Chuyện Xảy Ra Ở London

Chương 19:




Tối hôm đó, tầm khoảng sáu giờ Olivia mở cửa sổ, tì vào ngưỡng cửa nhìn ra ngoài.
Harry đã ở sẵn đó, tựa người vào bậu cửa sổ nhìn lên. Trông anh thật cuốn hút, đôi môi cong cong thành một nụ cười hoàn hảo, một chút trẻ con một chút ranh mãnh. Nàng thích nhìn anh như thế này, vui vẻ và thoải mái. Mái tóc đen nhánh không chỉn chu theo một kiểu chải nào, và bỗng nhiên trong nàng cuộn lên một ước ao được chạm vào mái tóc anh, đan tay vào xới tung lên.
Trời, nàng yêu mất rồi.
Đây đúng là một phát hiện mới mẻ. Lẽ ra nàng phải choáng váng vì phát hiện đó. Nhưng ngược lại nàng chỉ thấy thật dễ chịu. Thật vậy, một cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Yêu. Yêu. YÊU. Trong đầu nàng ngân vang từ đó đủ mọi âm lượng và cung bậc. Nhưng có thế nào thì cũng rất tuyệt.
Thật thế, cảm xúc này mới tuyệt diệu làm sao.
“Chào anh,” nàng nói, nở nụ cười si mê.
“Chào em.”
“Anh đợi lâu chưa?”
“Chút thôi. Em đúng giờ thật đấy.”
“Em không muốn để người khác phải đợi,” nàng nói.
Nàng rướn người về phía trước, hân hoan tới độ suýt chút nữa thì liếm môi. “Trừ phi họ đáng bị như thế.”
Câu nói của nàng xem ra khiến anh thấy thích thú. Anh cũng rướn người qua cửa sổ cho đến khi cả hai cùng chồm ra hơi xa hơn bình thường một chút. Trông anh như muốn cất tiếng, nhưng hẳn đầu anh bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ đen tối nào đó làm anh bật cười.
Và nàng cũng thế.
Và cả hai cứ thế... rúc rích cười đến chảy cả nước mắt.
“Chết mất thôi,” Olivia nói. “Anh có nghĩ rằng... có lúc nào đó... chúng mình cần có một cuộc gặp hợp thức không?”
Anh lau nước mắt, “Hợp thức?”
“Như ở buổi khiêu vũ ấy.”
“Mình đã nhảy với nhau còn gì,” anh bảo nàng.
“Chỉ một lần, và anh không thích em.”
“Em cũng đâu có thích anh,” anh nhắc.
“Anh không thích em nhiều hơn.”
Anh ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Ừ.”
Olivia rúm người lại. “Em đanh đá lắm à?”
“Ừ,” anh xác nhận ngay.
“Anh đâu cần phải khẳng định thế chứ?”
Anh cười tươi. “Đanh đá khi cần thiết cũng tốt mà. Đó là kỹ năng rất có ích.”
Nàng chống cằm tựa khuỷu tay lên bậu cửa sổ.
“Buồn cười một nỗi là ông anh và cậu em nhà em hình như chưa bao giờ nghĩ vậy.”
“Anh em trai thường thế đấy,”
“Anh có vậy không?”
“Anh hả? Không hề. Thực ra anh còn khuyến khích nữa cơ. Chị gái anh càng đanh đá bao nhiêu, anh càng có nhiều cơ hội chứng kiến chị ấy gặp nhiều rắc rối bấy nhiêu.”
“Anh đúng là đồ xấu xa,” nàng nói khẽ.
Anh nhún vai.
“Em vẫn không hiểu,” nàng quyết không chịu chuyển để tài. “Đanh đá thì có lợi như thế nào nào?”
“Câu hỏi rất hay,” anh nói giọng nghiêm túc.
“Anh không có câu trả lời phải không?”
“Phải,” anh thừa nhận.
“Em có thể đi đóng kịch,” nàng gợi ý.
“Để mất tư cách ư?”
“Vậy làm gián điệp được không?”
“Tệ hơn nữa,” anh nói giọng quả quyết.
“Anh không nghĩ em có thể làm gián điệp hay sao?” Nàng đang lả lơi quá đà, nhưng vì vui quá mà nàng không thể dừng được. “Chắc chắn là nước Anh có thể dùng những người như em. Chẳng cần tốn nhiều thời gian hay công sức em vẫn có thể khiến chiến tranh kết thúc nhanh gọn và sạch sẽ.”
