Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 4: Không ân không oán




Tiểu Tiểu chạy mãi, cuối cùng cũng dừng chân lại.
Tim đập vẫn chưa bình ổn lại. Tất cả những gì mà nàng nghe thấy vừa nãy, khiến nàng kinh hoảng, lại không biết là giận giữ hay bi thương.
Thật khờ mà, không phải đã nói rõ với chính mình rồi sao. So với chuyện hắn hại nàng thì hắn cứu nàng còn nhiều hơn, nếu nói thù hận, quá mức miễn cưỡng. Hắn nói sư phụ là do hắn giết, bằng công phu của hắn, căn bản không thể làm được mới đúng. Hơn nữa, sư phụ trúng Minh Lôi chưởng mà chết. Lúc rời khỏi Đông Hải, nàng đã chính mắt nhìn thấy Ôn Tĩnh sử dụng nó. Cho dù nghĩ như thế nào, hung thủ đều phải là Ôn Tĩnh… Tất cả những điều này, không phải nàng đều hiểu rõ rồi sao? Còn về Liêm Chiêu… Là thật hay giả, lại phải phân biệt thế nào?
Một khi đã như vậy, tại sao còn để ý? Từ lúc nào mà nàng lại trở nên ngốc như vậy?
Trước mắt, đột nhiên hiện lên bộ dáng thống khổ quỳ trên đất kia của hắn. Rốt cuộc là hắn bị nội thương, hay là trúng độc?… Ân oán huề nhau, không ai thiếu nợ ai. Dựa theo đạo lý này , nên tính đến ân trước mới đúng… Cho dù như thế nào, trở lại nhìn hắn một cái cũng tốt…
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu có thêm dũng khí, xoay người.
Đột nhiên, chung quanh truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Tiểu Tiểu mạnh mẽ quay đầu, chỉ thấy bản thân đã bị năm hắc y nhân vây quanh.
Người Nhật Bản?
Chẳng lẽ… Tiểu Tiểu không khỏi hoảng loạn. Hiện tại, nàng tay không tất sắt, sao có thể chống lại đám người Nhật Bản này? Hơn nữa, giờ phút này, kêu cứu mạng cũng không thích hợp. Cầu xin tha thứ? Vậy càng…
Nàng còn chưa nghĩ xong, mấy hắc y nhân này đã tiến lên công kích. Nàng đành phải ra tay, hốt hoảng ứng chiến.
Mục đích của đám hắc y nhân này, hiển nhiên là muốn bắt sống, xuống tay đều giữ lại ba phần lực. Chiêu thức sử dụng cũng đều là chiêu bắt người.
Tiểu Tiểu mừng thầm. Tuy rằng võ công của nàng không giỏi, nhưng nói về kĩ năng tránh bị tóm này, không chừng có thể nói là đứng đầu giang hồ. Huống hồ, trên người nàng còn có Tiêm Tú Bách La, rõ ràng chiếm thế thượng phong.
Sau hai mươi chiêu, đám hắc y nhân này liền phát giác có điều không ổn, thối lui mấy bước, tạo thành một vòng vây lớn quanh nàng. Một người trong số đó, đột nhiên lấy từ trong lòng ra một thứ, dùng sức ném ra.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, chỉ thấy một cái lưới lớn từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng vào nàng. Theo bản năng, nàng vươn hai tay lên, định ngăn lại cái gì đó. Nhưng cái lưới này vẫn không hề đi lệch, trùm lên người nàng. Năm hắc y nhân này thay đổi vị trí kéo lưới, khiến chiếc lưới cuốn chặt lấy nàng.
Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ nàng sẽ bị bắt như vậy sao? ? ?
Đột nhiên, vài đạo bạch quang bắn đến. Mấy hắc y nhân này nhận ra, ào ào tránh đi.
“Tôi Tuyết Ngân Mang!” Trong chớp mắt đó, Tiểu Tiểu mừng như điên, hô lớn.
Thân ảnh màu bạc phiêu nhiên dạ xuống đất, nhuyễn kiếm rút ra khỏi vỏ, “Xoẹt” vài cái, chém đứt cái lưới kia.
