Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 1: Hàn thực* tháng ba




(* Hàn thực: Tết Hàn Thực là một ngày tết vào ngày mồng 3 tháng 3 Âm lịch. Ngày này người ta đồ đỗ xanh, làm bánh trôi, bánh chay, nấu xôi chè lễ Phật và cúng gia tiên)
Ra khỏi phủ Giang Lăng, đi vài dặm về hướng đông, liền gặp một trấn nhỏ. Trấn nhỏ tuy nhỏ, nhưng có xây dựng trạm thủy dịch*, là nơi thương nhân thường xuyên lui tới. Khách sạn, tửu lâu đều đầy đủ, tiểu thương khắp nơi tụ tập, cũng khá là náo nhiệt.
(* Trạm thủy dịch: Giống như bến cảng đó)
Ở cửa phía nam trấn, có một bến tàu. Lúc hoàng hôn buông xuống, con thuyền cuối cùng của thủy dịch đang chuẩn bị xuất phát. Lúc này, chỉ thấy có một đôi nam nữ nhanh chóng chạy tới cầu tàu. Bàn đạp lên thuyền đã thu lại, mà thuyền cũng đã chạy xa được mấy trượng. Người trên thuyền đều nghĩ, hai người này cho dù làm cách nào cũng không lên được.
Lúc này, chỉ thấy nam tử kia hạ người xuống, lấy dây thừng dưới chân. Hắn cởi điêu cung sau lưng xuống, lấy một mũi tên ra khỏi hộp, buộc dây thừng lên, giương cung mà bắn. Tên phá không, kình lực phi phàm, nháy mắt cắm vào cột buồm chính trên thuyền. Nam tử một tay kéo dây thừng, một tay ôm lấy nữ tử bên cạnh, nhảy lên. Thân pháp nhẹ nhành, hơn nữa nhờ dây thừng trợ lực, chỉ trong nháy mắt, hai người này đã đứng ở trên sàn tàu.
Hành khách trên thuyền không khỏi ào ào trầm trồ khen ngợi, vỗ tay.
Nam tử có chút xấu hổ cười cười, nhổ mũi tên xuống, cởi dây thừng, thả tên lại vào trong hộp. Lúc này nhóm hành khách mới nhìn rõ, nam tử này khoảng chừng hai mươi tuổi, thân hình cao ráo, diện mạo tuấn lãng, một thân áo vải xanh đen, vô cùng mộc mạc. Nhưng điêu cung và hộp tên trong tay, hiển nhiên không phải vật bình thường.
Nữ tử đi theo, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày thanh tú, dáng ngưới bé nhỏ. Quần áo trên người rõ ràng là đã giặt quá nhiều lần mà trở nên phai màu, không còn nhìn ra được màu sắc vốn có. Sau lưng nàng có một bọc hành lý và đàn tam huyền, một bộ dạng người đi trong giang hồ.
Nếu không phải nhìn thấy một màn công phu vừa rồi, bọn họ nhìn qua giống như đôi vợ chồng trẻ, hoặc huynh muội đồng hành.
Không cần phải nói, hai người kia, tất nhiên chính là Tiểu Tiểu và Liêm Chiêu.
Tiểu Tiểu có chút bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nhìn hành khách vây xem cười gượng.
Liêm Chiêu cũng có chút ngượng ngùng. Hắn vốn không muốn gây náo động, nhưng thủy dịch nơi này, ba ngày mới có một thuyền chở khách chạy, lỡ mất thì chỉ có thể hối tiếc.
Tuy nhiên, hai người bọn họ dùng loại phương thức này lên thuyền, tất nhiên sẽ bị thủy phu (người làm việc thuyền) tiến đến hỏi.
Liêm gia là gia đình quan lại, trên người tất nhiên là mang theo dịch khoán (Vé, phiếu giấy dùng để đi qua các trạm) . Thủy phu thấy dịch khoán, liền cung kính, mời hai người đi vào trong khoang thuyền. Hành khách thấy không còn náo nhiệt để nhìn nữa, liền tản ra bốn phía.
