Tam Vô cẩn thận đi tới cửa, mũi chân chạm đất không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cô bước tới cửa, cửa chính có một cái mắt mèo, Tam Vô nhắm một mắt nhìn ra ngoài.
Là cảnh một vài người đàn ông đang cau mày vây quanh một cái lồng sắt.
Trong lồng sắt là một nam tang thi bị trói cả người.
Trên mặt và cơ thể nó không có vết thương đặc biệt nào, chỉ có đôi mắt đục ngầu và móng tay dài là có thể chứng minh thân phận tang thi của nó.
Tam Vô sợ hãi, là tang thi cấp cao ư?
Không bị thương cũng không có mùi hôi thối trên cơ thể, đó là minh chứng của tang thi cấp cao.
"Đại ca*!" Một người đàn ông trong đội áp giải tang thi nhìn lồng sắt, không nhịn được nói: "Chẳng phải Lão Tam đã nói nếu như gây mê thì nó sẽ bất tỉnh năm ngày sao? Nhưng xem ra đôi mắt của nó đã mở, một lát nữa nhất định không được ầm ĩ, xung quanh thôn này có không ít tang thi đang lang thang."
*头: Chữ này mang ý là người đứng đầu, người cầm đầu nên mình edit là đại ca luôn nhé
"Đại ca, hay là anh dùng điện làm ngất nó đi."
Người đàn ông được gọi là đại ca đang ngậm một điếu thuốc lá còn hiếm hơn cả nước trong mạt thế, anh ta dùng tay lau đi tàn thuốc.
Bang, một ánh chớp thoáng qua, châm điếu thuốc lá, mùi hương tỏa ra khiến những người đàn ông xung quanh lộ vẻ mê đắm.
Cuộc sống hút thuốc tùy ý dường như đã là thế kỷ trước, lâu đến mức tâm trí con người cũng trở nên tê liệt với mùi thuốc lá quen thuộc đó.
Người đàn ông hút một hơi thuốc, toàn thân sung sướng phát run.
"Đừng nói nhảm nữa, con trai duy nhất của chủ thành lũy đã chỉ đích danh thứ đồ chơi này, lỡ như dùng điện hỏng mất, chúng ta làm ăn không được, ông đây sẽ vặn đầu bọn mày."
"Đừng mà đại ca, bọn em giỡn."
"Đúng vậy, phải rồi đại ca, có thể cho em một điếu thuốc được không?"
Bọn chúng cười cười nói nói, hoàn toàn không coi tang thi cấp cao ra gì.
Tam Vô lạnh lùng nhìn những người có dị năng đó.
Bọn chúng thậm chí còn đưa lưng về phía lồng sắt, ỷ mình là người có dị năng nên không có gì phải sợ.
Hơn nữa.... Con trai duy nhất của chủ thành lũy.
Tam Vô nắm chặt nắm đấm, nếu như tên đó có được tang thi cấp cao, bản thân hắn còn là người có dị năng hệ sức mạnh cao cấp, vậy thì việc báo thù cho A Tứ sẽ càng khó hơn.
"Phải làm sao mới có thể ngăn cản đây." Tam Vô mím môi suy nghĩ, tức khắc cô nhìn thấy đôi mắt đục ngầu của tang thi đang nhìn chằm chằm vào bọn chúng.
Vẻ mặt Tam Vô thay đổi, giây tiếp theo, sợi dây xích đang trói nó bị bung ra, một cái tay vươn ra nắm lấy đầu của tên đại ca từ khe hở trong lồng sắt.
"Grào!"
Bàn tay siết chặt, máu bắn đầy đất.
Điếu thuốc lá trên tay người đàn ông vẫn giữ nguyên trạng thái đang kẹp, tàn thuốc rơi xuống đất cùng với cơ thể.
"Không xong rồi! Con súc sinh này mất kiểm soát rồi."
"Đại ca!"
Ngoài cửa phát ra vài giọng nói mất kiểm soát của đàn ông.
Tam Vô bịt chặt miệng và mũi mình lại, lùi lại mấy bước, con tang thi kia quá gần cô, nếu nó ngửi thấy hơi thở, sợ là cánh cửa này sẽ bị nó đấm bể mất.
