Chuyện Xảy Ra Ở London

Chương 23:




Harry ngồi bất động khi Alexei uống xong cốc vodka thứ hai. Anh ta vẫn không nói gì khi uống đến ly thứ ba, thậm chí đến ly thứ tư, ly mà ban đầu rót cho Harry. Nhưng khi hoàng tử với lấy chai rót ly thứ năm...
“Thôi,” Harry gắt.
Alexei nhìn anh ngạc nhiên. “Sao?”
“Đừng uống thêm nữa.”
Giờ thì hoàng tử lộ vẻ lúng túng ra mặt. “Ngài bảo ta đừng uống nữa ư?”
Một bàn tay Harry co lại thành nắm đấm căng cứng. “Tôi bảo ngài là đến lúc nào đó chúng tôi cần ngài giúp tìm kiếm Olivia, tôi không muốn ngài chân nam đá chân chiêu rồi ói đầy ra đâu.”
“Ta có thể đảm bảo với ngài là ta không chân nam đá chân chiêu. Hay... ói là gì?
“Bỏ cái chai xuống.”
Alexei không làm.
“Bỏ. Cái. Chai. Xuống.”
“Ta nghĩ ngài quên mất ta là ai rồi đấy.”
“Tôi không bao giờ quên bất kỳ thứ gì cả. Ngài nên nhớ điều đó.”
Alexei chỉ nhìn chòng chọc vào anh. “Ta không hiếu ngài muốn nói gì.”
Harry đứng lên. “Ngài không muốn khiêu khích tôi ngay lúc này đấy chứ?”
Alexei nhìn anh một lúc, rồi quay sang cái ly và chai đang cầm trên tay. Bắt đầu rót.
Mặt Harry đỏ tía lên.
Đây là lần đầu tiên trong đời mặt anh đỏ như thế này vì giận dữ, nhưng anh dám thề rằng cả thế giới dường như cũng đổi sang một màu khác nóng mắt hơn. Hai tai anh lùng bùng và đầu anh ong lên, như thể anh vừa leo lên đỉnh một ngọn núi vậy. Anh không còn kiểm soát được nữa. Kiểm soát bất cứ thứ gì. Cơ thể anh nhào về phía trước trong khi trí óc anh không thể làm gì được để ngăn lại. Anh húc người vào hoàng tử hệt một viên đại bác thần công, cả hai va mạnh vào bàn rồi cùng ngã lăn quay ra đất, vodka đổ đầy người.
Harry suýt nôn vì cái mùi nồng nặc đó. Quần áo anh ướt sũng vodka, lạnh, lạnh đến buốt cả da thịt.
Nhưng anh không ngừng lại. Không có gì khiến anh ngừng lại. Anh không nói được gì, không nghĩ được gì. Lần đầu tiên trong đời mình anh không nghĩ được gì để nói. Không gì hết ngoài cơn giận điên người. Cả người anh rần rật cơn thịnh nộ, anh giơ nắm đấm lên sẵn sàng cho hoàng tử một cú vào mặt kèm một tiếng hét cuồng nộ. Rồi...
“Thôi ngay!”
Vladimir vội lao tới giằng Harry ra khỏi Alexei và dúi anh vào tường. “Hai người làm cái quái gì thế?”
“Anh ta điên rồi,” Alexei rít lên, xoa xoa cổ.
Harry thở dổc, cơn giận vẫn còn bừng bừng.
“Thôi đi,” Vladimir quát lên. Anh ta nhìn Harry trừng trừng như thể muốn chặn lại không cho anh nói. “Cả hai người. Giờ thì nghe tôi nói đây.” Anh ta bước về phía trước, đá phải cái chai dưới sàn. Nó văng đi đánh đổ nốt chỗ vodka còn lại. Vladimir hằm hè nhưng không nói gì. Sau khi nhìn chòng chọc vào hai người đàn ông với vẻ xét đoán, anh ta nói tiếp, “Tôi đã xem xét toàn bộ tòa nhà này rồi, và tôi dám chắc là tiểu thư Olivia vẫn còn ở đây thôi.”
“Sao anh lại nghĩ vậy?” Harry hỏi.
“Cửa nào cũng có lính canh.”
“Canh buổi tiệc ư?”
Valdimir nhún vai. “Có nhiều lý do để bảo vệ những gì bên trong tòa dinh thự mà.”