Tiểu Tiểu vào trong phòng mình, lập tức ngồi phịch xuống trên giường. Ngoan ngoãn chạy đi cùng Liêm gia công tử, thật đúng là một chuyện tốn sức. Công tử con quan quả nhiên khó hầu hạ, nàng không biết nên nói cái gì nữa. Quảng Lăng này, to ít nhất cũng cỡ ngàn dặm, một đường này, nàng không thể để mình nghẹn chết được. Nhưng mà, nếu không dựa vào thanh danh của Liêm gia, Thần Nông sao có thể chịu xuống tay cứu giúp. Nàng lại thở dài một hơi, những ngày khổ cực này của nàng khi nào mới kết thúc đây a?
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Tiểu Tiểu vẫn chưa khóa cửa, liền lên tiếng. “Vào đi…”
Nhưng mà, khi nhìn thấy người đến, nàng vô cùng hối hận. Người đến, không phải ai khác, đường đường chính chính là Liêm gia công tử.
Tiểu Tiểu lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, hoảng hốt nói không lên lời.
Chết thật. Sớm biết vậy nàng đã đứng lên mở cửa rồi, khẩu khí vừa rồi, không phải coi hắn chỉ là thủy phu thôi sao.
Liêm Chiêu nhìn bộ dạng Tiểu Tiểu, có chút không hiểu.
“Sao vậy?” Hắn mở miệng, cười hỏi.
“…” Tiểu Tiểu xấu hổ cười cười, không biết nên nói cái gì.
Liêm Chiêu cũng không hỏi nhiều, đi tới bên cạnh bàn, đặt mấy đĩa điểm tâm xuống, “Trên suốt dọc đường, ngươi chưa ăn cái gì. Trên thuyền đơn sơ, cũng không có gì ngon để ăn. Ta mang điểm tâm đến cho ngươi.”
Tiểu Tiểu nhìn mấy đĩa điểm tâm kia, kinh ngạc không thôi, “Liêm công tử, loại chuyện này, ngươi không cần tự mình…”
Liêm Chiêu nở nụ cười, “Thủy phu đều bận làm việc cả. Loại chuyện nhỏ này, không cần phiền toái bọn họ.”
Tiểu Tiểu nói không ra lời.
Thấy nàng trầm mặc, Liêm Chiêu có chút không tự nhiên.
“Tiểu Tiểu…” Hắn đi lên một bước, mở miệng.
Tiểu Tiểu khôi phục tinh thần, kinh sợ thối lui một bước, thốt ra, “Liêm công tử có việc gì cần phân phó?”
Liêm Chiêu hơi nhíu mày lại. Hắn do dự một chút, có chút bất an mở miệng nói, “Tiểu Tiểu, Liêm Chiêu tuổi tác còn nhỏ, nếu có chỗ nào mạo phạm, ngươi nhất định phải nói với ta.”
“Không có không có! Không hề mạo phạm!” Tiểu Tiểu vội vàng trả lời.
“Nhưng mà…” Liêm Chiêu vẫn cau mày như cũ, “Ngươi có vẻ, không vui cho lắm…”
Tiểu Tiểu chợt ngẩn ra, cố gắng tìm lí do thoái thác.
Liêm Chiêu cũng tự cảm thấy không khí kia có chút xấu hổ, hắn cười cười, “Không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm đi.” Hắn xoay người rời đi. Đi chưa được mấy bước, hắn ngừng lại, quay đầu nói, “Đúng rồi, nhớ khóa cửa lại.”
Tiểu Tiểu sững sờ tại chỗ, nhìn hắn đóng cửa rời đi.
Liêm gia thật đúng là kỳ quái. Đường đường là quan viên triều đình, rốt cục là dạy dỗ thiếu gia kiểu gì vậy? Đây rốt cuộc là hắn thật tình hay là có mưu đồ khác?… Chỉ là, nếu có mưu đồ, thì hắn muốn cái gì?
