Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 27: Vô sự tự thành




Sau đó mấy người của Thần Nông thế gia đều bận rộn không ngừng. Người bị thương được an trí thích đáng. Binh mã Liêm gia và đại đa số nhân sĩ giang hồ đều rời khỏi Thần Nông thế gia, ra phía phụ cận đóng quân.
Mọi người bắt đầu thương nghị chuyện đối phó với Thần Tiêu phái. Tất cả đều vô cùng ngay ngắn có trật tự, những ân oán từng có cũng tạm thời bị lãng quên.
Tiểu Tiểu thần thanh khí sảng đứng trong phòng luyện thuốc của Thần Nông đun dược, chỉ cảm thấy bản thân dùng việc công làm chuyện tư, thật sự không chỉ một lần. Nàng quạt quạt cây quạt trong tay, còn thiếu chút nữa là hát ra một tiểu khúc.
Lúc này, một đệ tử của Thần Nông, nâng một túi mơ đã phơi khô, đi đến. Nhìn thấy nàng ở đó, liền mang theo ý cười, gọi một tiếng, “Tả nữ hiệp”.
Từ cái ngày nàng “Lấy việc công làm chuyện tư đó”, mọi người cứ nhìn thấy nàng, đều sẽ cung kính gọi một tiếng “Nữ hiệp”. Mặc dù Tiểu Tiểu không có thói quen này, nhưng lại không biết giải thích như thế nào, chỉ đành ngây ngô cười cười đáp ứng, hiện tại cũng đã tập thành thói quen. Nàng gật gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên cái sàng đựng mơ khô kia. Chua xót trong trí nhớ, khiến nàng không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Mơ khô của sư phụ, đã rơi trong nước biển, giờ phút này, chỉ có thể nhớ lại…
Đệ tử thấy thế, nói: “Mấy ngày gần đây nắng nóng, trưởng lão phân phó phải bỏ thêm mơ khô trong cháo, để tăng cảm giác thèm ăn của người bị thương. Tả nữ hiệp muốn lấy một chút sao?”
Tiểu Tiểu gật đầu như giã tỏi.
Đệ tử kia lúc này lấy giấy dầu ra, giúp nàng gói lại một bao.
Tiểu Tiểu nhận lấy mơ khô, đang định ăn, lại có người đi đến. Đệ tử Thần Nông kia nhìn thấy người tới, cung kính lên tiếng tiếp đón, nói: “Ôn đảo chủ.”
Ôn đảo chủ? Nghe thấy xưng hô như thế, nàng liền phát hoảng, đột ngột quay đầu, đã thấy Ôn Túc đứng ngay ở cửa.
Cho đến bây giờ, nàng vẫn không biết nên nói chuyện với Ôn Túc như thế nào. Nàng mở miệng, sợ hãi gọi một tiếng: “Sư thúc.”
Ôn Túc đi vào trong phòng luyện thuốc, nói: “Giúp hắn sắc thuốc?”
Tiểu Tiểu tự nhiên hiểu được người hắn đang nói đến ai. Nàng gật gật đầu, xem như trả lời.
Đệ tử Thần Nông kia buông mơ khô xuống, thoáng sửa sang lại một chút, liền rời đi. Trong phòng chỉ cỏn lại Ôn Túc và Tiểu Tiểu, không khí có chút xấu hổ.
Tiểu Tiểu thấy không khí nặng nề, liền mở miệng thay đổi đề tài, “Ách, sư thúc tới lấy dược?”
Ôn Túc lắc đầu, “Ta tới tìm ngươi.” Hắn nói xong, lấy từ trong lòng ra một thứ gì đó, đưa cho Tiểu Tiểu.
Đó là lệnh bài được điêu khắc từ một khối san hô, trên lệnh bài khắc hai chữ triện nhỏ. Tiểu Tiểu nhìn kỹ hai chữ kia: Tứ Hải.
Tiểu Tiểu nhận lấy lệnh bài, có chút không hiểu, “Đây là…”
“Đông Hải hiện đã kết minh với Nam Hải. Đây chính là tín vật của hai bên, ‘Tứ Hải Lệnh’. Ngươi đối với ta có ân cứu mạng, lệnh bài này giao cho ngươi, sau này có lẽ sẽ có tác dụng.” Ngữ khí của Ôn Túc rất ôn hòa, nói như vậy.
Tiểu Tiểu nhìn lệnh bài, tiện đà bất an ngẩng đầu, “Ta…”
“Ngươi quy thuận triều đình là đúng… Hiện tại, ta cũng đã được đề cử là đảo chủ tân nhiệm của Đông Hải. Sau này cũng sẽ cố gắng hợp tác với triều đình, lập công chuộc tội, bảo toàn cho môn hạ và đệ tử.” Khi Ôn Túc nói chuyện, có một tia ý cười bất đắc dĩ, “Thế sự vô thường, mọi chuyện trước đây, cuối cùng đã qua.”
Tiểu Tiểu nghe thấy những lời này, trầm mặc một lát, cười mở miệng: “Sư thúc, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài…”
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Ôn Túc cắt ngang, “Lời này khi cáo biệt hãy nói. Ta còn chưa có đi đâu.”
Cái loại ngữ điệu lạnh băng quen thuộc này, lại khiến Tiểu Tiểu cao hứng từ tận đáy lòng.
Ôn Túc thấy nàng ngây ngô cười, nhíu mày, nói: “Lúc sắc thuốc, không được phân tâm. Thật sự là một chút tiến bộ cũng không có…” Hắn nói xong, thở dài, xoay người rời đi.