"Lão Nhị, vây nó lại! Sức mạnh của tang thi, chúng ta không liều được."
"Mẹ nó! Con tang thi này ăn trúng gì vậy! Sao lại khó đối phó hơn trước đây thế."
"Không chống lại được, rút thôi!"
Hỗn loạn bên ngoài kết thúc nhanh hơn Tam Vô tưởng.
Sau một lúc chờ đợi, Tam Vô mới nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Tang thi cấp cao và những tên đó đều không thấy đâu, chỉ còn lại cái lồng sắt.
Tam Vô lặng lẽ mở cửa, đầu tiên là ném thi thể người đàn ông kia ra xa một chút, lát nữa nhất định sẽ có tang thi ngửi thấy mùi máu.
Cô không muốn phá cái lồng sắt nên đã dùng một cái xe đẩy bên dưới kéo cái lồng sắt vào nhà.
Có thể dùng khi chuyển đồ.
"Phải tìm chút đồ ăn mới được."
Tam Vô đi vào căn biệt thự.
Cô tìm thấy nước nhưng lại chẳng tìm thấy gì ăn được, nước không thể uống, nhưng đồ ăn thì chắc chắn đã bị những người tán hộ may mắn sống sót hoặc những cư dân tìm thức ăn lục soát.
"Đến gara xem một chút vậy." Cô đến gara, tìm được chìa khóa mở cửa, nhìn thấy bên trong có ba chiếc xe đang đậu.
Một chiếc xe thể thao mui trần, một chiếc xe thương vụ lớn và một chiếc xe cô không biết nhưng hẳn là rất đắt.
Nhưng trong mạt thế nó lại không đáng giá một đồng.
Không có xăng thì cũng là đống sắt vụn.
Cửa gara rất kiên cố, những người đó hẳn là sợ tiếng động quá lớn sẽ thu hút đám tang thi xung quanh nên chưa từng mở ra.
Trong hai chiếc xe nhỏ không phát hiện bất cứ thứ gì.
Nhưng trong xe thương vụ có một ngăn kéo nhỏ, Tam Vô tìm thấy ba túi đồ lớn.
Cô xé túi đồ ra nhìn một cái, đôi mắt cô sáng lên.
"Hạt giống!"
Không biết có phải là chủ căn nhà này cố ý mua để chuẩn bị trồng trong sân nhỏ không, mà tất cả đều được đóng gói trong túi riêng biệt, hơn một nửa đã bị hư, nhưng có mấy túi vẫn có thể nhìn thấy hình dáng hạt giống được Tam Vô chọn ra.
Tam Vô dùng dị năng lọc sạch những hạt giống đó, mặc dù hạt giống đã khô quắt không ra hình dáng, nhưng dị năng của cô có tác dụng lọc sạch và khôi phục lại như cũ, sau nhiều năm thử nghiệm, dị năng của cô đối với nước, đất, hạt giống và độc của tang thi đều có hiệu quả.
Có đất và hạt giống là có thể thử trồng một loại, hơn nữa cô cũng không biết đất và hạt giống sau khi được lọc sạch có khác với đất và hạt giống trước mạt thế hay không.
Dị năng hiện tại của Tam Vô có hạn, sử dụng mất nửa ngày mới khai hoang ra được một mảnh đất nhỏ.
Cô dùng gậy bới đất lên.
"Không biết có đúng không nữa?" Tam Vô lẩm bẩm.
Từ khi cô có trí nhớ đã đi theo A Tứ ăn xin để kiếm sống.
Trước mạt thế, cô sống ở cầu vượt, ngủ trên đường phố, còn cùng A Tứ ăn trộm rau cải trên ruộng của người khác để tồn tại.
Cô và A Tứ thích ở nông thôn hơn, vì những lúc không xin được gì thì vẫn có thể ăn một ít lá rau.
A Tứ rất ít khi cho cô đi theo ông ăn xin, thường xuyên bắt cô đứng ngoài cửa sổ trường học ở thị trấn, nghe giáo viên giảng bài.
Sau khi giáo viên của trường nhìn thấy cô, đã trực tiếp cho cô vào trường cùng đọc sách.
Cô nhớ lúc đó có nền giáo dục vô cùng tốt, để cô cũng có thể học chung.
