngợi, nằm sát xuống đất, lăn ra ngoài trận “Ế Sát”.
Tiểu Tiểu chạy qua, kêu, “Ngân đại gia…”
Ngân Kiêu ôm hộp gỗ, đứng lên. Tiểu Tiểu nhìn mặt hắn bị sợi tơ cắt qua, tóc phía bên trái bị cắt mất một nửa. Chỉ là, hắn vẫn tươi cười như cũ không hề kiêng nể gì.
“Hiện tại ngươi có thể tán thường ta võ công cái thế rồi.” Hắn cười, một tay nâng hộp gỗ, mở miệng nói.
Tiểu Tiểu không khỏi bật cười, “Đúng vậy, đúng vậy, Ngân đại gia, ngươi thật lợi hại nha!”
Ngân Kiêu cười, lại có chút bất đắc dĩ nhìn hộp gỗ trong tay, “Chỉ tiếc… Hộp gỗ này, ta không mở được.”
“A?” Tiểu Tiểu có chút không hiểu, nàng ngẩng đầu, nhìn cái hộp gỗ kia, ngay sau đó sắc mặt thay đổi. Thật sự thì nhìn xa sẽ tưởng nó chỉ là một cái hộp gỗ bình thường, lại gần mới biết. Vốn tưởng chỉ là một cái hộp gỗ thôi, hóa ra, nó cũng là Thích thị danh binh đời thứ nhất. “Hàm Vũ”, chuyên môn dùng để cất chứa đồ vật. Nói nó là binh khí tuy có chút miễn cưỡng, nhưng nó là hàng thật giá thật, do chính Thích thị đúc. Bề ngoài mặc dù trông như một cái hộp gỗ bình thường, nhưng bên trong là thép cứng đã được tinh luyện cẩn thận, đao kiếm không thủng, nước lửa không xâm. Hơn nữa, trên hộp còn lắp thêm khóa bảo mật, ngoại trừ người trong Thích thị, không ai có thể mở được. Theo truyền thuyết, thứ này năm đó được dùng để truyền tín hàm cơ mật.
Chậc, chả trách Mạc Doãn kia không thèm cò kè mặc cả, liền đưa hộp gỗ này giao cho Tịch phu nhân. Nói đi nói lại, lấy được cái hộp này cũng chả có ích lợi gì, mở không được cũng chỉ như công dã tràng.
Ngân Kiêu và Tiểu Tiểu đang nhìn cái hộp phát sầu, lại nghe thấy một tiếng nổ, tường thủy tinh phía đông đột nhiên nâng lên. Ngân Kiêu vứt hộp gỗ cho Tiểu Tiểu, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, nhìn người đang đi ra từ bên trong cơ quan kia.
Tiểu Tiểu ôm hộp gỗ, dò xét thăm dò, lúc nhìn thấy người kia, liền kinh ngạc không thôi.
“Hoá ra là Mạc Doãn công tử.” Ngân Kiêu nhợt nhạt cười, nói.
Lúc Mạc Doãn nhìn thấy hai người, cũng có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn dừng lại ở hộp gỗ trên tay Tiểu Tiểu. Trong mắt hắn vội hiện sát khí, “Mẫn Yên” bên hông rút ra khỏi vỏ, hàn quang mãnh liệt. Hắn không nói hai lời, vung đao tấn công, đánh thẳng về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu rưng rưng, ông trời ơi, tại sao nàng lại ôm cái hộp gỗ này a? Về sau chẳng phải là ngày nào cũng bị Mạc Doãn đuổi giết hay sao?
Ngân Kiêu xuất kiếm, chặn lại thế công của Mạc Doãn. Hai người lúc này cuốn lấy nhau.
Tiểu Tiểu ôm hộp gỗ, trái trốn phải tránh, cố gắng không để bản thân bị cuốn vào trong trận đánh.
Ngân Kiêu quen dùng nhuyễn kiếm, chiêu thức nhẹ nhàng hay thay đổi, mà đao pháp của Mạc Doãn, bá đạo trực tiếp, không có chút hư chiêu ảo cảnh nào. So về nội lực và kinh nghiệm chiến đấu, Ngân Kiêu tất nhiên là hơn Mạc Doãn mấy lần, nhưng trên người hắn có thương tích, lại còn bị phong mạch châm đả thương, chân khí không thuận. Sau hơn mười chiêu, liền rơi xuống thế hạ phong.
Chỉ thấy đao phong Mạc Doãn hơi đổi,đánh văng thế kiếm của Ngân Kiêu, nhân dịp đang bay lên, tung người đi tới trước mặt Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu hoảng sợ vô cùng, không hề nghĩ ngợi liền đem hộp gỗ trong tay ném ra ngoài.