Tiểu Tiểu vẫn cười như cũ, vui sướng trong lòng lại rõ ràng đến thế. Nàng sắc thuốc xong, chắt lấy nước, lúc bưng thuốc đến trước phòng Liêm Chiêu, ý cười vẫn dừng lại trên khóe môi như cũ.
Liêm Chiêu đang ngồi trước bàn, bên cạnh có hai gia tướng đang đứng, mấy người đó đang thương thảo gì đó.
Tiểu Tiểu bưng thuốc, đang không biết có nên đi vào hay không. Hai gia tướng kia lại chú ý thấy nàng, chắp tay hành lễ, nói: “Thiếu phu nhân.”
Tiểu Tiểu cả kinh, xấu hổ cười cười.
Gia tướng hàn huyên vài câu, liền lui ra ngoài.
Lúc này Tiểu Tiểu mới cất bước vào nhà, đặt bát thuốc xuống, nói với Liêm Chiêu: “Ta không quấy rầy mấy huynh chứ?”
Liêm Chiêu nở nụ cười, “Đã gọi nàng một tiếng ‘Thiếu phu nhân’, vậy thì có cái gì nàng không thể nghe chứ?”
Tiểu Tiểu nghe thấy câu đó, chớp chớp mắt: “Đại thiếu gia, miệng lưỡi trơn tru không thích hợp với ngài…”
Liêm Chiêu cũng không giận, lại càng không phản bác. Hắn bưng chén thuốc kia lên, mang theo ý cười, chậm rãi uống.
Tiểu Tiểu ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn hắn uống thuốc. Tiện đà nghĩ đến cái gì, nàng lấy bao mơ khô trong lòng ra, cầm lấy một quả, bỏ vào miệng.
Lập tức, nàng rưng rưng cúi đầu, ngón tay cào lên mặt bàn.
Chua! Đủ chua! So với chua xót trong trí nhớ, mơ khô này còn hơn gấp trăm ngàn lần. Không hổ là dược phẩm của Thần Nông, căn bản không thể dùng làm đồ ăn vặt a!
Hành động này của nàng, khiến Liêm Chiêu rất không hiểu, “Sao vậy?”
Tiểu Tiểu lệ nóng doanh tròng, cầm lấy mơ khô trong tay đẩy tới.
Liêm Chiêu nghĩ nghĩ, cầm một quả, cắn một miếng nhỏ. Sau đó, hắn che miệng, nhíu mày thật sâu.
Tiểu Tiểu nở nụ cười, vẻ mặt vui sướng nhìn người gặp họa.
Liêm Chiêu liếc nhìn nàng một cái, rót hai chén nước, đưa một chén cho Tiểu Tiểu. Hắn bưng chiếc còn lại lên, uống nước.
Tiểu Tiểu làm vẻ mặt vô tội, nói: “Đừng có trách ta a. Tuy rằng khó ăn, nhưng cũng không phải độc dược gì mà, nga?”
Liêm Chiêu ngước mắt, nở nụ cười, “Cũng không phải quá khó ăn a. Ít nhất khi uống nước vào, thấy ngọt.”
Tiểu Tiểu có chút không hiểu, nàng bưng chén nước nên, nhẹ nhàng uống một ngụm. Vốn nước không hề có vị gì, mơ khô cũng chua xót, nhưng lại có vị ngọt nhẹ nhàng hiện lên.
Trong chớp mắt đó, nàng đột nhiên hiểu ra, lý do sư phụ thích ăn mơ khô này. Trải qua chua xót cùng kham khổ, mới có thể hiểu được ngọt lành. Khổ tận cam lai, bốn chữ này, chính là đáp án cuối cùng.
Tiểu Tiểu nở nụ cười, hai tay ôm chén, chậm rãi uống.
Liêm Chiêu cũng cười, uống nước trong chén.
Lúc này, có người gõ cửa.
Tiểu Tiểu quay đầu, chỉ thấy Quỷ Cữu và Bỉ Tử đứng ở cửa, có chút khiếp ý.
“Hai vị có chuyện gì sao?” Liêm Chiêu mở miệng, hỏi.
Quỷ Cữu và Bỉ Tử đi lên, chắp tay nói: “Tả nữ hiệp, Liêm công tử.”
Tiểu Tiểu nghe được ba chữ Tả nữ hiệp kia, chỉ cảm tháy cả người không khỏe.
Quỷ Cữu và Bỉ Tử nhìn nhau, đột nhiên quỳ xuống, trăm miệng một lời nói: “Tả nữ hiệp, chúng ta phụng mệnh tông chủ, từ nay về sau sẽ đi theo bên người ngài.”
Tiểu Tiểu sửng sốt, không hiểu chút nào.
Bỉ Tử ngước mắt, nhìn nàng, nói: “Nữ hiệp có ân cứu mạng với chúng ta. Nếu không phải nhờ nữ hiệp trượng nghĩa nói thẳng, Thần Nông tuyệt đối không thể tha cho tính mạng của tông chủ và chúng ta. Tông chủ có lệnh, từ này về sau, hai người chúng ra sẽ phụng dưỡng bên người nữ hiệp, trả lại ân đức.”
Tiểu Tiểu kinh hãi, nói: “Ta? Lúc đó ta…” Tiểu Tiểu rối rắm thật lâu, cuối cùng vẫn không có cách nào nói ra câu “Lúc đó ta thực sự chỉ nghĩ muốn cứu Liêm Chiêu thôi”.