Harry muốn nghe nữa, nhưng Vladimir không nói thêm gì. Thề có Chúa trên cao, cứ hệt như đang nói chuyện với Winthrop vậy. Đến giờ Harry mới nhận ra rằng anh căm ghét những lúc như thế này biết bao nhiêu - gì cũng mập mờ, láp la lấp lửng và Chúng tôi có cách.
“Không lính canh nào trông thấy tiểu thư ra ngoài,” Vladimir tiếp tục. “Cửa duy nhất cô ấy có thể ra đường đường chính chính là cửa chính, nơi tổ chức buổi tiệc.”
“Cô ấy không quay lại buổi tiệc,” Harry nói, rồi giải thích thêm. “Cô ấy vào nhà vệ sinh, nhưng cô ấy không quay lại buổi tiệc.”
“Anh chắc chứ?”
Anh gật đầu. “Chắc.”
“Vậy ta có thể chắc một điều là cô ấy không ra khỏi tòa nhà. Chúng ta không biết liệu cô ấy có vào nhà vệ sinh...”
“Có,” Harry ngắt lời. Anh cảm thấy mình thật ngốc khi không nói ra điều này sớm hơn. “Cô ấy ở đó một lúc. Bạn cô ấy bảo thấy cô ấy ở đó.”
“Bạn nào?” Vladimir hỏi.
Harry lắc đầu. “Tôi không nhớ nổi tên cô gái đó. Nhưng cô ta sẽ không có thông tin gì có ích đâu. Cô ta bảo cô ta ra khỏi nhà vệ sinh trước cả Olivia.”
“Biết đâu cô ta có thể trông thấy gì đó. Tìm cô ta đi,” Vladimir ra lệnh. “Đưa cô ta đến đây. Tôi sẽ thẩm vấn cô ta.”
“Làm thế không hay,” Harry bảo. “Trừ phi anh sẵn sàng giữ cô ta lại làm con tin. Cô ta không thể giữ bí mật nếu cuộc sống của chính cô ta phụ thuộc vào điều đó, còn người khác ra sao thì ra.”
“Vậy ngài đi hỏi cô ta đi. Ta sẽ gặp lại nhau tại đây.” Vladimir quay sang Alexei. “Ngài ở lại đây. Phòng khi bọn chúng gửi tin mới.”
Alexei đáp lại gì đó, nhưng Harry không nghe được. Anh đã ra tới sảnh, tìm cô gái đó - dù không biết tên cô ta là gì.
“Dừng lại!” Vladimir gọi.
Harry thấy nóng ruột nhưng vẫn quay lại. Họ không được lãng phí thời gian.
“Không cần đi tìm cô ta,” Vladimir nói giọng cộc lốc. “Cho ngài ra khỏi phòng và để anh ta trong đó,” anh ta hất đầu về phía căn phòng nơi Alexei đang đợi, “chỉ là để che mắt thôi.”
Đầu Harry bấn lên nhưng giọng anh vẫn giữ được bình tĩnh khi hỏi, “Anh nghi ngờ anh ta có dính líu đến vụ này à?”
“Nyet. Nhưng anh ta sẽ làm rối chuyện lên. Còn ngài, tôi nghĩ giờ này đã trở nên bình tĩnh...”
“Đừng tưởng là tôi đây bình tĩnh...” Harry ngắt lời.
Vladimir nhướng mày; tuy vậy vẫn lấy trong áo khoác ra một khẩu súng, chìa báng súng về phía Harry. “Tôi không nghĩ ngài sẽ làm bất kỳ điều gì ngu ngốc.”
Harry cầm lấy báng súng nhưng Vladimir chưa thả ra mà vẫn một mực hỏi, “Được chứ?”
Làm điều ngu ngốc? “Được.” Harry nói. Và anh cầu mong đúng là như thế thật.
Vladimir vẫn còn cầm súng một lúc nữa, rồi đột ngột buông tay ra, đợi Harry săm soi khẩu súng. “Đi theo tôi,” anh ta ra lệnh, và cả hai mau chóng tiến xuống sảnh rồi vòng qua một góc rẽ. Vladimir dừng lại trước một cánh cửa, liếc nhìn hai bên, rồi lách vào bên trong căn phòng trống, ra hiệu cho Harry đi theo. Vladimir đưa một ngón tay lên miệng ra dấu im lặng, rồi thám sát căn phòng để chắc chắn trong đó không có ai.