Nàng không tiền không thế, diện mạo bình thường. Điều duy nhất là có quan hệ với đại nhân vật trong giang hồ, chính là người làm sư phụ của nàng, “Quỷ Sư” kia. Trước đây Liêm gia và “Quỷ Sư” có cừu oán, chẳng lẽ, hắn muốn báo thù, cho nên?
Không, không có khả năng. Chuyện nàng là đệ tử của “Quỷ Sư”, chỉ có người ở trong “Tinh thất” ngày đó mới biết được. Mà những người này cũng đã bị Lí Ti lấy cớ qua loa tắc trách nói dối cho qua, vẫn chưa đem việc này thông báo ra. Huống chi, lúc đó Liêm Chiêu bị nàng điểm huyệt, dù thế nào cũng không có khả năng biết được chuyện đó.
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, ngồi xuống bên bàn, cầm lấy một khối điểm tâm, cắm một miếng.
Hương vị ngọt ngào thanh nhã, là bánh táo…
Nàng chậm rãi ăn, trong lòng có chút không thoải mái… Cẩn thận tính toán, đây không phải là tình ý nhỉ. Ngày đó, cho dù cô nương trên giường hắn là ai, hôm nay đều có thể nhận được quan tâm và che chở như vậy. Cho nên, hiện giờ tất cả mọi chuyện hắn làm, không phải xuất phát từ chân tâm, mà chỉ là trách nhiện thôi. Như vậy, nàng cũng không tính là nợ tình cảm của hắn…
Đợi đến lúc lấy được ngân châm ra là được.
Nàng hạ quyết tâm. Cho dù là ai nợ ai, chỉ cần lấy được ngân châm ra, nên làm một cái kết thúc cho tốt.
Tiểu Tiểu nghĩ đến đây, cảm thấy thoải mái không ít. Nàng cười cười, cắn một miếng bánh táo to.
Ân. Ăn ngon thật! Nàng đang thỏa mãn ăn, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Bánh táo? Tháng ba?… Chẳng lẽ, đã tới hàn thực?
Tiểu Tiểu vươn tay, bấm ngón tay, tính toán. Không sai, ngày mai chính là hàn thực! Nếu nàng nhớ không lầm, hàn thực, chính là bảy ngày đầu sau khi sư phụ mất a…
Tiểu Tiểu tuy rằng không có thân nhân, nhưng mấy việc bảy ngày này vẫn biết. Ngày đó, cần chuẩn bị tốt một bữa tiệc rượu và thức ăn, chờ linh hồn người đã mất trở về.
Rượu và thức ăn? Tiểu Tiểu bất đắc dĩ. Ngày hàn thực này, nàng chuẩn bị rượu và thức ăn bằng cách nào a? Sư phụ thích ăn thịt nhất, nhưng trên này không thể đốt lửa, chẳng lẽ lại cúng thịt tươi? Chậc… Sớm biết vậy, mấy ngày trước đã chuẩn bị tốt thịt muối rồi. Ai…
Chuyện tới nước này, chỉ còn cách tới phòng bếp hỏi một chút, hiện giờ còn có những đồ ăn gì. Cách lúc mặt trời mọc còn khá nhiều thời gian, hiện tại thu xếp một chút, chắc vẫn kịp.
Nàng nuốt bánh táo xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đi bậy đi bạ cũng tìm được phòng bếp, Tiểu Tiểu vừa sải bước đi vào, đã thấy đầu bếp đổ nước tắt lửa. Lòng nàng nhất thời cũng như ngọn lửa kia, lạnh rồi. Nàng thở dài, rời khỏi phòng bếp.
Lửa đã tắt, hiện tại trời cũng đã tối, bây giờ nên làm gì mới được đây? Nàng khổ sở suy nghĩ một phen, đột nhiên nở nụ cười.