Tiểu Tiểu kích động vạn phần nhìn người tới, nói: “Ngân đại gia!”
Ngân Kiêu nghe thấy, giận giữ nói: “Đã bảo đừng gọi là ‘Ngân đại gia’ nữa! Sao mãi không đổi được thế!”
Thân hình hắn chợt lóe lên. Mấy hắc y nhân này bắn ám khí trong tay ra, nhằm thẳng về phía Ngân Kiêu.
Ngân Kiêu cũng không trốn tránh, chỉ cười cười.
Chỉ thấy, một sợi tơ màu đỏ đánh úp lại, đánh rớt mấy ám khí này. Khi sợi tơ đỏ bay tới, đàn hương trong không khí dần dần tràn ra.
“Nha, hóa ra là Ninja Nhật Bản sao…” Lí Ti nhìn ám khí trên đất, mím môi cười.
Đám hắc y nhân kia thấy hai người này võ công bất phàm, tản ra bốn phía, không dây dưa nữa.
“A!” Lí Ti thở dài, nói: “Vốn nghe nói Ninja Nhật Bản không cần tôn nghiêm chỉ cần giữ mạng. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền, trốn thoát thật mau a.”
“Nhát gan yếu đuối.” Ngân Kiêu cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu, “Nha đầu, không bị thương chứ?”
Tiểu Tiểu cảm kích lắc đầu, “Ngân… Không, Tề đại ca, sao các ngươi lại ở đây?”
Ngân Kiêu cười nói: “Không ở đây, chẳng lẽ còn ở lại Đông Hải sao? Nhưng mà ngươi a, xem ra là cuộc sống rất sinh động đó. Từ xa đã nghe thấy người ta nói đến ‘Đàn tam huyền nữ hiệp anh dũng cứu người, hiệp can nghĩa đảm, uy chấn quan phủ’…”
“Ha ha, cường đạo, ngươi đã quên mất phần quan trọng nhất là ‘Liêm gia công tử tình cũ khó dứt, bắt giữ người yêu, đàn tam huyền nữ hiệp bội tình bạc nghĩa, khéo léo thoát thân’ a!” Lí Ti cười ái muội, nói.
Tiểu Tiểu cứng người lại rồi, này, tin tức này truyền cũng nhanh quá đó! ! !
“Trở lại chuyện chính. Nha đầu, đám người Nhật Bản này có lai lịch gì, tại sao lại muốn bắt ngươi?” Ngân Kiêu thấy nàng xấu hổ, liền thay đổi đề tài.
Bị hỏi như vậy, Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy khổ sở, “Bọn họ… Bọn họ hình như là cấu kết với Đông Hải hành động…”
“Nha! Có việc này sao?” Lí Ti kinh ngạc, “Nhớ năm đó, Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo được sáng lập, là vì muốn chống lại cướp biển Nhật Bản và Triều Tiên. Không ngờ, hôm nay lại có thể kết minh với nhau. Quả nhiên là quên mất tổ tông…”
Ngân Kiêu nhíu mày, nói: “Toàn phái Đông Hải đã xuống dốc, nhiều lời làm gì. Nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi về trước đã.”
“Trở về? Đi đâu?” Tiểu tiểu mờ mịt.
“Cứ đi sẽ biết.” Ngân Kiêu cười cười, xoay người cất bước.
Tiểu Tiểu không nghĩ nhiều, đi theo. Lúc sắp bước đi, nàng lại quay đầu, lẳng lặng nhìn con đường. Nhớ tới Ôn Túc dùng khẩu khí vô cùng âm ngoan nói: Tả Tiểu tiểu, ngươi tưởng ta sẽ bỏ qua cho ngươi thật sao?
Sau đó, lại không tự giác nhớ đến câu kia của Liêm Chiêu: Bắt.
Quả nhiên, so với việc nhận ra nhau thì không quen biết vẫn tốt hơn nhỉ?
……
Đi được khoảng hai khắc, Tiểu Tiểu sững sờ đứng trước cửa sau một gian kỹ viện.
