"Củ cải biến dị?" Tam Vô vừa dứt lời đã thấy trong hố phát ra tiếng va chạm.
Một khắc sau, một củ cải trắng mập mạp không có lá trên đỉnh đầu nhảy ra khỏi hố.
Củ cải này lớn hơn củ cải bình thường rất nhiều, dưới đáy củ cải được chia làm hai, giống như hai cái chân linh hoạt, sau khi nhảy ra khỏi hố nó liền quay quanh Tam Vô một cách vui vẻ.
"Củ cải nói, những người đó sắp tới cửa nhà chúng ta rồi." Quỳ Quỳ hưng phấn đánh quyền.
"Muốn em đuổi bọn họ đi không? Chủ nhân."
"Không cần, em và củ cải cũng đừng ra ngoài." Tam Vô sờ sờ đầu củ cải nhỏ.
Bây giờ nếu để cho người khác nhìn thấy thực vật nhà cô sinh trưởng tốt, thực vật biến dị cũng tốt, sẽ mang đến rất nhiều phiền phức.
Nếu những người trong thành lũy biết sẽ không bỏ qua cho cô.
Chắc chắn sẽ nghĩ hết cách bắt cô về.
Tam Vô đứng ở cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
"Sao lại có nhiều tang thi lãng vãng trong cái thôn bỏ hoang này thế?" Cô nghe thấy giọng mắng nhiếc của một người đàn ông.
"Nơi này là được cấp cho thành lũy 18, cậu cảm thấy cái thành lũy bại hoại đó sẽ dọn dẹp đám tang thi này à?" Đây là giọng nói của một người đàn ông khác, nghe có vẻ già dặn hơn một chút.
"Được rồi, đừng ồn ào nữa, muốn thu hút tang thi tới đây à?"
"Này! Ở đây có một cái biệt thự lớn, sân nhà chắc cũng không nhỏ."
Nghe những lời này, lòng Tam Vô không khỏi chùng xuống.
Quả nhiên, nhà cô chọn cũng dễ dàng bị người khác để mắt tới.
"Vào xem chút."
Bốn người bên ngoài định đẩy cửa đi vào.
"Tang Nhất, em và chị ra ngoài nhìn một chút." Tam Vô mở cửa.
Người phụ nữ bên ngoài đang định đẩy cửa vào thì giật mình, cô ta lập tức xoay người lùi lại phía sau người đàn ông như nhìn thấy quái vật.
Bốn người đứng bên ngoài, ba nam một nữ, người lớn tuổi nhất để râu quai nón đầy mặt, dáng vẻ hung dữ, xách túi lớn túi nhỏ, bên hông còn cài một con dao dài.
Có hai người đàn ông đứng bên trái và bên phải anh ta, vẻ mặt chết lặng, gầy như que củi.
Cuối cùng là người phụ nữ núp sau lưng ba người, người mũm mĩm thấy rõ, vô cùng xinh đẹp, đã ngoài ba mươi tuổi nhưng vẫn còn vẻ quyến rũ, trong mạt thế, vì thể lực bẩm sinh đã có sự chênh lệch nên phụ nữ rất khó sống sót, nếu có dị năng thì khá hơn một chút, không có dị năng lại xinh đẹp thì cơ bản đều sống rất thê thảm trong mạt thế.
Vì vậy sau khi cô lớn lên, A Tứ đã để cô mặc bộ quần áo bẩn và thối, nhìn rất lôi thôi nên xác suất bị để mắt tới sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
"Ở đây có người." Tâm tư của Tam Vô lập tức dời sang, lạnh lùng nhìn bốn người trước mặt, "Cút đi!"
Có một đạo luật bất thành văn giữa những tán hộ.
Xâm nhập khu nhà tư nhân là dấu hiệu của khai chiến, là sự khiêu khích đối với chủ nhân của ngôi nhà, một khi không nhường thì chính là cuộc chiến sinh tử.
Người đàn ông râu quai nón liếc nhìn cô, thấy vóc người cô tuy cao nhưng người lại không nhiều thịt.
Thoạt nhìn thì có vẻ trước đây được bổ dưỡng không đủ, không có sức lực, chắc hẳn trong mạt thế cũng không ăn được gì.
Lại chỉ có một người.... Mặc dù bên cạnh có một tang thi.