Chẳng qua là các bạn trong lớp đều không thích cô, vì lúc đó cô trông vừa bẩn lại vừa hôi.
Nhưng sau mạt thế, mọi người đều trở nên bẩn thỉu và hôi hám.
Mà cô, một con nhỏ ăn xin cũng sẽ không bị chê vì không sạch sẽ nữa.
Chỉ là trường học trong thành lũy không phải là nơi cô có thể học, nhưng dù sao cô cũng cần nên biết chữ, A Tứ thậm chí còn lấy đồ ăn của vài ngày đổi lấy sách cho cô.
Những gì A Tứ nói cô đều nhớ.
Nghĩ đến A Tứ, cô rải những hạt giống trên tay xuống đất.
"Không biết nhiệt độ có vừa không, trồng đã rồi tính sau." Tam Vô vỗ tay, bụng rất nhanh đã đói.
"Không được, phải kiếm chút tài nguyên làm thịt mới được."
Tam Vô cầm gậy sắt bên cạnh, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài thử vận may một chút.
Nếu bây giờ ở trong thành lũy, cho dù có săn được dị thú, tài nguyên đổi lại cũng chỉ chia được một ít canh, những thứ còn lại đều phải nộp lên hoặc đổi lấy cái khác.
Đã lâu rồi cô chưa được ăn một miếng thịt hoàn chỉnh.
Thảnh lũy vốn được chọn ở một vùng núi rất hẻo lánh, vì những nơi đó có nhiều tài nguyên thịt, hơn nữa khu vực trung tâm thành phố trước đây có quá nhiều tang thi, lấy sức mạnh của con người bây giờ căn bản không thể tấn công.
Tam Vô tìm một cái khăn che miệng và mũi mình lại, sau đó quấn thêm một lớp nữa trên giày mình.
Cố gắng giảm bớt tiếng thở và âm thanh tiếp đất.
Cô đi tới một vùng đất hoang vu, phía trên có đầy những gai nhọn màu tím đậm, đó là dị thực vật duy nhất có thể sống trong mạt thế, mặc dù thân có độ mềm dẻo nhưng độ bền cũng rất cao, có thể dễ dàng kéo. Những cái gai nhọn đó lại cứng như sắt không cách nào bẻ gãy được.
Loài này sinh trưởng nhanh và có sức sống bền bỉ, nó nhanh chóng trở thành tai họa trong mạt thế.
Tuy nhiên, để sống sót trong mạt thế, một số động vật biến dị chỉ có thể dựa vào những loài cây có gai, bọn chúng tiến hóa ra hàm răng sắc nhọn, hoặc nhiều dạng vũ khí cơ thể khác nhau, nghĩ đủ mọi cách để trì hoãn loài vật này.
Trong mạt thế, động vật thích nghi nhanh hơn con người, trong lúc số lượng người đang giảm mạnh, số động vật biến dị nhiều hơn và trở thành động vật có tính ăn tạp, không ít động vật ăn cỏ đã không kiêng kỵ chay mặn.
Quy luật sinh tồn của người thích nghi được, luôn luôn giống nhau bất cứ lúc nào.
Tam Vô dùng gậy nhẹ nhàng gạt bụi gai sang một bên, cẩn thận tìm kiếm một lúc, phát hiện dưới bụi gai có một con sâu đen như mực, đầu to, vừa tránh gai vừa ăn da gai.
Mắt cô sáng lên!
Cơm tối hôm nay ở đây rồi!
Tác giả có lời muốn nói: Gỡ mìn trước:
1. Vì là bối cảnh giả tưởng mạt thế mười năm sau, nên có rất nhiều giả thiết riêng, hệ sinh thái bị hủy hoại, động thực vật thích nghi được thì sống sót, hầu hết đều bị biến dị, khuyến cáo không dùng những hiểu biết về động thực vật trước mạt thế.
2. Thực vật đều là ngoại tuyến (do vấn đề chất lượng đất), nhưng nó cũng không hẳn là bị bỏ sót, chuỗi thức ăn bị phá hủy, nhưng không có nghĩa là không thấy chuỗi thức ăn, có thể sau hai chương nữa sẽ giải thích, nhưng không còn là chuỗi thức ăn trước mạt thế.