“Chuyện đó anh đâu dám không tin,” anh nói giọng là lạ, như thể ý anh là thế thật.
Nhưng có gì đó khiến nàng khựng lại. Nàng đang đùa cợt quá đà, về một chủ đề không nên đem ra mà tếu táo được. “Em không nên đùa những chuyên như vậy nhỉ?”
“Không sao mà,” anh nói. “Thỉnh thoảng cũng phải thế chứ.”
Nàng tự hỏi anh đã trông thấy gì, anh đã làm gì. Anh ở quân ngũ nhiều năm. Chắc không thể chỉ là những cuộc diễu hành hoành tráng và những thiếu nữ vây quanh ngưỡng mộ si mê. Anh đã chiến đấu. Hành quân. Giết chóc.
Gần như không thể tưởng tượng nổi. Anh cưỡi ngựa rất cừ, và buổi chiều nay chính mắt nàng chứng kiến sức mạnh và sự cường tráng của anh, nhưng dẫu vậy không hiểu sao nàng vẫn thấy anh thiên về trí tuệ hơn là thể chất. Có lẽ đó là do suốt những buổi chiều trong thời gian qua nàng luôn trông thấy anh ngồi bên bàn, trước mặt là xấp giấy tờ với ngòi bút lông di chuyển thoăn thoắt.
“Anh làm gì bên ấy?” nàng hỏi.
“Gì cơ?”
Nàng hất hàm về phía anh. “Trong phòng làm việc ấy. Gần như lúc nào cũng thấy anh ngồi bên bàn.”
Anh ngần ngừ một lúc rồi nói. “Linh tinh ấy mà. Đa phần là dịch.”
“Dịch?” Miệng nàng há hốc vì kinh ngạc. “Thật ư?”
Anh sửa thế đứng, và lần đâu tiên trong buổi tối nay trông anh hơi kém thoải mái.
“Đã có lần kể với em là anh biết nói tiếng Pháp rồi đấy.”
“Đâu biết anh giỏi đến vậy.”
Anh so vai khiêm nhường. “Anh ở lục địa nhiều năm mà.”
Dịch. Ôi trời, anh thậm chí còn thông minh hơn nàng tưởng. Nàng mong sao có thể theo kịp anh. Nàng nghĩ nàng có thể; nàng thích nghĩ mình thông minh vượt trội so với hầu hết những người quan tâm đến nàng. Là bởi vì nàng không phải giả vờ thích mọi chủ đề mình gặp phải. Và nàng không ngại tiếp tục những chủ đề hay hoạt động mà nàng không có năng khiếu.
Đó là cách hành xử của một người hiểu biết.
Nàng nghĩ vậy.
“Chắc là rất khác nhỉ,” nàng nói, “dịch ấy?”
Anh nghiêng nghiêng đầu.
“Ý em là khác với nói nhiều,” nàng giảng giải. “Em không biết ngôn ngữ nào khác ngoài tiếng Anh, nên thực sự là em không biết.”
“Hoàn toàn khác chứ,” anh xác nhận. “Quả thực anh chẳng biết giải thích thế nào. Một bên thì... vô thức. Còn bên kia gần như là toán học.”
“Toán học?”
Trông anh hơi lúng túng. “Đã bảo là anh chẳng biết giải thích như thế nào rồi mà.”
“Không phải,” nàng ra chiều suy nghĩ. “Em thì nghĩ anh nói vậy là rõ rồi đấy. Anh phải kết hợp các mảnh ghép lại với nhau sao cho khớp kiểu như trong các trò chơi lắp hình.”
“Gần như thế.”
“Em thích trò chơi lắp hình.” Nàng ngừng một lúc rồi nói thêm. “Ồ, nhưng toán thì ghét lắm.”
“Giống nhau cả mà,” anh bảo.
“Không. Chẳng giống.”
“Chắc cô giáo dạy em không hay.”
“Chuyện đó còn phải nói! Em đã cho năm cô gia sư thôi việc, chắc anh còn nhớ.”