“Ngân đại gia… Tại sao lần nào ngươi cũng đưa ta đến kỹ viện vậy?” Tiểu Tiểu mở miệng, vô tội hỏi.
Ngân Kiêu lập tức túm lấy lỗ tai nàng, nói: “Ta nhớ lần đầu tiên ta mang ngươi đi, là đến quán rượu!”
Tiểu Tiểu rưng rưng, nói: “Đại gia tha mạng…”
Lí Ti nở nụ cười, nói: “Tả cô nương, ngươi có điều không biết, tin tức trong thiên hạ quy tụ ở ba nơi chính: Là tửu lâu, quán trà và kỹ viện. Đây cũng là không còn cách nào thôi.”
“Tin tức?” Tiểu Tiểu ngộ ra, “Chẳng lẽ là…”
Lúc này, cửa sau đột nhiên mở ra, một thân ảnh vọt ra, ôm cổ Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu! ! ! Thật tốt quá, ngươi không có việc gì! ! !”
Tiểu Tiểu nhận ra thanh âm kia, kinh ngạc nói: “Diệp Ly sư tỷ!”
Người nọ đúng là Diệp Ly.
Diệp Ly thả lòng vòng ôm, kích động vô cùng, nói: “Tiểu Tiểu, ngươi không biết chứ. Ngày đó, trên Đông Hải, ngươi biến mất không rõ, ta… Ta bị trách thật lâu a! ! ! Rất thảm đó! ! ! Ta đều nói, cái này cũng không thể trách ta, là do tên hắc y nhân kia mang ngươi đi mà! Lại nói tiếp, tên hắc y nhân kia là ai a? Khúc phường tung ra nhiều tỷ muội như vậy, nhưng vẫn không tìm ra được thân phận của hắn, không hợp lý a! ! !”
“A… Này…” Tiểu Tiểu bất đắc dĩ.
“Diệp Ly, có gì thì để đi vào rồi nói tiếp.” Ngân Kiêu cũng không nhẫn nại nổi nữa, vươn tay, đẩy hai người kia một cái.
Sau khi mọi người đi vào cửa, lập tức đi đến một cái sân yên tĩnh.
Lúc này Tiểu Tiểu mới biết chân tướng mọi chuyện. Hóa ra, sau trận chiến ở Đông Hải hôm đó, Ngân Kiêu và Lí Ti liền vội vàng thoát thân, cuối cùng gặp được đám người đang bị tập kích Diệp Ly, cũng biết được tin nàng rơi xuống nước, sau đó tung tích không rõ. Tình thế lúc đó vô cùng khẩn trương, mọi người liền quyết định lên bờ trước, sau đó bàn bạc lại sau.
Vừa đúng lúc đó, quan phủ thu nạp dân chúng Đông Hải. Bọn họ liền lẫn vào đám dân chúng bình thường đi lên bờ. Không ngờ, đúng lúc đó, lệnh truy nã cũng được ban ra, cửa thành bị phong tỏa, đi hay ở cũng không được. Mọi người đành phải tránh tạm ở một phân đà của khúc phường. Mấy ngày nay, khúc phường đã phái rất nhiều người đi tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy chút manh mối nào về nàng. Mọi người sợ thất lạc mất nàng, liền nghĩ ra một diệu kế: Đó là đem sự tích về “Đàn tam huyền nữ hiệp” tâng bốc khắp nơi, biến thành cả thành đều biết. Hơn nữa, chỉ nói tốt, không nói xấu. Cuối cùng biến kẻ làm “Đạo chích” như nàng nói thành nhân tài kiệt xuất văn thao võ lược của võ lâm, trên trời có dưới đất không có.
Ngân Kiêu tổng kết nói: “Xem ra, kế sách này dùng rất được. Ngày xưa, trong Anh Hùng Bảo, thấy ngươi chỉ nói mấy câu đã có thể hù chết người, lần này liền giúp ngươi tạo thanh thế. Quả nhiên, ngươi không phụ sự mong đợi của chúng ta. Cứ như thế này, một ngày nào đó, ngay cả lão hoàng đế ngươi cũng có thể hù được a!”
