Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 38: Bị bắt đi




Tất cả mọi người đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn Tam Vô và Quý Lăng Bạch.
"Thảo nào!" Người đã đưa rượu cho Tam Vô uống, "Thảo nào lúc nãy cô ấy nói cứ chờ đến tối là sẽ không sao nữa!"
Mọi người xung quanh đều gật đầu cảm thán.
Nhưng họ vẫn kiêng kỵ mặt mũi của Quý Lăng Bạch nên không dám nói lớn.
"Các người không phải đã nói người không hiểu phong tình như Quý đội, suốt ngày chỉ biết đánh đấm, lại có mệnh cô đơn sao?"
"Nhìn đi, chỉ cần có phụ nữ vòng tay ôm anh ta, anh ta vẫn sẽ muốn kìa!"
"Xì! Cô không hiểu chuyện gì hết, phụ nữ ôm cũng phải xem là loại người gì, cô nhìn Tam Vô đi, quản lý một đống tang thi, sức chiến đấu chắc không cần phải nói rồi nhỉ?"
"Vậy họ sẽ kết hôn sao?"
Một người phụ nữ trung niên sờ cái bụng ăn no của mình, xoắn xuýt hỏi: "Quý Lăng Bạch là chủ nhân thành lũy 1, nếu anh ta kết hôn vậy chúng ta phải đi chúc mừng đúng không? Phải tặng bao nhiêu phong bì chứ? Anh ta đẳng cấp như vậy, chúng ta phải ra bao nhiêu tiền phong bì?"
Ngay khi lời này vừa thốt ra, giống như một tia sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người đều im lặng.
Đúng vậy!
Nếu Quý Lăng Bạch kết hôn, những thành lũy đã được thành lũy 1 giúp đỡ không ít phải bày tỏ chút gì đó chứ nhỉ?
Dù có căng da đầu không cho mà các thành lũy khác lại cho, vậy không phải đã có sự khác biệt rồi sao? Sau này quan hệ giữa thành lũy 1 và bọn họ không tốt thì sao?
Tại sao đến mạt thế rồi mà loại chuyện làm người khác đau tim thế này vẫn còn vậy!
Mọi người âm thầm đấm lòng ngực, hay là Quý Lăng Bạch cứ độc thân đi.
Làm một người độc thân cả đời rất thích hợp với anh.
Vì hạnh phúc của mọi người, độc thân đi, Quý Lăng Bạch!
Quý Lăng Bạch bị mọi người vây xem cũng không rảnh quan tâm họ nghĩ gì, bởi vì lúc này Tam Vô đã dính chặt lấy anh như viên kẹo đường.
"Cô đứng lên đi." Lỗ tai của Quý Lăng Bạch đỏ bừng, anh nhìn về phía Hạ Chí Thanh ở bên cạnh, "Giúp tôi!"
Hạ Chí Thanh đưa tay ra kéo Tam Vô lại, kết quả là cả người Tam Vô đều quấn lấy người Quý Lăng Bạch, hình ảnh hai người ôm nhau thật chặt khiến một người luôn chuyên tâm với công việc như Hạ Chí Thanh chợt đỏ mặt.
Anh ta chạm vào tay Tam Vô, Tam Vô lại đúng lúc xoay người lại, ngực của cô đối diện với tay của Hạ Chí Thanh.
Hạ Chí Thanh lập tức thu tay lại lùi về sau, đỏ mặt xua tay nói: "Tôi kéo cô ấy..... không ổn, không ổn đâu."
Quý Lăng Bạch đè tay Tam Vô lại, gân xanh của anh như sắp nổ tung.
Tam Vô vẫn đang xoa xương bả vai của anh.
Tay phải của cô vô tình đụng phải eo của Quý Lăng Bạch, chưa từng có ai chạm vào chỗ này khiến anh rùng mình, không khỏi phản ứng sinh lý, Quý Lăng Bạch vô thức cười một tiếng, âm thanh trong trẻo dễ nghe, mê hoặc người khác.
Mọi người đang làm khán giả: "Chậc."
Hạ Chí Thanh đứng ở bên cạnh ngượng ngùng, "Hai người cứ vui vẻ tận hưởng đi, tôi có chút mệt, về ngủ trước nhé."
Quý Lăng Bạch: "...??"
Đại Hắc và Tang Lĩnh nhìn chằm chằm Quý Lăng Bạch, nếu anh dám động thủ, bọn tôi cũng sẽ hành động.