Anh mỉm cười, từ tốn và âu yếm, và người nàng bỗng nóng ran. Nếu sáng nay có ai bảo nói chuyện về toán học và ghép hình sẽ khiến nàng thích thú đến run rẩy thì nàng sẽ cười vỡ bụng. Nhưng giờ đây nhìn anh, nàng chỉ muốn một điều là bay qua khoảng không gian giữa hai nhà để nằm gọn trong vòng tay anh.
Đó là điều điên rồ.
Và tuyệt diệu.
“Chắc phải để em đi,” anh nói.
“Đi đâu cơ?” giọng nàng như tiếng thở dài.
Anh cười khẽ. “Bất kỳ nơi nào em cần đi.”
Đến với anh, nàng muốn nói thế. Nhưng nàng chỉ đặt tay lên cửa sổ, chuẩn bị kéo cửa lại. “Tối mai mình gặp nhau cũng vào giờ này nhé.”
Anh cúi chào, và nàng lại như nghẹt thở. Có điều gì thật dễ thương trong cử chỉ đó của anh, cứ như thể anh là một viên cận thần thời trung cổ và nàng là công chúa của anh nơi một tòa tháp.
“Rất vui lòng,” anh nói.
Tối hôm ấy, mãi đến khi vào giường Olivia vẫn còn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Vâng, tình yêu mới tuyệt diệu làm sao.
Một tuần sau, Harry đang ngồi bên bàn nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trước mặt.
Không phải anh định viết gì đó. Mà anh muốn ngồi xuống bàn làm việc để làm công việc tư duy đâu ra đấy, với tờ giấy đặt ngay ngắn trước mặt. Vậy nên sau khi nằm nhìn trân trân lên trần nhà chán chê cố nghĩ cách cầu hôn Olivia sao cho ấn tượng nhất mà không nghĩ ra được cách gì, anh đành ra ngồi đây hy vọng tìm được cảm hứng.
Vẫn không mấy khả quan.
“Anh Harry?”
Anh nhìn lên, biết ơn vì có người cắt ngang. Edward đang đứng ngay cửa.
“Anh dặn em khi đến giờ đi thì nhắc anh.”
Harry gật đầu cảm ơn em trai. Đã một tuần trôi qua kể từ buổi chiều lạ lùng nhưng cũng không kém phần tuyệt vời tại trang viên Rudland. Sebastian chuyển đến nhà anh ở luôn, dõng dạc tuyên bố rằng nhà Harry thoải mái hơn (và đồ ăn cũng ngon hơn) nhiều so với nhà cậu ta. Edward cũng ở nhà nhiều hơn, không một lần nào về nhà trong tình trạng say khướt nữa. Và Harry cũng không phải để mắt đến Hoàng tử Alexei Ivanovich Gomarovsky.
Ít nhất là cho đến lúc này. Anh chuẩn bị đến dự buổi tiệc tôn vinh văn hóa Nga tối nay. Thật lòng Harry mong đợi đến ngày hôm nay. Anh vốn thích văn hóa Nga. Và cả đồ ăn nữa. Anh không lần nào được thưởng thức những món ăn đúng kiểu Nga kể từ khi bà ngoại mất, không còn ai la hét chỉ đạo đầu bếp nhà Valentine nữa. Anh không nghĩ ở đó họ có món trứng cá muối, nhưng dẫu vậy anh vẫn hy vọng.
Và dĩ nhiên Olivia cũng sẽ ở đấy.
Anh sẽ cầu hôn nàng. Ngày mai. Anh chưa nghĩ ra cách phải làm như thế nào, nhưng anh không muốn đợi thêm nữa. Tuần vừa qua anh sống trong cả hạnh phúc và đọa đày, tất cả là bởi người con gái có đôi mắt biếc xanh và mái tóc vàng óng ả.
Chắc nàng đã đoán được ý định của anh. Suốt tuần vừa qua anh công khai tán tỉnh nàng - theo những lối hợp thức như những buổi đi dạo ngoài công viên, hầu chuyện cha mẹ nàng. Và nhiều lần không hợp thức khác - những cái hôn vụng trộm, và những cuộc nói chuyện lúc nửa đêm qua lối cửa sổ hai nhà.
Anh đang yêu. Anh nhận ra điều ấy đã lâu. Anh chỉ còn mỗi một việc cần làm nữa là cầu hôn nàng.