Sư phụ quan trọng, hay hàn thực quan trọng? Tất nhiên là sư phụ quan trọng! Nàng và Giới Tử Thôi* kia không quen không biết, đắc tội một chút thì làm sao?
(* Giới Tử Thôi: Đời Xuân Thu, vua Tấn Văn Công nước Tấn, gặp loạn phải bỏ nước lưu vong, nay trú nước Tề, mai trú nước Sở. Bấy giờ có một người hiền sĩ tên là Giới Tử Thôi, theo vua giúp đỡ mưu kế. Một hôm, trên đường lánh nạn, lương thực cạn, Giới Tử Thôi phải lén cắt một miếng thịt đùi mình nấu lên dâng vua. Vua ăn xong hỏi ra mới biết, đem lòng cám kích vô cùng. Giới Tử Thôi theo phò Tấn Văn Công trong mười chín năm trời, cùng nhau trải nếm bao nhiêu gian truân nguy hiểm. Về sau, Tấn Văn Công giành lại được ngôi báu trở về làm vua nước Tấn, phong thưởng rất hậu cho những người có công trong khi tòng vong, nhưng lại quên mất công lao của Giới Tử Thôi. Giới Tử Thôi cũng không oán giận gì, nghĩ mình làm được việc gì, cũng là cái nghĩa vụ của mình, chớ không có công lao gì đáng nói. Vì vậy về nhà đưa mẹ vào núi Điền Sơn ở ẩn. Tấn Văn Công về sau nhớ ra, cho người đi tìm. Giới Tử Thôi không chịu rời Điền Sơn ra lĩnh thưởng, Tấn Văn Công hạ lệnh đốt rừng, ý muốn thúc ép Giới Tử Thôi phải ra, nhưng ông nhất định không chịu tuân mệnh, rốt cục cả hai mẹ con ông đều chết cháy. Vua thương xót, lập miếu thờ và hạ lệnh trong dân gian phải kiêng đốt lửa ba ngày, chỉ ăn đồ ăn nguội đã nấu sẵn để tưởng niệm (khoảng từ mồng 3 tháng 3 đến mồng 5 tháng 3 Âm lịch hàng năm).)
Hắc hắc, nàng vốn là người xấu mà. Đâu có người xấu nào tuân thủ quy tắc?
Đợi đến khi đêm xuống yên tĩnh, nàng vụng trộm đi nướng vài món thức ăn, hiếu kính sư phụ! Nghĩ như vậy, nàng vui vẻ trở lại phòng. Lại ăn thêm mấy khối bánh táo, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
……
Giờ tý, Tiểu Tiểu rón ra rón rén đi vào trong khoang thuyền. Quả nhiên, loại canh giờ này, người không ngủ trên thuyền chỉ có thủy phu. Nàng dè dặt cẩn trọng mò mẫm đi vào phòng bếp, dựa theo ánh trăng mỏng manh, cẩn thận tìm chút tư liệu sống để sử dụng.
Tiểu Tiểu đang nhấc một bắp cải trắng lên, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ truyền đến.
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, nhìn khắp mọi nơi. Thanh âm kia là từ phía sau phòng bếp truyền tới, đường đi nơi đó, là đi thẳng xuống kho hàng nhỉ. Chẳng lẽ, nửa đêm kiểm tra bếp núc? Tiểu Tiểu lúc này vô cùng kinh hoảng. Tuy rằng nhóm lửa vào hàn thực cũng không phải tội gì lớn, nhưng lén lút như thế nào, luôn rất khó giải thích. Nàng nhìn khắp nơi, liền để cải trắng lên đầu, trốn ở phía sau vại gạo.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, có thân ảnh của ba người đi ra.
“Kho hàng cái quái gì, nghẹn chết người!” Một người nhẹ giọng mở miệng, oán giận nói.