“Ông đại sứ đang giữ cô ấy,” anh ta nói. “Hay nói đúng hơn là người của ông ta làm chuyện này vì ông ta vẫn đang có mặt tại buổi tiệc.”
“Sao?” Mãi tới buổi tiệc tối nay Harry mới gặp người này, nhưng dù vậy cũng thật khó tin.
“Ông ta cần tiền. Chẳng bao lâu nữa ông ta sẽ bị triệu hồi về Nga, và ông ta hầu như không còn tài sản gì.” Vladimir nhún vai khoát tay để chỉ những thứ sang trọng xung quanh. Ông ta đã quen sống trong cung điện này rồi. Và luôn ganh ghét em họ mình.”
“Điều gì khiến anh nghĩ ông ta bắt Olivia?”
“Tôi có người ở đây,” Vladimir nói bí ẩn.
“Và đó là tất cả những gì anh định cho tôi biết,” Harry nói giọng chán chường, và quả thực đã ngấy đến tận cổ vì không bao giờ được biết một trăm phần trăm sự thật.
“Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với ngài, anh bạn ạ.” Vladimir nói. Anh ta lại nhún vai lần nữa. “Thế an toàn hơn.”
Harry không nói gì. Anh không nghĩ mình nên mở miệng.
“Cha mẹ của tiểu thư Olivia đã biết cô ấy mất tích,” Vladimir nói.
Harry không ngạc nhiên. Đã hơn một giờ đồng hồ trôi qua rồi.
“Theo như tôi biết, chưa có thêm ai khác để ý đến chuyện này,” Vladimir nói tiếp. “Có nhiều vodka trong phòng. Tôi không nghĩ họ nhận ra có một ít pha trong nước chanh đâu.”
Harry nhìn chằm chằm vào anh ta, “Cái gì?”
“Thế ngài không biết à?
Anh lắc đầu. Anh đã uống bao nhiêu ly? Đồ chết tiệt. Đầu óc anh vẫn tỉnh táo, thế nhưng anh có nhận ra có gì khác không? Anh chưa từng say bao giờ, một chút cũng chưa.
“Hai người cũng nhận ra chuyện hoàng tử biến mất,” Vladimir nói tiếp. “Họ đang lo là hoàng tử và con gái họ đang ở cùng với nhau.”
Harry mím chặt môi. Ngực anh nhói lên trước lời bóng gió ấy, nhưng đây không phải lúc để ghen tuông.
“Họ muốn giữ kín chuyện này. Hiện giờ họ đang trò chuyện với ông đại sứ.”
“Vậy sao? Liệu ông ta...?”
“Ông ta đang diễn vai chủ nhà hiếu khách.” Vladimir phun một bãi nước bọt xuống sàn. “Tôi chưa bao giờ tin ông ta.”
Harry nhìn chằm chằm vào chỗ nước bọt với vẻ mặt ngạc nhiên. Đây là lần biểu lộ cảm xúc mạnh nhất Harry từng thấy nơi người đàn ông này. Khi anh nhìn lên, rõ ràng Vladimir đã thấy được sự tò mò nơi anh.
Người đàn ông Nga có thân hình hộ pháp nhìn anh bằng ánh mắt đanh như thép. “Tôi cực kỳ ghét mấy thằng săn gái.” Có một lịch sử nằm đằng sau lời bình phẩm đó, nhưng Harry biết tốt hơn là không nên hỏi gì thêm. Anh gật đầu thể hiện sự nể trọng rồi hỏi, “Giờ sao ?”
“Bọn chúng đã biết nơi hoàng tử đang ở rồi. Đó là nơi chúng sẽ gửi thư. Tôi đã yêu cầu anh ta không được làm gì rồi, và tôi nghĩ anh ta đủ khôn ngoan để làm như tôi bảo.”
Harry hy vọng đúng là như vậy. Anh nghĩ đúng là vậy, nhưng Hoàng tử Alexei đã uống khá nhiều rượu.
“Trong khi anh ta đợi, ta sẽ đi tìm.”
“Tòa nhà chết tiệt này có khoảng bao nhiêu phòng?”