Quỷ Cữu nói: “Tả nữ hiệp. Tông chủ hiện tại đang ở trên ‘Bách Thảo Lĩnh’ bế quan suy ngẫm. Tông chủ có lệnh này, là muốn mượn lực của nữ hiệp, bảo toàn tính mạng cho hai người chúng ta. Chúng ta không hề có ý phụng dưỡng hai chủ, lại càng không e ngại việc chết. Nhưng hậu ý này của tông chủ, lại không dám cô phụ. Mong Tả nữ hiệp cố gắng tiếp nhận hai người chúng ta.”
Tiểu Tiểu nhìn Bỉ Tử và Quỷ Cữu quỳ dưới đất không chịu đứng dậy, lại quay đầu nhìn Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu làm vẻ mặt lực bất tòng tâm, dời tầm mắt, tự mình uống nước.
Tiểu Tiểu hết chỗ nói rồi. Nàng cứng ngắc mở miệng, nói: “Ta đáp ứng là được, các ngươi đứng lên đi.”
“Đa tạ Tả…” Bỉ Tử đứng dậy, nói, lại phát hiện không ổn, nói, “Đa tạ chủ nhân.”
Chủ nhân?! Tiểu Tiểu sợ ngây người, hơn nửa ngày cũng không phản ứng lại.
Lúc này, một gã đệ tử của Thần Nông đi tới cửa, nói: “Liêm công tử, Tả nữ hiệp, trưởng lão của tệ phái mờ nhị vị đến đại đường, có việc cần thương lượng.”
Tiểu Tiểu nhờ thế mới lấy lại được tinh thần, đi theo Liêm Chiêu, hướng về phía đại đường.
………..
Bên trong đại đường, mọi người đã tề tịu đông đủ. Mọi người đều đang ở trong Thần Nông thế gia, cho nên liền tạm thời để Thần Nông chủ trì các hạng mục công việc.
Liêm Chiêu và Tiểu Tiểu vừa vào tới đại đường, ánh mắt mọi người liền chiếu thẳng đến.
“Liêm công tử, Tả cô nương.” Ba Kích Thiên ngồi trên đường thượng, cười mở miệng, “Mời ngồi.”
Đợi hai người ngồi xuống, Ba Kích Thiên nói: “Đề nghị của Liêm công tử, ta đã thương nghị thỏa đáng rồi. Nếu Liêm công tử nguyện ý cung cấp manh mối về Cửu Hoàng thần khí, ta tự nhiên sẽ tin tưởng thành ý của Liêm công tử. Chuyện kết minh, cứ quyết định như vậy.”
Liêm Chiêu đứng dậy, ôm quyền: “Đa tạ.”
Tiểu Tiểu nhìn Liêm Chiêu, tâm sinh khâm phục. Hóa ra, chuyện hắn cùng gia tướng thương nghị, chính là cùng nhân sĩ giang hồ liên thủ đối phó với Thần Tiêu phái a. Cho đến ngày nay, đây thật sự là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Hạ Lan Kỳ Phong ngồi ở một bên mở miệng, nói: “Ta đã phân phó đệ tử khúc phường truy tìm tung tích của tiêm chủ Hi Viễn, ít ngày nữa sẽ có tin tức.” Hắn khẽ nhíu mày, nói, “Sáng nay, đệ tử lại truyền đến một tin tức khác. Trong Anh Hùng Bảo phát sinh biến cố, Tam Anh đều đã chết oan uổng. Hiện thời, chức vị bảo chủ là do trưởng tử Ngụy Khải đoạt được. Hiện thời, Ngụy Khải nắm quyền, hiện đang gắng sức khuếch trương thế lực.”
“Ngụy Khải chính là người của Thần Tiêu phái. Biến cố trong Anh Hùng Bảo, tất có mờ ám trong đó.” Lí Ti mở miệng, nói, “Anh Hùng Bảo và Thái Bình thành vốn có hôn ước, nếu như hai nhà kết minh, chỉ sợ giang hồ đại loạn.”
“Không sai, thành chủ thành Thái Bình tuổi tác không lớn, chỉ sợ ứng phó không nổi.” Hạ Lan Kỳ Phong nói, “Việc cấp bách hiện giờ, chính là mau chóng chạy tới thành Thái Bình, ngăn cản đám hỏi của hai người này.”
Tiểu Tiểu nghe đến đó, liền nhớ đến Thạch Nhạc Nhi có bề ngoài động lòng người nhưng tâm cơ thâm trần kia. Chỉ bằng luận điệu “Công tử Ngụy Gia đều là kẻ bất lương” kia của Thạch Nhạc Nhi. Ngụy Khải muốn cưới nàng, căn bản khó như lên trời a. Người ở đây, đều coi thường Thạch Nhạc Nhi rồi… Ai…
Trong lúc nói chuyện, Hạ Lan Kỳ Phong đã đứng lên, nói: “Thật ra, ta nhờ trưởng lão Ba Kích Thiên triệu tập chư vị, còn có một chuyện khác, muốn thương nghị cùng các vị. Quần long không thể vô chủ. Nhân sĩ giang hồ chúng ta có thói quen tản mạn, hiện thời cũng không ai chịu phục ai, huống hồ lần này lại hợp tác cùng Thần Tiễn Liêm gia, càng liên quan đến triều đình. Ân oán khúc mắc trong đó, cũng không cần ta nói thêm nữa. Hiện tại, phải tuyển ra một vị minh chủ…”
Tiểu Tiểu vừa nghe vừa gật đầu, không sai, trong những người này, có không ít người đã từng là tử địch với nhau. Hiện thời, có thể kết minh, là vì có chung một địch nhân. Muốn nói đến giao tình thực sự, vậy căn bản là không tồn tại a.