Tên còn lại mồm miệng thô tục, nói to, “Tên kia đúng là ân hồn bất tán! Lão tử đường đường là một nam nhân, nhưng lại phải lén lút như vậy!”
“Suỵt, nhỏ tiếng chút.” Người thứ ba ngăn cản nói, “Đừng nói nữa, nhanh đi làm việc đi! Đại ca còn chờ chúng ta tiếp ứng đó.”
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nhìn cây cải trắng trên đầu. Ai, sao nàng lại xui xẻo như vậy, đến chỗ nào cũng gặp phải mấy chuyện như thế này? Hai người này tám phần là trốn lên thuyền. Hơn nữa nghe bọn hắn nói chuyện, sợ là bị quan phủ truy nã gì đó. Nếu như nàng bị phát hiện, lại tránh không được việc “Giết người diệt khẩu” rồi.
Nàng đang nghĩ ngợi, đột nhiên, một bóng đen đi lướt qua người nàng.
Tiểu Tiểu giật mình cả kinh, cải trắng trên đầu lập tức rơi xuống.
Hai người đang nói chuyện kia lập tức ngừng lại.
Tiểu Tiểu cứng người, lúc này mới nhìn rõ bóng đen kia, chỉ là một con chuột. Tiểu Tiểu không sợ chuột, nếu không phải con chuột này đột nhiên xuất hiện, nàng căn bản sẽ không bị dọa sợ. Chỉ là, bây giờ nên làm sao đây?
“Người nào?” Trong hai người kia, có người nhẹ giọng nói.
Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt.
Chỉ nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần. Tiểu Tiểu kinh hoảng cũng càng ngày càng mạnh. Lúc này, không còn lựa chọn! Chạy a!
Tiểu Tiểu cầm lấy cải trắng bên người, hung hăng ném về phía ba người kia.
Trong bóng tối, đánh bất ngờ như vậy, tất nhiên khiến cho hai người kia bất ngờ không kịp đề phòng. Tiểu Tiểu nhân dịp này, nhảy lên chạy ra ngoài.
“Cứu mạng a! Giết người…” Nàng vừa chạy khỏi phòng bếp, liền kêu lên giống như heo bị chọc tiết. Chỉ là, câu kia của nàng mới nói được một nửa, đã bị nghẹn lại trong cổ họng.
Bốn năm kẻ đằng đằng sát khí đứng ở trước mặt nàng, trên tay đều là đao nhọn dính máu, dưới chân bọn họ, là thi thể mấy người thủy phu.
Lúc này, từ trong phòng bếp có ba người đuổi tới. Nhìn thất tình hình này, có người sung sướng mở miệng, “Đại ca, huynh đến.”
“Ân.” Một nam tử khôi ngô ước chừng ba mươi tuổi mở miệng đáp, “Hai người các ngươi đang làm cái gì. Không phải các ngươi nói giết người cướp thuyền sao? Tại sao lại để đến tận bây giờ?!”
“Đại ca, chúng ta đang định động thủ… Lại gặp nha đầu kia…” Một người đi tới trả lời.
“Hừ.” Nam tử kia âm trầmcười, “Hôm nay, trên dịch thuyền này, một người sống cũng không lưu lại! Giết!”
Tiểu Tiểu vô cùng sợ hãi. Không phải chứ?! Giết người cướp thuyền? Đây chính là thuyền quan gia đó! Đây là cái thế đạo gì!
Nàng còn chưa kịp kinh ngạc xong, đã thấy mấy thanh đao nhọn kia chém về phía mình. Nàng thuận thế ngồi xuống, tránh đi nhát chém. Sau đó lăn một vòng, chạy khỏi vòng vây.
“Cứu mạng a!!! Giết người!!! Mọi người mau tới a!!!” Tiểu Tiểu cất cao giọng, vừa chạy vừa kêu.
Đám người trên thuyền đều bị tiếng kêu này làm cho tỉnh giấc, khoang thuyền đang yên tĩnh, truyền đến tiếng xôn xao.
Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, một đường chạy suốt, bất giác đã ra khỏi khoang thuyền, lên trên sàn tàu. Phía trước chính là đầu thuyền, không còn chỗ để trốn.
“Hừ, xem ngươi chạy đi đâu!” Nam tử kia hung ác đuổi tới, cả giận nói, “Dám làm hư chuyện tốt của đại gia!”
Dưới ánh trăng, đao nhọn lóe lên, vô cùng đáng sợ. Tiểu Tiểu liền suy nghĩ, giờ phút này có phải nên quỳ xuống không nhỉ? Lúc này, một trận gió nhẹ lướt qua, có người nhanh nhẹn giáng xuống, chắn trước mặt Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn, nam tử hung thần ác sát ban nãy, sắc mặt đều đã thay đổi. Vốn định tung sát chiêu, lại cố gắng dừng lại.
Nhìn bóng lưng, người tới kia hẳn là một nam tử. Dưới ánh trăng, y phục nhạt màu của hắn nhìn không ra màu gốc. Trong tay trái hắn nắm một cây đao. Thanh đao dài hơn một thước, rộng chừng hai tấc, thân đao hơi cong. Tư thế cầm đao của hắn thật nhàn tản, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng. Nhưng kỳ quái là, không hiểu sao Tiểu Tiểu lại biết, đao của người này, tuyệt đối không dễ đoạt. Xem ra, là cao thủ…
“Ngươi… Ngươi vậy mà có thể tìm tới nơi này!” Tên nam tử cầm đầu kia kinh sợ không thôi, thanh âm run rẩy.
“Đám ô hợp, cả đám cũng không có lấy một người xương cốt rắn chắc.” Người đó mở miệng, thanh âm của hắn không hề sợ hãi, bình tĩnh lại có chút lạnh nhạt. Cái loại thanh âm trầm thấp từ tính này, thật dễ nghe.
“Hừ! Hôm nay lão tử liều mạng với ngươi!” Sau khi ngoạn độc nói, nam tử hung ác tấn công.
Chỉ thấy, người nọ thoải mái nghiêng người, tránh khỏi đao phong, thuận tay vung đao. Nam tử kiêu ngạo kia cứ như vậy mà bị chém thương.
Từ tận đáy lòng Tiểu Tiểu không khỏi cảm thán. Tư thế lưu loát trôi chảy, đẹp đến mức khiến cho người ta phải chậc lưỡi.
Mà lúc người nọ đứng vững lại thân hình, Tiểu Tiểu rốt cục cũng nhìn thấy mặt hắn.
Hô hấp của nàng cơ hồ đình chỉ trong nháy mắt, huyết mạch toàn thân đều sôi trào. Nàng run run, gọi, “Sư phụ?!”
Tác giả có chuyện nuốn nói: Tính danh thứ hai được bật mở ~~~
Liêm Chiêu ~~~
Liêm:
1, “Liêm” trong liêm chính, ngay thẳng, phẩm hạnh ngay ngắn.
2, Là sao thứ 7 trong 12 sao thuộc vòng sao Bác Sĩ theo thứ tự: Bác Sĩ, Lực Sĩ, Thanh Long, Tiểu Hao, Tướng Quân, Tấu Thư, Phi Liêm, Hỷ Thần, Bệnh Phù, Đại Hao, Phục Binh, Quan Phủ. Và là một con vật trong là thần thoại trung quốc, phụ trách gió.
3, Liêm là một dòng họ vô cùng cao quý và cổ xưa ở Trung Quốc, nơi đầu tiên xuất hiện có thể ngược dòng đến 4000 năm lịch sử. Căn cứ theo bách khoa toàn thư về họ, họ Liêm được ghi lại: “Con cháu Chuyên Húc (một vị vua trong truyền thuyết Trung Quốc) sau này có liêm (trong sạch), lấy tính cách của vua làm tên, Triệu (nước Triệu) có Liêm Pha.” Nói cách khác, dòng họ xa xưa này chính là hậu duệ của hoàng đế thống nhất Trung Hoa —— cái này là vì có qua hệ với Cửu Hoàng thần khí.