Vladimir lắc đầu. “Tôi không biết chính xác. Chắc chắn là hơn bốn mươi phòng. Có thể hơn. Nhưng nếu phải giam giữ ai đó thì tôi sẽ đưa cô ta đến cánh Bắc.”
“Cánh Bắc thì sao?”
“Xa hơn. Và phòng nhỏ hơn.”
“Thế nhưng chẳng lẽ ông ta không lường trước đó sẽ là nơi ta tìm đến đấu tiên à?”
Vladimir ra cửa. “Ông ta sẽ không biết có người đang tìm kiếm. Ông ta nghĩ tôi chỉ là một tên cận vệ ngu ngốc.” Anh ta nheo nheo mắt nhìn sang Harry, “Và ông ta không hề biết về ngài.” Anh ta đặt tay lên nắm cửa. “Đi được rồi chứ?”
Harry nắm chặt khẩu súng trong tay. “Dẫn đường đi.”
Đã gần nửa giờ trôi qua, và Olivia tin chắc cả hai vai nàng đã rã ra, nhưng rốt cuộc tay nàng cũng thọc được vào giữa mối thắt và có thể tháo ra được một chút. Nàng dừng lại, nghe ngóng - có phải có tiếng bước chân không nhỉ ?
Nàng duỗi thẳng người trở lại tư thế ban đầu như lúc gã bắt cóc rời khỏi phòng.
Nhưng không, không có gì cả. Không có tiếng tra chìa vào ổ khóa, không có tiếng mở cửa. Nàng lại ưỡn người ra sau với lấy chỗ gút lúc nãy nơi mắt cá chân. Chỗ gút bây giờ rõ ràng là bé hơn, nhưng nàng vẫn phải tiếp tục. Còn lâu mới cởi hết được. Nàng không chắc nhưng hình như là kiểu nút kép đối xứng. À, bây giờ còn một nút rưỡi. Nhưng nếu có thể mở hết, nàng sẽ...
Nàng vẫn sẽ bị mắc kẹt tại đây.
Nàng thở dài, rã rời cả thể xác lẫn tinh thần. Nếu nàng phải mất lâu đến vậy chỉ để tháo chỗ gút đó...
Không, nàng nhiếc móc mình. Nàng phải tiếp tục. Nếu nàng có thể tháo thêm hai mối nữa, thì nàng chỉ cần cựa nhẹ là chỗ còn lại sẽ dễ dàng tuột ra.
Nàng làm được. Nhất định là thế.
Nàng nghiến răng tiếp tục. Có thể lần này sẽ nhanh hơn vì nàng biết mình đang làm gì. Nàng biết cách cho những ngón tay thao tác thế nào, lèn vào chỗ gút rồi ngoáy qua ngoáy lại, cứ thế, cố nới lỏng chỗ gút.
Hoặc có lẽ lần này nhanh hơn bởi lẽ hai vai nàng giờ tê cứng cả. Chắc chắn việc mất cảm giác đau đớn lúc này là có lợi.
Nàng lèn ngón tay vào... và ngoáy... và lèn... và ngoáy... và ưỡn lưng ra phía sau... và cong người... và ưỡn... và ưỡn cong người ra phía sau...
Và mất thăng bằng.
Nàng ngã ầm xuống sàn. Gây nên một tiéng động thật lớn. Nàng nhăn mặt, thầm mong sự thay đổi nơi chỗ trói cổ chân không lộ liễu trong khi lắng nghe xem có tiếng khóa cửa bật mở không.
Nhưng không có gì.
Chẳng lẽ gã đó không nghe thấy. Có vẻ như vô lý. Olivia chưa bao giờ khéo léo; cả hai tay hai chân nàng đều bị trói cả và nàng rất lóng ngóng. Không cần nói cũng biết, nàng không thể rơi xuống giường mà không gây ra tiếng động.
Có thể không có ai ngoài đó. Nàng những tưởng gã bắt cóc nàng đang ngồi trên ghế bên ngoài cửa, nhưng quả thực nàng không hiểu sao mình lại nghĩ vậy. Gã ta chắc chắn không hề nghĩ nàng có thể trốn được, còn Olivia khá chắc chắn khu nhà này không có người qua lại. Tiếng bước chân duy nhất nàng nghe được là từ người đàn ông tóc muối tiêu nọ.