Và cầu hôn làm sao để nàng không thể không đồng ý mà anh nghĩ nàng sẽ đồng ý. Nàng chưa hề nói nàng yêu anh nhưng việc đó không thuộc về phụ nữ? Nam giới mới là người phải mở lời, mà anh vẫn chưa làm được điều đó. Chỉ là anh đang đợi thời điểm thích hợp. Hai người cần một chốn riêng tư. Phải là ban ngày; anh muốn nhìn mặt nàng thật rõ; để khắc ghi mọi hình ảnh xúc cảm vào tận tim óc. Anh sẽ thổ lộ tình cảm của mình và cầu hôn nàng. Và rồi anh sẽ hôn nàng đến điên cuổng. Và có lẽ nàng cũng sẽ hôn anh điên cuồng như thế.
Ai biết anh lại lãng mạn đến thế.
Harry khẽ bật cười khi đứng lên đi tới cửa sổ. Rèm cửa sổ phòng Olivia đang mở, và cửa sổ cũng đang để mở. Tò mò, anh đẩy cửa lên và thò đầu ra ngoài đón lấy khí xuân ấm áp. Anh có ý đợi vì nghĩ biết đâu nàng nghe thấy tiếng mở cửa sổ, đoạn anh huýt sáo.
Nàng xuất hiện ngay, đôi mắt long lanh và nét mặt rạng rỡ. “Chào anh!” nàng cất tiếng chào to.
“Em đợi anh đấy à?” anh hỏi.
“Dĩ nhiên là không. Nhưng nếu em ở trong phòng thì đâu có lý gì không mở cửa chứ.” Nàng tì người lên bậu cửa sổ, nhìn anh mỉm cười. “Sắp đến giờ đi rồi đấy.”
“Em mặc gì?” Ôi trời, anh nói nghe hệt như mấy cô bạn buôn chuyện của nàng vậy. Nhưng anh mặc kệ. Chỉ đơn giản là giờ anh rất sung sướng được ngắm nhìn nàng, còn những chuyện khác không đáng bận tâm.
“Mẹ bắt em mặc đầm nhung đỏ, nhưng em muốn mặc chiếc đầm nào đó cho anh dễ tìm.”
Thật kỳ cục, anh yêu biết bao chuyện nàng vì anh mà tránh mặc màu đỏ và xanh lục.
“Xanh da trời anh nhỉ?” nàng trầm tư.
“Em mặc màu đó sẽ rất xinh.”
“Chiều nay sao hào phóng lời khen vậy?”
Anh nhún vai, vẫn trên môi nụ cười mà anh cho là hớn hở đến ngớ ngẩn. “Anh đang rất vui.”
“Ngay cả khi phải ở cả buổi tối cùng với hoàng tử ư?”
“Chắc anh ta cũng phải có đến ba trăm khách. Còn thời gian đâu mà dành cho anh chứ?”
Nàng cười khúc khích. “Anh bắt đầu thích hoàng tử hơn rồi đấy.”
Harry cho là vậy. Dù anh vẫn còn nghĩ hoàng tử không được tử tế cho lắm, nhưng anh ta đã chữa chỗ vai bị trật khớp cho Sebastian. Hay nói chính xác hơn, anh ta đã sai người hầu của mình làm việc đó. Dù vậy cũng không khác gì.
Và, quan trọng hơn cả là cuối cùng anh ta đã chấp nhận thua cuộc và từ bỏ ý định ve vãn Olivia.
Không may cho Harry, hoàng tử thôi tán tỉnh Olivia nhưng lại chuyển sang quan tâm đặc biệt đến Sebastian. Hoàng tử khăng khăng rằng Seb phải là người bạn mới thân nhất của anh ta và ngày nào cũng ghé qua xem thử cậu ta bình phục chưa. Harry do vậy đành phải ở trong phòng làm việc mỗi khi hoàng tử đến và thuật lại cho Olivia nghe từng chi tiết cuộc viếng thăm sau khi được Sebastian kể lại. Quả thực là rất vui, và cũng chứng tỏ thêm một điều rằng Hoàng tử Harry gần như vô hại.
“Ôi, mẹ em gọi,” Olivia nói, quay người nhìn về phía sau. “Mẹ đang ở đại sảnh. Em đi đây.”
“Hẹn gặp em tối nay.”
“Em rất nóng lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.