“… Người được chọn làm minh chủ, võ công chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất, là nói chuyện có phân lượng, tất cả mọi người đều có thể nghe vào…” Hạ Lan Kỳ Phong nói.
“Hạ Lan, ngươi đang mơ mộng hão huyền hả?” Ngân Kiêu vắt chân bắt chéo, nói, “Cho dù là cái lão gia tử võ công cái thế của ‘Phá Phong Lưu’ kia, những lời nói ra, cũng không phải đều xuôi tai. Ở cái chỗ này, ai có năng lực này?”
Hạ Lan Kỳ Phong nhìn Ba Kích Thiên trên đường thượng, giảo hoạt cười, nói: “Vậy mà ta lại có được người để chọn rồi, vừa có lập trường công chính liêm minh, lại còn có năng lực khiến mọi người nể mặt ba phần…”
“Có người như thế?” Ngân Kiêu đứng dậy, “Vậy ngươi nói ra cho ta nghe một chút, xem ta có phục hắn hay không.”
Hạ Lan Kỳ Phong cười cười, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng, nói, “Nàng chính là người giang hồ xưng là ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’, cao đồ của Quỷ Sư Hàn Khanh, Tả Tiểu Tiểu.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Ngân Kiêu, mà tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Tiểu Tiểu lại càng cứng ngắc hoàn toàn, hơn nửa ngày cũng không thể phản ứng lại.
Hạ Lan Kỳ Phong cười vô cùng giảo hoạt, “Nếu như ở đây có người nào không phục, cũng có thể hướng nàng khiêu chiến.”
Liêm Chiêu nhìn Tiểu Tiểu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Ôn Túc sờ sờ cái trán, từ chối cho ý kiến.
Lạc Nguyên Thanh hoàn toàn không nói gì.
Lí Ti nở nụ cười, hứng trí nhìn phản ứng của Ngân Kiêu.
Ngân Kiêu đã ngây ngẩn cả người, định phản bác, lời nói lại nghẹn ở cổ, chậm chạp không nói nên lời.
Ba Kích Thiên ngồi trên đường thượng, khen ngợi nhìn Tiểu Tiểu, hơi hơi gật đầu.
Tiểu Tiểu xấu hổ vạn phần, đứng dậy, nói: “Ta…”
Nàng còn chưa nói xong, Giang Thành đã mỉm cười đi đến, ôm quyền nói: “Tả cô nương rất xứng đáng, tại đây, Giang Thành xin chúc mừng.”
Tiểu Tiểu càng cương, “Ta…”
Lúc này, Quỷ Cữu và Bỉ Tử luôn đứng phía sau đã đi tới trước mặt nàng, quỳ một gối, cùng kêu lên, nói: “Chúc mừng minh chủ.”
“Ta…” Tiểu Tiểu không biết nên nói gì.
Hạ Lan Kỳ Phong thanh thanh cổ họng, nói: “Xem ra mọi người đều không có dị nghị gì. Tả minh chủ, xin mời ngồi.”
Tiểu Tiểu không hiểu gì cả, bị đẩy lên đường thượng đứng trước một chiếc ghế. Chỉ thấy ghế kia dùng thanh đồng* (Đồng đen) chế thành, không hề có hoa văn nào, lộ ra một loại cảm giác khác biệt trầm hậu uy nghiêm.
Lúc Tiểu Tiểu ngồi lên chiếc ghế kia, chỉ cảm thấy mông như bị ngàn kim châm đốt, lo lắng bất an. Dưới đường, một mảnh lặng ngắt như tờ.
Nàng nhìn rồi lại nhìn, suy nghĩ mãi, rốt cục cũng hiểu ra được một đạo lý. Hóa ra, muốn làm minh chủ võ lâm, không cần dựa vào võ công hay trí tuệ, mấu chốt, là… Dựa vào quan hệ.
……….
Editor: Sốc không! Sốc không! Không sốc thì cứ cố gắng giả vờ nhé! Không ta rất ngại vì đã đưa tin trước á!!! >.
~~~~~~~~ Hoan nghênh Thạch Nhạc Nhi phân cách tuyến ~~~~~~~~
Cách xa Thần Nông thế gia ngàn dặm, trong thành Thái Bình, vẫn một mảnh yên tĩnh như trước.
Yên tĩnh như vậy, đúng thật ứng với cái câu nói trên giang hồ kia: Cho dù ngươi có hành vi phạm tội như thế nào, đắc tội với ai, chỉ cần có thể đi vào thành Thái Bình, liền có thể bảo toàn tính mệnh.
Trong Thái Bình thành có ruộng tốt ngàn khoảnh, cây ăn quả đầy đường, trăm súc trăm cầm, hoàn toàn có thể tự cung tự cấp. Ngoài thành, cũng có tường cao khe sâu, dãy núi chắn đường, nghiễm nhiên chính là một nơi dễ thủ khó công. Năm đó, Thái Bình thành đụng chạm tới tục danh của một vị công chúa, liền bị quân đội vây diệt. Giằng co nửa tháng, quân đội cũng chẳng thể tiến công vào thành, chỉ đành triệt binh. Sau này, việc này được truyền ra, càng khiến thế nhân tán tụng. Uy danh của Thái Bình thành càng ngày càng tăng. Nhưng hiện thời, Thạch lão thành chủ qua đời, cháu gái Thạch Nhạc Nhi mười ba tuổi lên kế nhiệm chức thành chủ. Một con nhóc còn chưa dứt sữa, làm sao có thể cai quản Thái Bình thành? Người trong giang hồ đã sớm tràn đầy nghi ngờ với việc này, nhưng dưới uy danh của Thái Bình thành, mọi người cũng không thể không cho vài phần mặt mũi.