Nàng cứ nằm nguyên thế dưới sàn bên giường đợi thêm một phút nữa, phòng khi có ai bước vào, rồi cố nhích người ra cửa để ghé mắt nhìn ra bên ngoài qua khe hở dưới cánh cửa. Khe hở rất bé, nhiều lắm chỉ chừng hai phân nên nàng không thể nhìn thấy gì nhiều - ngoài sảnh chỉ sáng hơn phòng nàng một chút. Nhưng nàng nghĩ mình có thể thấy bóng người nếu có ai đi qua.
Mà nàng không nghĩ là có ai.
Vậy là không ai canh gác nàng cả. Đây chắc chắn là một thông tin có lợi, cho dù nàng không biết có lợi như thế nào khi nàng đang trong tình trạng tay chân bị trói cả. Và nàng thực sự không chắc làm thế nào nàng có thể lên giường trở lại. Nàng có thể tì vào chân giường mà đứng dậy, nhưng cái bàn đặt bình trà đã chặn mất chân đầu giường.
Bình trà!
Trong nàng bỗng trào dâng niềm phấn khích và sức mạnh, và nàng bật người thật nhanh về lại chỗ cái bàn. Nàng phải nhảy, nhảy, nhích chân...
Nàng đã lại được chỗ cái bàn. Giờ làm sao đập nó đây? Nếu đập vỡ được cái bình, nàng có thể dùng mảnh vỡ để cứa mấy chỗ trói.
Nàng cố hết sức gượng đứng dậy, dùng thành giường làm điểm tựa, nàng từ từ đứng lên, các cơ đau nhói, rồi cuối cùng nàng cũng đứng được. Nàng mất một lúc đứng thở, đoạn tựa người vào bàn, đầu gối khuỵu xuống đến khi tay ở ngang tầm mặt bàn hầu chụp được quai cầm bình trà.
Xin đừng có ai ngoài kia vào lúc này xin đừng có ai ngoài kia vào lúc này.
Nàng cần dùng sức. Nàng không thể cứ thế thả xuống sàn là được. Nàng đưa mắt quanh phòng, nghĩ cách. Nàng bắt đầu quay.
Làm ơn làm ơn làm ơn.
Nàng quay mỗi lúc một mạnh hơn, và rồi...
Buông tay.
Cái bình va vào tường đánh ầm. Olivia sợ ai đó có thể xông vào phòng vội nhảy loi choi về lại giường và nằm vật ra mặc dù giải thích như thế nào về cái binh vỡ nàng vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng không có ai vào.
Nàng nín thở. Nàng lại bắt đầu ngồi dậy. Giày nàng chạm sàn, và rồi...
Tiếng bước chân. Thật nhanh, về phía nàng.
Ôi trời.
Cả giọng nói nữa. Bằng tiếng Nga. Nghe rất gấp gáp. Giận dữ.
Họ sẽ không làm hại nàng, phải không? Nàng quá giá trị. Họ bắt cóc nàng để đòi Hoàng tử Alexei trả tiền chuộc và...
Và nếu Hoàng tử Alexei đã nói không cần nàng nữa thì sao? Anh ta không còn tán tỉnh nàng nữa. Và anh ta biết rằng nàng đang yêu Harry. Nếu anh ta thấy cay cú thì sao? Nếu anh ta muốn trả thù thì sao?
Nàng nhảy về lại giường, thu người vào tít trong góc. Sẽ rất tuyệt nếu có thể can đảm đối mặt với bất kỳ chuyện gì sắp xảy đến với cái nhếch mép và cái đầu ngẩng cao, nhưng nàng đâu phải Marie Antoinette mặc đồ trắng trong buổi hành quyết, bình thản xin lỗi tên đao phủ hết sức tao nhã khi vô tình giẫm phải chân hắn ta.
Không, nàng là Olivia Bevelstoke, và nàng không muốn chết như thế. Nàng không muốn ở đây, nàng không muốn nếm trải nỗi sợ hãi kinh khủng đến chết khiếp như thế này.
Ai đó bắt đầu nện cửa - mạnh, liên tục, và hối hả.
Olivia bắt đầu run lẩy bẩy. Nàng cuộn tròn người như trái bóng nhỏ hết sức có thể, vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Làm ơn làm ơn làm ơn, nàng niệm trong đầu, cứ thế, liên tục. Nàng nghĩ về Harry, về gia đình nàng, về...
Cánh cửa gỗ bắt đầu sắp bục ra.