Tiểu Tiểu đối với mấy lời này, chỉ đành bất đắc dĩ ngây ngô cười.
“Ha ha, cũng may mà tên Ngụy Khải kia tự rời đi trước. Bằng không, với sự nham hiểm của hắn, hôm nay ngươi làm sao có thể thoát thân đơn giản như thế.” Lí Ti uống một ngụm trà, nói.
“Còn nữa, còn nữa, cái vị đại thiếu gia Liêm gia kia nhất định là khó quên tình cũ, cố tình thả cho Tiểu Tiểu một con đường sống!” Diệp Ly vui vẻ nói thêm vào một câu.
Ngân Kiêu và Lí Ti đồng thời nở nụ cười.
“Tiểu Diệp, những lời này của ngươi, nói rất xuôi tai đó.” Ngân Kiêu cười nói, “Có phải không nhỉ, nha đầu?”
Tiểu Tiểu cười không nổi, thành thành thật thật nói: “Làm sao có thể chứ…”
“Vì sao không thể?” Diệp Ly đứng dậy, lấy một chồng giấy truy nã ra, “Ngươi xem đi. Đây là ảnh truy nã do chính Liêm gia phát lệnh. Trên này, mặt ai cũng có, chỉ không có ngươi.”
“Hắn cho rằng ta đã chết, cho nên mới không phát lệnh truy nã…”
“Oa, ngươi ngốc à! Ngụy Khải đã thấy ngươi. Hắn và Ngụy Khải là minh hữu, làm sao có thể không biết ngươi còn sống!”
“Vừa rồi hắn còn muốn bắt ta…”
“Hắn là công tử Liêm gia, phụng mệnh triều đình tiêu diệt Đông Hải, nhìn thấy ngươi mà không bắt ngươi, vậy chẳng phải là hắn sẽ không còn tiếng nói trong chốn quan trường nữa hay sao? Ta thấy a, cho dù hôm nay hắn bắt ngươi, không chừng một hôm nào đó, cũng sẽ tìm lý do thả ngươi ra thôi. Nói ngắn gọn lại, câu kia rõ ràng là hắn nói cho người khác nghe!”
“Nhưng mà…”
“ ‘Nhưng mà’ cái đầu ngươi á! Ta thật không hiểu, không phải ngươi thích hắn sao? Đã thích, cần gì phải đổ hết ý nghĩ xấu lên đầu hắn như thế a? Hắn là người như thế nào, không phải ngươi biết rất rõ sao?”
Tiểu Tiểu không nói nổi.
Diệp Ly đắc ý chống hai tay lên hông, “Hắc hắc, sự thật nhất định giống như lời ta đã nói! Tiểu Tiểu, ta thấy, không bằng ngươi ra tự thú đi! Sau đó, quy thuận triều đình, lập công chuộc tội. Sau này, danh chính ngôn thuận gả vào Liêm gia, cả đời vui vẻ a!”
Diệp Ly vừa nói xong, đã bị Ngân Kiêu đánh cho một cái vào đầu.
“Nha đầu điên, hồ ngôn loạn ngữ! Dù thế nào cũng không thể quy thuận triều đình!” Ngân Kiêu giận giữ nói.
Diệp Ly xoa xoa đầu mình, có chút không cam lòng.
Lí Ti thu lại ý cười, nói với Tiểu Tiểu: “Không sai. Lần này mặt ngoài thì triều đình nói là thảo phạt Đông Hải, nhưng bên trong lại là vì ‘Cửu Hoàng thần khí’. Chỉ sợ Ngụy Khải đã đem thân phận của ngươi báo lên triều đình. Triều đình sao lại có thể buông tha cho ngươi dễ dàng như thế. Huống hồ, nếu ta đoán không sai, sợ là tôn sư chưa từng nhắc đến với ngươi. Ngươi làm sao có thể quy thuận triều đình. Mà hiện tại, mặc dù ngươi nói ngươi không biết cái gì, sợ là cũng không có ai tin tưởng. Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Nếu như Liêm Chiêu thật sự có ý thả ngươi, vậy ngươi liền nhận lấy phần tâm ý này, cao chạy xa bay mới là thượng sách.”