Chỉ là, người trong thiên hạ, đều không biết tâm tư của Thạch Nhạc Nhi.
Ngụy Dĩnh tất nhiên lại càng không biết.
Được Thạch Nhạc Nhi cứu, tiến vào Thái Bình thành, đã hơn nửa tháng. Tất cả đều thật yên tĩnh, yên tĩnh khiến hắn cảm thấy hoảng hốt, tưởng như mình chỉ vừa trải qua một cơn ác mộng. Nhưng khác với mộng, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, miệng vết thương trong lòng, vẫn còn rỉ máu, thật lâu cũng chưa khép lại.
Hắn tựa đầu vào cửa sổ, mặc cho ánh mặt trời làm mình hoa mắt.
Đột nhiên, cửa phòng bị hung hăng đá văng ra.
Hắn cũng không kinh ngạc, vẫn duy trì tư thế vốn có thậm chí còn không thèm quay đầu lại.
Vào cửa, là Thạch Nhạc Nhi, phía sau còn có hai huynh muội Nhạc Hoài Giang và Nhạc Hoài Khê theo cùng.
Trên người Thạch Nhạc Nhi treo đầy trâu ngọc, hai tay chống nạnh, bước đến trước cửa sổ, nói: “Văn Hi ca ca…”
Ngụy Dĩnh vẫn không để ý đến nàng, vẫn mờ mịt nhìn khoảng không như cũ.
“Ngụy Văn Hi!” Thạch Nhạc Nhi hét lớn một tiếng, “Thái Bình thành ta cho tới bây giờ chưa từng nuôi người chỉ biết ăn cơm trắng*. Nếu ngươi còn muốn ở trước cửa sổ đùa giỡn tính khí thiếu gia, thì đừng trách ta đuổi ngươi khỏi cửa!”
(* Ăn cơm trắng: Ý là chả làm gì chỉ biết ăn chơi)
Lúc này Ngụy Dĩnh mới quay đầu, nhìn nàng một cái. Sau đó mới đứng dậy, mở miệng nói: “Ngươi muốn ta làm cái gì?”
Thạch Nhạc nhi nhíu mày, “Ngụy Văn Hi, ngươi nên hiểu cho rõ, không phải ta muốn ngươi làm cái gì. Hừ… Chó nhà khóc tang chính là chó nhà khóc tang, một chút cũng không dùng được. Cứu ngươi còn không bằng cứu một con chó, ít nhất nó còn biết vẫy đuôi.”
Nghe thấy mấy câu này, phía sau nàng, hai huynh muội Nhạc gia liền lau một trận mồ hôi lạnh, vạn phần đồng tình nhìn Ngụy Dĩnh.
Nhưng vẻ mặt Ngụy Dĩnh vẫn bình tĩnh, phảng phất giống như chưa từng nghe thấy gì.
“Ai… Tịch phu nhân cũng thật đáng thương, sinh được đứa con bất hiếu như vậy. Đừng nói là hưởng phúc, đáng thương cho nàng, một nữ tử đã không còn trẻ, còn phải thêu hoa nuôi sống ngươi.” Thạch Nhạc Nhi thưởng thức ngọc bội bên hông, nói như thế.
Ngụy Dĩnh đột nhiên ngước mắt, nói: “Ngươi nói cái gì?”
Thạch Nhạc Nhi thản nhiên trả lời, “Ta đã nói rồi mà, Thái Bình thành không nuôi người rảnh rỗi. Có thể giữ ngươi đến hôm nay, hoàn toàn là nhờ Tịch phu nhân thêu hoa gán nợ…”
“Gán nợ? Ta nợ ngươi cái gì?”
Thạch Nhạc nhi gảy gảy bàn tính hoàng kim của mình, nói: “Ta cứu ngươi từ Anh Hùng Bảo ra, thu lưu ngươi ở Thái Bình thành, tìm người giúp ngươi đả thông kinh mạch bị phong bế, giúp ngươi chữa thương… Tính toán sơ sơ, ít nhất cũng đáng ngàn lượng bạc trắng đi?”
Lời này vừa nói ra, huynh muội Nhạc gia đứng phía sau nàng lại tiếp tục lau một trận mồ hôi lạnh, càng thêm đồng tình nhìn Ngụy Dĩnh.
Ngụy Dĩnh không nói một câu, chạy ra khỏi cửa, trực tiếp đi đến trước phòng Tịch phu nhân. Hắn đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Tịch phu nhân đang ngồi trên giường, vô cùng chuyên chú thêu hoa.
“Nương…” Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Ngụy Dĩnh chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên một trận chua xót.
Tịch phu nhân ngẩng đầu, lúc nhìn thấy hắn, mỉm cười, nói: “Văn Hi.”
Ngụy Dĩnh tiến lên vài bước, quỳ xuống, nói: “Nương, làm sao mà người…”
Tịch phu nhân cúi đầu hạ châm, nói: “Chỉ là thêu hoa mà thôi, nương làm được mà.”
Ngụy Dĩnh quay đầu, nhìn Thạch Nhạc Nhi, “Rốt cục ngươi muốn ta làm cái gì?”