Mạc Doãn thấy thế, thu đao thế, vươn tay đón được cái hộp.
Tuy nhiên ngay sau đó cũng chỉ một cái chớp mắt, Ngân Kiêu lại không chút do dự đâm một kiếm về phía Mạc Doãn. Đó là sát chiêu vô cùng mạnh mẽ dứt khoát. Khi gần như đâm trúng ngực Mạc Doãn, lại không ngờ cái kẻ vừa rồi ném hộp né tránh là Tiểu Tiểu, trượt chân, trực tiếp ngã về phía Ngân Kiêu. Tuy rằng chỉ là nhẹ đụng vào, nhưng kiếm phong lại trật mất mấy phân, vốn là một kích trí mạng cuối cùng cũng chỉ tạo được một chút thương tích bên hông cho Mạc Doãn.
Ngân Kiêu nhíu mày, định tấn công tiếp, lại thấy ngực chợt đau. Hắn liền lui lại mấy bước, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Tiểu Tiểu vất vả lắm mới đứng vững được thân mình, còn chưa kịp thở ra, đã thấy Mạc Doãn vung đao tấn công, đánh thẳng vào Ngân Kiêu.
Nàng chạy lên, che trước người Ngân Kiêu, “Bùm” một tiếng liền quỳ xuống, than thở khóc lóc, nói: “Mạc Doãn công tử, không nên a… Ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn con nhỏ tám tháng, còn có…”
Mạc Doãn ngữ điệu âm lãnh, thế công không giảm, nói một câu, “Hãy bớt sàm ngôn đi!”
Mắt thấy đao phong của hắn gần chạm tới, Tiểu Tiểu nhắm hai mắt lại, hô lớn: “Ta biết người ngươi muốn tìm là ai!”
Đao phong của Mạc Doãn ngay lập tức dừng lại, cách lông mày và lông mi Tiểu Tiểu cũng chỉ có một tấc.
Tiểu Tiểu nghe thấy đao phong dừng lại, sợ hãi mở mắt.
“Ngươi nói cái gì?” Mạc Doãn thu đao, hỏi.
“Ách… Ta biết nữ tử mà công tử muốn tìm là ai.” Tiểu Tiểu trả lời vô cùng thành khẩn.
Vẻ mặt của Mạc Doãn rõ ràng không tin. Hắn nắm chặt chuôi đao trong tay, hờ hững nói: “Tịch phu nhân đã nhận lời, nhất định sẽ đem thân phận của người nọ nói cho ta biết, ngươi đừng nhiều lời nói sạo.”
Tiểu Tiểu còn chưa mở miệng giải thích, đã nghe Ngân Kiêu nở nụ cười. “Ngụy nhị công tử, ngươi bao nhiêu tuổi rồi a. Lời Tịch phu nhân nói, ngươi cũng tin? Nếu như nàng thật sự có lòng nói cho ngươi biết nơi ở của người nọ, làm gì phải kéo dài đến tận bây giờ?”
Ánh mắt Mạc Doãn bỗng nhiên chợt lóe, khinh miệt nói: “… Chẳng lẽ, ta nên tin ngươi?”
“Hiện giờ ngươi muốn giết chúng ta, dễ như trở bàn tay. Chẳng lẽ, còn sợ chúng ta lừa ngươi?” Ngân Kiêu ổn định hơi thở, mở miệng cười nói.
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần ngài không giết chúng ta, ta nhất định thành thành thật thật nói cho ngài!” Tiểu Tiểu vội vàng nói.
Mạc Doãn nhìn Tiểu Tiểu, thấy vẻ mặt nàng tràn ngập sợ hãi, thanh âm bi thương, không giống như là đang tính toán lừa hắn. “Được… Ta không giết các ngươi. Nàng ở đâu?”
Tiểu Tiểu cảm động không thôi, nàng đứng dậy, tiến lên một bước, đang định nói đáp án ra, lại bị Ngân Kiêu giữ lại.
“Mạc Doãn công tử, ngươi có thể đi vào, tất nhiên cũng có thể mang chúng ta đi ra ngoài chứ. Yêu cầu này, ngươi thấy sao?” Ngân Kiêu cười nói.
Mạc Doãn nhìn Ngân Kiêu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Vừa rồi Ngân Kiêu ra sát chiêu, tự nhiên là khiến cho Mạc Doãn có chút cảnh giác. Hắn suy nghĩ một chút, bình tĩnh mở miệng nói: “Đi theo ta.”
Nói xong, Mạc Doãn xoay người, đi về phía đường hầm kia.
Ngân Kiêu kéo Tiểu Tiểu, đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.