Olivia cầu mong mình không mất kiểm soát.
Rồi cánh cửa bung ra.
Nàng thét lên, âm thanh vỡ ra từ cổ họng. Như thể miếng băng chà xát vào lưỡi nàng, như thể một luồng khí mạnh khô khốc thốc ra từ khí quản.
Và rồi có tiếng ai đó gọi tên nàng.
Bụi và bóng tối khiến nàng không thấy gì ngoài dáng một người đàn ông lực lưỡng đi về phía nàng.
“Tiểu thư Olivia.” Giọng người đàn ông thô và trầm. Và chất giọng nằng nặng nữa. “Cô có sao không?”
Đó là Vladimir, tên cận vệ vai u thịt bắp thường lầm lầm lì lì không nói không rằng. Bất giác tất cả những gì hiện ra trong đầu nàng là hình ảnh anh ta nắn tay cho Sebastian, và than ôi, nếu anh ta có thể làm vậy, anh ta cũng có thể bẻ tay nàng ra làm đôi, và...
“Để tôi giúp cô nào,” anh ta bảo.
Anh ta nói tiếng Anh ư? Anh ta biết nói tiếng Anh từ khi nào vậy?
“Tiểu thư Olivia?” anh ta lặp lại, giọng trầm nghe như đang làu bàu. Anh ta lôi ra một con dao, và nàng co rúm người lại, nhưng anh ta chỉ đưa con dao lại cắt đứt dải băng bịt miệng nàng ra.
Nàng ho khan và gần như mắc nghẹn, chỉ loáng thoáng nghe thấy anh ta quát lên gì đó bằng tiếng Nga.
Có tiếng ai đó đáp lại, cũng bằng tiếng Nga, và nàng nghe thấy tiếng bước chân... chạy... đến gần hơn... và rồi...
Harry?
“Olivia!” anh hét lên, chạy về phía nàng.
Vladimir nói gì đó với anh - bằng tiếng Nga - và Harry đáp lại cộc lốc.
Cũng bằng tiếng Nga.
Nàng chằm chằm nhìn hai người sửng sốt. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao Vladimir nói tiếng Anh?
Tại sao Harry nói tiếng Nga?
“Olivia, tạ ơn Chúa!” Harry thốt lên, hai tay đỡ lấy khuôn mặt nàng. “Hãy nói cho anh biết là em không sao đi nào. Hãy cho anh biết chuyện gì đã xảy ra?”
Nhưng nàng không thể cử động được, thậm chí không nghĩ được gì. Khi anh nói tiếng Nga - nàng thấy như thể anh là một người hoàn toàn khác. Giọng anh khác, và khuôn mặt anh khác, miệng và các cơ chuyển động cũng theo một cách khác.
Nàng hất anh ra. Nàng có biết anh không? Nàng có biết anh thật không? Anh đã kể với nàng rằng cha anh là người hay say sưa, rằng bà ngoại anh đã chăm sóc dạy dỗ anh - có điều nào là thật không?
Nàng đã làm gì ? Ôi trời đất ơi, nàng đã trao thân cho một người thậm chí nàng không biết rõ, không thể tin tưởng.
Vladimir đưa thứ gì đó cho Harry. Anh gật đầu rồi nói gì đó bằng tiếng Nga.
Olivia cố lùi lại nhưng đụng phải tường. Nàng thở dốc, nàng không còn lối thoát. Nàng không muốn ở đây, không muốn ở cùng với người đàn ông không phải Harry của nàng, và...
“Yên nhé,” anh nói, giơ con dao lên.
Olivia nhìn lên thấy ánh kim loại sáng lóe khi lưỡi dao hướng về phía mình, nàng thét lên.
Đó là âm thanh Harry không bao giờ muốn nghe lần nữa.
“Anh sẽ không làm đau em đâu,” anh bảo nàng, cố giữ giọng thật bình tĩnh và đáng tin cậy nhất có thể. Hai tay anh vững vàng khi cắt chỗ trói cho nàng, nhưng trong lòng anh run rẩy.
Anh biết anh yêu nàng. Anh biết anh cần nàng, anh không thể hạnh phúc nếu thiếu nàng. Nhưng mãi cho đến giây phút đó, anh mới hiểu sự rộng lớn của nó, độ sâu của nó, đó là ý thức tận cùng việc nếu không có nàng, anh không là gì cả.