Thạch Nhạc Nhi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đem bàn tính đặt lên bàn, hơi hơi gẩy gẩy, nói. “Thật đáng cười, ngươi có thể làm gì?” Trong giọng nói của nàng tràn đầy khinh miệt, “Cày ruộng trồng trọt, dệt vải thêu hoa, rèn sắt đốn củi… Ngươi có thể làm được cái gì? Ngoại trừ làm tam thiếu gia của Anh Hùng Bảo, ngươi còn có thể làm cái gì?”
Ngụy Dĩnh không trả lời được, không cam lòng trầm mặc.
Tịch phu nhân nghe vậy, buông khung thêu trên tay xuống, nói: “Nhạc Nhi, ta thêu hoa rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?”
Thạch Nhạc Nhi nhìn nàng một cái, nói: “Đủ.” Nàng lại nhìn Ngụy Dĩnh, “Ngươi cứ tiếp tục dựa vào nương ngươi nuôi dưỡng đi, không quấy rầy.”
Nàng nói xong, đứng dậy chạy lấy người. Lúc này, một gã tôi tớ cuống quít vọt lại, nói: “Thành chủ, bảo chủ Anh Hùng Bảo là Ngụy Khải đến, còn mang theo sính lễ. Hiện tại, người đã ở trong phòng khách.”
Thạch Nhạc Nhi nhíu mày, “Ngụy Anh Dương, tính toán thì cũng tới ngày nên đến rồi…”
Nàng nói xong, quay đầu, khí thế phi thường nhằm hướng phòng khách đi tới.
Tịch phu nhân liền khẩn trương, nhanh chóng nắm chặt tay Ngụy Dĩnh, sắc mặt cũng tái nhợt không chịu nổi.
Ngụy Dĩnh trầm mặc một lát, an ủi nói: “Nương, không có việc gì…”
Hắn đứng dậy, định đuổi theo, lại bị Tịch phu nhân kéo lại.
Trong mắt Tịch phu nhân, lệ quang đã hiện, ngữ khí ai oán buồn thương, “Văn Hi, đừng đi… Anh Hùng Bảo gì đó, nương đều không cần. Chỉ cần chúng ta bình an ở cùng nhau, so với cái gì cũng tốt hơn…”
Ngụy Dĩnh trầm mặc, hồi lâu, vẫn nới lỏng tay Tịch phu nhân ra. Hắn cười cười, nói: “Nương, xin cho con lại tùy hứng một lần…” Hắn nói xong, bước nhanh ra ngoài.
Tịch phu nhân nhìn hắn rời đi, tất cả không muốn đều giấu ở trong lòng, cuối cùng vẫn không ngăn cản.
……….
Bên trong phòng khách, Ngụy Khải thản nhiên uống trà trong chén.
Lúc Thạch Nhạc Nhi bước vào, cười vô cùng hồn nhiên, “Anh Dương ca ca!”
Ngụy Khải quay đầu, nhìn thấy nàng, cũng cười, “Nhạc Nhi, nhiều ngày không thấy, muội càng ngày càng đẹp a.”
Thạch Nhạc Nhi có chút e lệ, nói: “Anh Dương ca ca nói như vậy, Nhạc Nhi sẽ thẹn thùng.”
“Ha ha…”
Ý cười của hai người đều vô cùng trong suốt, nói chuyện thân thiện, nhưng cái không khí trong đó lại quỷ dị phi thường.
“Nhạc Nhi, thật ra, lần này ta đến, là muốn bàn chuyện hôn ước với muội.” Ngụy Khải hàn huyên nửa ngày, mới vào vấn đề.
Thạch Nhạc Nhi nghe vậy, uốn éo đầu, “Anh Dương ca ca thật đáng ghét, người ta còn chưa có cập kê đâu!”
“A, ta chỉ muốn định việc này đã, miễn cho người khác thừa cơ chen vào…” Ngụy Dĩnh cười cười, nói, “Đúng rồi, Nhạc Nhi, ta nghe nói, vài kẻ phản đồ của Anh Hùng Bảo đã trốn vào trong Thái Bình thành. Chuyện của Thái Bình thành, ta vốn không nên nhúng tay, nhưng mấy người này vô cùng hung ác. Ta sợ Nhạc Nhi muội nhìn đời chưa sâu, sẽ bị người xấu lừa gạt. Nếu bởi vậy mà có gì sơ xuất, ta làm sao có thể nhìn mặt lão thành chủ.”
Thạch Nhạc Nhi nghe được thâm ý trong lời hắn nói, mím môi cười, nói: “Anh Dương ca ca nói đùa rồi. Đến Thái Bình thành của ta làm khách, rõ ràng là Văn Hi ca ca và Tịch phu nhân a. Mọi người đều là người một nhà, sao lại là phản đồ chứ?”
Nghe thấy mấy câu này, thần sắc của Ngụy Khải khẽ biến.
Thạch Nhạc Nhi cười rất ngây thơ, nói: “Thật ra, chuyện của Anh Hùng Bảo, Nhạc Nhu cũng không muốn hiểu rõ. Nhưng mà, ta nghe gia gia nói, Văn Hi ca ca là người danh chính ngôn thuận được chọn cho vị trí bảo chủ. Cho tới nay, Tam Anh và dòng họ đều nhận định như vậy. Làm sao hắn có thể giết Tam Anh, trở thành phản đổ chứ? Anh Dương ca ca, Nhạc Nhi ngu dốt, không hiểu rõ lắm, chi bằng huynh hãy giải thích cho Nhạc Nhi hiểu nha?”