Chiêu (钊): 1, Do hai chữ “Kim(钅)” và “Đao(刂)” tạo thành. Có kim có đao, không cảm thấy rất sắc bén hay sao? Mồ hôi…
2, Ý nghĩa trong chữ: Có dũng khí, tinh thần, hi vọng cổ vũ 〖Người nào đó〗, cố gắng. —— thật hiển nhiên, đây là mong ước tốt đẹp của Liêm ba ba đối con trai [Được rồi, kỳ thực liền là yêu thích cá nhân của ta...]
3, Âm điệu: vì khi đọc, âm cuối là “ao” phải phát âm theo kiểu mở to miệng, tiện la lên…
(* Liêm Chiêu: đọc là LiánZhao)
4, Sự thật: Lúc đặt tên, muốn tìm cái tên oanh tạc một chút, sau đó nhìn thất “Lí Đại Chiêu” gia gia…
(* Lí Đại Chiêu: là nhà văn, nhà lý luận và nhà hoạt động chính trj Trung Quốc, đồng thời là người đồng thành lập Đảng cộng sản Trung Quốccùng với Trần Độc Tú. Ngoài ra Lý Đại Chiêu còn là một trong những người đầu tiên truyền bá chủ nghĩa Mac – Lenin vào Trung Quốc sớm nhất, mở đầu việc nghiên cứu duy vật lịch sử ở Trung Quốc)
Cuối cùng, tính danh Liêm Chiêu theo tính toán đạt được 92 cát.
Mệnh hỏa: ám chỉ mặt trời mọc lên từ hướng đông, tráng lệ, đồ sộ, quyền uy tràn đầy, công danh vinh hiển.
Là người nhiệt tình, có lòng phục vụ người khác, cá tính quật cường cố chấp, thích cãi chày cãi cối, nội tâm có khuynh hướng rảnh rỗi thì khó chịu.
Cuộc đời khỏe mạnh, cuộc sống thuận lời, vận khí hưng thịnh, giúp người hay làm cộng sự cho ai đều thuận buồm xuôi gió, nền tảng vững chắc mà yên ổn, tân thể toàn vẹn, sống lâu hưởng vinh hoa.
Kết luận: Làm việc cố chấp, chủ động tích cực, dễ dàng đạt được mục đích, phát triển thành công, do ngây thơ mà bị vướng vào chuyện tai ương liên quan đến tình dục. Cả đời thành công. ——[chú ý câu tai ương tình dục kia... Ta thề, lúc ta biết đến cái này, liền quyết định làm ra chuyện kia luôn... ]. Tính cách nhanh nhẹn không đa nghi, giỏi đối nhân xử thế, thích xã giao, vui vẻ giúp đỡ người khác, tâm tình lạc quan hào sảng, nhưng nội tâm lại có chút vụng về, vất vả.
Sự nghiệp: Được nhiều người giúp đỡ, sự nghiệp tiến triển thuận lợi, còn trẻ đã đạt được thành tựu ——[ không là ta nói cái gì, tuy rằng chỉ là nhân vật hư cấu, nhưng mà rất chuẩn... ]
Cuối cùng là, vì sao hồ ly cho hắn làm nam chủ. Lý do chi nhất: Liêm Chiêu, bút họa cùng Ngũ Hành phân biệt: 13( mộc ) 10( kim )
Tả Tiểu Tiểu, bút họa cùng Ngũ Hành phân biệt: 5( hỏa ) 3( kim ) 3( kim )
Quan hệ hai người: Yêu thương gia tăng, thoải mái tôn trọng lẫn nhau.
Sự thật chính là như vậy….
Lời muốn nói cuối cùng: Giải trí mà thôi, cũng đừng tưởng thật. Tin tưởng khoa học ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.