Tiểu Tiểu nghe mà choáng váng, hơn nửa ngày sau mới phản ứng lại được, gật gật đầu.
Lí Ti thấy sắc mặt của nàng ưu sầu, liền vươn tay ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, nói: “Tả cô nương, những lời vừa rồi, chỉ là đoán, ngươi đừng để trong lòng. Hiện thời, điều quan trọng nhất là phải mau chóng rời khỏi nơi này… Lại nói tiếp, hôm nay, ta và cường đạo này vốn định tới nha môn để trộm lệnh bài ra khỏi thành. Đáng tiếc, xảy ra vài chuyện, không thể đắc thủ. Hiện tại, canh phòng chặt chẽ như vậy, nếu muốn đột nhập vào nha môn, e rằng không dễ…”
Tiểu Tiểu nghe đến đoạn này, tâm lập tức nghiêm túc lại.
Lí Ti tiếp tục nói: “Tuy nhiên, có một chuyện Tả cô nương có thể giúp được chúng ta.”
Tiểu Tiểu không hiểu gì, “Ta? Ta có thể giúp được gì cho các ngươi?”
Lí Ti dùng cây quạt che miệng, cười quyến rũ, “Tất cả cứ giao cho ta là được, ha ha a…”
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy không ổn. Tại sao rõ ràng nàng là “Đàn tam huyền nữ hiệp” gì đó, vậy mà đến lúc quyết định, lại vẫn phải để cho người ta “Bài bố” a? ? ?
………
~~~~~~ Đồng tình với nhân vật hy sinh là Tiểu Tiểu phân cách tuyến ~~~~~~~
Phía tây thành ba dặm, có một viên trang hoang phế. Nơi này vốn là chỗ của một hộ gia đình giàu có, nhưng mấy năm trước gặp một trận sét, dẫn đến cháy nhà. Đang đêm, cho nên, một nhà mười người đều không còn ai sống sót.
Người trong thành đều kiêng kị âm khí nơi này, ngày thường rất ít đến gần.
Lúc Ôn Túc tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong một gian sương phòng trong viên trang hoang phế này. Ở một chỗ cách giường không xa, Ôn Tĩnh đang đứng.
Ôn Túc đứng dậy, ổn định hơi thở, mở miệng nói: “Đảo chủ…”
“Ngươi trúng độc khi nào?” Ôn Tĩnh nhìn hắn, cau mày, hỏi.
Ôn Túc trầm mặc một lát, mở miệng: “Ngày đó, đồ nhi bị trôi tới địa giới của Nam Hải, bị vây trên một hòn đảo vắng. Vì cầu thoát thân, đã uống độc dược đặc chế của Nam Hải…”
“ ‘Thất Sát’?” Ôn Tĩnh vẫn không vui như cũ.
“Dạ.”
Ôn Tĩnh đi đến bên người Ôn Túc, nói: “Cho tới bây giờ, ‘Thất Sát’ không dùng để giết người mà dùng để tra hỏi. Nói cho vi sư biết, ngươi đã làm giao dịch gì với Nam Hải?”
Ôn Túc nghe xong, quỳ xuống, nói: “Đảo chủ thứ tội, ngày đó đồ nhi hứa hẹn giao ra nửa quyển Huyền Nguyệt Tâm Kinh còn lại của Đông Hải, nhờ vậy mới có thể thoát thân. Nhưng xin đảo chủ yên tâm, đồ nhi quyết không bao giờ tiết lộ nửa điểm về nội dung của tâm kinh.”
“Ngươi đã phát độc bao lâu rồi?”
“Ba ngày.”