Ngụy Khải nở nụ cười, nói: “Nhạc Nhi, nhân tâm khó dò, trên đời này có rất nhiều thứ không giống với vẻ đơn giản bên ngoài của nó. Giải thích cũng vô dụng, nhìn kết quả không phải càng minh bạch hơn sao? Nhạc Nhi, người trong giang hồ, quan trọng nhất, chính là chọn đúng trận doanh, muội nói xem?”
Vẻ mặt Thạch Nhạc Nhi mờ mịt, “Nhạc Nhi không hiểu lắm.”
Ngụy Khải mỉm cười, nói: “Rồi muội sẽ hiểu.” Hắn vươn tay, sờ sờ đầu Thạch Nhạc Nhi, “Hôm nay ta xin cáo từ trước đã. Chuyện hôn ước, Nhạc Nhi muội nên ngoan ngoãn lo lắng một chút đi.”
Thạch Nhạc Nhi cười gật đầu, “Ân.”
Nàng nhìn Ngụy Khải dẫn theo thuộc hạ rời đi, ý cười vốn có biến thành khinh thường trong nháy mắt, “Hừ, cưới ta? Nằm mơ!”
…….
Ngụy Khải đi đến bên ngoài phòng khách, liền nhìn thấy Ngụy Dĩnh đứng ở nơi đó.
Lúc Ngụy Dĩnh nhìn thấy hắn, liền cảm thấy máu huyết toàn thân sôi trào, kêu gào lên, không để cho hắn bình tĩnh.
Nhưng mà, Ngụy Khải lại chỉ mỉm cười, không hề để ý đến hắn.
Ngụy Dĩnh liều mạng đè nén xúc động của bản thân, trong ánh mắt tràn ngập sát ý lẫn bi thống.
Ngụy Khải chậm rãi đến gần, ánh mắt đã sớm dời đi. Hắn giống như không có việc gì, đi qua bên người Ngụy Dĩnh, thản nhiên cất bước.
Ngụy Dĩnh ngây ngẩn cả người. Hắn luôn luôn cho rằng, Ngụy Khải nhất định sẽ truy đuổi hắn, dồn hắn vào chỗ chết. Nhưng mà, thái độ lúc này của Ngụy Khải lại lạnh nhạt như thế. Giống như trước mặt hắn, chỉ là một con kiến, một ngọn nến tàn, căn bản không đáng để hắn lãng phí tinh lực đối phó. Ngụy Dĩnh cắn răng, đột nhiên xoay người, định đuổi theo. Lại nghe Thạch Nhạc Nhi đứng ở phía sau mở miệng cười, “Đuổi theo thì thế nào, ngươi lấy cái gì để đấu với hắn a? Tam thiếu gia chỉ biết ăn cơm trắng?”
Toàn thân Ngụy Dĩnh cứng đờ, không di chuyển nổi bước chân.
Thạch Nhạc Nhi đi đến bên người hắn, thở dài, nói: “Ai, Văn Hi ca ca yên tâm, ta sẽ không gả cho Anh Dương ca ca. Cho nên, ngươi cứ an tâm mà sống ở trong Thái Bình thành này đi. Nuôi thêm một con chó, ta cũng không để ý lắm đâu.”
Nàng nói xong, nhẹ nhàng rời đi.
Khi Nhạc Hoài Giang và Nhạc Hoài Khê nhìn thấy biểu cảm suy sụp của Ngụy Dĩnh, hai người liền nhìn nhau, vạn phần đồng tình đi đến bên người hắn.
“Ngụy công tử a… Ta thấy, ngươi vẫn nên đi học một nghề nào đó đi.” Nhạc Hoài Khê thành khẩn nói, “Thật ra, ăn nhờ ở đậu, làm công trả nợ, cũng không phải quá khó.”
Nhạc Hoài Giang cũng hưởng ứng nói: “Đúng vậy đúng vậy, thành thói quen là tốt rồi. Cũng chỉ ngàn lượng bạc trắng, không tính là quá nhiều. Chúng ta còn nợ những ba ngàn lượng đó.”
Hai người thấy Ngụy Dĩnh vẫn không phản ứng, chỉ đành ngừng lại đề tài, yên lặng rời đi.
Ngụy Dĩnh ngơ ngác đứng thằng hồi lâu, mới nặng nề nhấc chân, chậm chạp quay về phòng.
Đêm hôm đó, hắn ở trong phòng ngồi cả một đêm. Trong đầu, vô số hình ảnh hiện lên, không cho hắn một khắc an bình.
Ngoại trừ làm tam thiếu gia của Anh Hùng Bảo, ngươi còn có thể làm cái gì?
Cho tới tận bây giờ, hắn chưa từng để cái vị trí bảo chủ của Anh Hùng Bảo kia vào trong mắt. Nhưng mà, đến hôm nay, hắn rốt cục cũng hiều được, rời khỏi Anh Hùng Bảo, hắn cái gì cũng không phải. Hắn đã từng khinh bỉ đủ thứ, hiện tại chúng lại trở nên trân quý như vậy. Tam Anh uổng mạng, bị đoạt mất đủ thứ, từng câu từng chữ của Tịch phu nhân và Triệu Nhan đã nói, hiện tại, đều nặng nề đâm vào trong tâm linh của hắn. Hắn đã mất đi tất cả, chẳng lẽ, ngay cả phần tôn nghiêm và kiêu ngạo cuối cùng này cũng nhất định phải vứt bỏ sao?
Sắc trời dần sáng, nắng sớm nhàn nhạt chiếu lên trên người hắn. Hai mắt hắn cuối cùng cũng trút đi mờ mịt và suy sụp, chỉ còn lại ánh nhìn trong vắt sáng rọi hiện lên.