Và rồi tiếng thét của nàng, nỗi sợ của nàng đối với... anh.
Anh gần như nghẹn ngào trong nỗi đau đó.
Anh cắt chỗ trói nơi khoeo chân nàng trước, rồi tới cổ tay, nhưng khi anh định vỗ về nàng, nàng gần như rú lên và nhảy vội xuống giường. Nhanh đến nỗi anh không kịp ngăn lại, và rồi, và rồi khi chân chạm được tới sàn - hẳn là hai bàn chân nàng nhói đau như bị kim đâm - nàng khuỵu gối ngã lăn ra.
Chúa ơi, nàng sợ anh. Sợ anh. Họ đã nói gì với nàng? Họ đã làm gì nàng?
“Olivia,” anh nói giọng vỗ về, vươn người về phía nàng, từ từ từng chút một.
Đừng chạm vào người tôi,” nàng rên rỉ. Nàng cố lết đi với đôi chân tê cứng không cử động được.
“Olivia, để anh giúp em nào.”
Nhưng như thể nàng không nghe anh.
“Ta cần đi ngay,” Vladimir làu bàu bằng tiếng Nga.
Harry thậm chí không buồn nhìn anh ta khi nài thêm một phút nữa, những từ tiếng Nga thốt ra từ miệng anh trơn tru, không chút ngắc ngứ.
Olivia mở to mắt cuống cuồng nhìn về phía cửa, định bụng lao ra.
“Lẽ ra anh đã nói cho em biết rồi,” Harry nói khi đột nhiên nhận ra lý do tại sao nàng hoảng loạn như thế. “Bà ngoại anh là người Nga. Khi anh còn nhỏ bà nói với anh toàn bằng tiếng Nga. Đó là lý do tại sao...”
“Ta không có thời gian giải thích này nọ đâu,” Vladimir cáu bẳn. “Tiểu thư Olivia, ta phải đi ngay”
Hẳn là nàng chịu phục tùng khi nghe giọng nói đầy quyền uy của anh ta nên gật đầu và chịu để Harry đỡ đứng lên dù trông nàng còn run rẩy và sợ hãi.
“Anh sẽ sớm giải thích với em,” anh bảo cô. “Anh hứa.”
“Làm sao anh tìm được em?” nàng thì thào.
Anh cúi xuống nhìn nàng khi họ vội ra khỏi phòng. Ánh mắt nàng đã thay đổi; nàng vẫn còn run rẩy nhưng anh đã có thể thấy lại nàng khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Trước đó, chúng không chứa đựng gì ngoài nỗi kinh hoàng.
“Chúng tôi nghe thấy tiếng động do cô gây ra,” Vladimir nói, cầm súng ở tư thế sẵn sàng bắn khi chuẩn bị đi qua mộc góc ngoặt. “Cô rất may đấy. Mà cũng rất ngốc nữa. Nhưng cô làm thế hóa ra lại tốt.”
Olivia gật đầu, và rồi quay sang Harry hỏi, “Sao anh ta nói được tiếng Anh?”
“Anh ta không chỉ là cận vệ,” Harry đáp, hy vọng hiện giờ nói thế là đủ. Lúc này không có thời gian để nói hết toàn bộ câu chuyện được.
“Đi nào,” Vladimir nói, ra hiệu cho hai người đi theo.
“Anh ta là ai?” Olivia hỏi khẽ.
“Quả thực anh không thể nói được,” Harry đáp.
“Hai người sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa đâu,” Vladimir nói rất thản nhiên.
Giờ anh bắt đầu quý mến và tôn trọng người đàn ông này, nhưng anh cũng mong sao điều này thành sự thật. Chính thế. Khi họ ra được khỏi đây, anh sẽ gửi thông báo đến Bộ Chiến tranh. Anh sẽ cưới Olivia, họ sẽ chuyển đến Hampshire và có với nhau những đứa con biết nói nhiều thứ tiếng, và anh sẽ ngồi nơi bàn làm việc mỗi ngày làm một việc không có gì hay hơn là cộng các con sổ trong sổ kế toán.
Anh thích sự nhàm chán. Anh khao khát sự tẻ nhạt.
Nhưng tẻ nhạt, rủi thay, không phải khẩu lệnh của những thời khắc còn lại trong buổi tối hôm nay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.