“Ba ngày… Độc ‘Thất Sát’, trong bảy ngày đầu không hề có chuyện gì xảy ra, chỉ là, sau bảy ngày này, mỗi ngày phát độc một canh giờ, bày ngày tiếp theo, biến thành hai canh giờ… Đợi đến khi đủ mười hai canh giờ, đó chính là lúc chết. Lão phu và Nam Hải giao thủ nhiều năm. Cho tới bây giờ chưa từng có người nào chịu nổi qua bốn mươi chín ngày. Cái loại thống khổ sống không bằng chết này, ngươi nên hiểu rõ hơn vi sư mới phải…” Khẩu khí nói chuyện của Ôn Tĩnh vô cùng lãnh liệt, “Như vậy, ngươi còn tự tin dám nói với vi sư, ngươi sẽ không giao tâm kinh ra nữa không?”
Ôn Túc bình tĩnh gật đầu, “Dạ.”
“Từ nhỏ, ngươi đã lớn lên bên cạnh vi sư. Trên đời này không có ai hiểu ngươi hơn vi sư. Ngày đó, trên Nam Hải, ngươi hoàn toàn có thể tự phá vòng vây. Nếu như vi sư không đoán sai, ngươi là vì tiểu nha đầu kia mới tạm nhân nhượng vì lợi ích chung như thế. Giỏi cho một phen thâm tình thắm thiết, khiến vi sư thật cảm động!”
“Đảo chủ, đồ nhi tuyệt đối không có ý này. Nàng là người duy nhất trong thiên hạ biết được bí mật về Cửu Hoàng thần khí, bảo vệ cho nàng chu toàn, là nhiệm vụ của đồ nhi.”
“Được, đã là nhiệm vụ, vì sao hôm nay ngươi muốn đuổi những người khác đi, vì sao lại không ra tay bắt nàng?”
Ôn Túc đáp: “Đồ nhi không dự đoán được độc sẽ phát…”
“Ôn Túc…” Ôn Tĩnh thở dài một hơi, “Vi sư không điếc cũng không mù. Ngươi làm cái gì, vi sư không muốn so đo, chính là vì niệm tình thầy trò ta.”
Ôn Túc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Ôn Tĩnh, ngữ khí khiêm tốn thành khẩn, “Đồ nhi quyết không làm ra chuyện phản bội đảo chủ, chỉ là…”
“Chỉ là?” Ánh mắt Ôn Tĩnh hơi hơi nheo lại, có chút lạnh lẽo.
“Chỉ là, đồ nhi chỉ còn sống được ba tháng ngắn ngủi, sợ là không thể tiếp tục hiệp trợ đảo chủ hoàn thành nghiệp lớn…”
“Ngươi…” Ôn Tĩnh kinh ngạc, “Đây là ngươi một lòng muốn chết?”
Ôn Túc không nói chuyện, chỉ trầm mặc.
Ôn Tĩnh nhìn hắn, một lúc sau, thở dài, “Thôi. Ngươi muốn như thế nào, cứ làm như thế đi…”
Hắn nói xong, phất tay áo đi ra ngoài.
Ôn Túc chậm rãi đứng lên, trên mặt nhìn không ra một tia vui buồn.
Ôn Tĩnh bước ra khỏi cửa, đi vào trong viện, sát khí trong mắt bốc lên, khiến cho người ta sợ hãi.
Lúc này, vài tên hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, quỳ xuống trước mặt hắn. Trong đó có một người tiến lên, thì thầm cài câu.
Vẻ mặt Ôn Tĩnh tối tăm, ngữ khí lạnh lẽo, “Tiếp tục tìm! Bao giờ tìm thấy nàng mới thôi… Ta không cần biết các ngươi sẽ dùng thủ đoạn gì, chỉ cần nàng có thể nói chuyện là được.”
Đám hắc y nhân lĩnh mệnh, tản ra bốn phía.
Ôn Tĩnh phất phất tay. Vài tên hắc y nhân khác đột nhiên xuất hiện giữa không trung, quỳ xuống đất nghe lệnh.
“Từ này về sau, cho dù Ôn Túc làm cái gì, đều báo lại hết cho ta.”
Mấy người này nhận lệnh, lại biến mất trong bóng đêm.
Ôn Tĩnh chắp tay sau lưng, nhìn ánh trăng.
“Hàn Khanh…” Ôn Tĩnh mang theo hận ý, tự nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.