……..
Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Nhạc Nhi vừa rời giường, mở cửa đã thấy Ngụy Dĩnh đứng trước cửa.
Thạch Nhạc Nhi thoáng kinh ngạc, đang định mở miệng chê cười, lại nghe Ngụy Dĩnh vô cùng nghiêm túc, nói: “Gả cho ta.”
Thạch Nhạc Nhi ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Ngụy Dĩnh, không thể phản ứng.
“Gả cho ta, trợ ta đoạt lại Anh Hùng Bảo.” Lúc Ngụy Dĩnh nói chuyện, ngữ khí thâm trầm, không hề lông bông nôn nóng giống như dĩ vãng.
Thạch Nhạc Nhi đột nhiên nở nụ cười, “Được!” Nàng sảng khoái đáp, giống như đã sớm có chuẩn bị, “Tuy nhiên, ta có một điều kiện.” Nàng tạm dừng một lát, nói.
Ngụy Dĩnh gật đầu, “Ngươi nói đi.”
Ánh mắt Thạch Nhạc Nhi vô cùng khôn khéo, “Chuẩn bị trước một phong hưu thư, sau khi trợ giúp ngươi kế vị, hôn ước lập tức giải trừ. Tuy nhiên, sản nghiệp dưới trướng của Anh Hùng Bảo, cùng lợi nhuận hàng năm, ta muốn lấy bảy thành.”
“Bảy thành…” Ngụy Dĩnh nhíu đầu mày, nhưng sau đó lập tức đáp ứng, nói, “Thành giao.”
Thạch Nhạc Nhi vui vẻ nhướng lông mày lên, “Nói không không có căn cứ, viết giấy biên nhận làm chứng đi.”
Một lát sau, bên trong đại sảnh của Thái Bình thành tụ tập đầy người. Trước mặt mọi người trong thành, Ngụy Dĩnh ký xuống tờ bằng chứng kia. Thạch Nhạc nhi đem bằng chứng thu lại, phất phất tay, Nhạc Hoài Giang liền nâng một cây đao lên, chậm rãi đi tới.
Chuôi đao này dài chừng hai thước ba tấc, rộng khoảng ba tấc, chuôi làm từ hắc đàn. Toàn thân đao tản ra phong cách cổ xưa cứng cáp, không hề có chút trang sức sặc sỡ nào. Nhưng thân đao lại phát ra tinh quanh bốn phía, lộ ra bá khí uy nghiêm.
Thạch Nhạc Nhi mở miệng, nói: “Chuôi đao này chính là một trong chín kiện ‘Cửu Hoàng’, ‘Võ Linh Bá Đao’ của Thái Bình thành ta. Vì muốn thể hiện thành ý, chuôi đao này xin giao lại cho Văn Hi ca ca. Ở đây còn có một quyển đao phổ, ngươi nên dốc lòng tu luyện, về sau đối chiến với Ngụy Khải, tất nhiên giúp ích được nhiều điều.”
Khi Ngụy Dĩnh tiếp nhận lấy bá đao, liền cảm thấy có một cỗ tín nhiệm dâng lên từ đáy lòng, biến thành sức mạnh, lan tỏa toàn thân.
Mà lúc này, Thạch Nhạc Nhi cười, nói: “Đợi ngươi đoạt lại quyền lực ở Anh Hùng Bảo, hai nhà kết hợp, đẩy thanh thế của Thái Bình thành ta lên. Thời điểm nhất thống giang hồ, sắp tới rồi!”
Lời này của nàng vừa nói ra khỏi miệng, Ngụy Dĩnh liền ngây ngẩn cả người. Mà những người bên trong đại điện, đều chắp tay hành lễ, cao giọng đáp: “Thành chủ anh minh!”
Thạch Nhạc Nhi cười vô cùng đắc ý, Ngụy Dĩnh lại chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cũng chẳng có tâm tình phản bác.
……..
Tác giả có chuyện muốn nói: Hãn, tuy rằng, lúc trước ta có nói sẽ vội vàng kết thúc… Nhưng mà, ta… Ta không vội vàng làm được… Quẫn ~~~
Nhân vật trong truyện này thật nhiều a… Hộc máu, mỗi người lộ mặt đều cần phải viết một đống lớn gì đó… Quẫn ~~~
Kỳ sau xin thiện ý nhắc nhở: Trong quá trình đọc tiếp, khả năng sẽ có mấy điểm khó chịu:
1, Vì cái gì! Cô nàng Triệu Nhan này lại xuất hiện! ! !
2, Ai.. Người này khiến ta không muốn nhớ đến chút gì cả? ? ?
3, Gì? Nhanh như vậy đã hoàn toàn tỉnh ngộ?!
Lúc này, xin mặc niệm mấy câu:
1, Thế giới tốt đẹp như vậy, sao ta có thể nóng nảy như thế, như thế không tốt… Không tốt…
2, Không biết thì quản nó làm gì!
3, Buông bỏ đao kiếm, lập địa thành Phật. Biết sai mà sửa, như vậy rất tốt. Thiện tai thiện tai.
Cám ơn mọi người đã theo dõi! ! !
Cám ơn mọi người đã nhắn lại! ! !
Sau một thời gian công tác, nhất định sẽ hồi phục một lần nữa! ! !
Na Chích: Mọi người nói ta nói bậy, đừng cho rằng ta không biết, cái người XX và người OO kia, các ngươi cứ ngửa cổ mà xem ta sẽ tẩy sạch đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.