Nhưng dù có là tang thi cấp cao anh ta cũng không sợ.
Bản thân anh ta đã là người có dị năng cấp cao hệ hỏa, bên cạnh là hai anh em cấp trung, bàn về quân số chắc chắn có thể áp đảo cô.
Nghĩ đến đây, anh ta cười quái dị một tiếng rồi nói: "Có người à? Cô chỉ có một người, ở nhà lớn như vậy e là rất lãng phí."
"Chỉ là một con tang thi cấp cao còn dám ồn ào?" Người đàn ông gầy gò bên cạnh khinh thường nói: "Nhanh lên, chúng tôi không muốn nhìn thấy máu, tự cô thu dọn đồ đạc rồi cút đi."
"Hai người anh không muốn nhìn thấy máu, nhưng tôi không ngại, một người phụ nữ cũng không đủ để bọn tôi chia, thêm một người nữa cũng tốt, không biết là cô em có thể chịu được ba anh em tôi thay phiên nhau không?"
Đây chính là có ý không muốn nói chuyện.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Quỳ Quỳ đã bắt đầu ầm ĩ trong não cô, nói: "Chủ nhân, để em đập nổ đầu chúng!"
Thấy Tam Vô chậm chạp không nhúc nhích, người đàn ông râu quai nón hừ lạnh, một ngọn lửa ngưng tụ trong bàn tay chuẩn bị bắn về phía đầu Tam Vô.
Sóng nhiệt làm biến dạng không gian trước mặt cô, Tang Nhất bắt tay người đàn ông lại, không hề biết đau mà chiến đấu với anh ta.
"Chỉ là một con tang thi mà cũng dám ầm ĩ." Hai người đàn ông gầy gò đưa mắt nhìn nhau, chuẩn bị xông về phía Tam Vô.
Tam Vô đang định để Quỳ Quỳ ra mặt.
Sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người bé nhỏ.
Sừng dê đung đưa trước mặt Tam Vô, chợt xông tới trước người đàn ông gầy gò đang chưa kịp phản ứng.
"Rầm" một tiếng, một bóng đen bay ra ngoài, đập mạnh vào thân cây và kêu lên thảm thiết.
"Thế nào?" Người đàn ông râu quai nón lập tức kéo giãn khoảng cách với Tang Nhất.
Nhưng lại phát hiện một người đàn ông khác đã bị một đứa bé..... Không!
Bị một con tang thi nhỏ nhấc lên cao.
Anh ta cố gắng đập quả cầu lửa vào người con tang thi nhỏ, nhưng lại chẳng hề hấn gì.
"Một đứa trẻ? Làm sao có thể!" Người phụ nữ tránh xa khỏi chiến trường không khỏi kêu lên kinh ngạc.
Tang thi nhỏ có sức mạnh yếu nhất trong số các tang thi.
Điều này sao có thể....
Tang thi nhỏ nhấc người, quay đầu nhìn Tam Vô với vẻ khó hiểu, như không hiểu tại sao cô vẫn không ra lệnh.
"Đánh ngất hắn đi." Tam Vô cong môi cười một cái.
Tang thi nhỏ lập tức vui vẻ, quật người xuống mặt đất đánh anh ta bất tỉnh, kéo tới cửa còn đặt mông ngồi lên trên mặt anh ta..
Cô bé vui vẻ dùng ngón tay chỉ mình giành công, "Giỏi!"
"Ăn!"
Còn không quên đòi thức ăn.
Tam Vô nhìn bốn người đối diện, rút con dao dùng để thái rau ra, xoay người chuẩn bị chém xuống đầu người đàn ông.
"Chờ chút!" Người đàn ông râu quai nón mở miệng, không cam lòng nói: "Đổi mạng đi!"
Người nào động thủ trước nhất định phải có ý thức phản công, chưa kể việc Tam Vô biết nếu rơi vào người bọn chúng sẽ chỉ thêm thê thảm mà thôi.
Hầu hết thời gian, một đội sẽ bỏ rơi những người thua trận.
Nhưng đôi lúc nó sẽ không xảy ra, cái này thì cần phải "Đổi mạng".
"Anh có gì?" Tam Vô dùng mũi chân khều khều người đàn ông đang ngất xỉu, "Bốn người các anh cũng đông, chẳng phải anh nên cảm ơn tôi vì đã giúp anh giết một người, đỡ một phần thức ăn sao."
Đôi mắt của người đàn ông râu quai nón đỏ lên.
Đây là đang mỉa mai anh ta đã chế giễu cô một mình mà ở nơi lớn như vậy?
Thật là một người phụ nữ có thù phải trả.
Cũng đúng, người có thể sống sót ở mạt thế có thể hiền sao? Người đàn ông râu quai nón vừa cười tự giễu vừa mở ba lô.
"Một miếng thịt khô ba lạng đổi lấy cậu ấy."
Tam Vô mắt cũng không thèm chớp, "Ba miếng."
"Không thể!" Người đàn ông râu quai nón đỏ mắt, đột nhiên cao giọng.
Tam Vô dứt khoát xoay người chuẩn bị chém xuống.
"Lão đại! Không được, mau cứu em trai em." Một người đàn ông khác bị đánh lên cây hét đến khàn cả giọng, hóa ra là anh em.
Tam Vô cười nhạt trong lòng, nếu tên râu quai nón không chịu cứu người, người sống sót còn lại kia chắc chắn sẽ hận anh ta, đến lúc đó cũng chỉ còn một mình anh ta..... Ha.
Mắt thấy con dao sắp chém xuống, Tam Vô thậm chí còn không dừng lại.
Khoảnh khắc bọn chúng tấn công cô cũng đồng nghĩa với việc khiêu khích bất chấp sống chết.
"Tôi đồng ý!" Người đàn ông râu quai nón run rẩy lấy ra ba miếng thịt trong ba lô, ném tới trước mặt Tam Vô
Tam Vô nhặt thịt lên, đá người đàn ông đến trước mặt chúng.
"Cút khỏi tầm mắt của tôi, các anh không được phép định cư trong vòng 500 mét trở lại đây."
Cách quá gần cô vẫn phải đề phòng, đã kết thù rồi, phàm là người có đầu óc chắc chắn sẽ không để những người này ở gần cạnh cô.
Dưới hoàn cảnh người với người như này, cũng giống như dã thú với dã thú.
Cần phải tấn công đối thủ một cách nhanh chóng và chính xác, đối phương hung dữ thì mình càng phải dữ hơn, nếu không chúng chắc chắn sẽ ăn thịt không còn một mảnh xương.
Người đàn ông râu quai nón nhìn cô một cái thật sâu, mang người rời đi.
Tam Vô đóng cửa lại, củ cải chạy lục cục lục cục tới bên chân cô.
"Em đi xem bọn họ sống ở đâu đi." Tam Vô sờ cái đầu trần trụi của nó, "Khi nào em về chị sẽ cho em uống một ít nước ngon."
Củ cải vui vẻ nhảy lên một cái, nhanh chóng chui vào đất.
Tang thi nhỏ nắm tay cô, lại nói: "Ăn! Ăn!
Tam Vô cầm thịt khô ước lượng một chút, "Được, tối nay sẽ nấu đồ ăn ngon cho em."
Đây là thịt thỏ khô đúng chứ? Thịt thỏ trong thành lũy ăn ngon hơn thịt heo một chút, bây giờ không còn cây cỏ, gia súc cũng phát triển, bây giờ thỏ sống bằng cách ăn các loại côn trùng lớn giáp xác, đầu cũng to gấp đôi những con thỏ trước đây.
Thịt thỏ khô xào thơm cùng dầu mỡ, không thì tối nay làm một món rau xào và canh súp?
Tam Vô sờ đầu của tang thi nhỏ, "Đặt cho em một cái tên..... Gọi là Tiểu Tang đi."
Đơn giản dễ nhớ, dễ hiểu, không tệ.
Chỉ là Tam Vô không ngờ, đến tối lúc cô chuẩn bị bắt tay vào nấu cơm.
Cửa lại đột nhiên bị gõ.
Tam Vô nhíu mày nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.
Người phụ nữ ban ngày đi cùng ba người đàn ông đang xách một cái túi lớn, mặt trắng bệch thấp thỏm đứng ở cửa.
Tam Vô không mở cửa, "Chuyện gì?"
Sau đó cô nghe thấy âm thanh nức nở của người phụ nữ bên ngoài.
"Cô gái, cô gái, mau cứu tôi với."