Tang Nhất lúc nãy uống phải rượu nên cảm thấy rất khó chịu trong miệng, một mình lặng lẽ chạy ra khỏi rừng ăn những gì đã mang theo nên không có ở đây.
Quý Lăng Bạch rất muốn lôi Tam Vô ra chém cho một cái, nhưng cuối cùng vẫn lý trí nhịn xuống.
"Tam Vô, cô nghe tôi nói này, Tam Vô." Anh hít một hơi khí lạnh, nắm chặt bàn tay đang đặt trên eo mình của Tam Vô, cổ đỏ bừng, "Sau khi cô tỉnh lại nhất định sẽ hối hận."
"Không muốn sau khi tỉnh dậy cảm thấy mất mặt thì đừng làm chuyện này."
Tam Vô ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói 'cái người này bị gì vậy'.
Cô nóng lòng muốn sờ cánh.
"Sờ! Không sờ tôi không ngủ được!" Tam Vô gằn giọng nói.
Cô quỳ một chân trên đất, hai tay thoát khỏi tay Quý Lăng Bạch, đột nhiên áp vào eo anh.
Hạ Chí Thanh không nhìn nổi nữa, "Quý Lăng Bạch, anh cho cô ấy sờ một cái đi, mọi người đều đang nhìn đấy."
Quý Lăng Bạch giận đến mức trước mắt tối sầm lại.
Anh cũng biết mọi người đang nhìn?
"Sao anh không cởi hết quần áo cho cô ấy sờ đi?" Quý Lăng Bạch lạnh giọng.
"Tôi, tôi với cô ấy không phải quan hệ như vậy." Hạ Chí Thanh rất quân tử nói: "Anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ kêu mọi người vào lều hết."
Quý Lăng Bạch giận đến bật cười.
Nhưng không cười đã tốt, cười một tiếng làm đôi cánh sau lưng thật sự dài thêm một nửa.
Quý Lăng Bạch: "....."
Tam Vô cảm nhận được độ ấm, mơ màng vuốt nó, "A~, thật thoải mái~."
Thật là nhục nhã!
Toàn thân Quý Lăng Bạch đông cứng.
Những người khác vội chui vào lều mình, a không thấy, không thấy! Bọn họ mù rồi! Hai người đừng có ở bên nhau đấy nhé, theo lễ là không được!
Quý Lăng Bạch ngã xuống đất, nhìn bầu trời đen kịt và Tam Vô trong ngực mình, anh vô cùng hậm hực.
Lúc ấy nhẽ ra anh không nên tham mấy cái đó, nếu không hôm nay anh đã không bị Tam Vô quấn lấy nơi đông người rồi.
Mất hết cả thể diện.
Đôi cánh sau lưng có lẽ là được sờ đến thoải mái, chúng hoàn toàn duỗi ra, những sợi lông mềm lướt trên mặt Tam Vô.
Cô dùng mặt cọ thật thoải mái, mơ màng ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng là Quý Lăng Bạch đang quay đầu lạnh lùng nhìn cô.
Đôi mắt của anh đập vào mắt Tam Vô, dường như cô nhìn thấy những vì sao trên bầu trời trước mắt anh được bao trong thế giới nhỏ bé đó, trái tim cô chợt bùng nổ.
Đôi khi chuyện tình yêu nam nữ không cần phải luyện tập.
Đến một lúc, bản năng hút nhau từ người khác phái sẽ dẫn họ nói những lời lãng mạn nhất.
Tam Vô bị hấp dẫn bởi sắc đẹp, không thầy dạy cũng hiểu mà giơ tay lên, rượu khiến đầu óc cô tê dại nhưng cũng hoàn toàn giải phòng đầu óc cô.
Ngón tay của cô chạm vào khóe mắt của Quý Lăng Bạch, cô nói bằng giọng vô cùng dịu dàng, "Anh yêu~."
Một cơn gió bất chợt thổi tới, dậy lên mùi sát khí và mùi tanh chỉ có ở thú.
Quý Lăng Bạch là người đầu tiên nhận ra mùi tanh này, anh lập tức bắt lấy tay Tam Vô lăn sang một bên.
Tiếng xé gió vang lên, một con rắn đen dài trực tiếp nhào ra khỏi bụi gai.
"Có địch tấn công!"
Những người theo dõi nãy giờ, giờ mới phản ứng lại, tất cả mọi người đều chui ra khỏi lều, mỗi người bày ra tư thế chiến đấu thường ngày của họ.
Tam Vô hít một hơi khí lạnh, dù đầu óc còn choáng nhưng nhận thức của cô về nguy hiểm vẫn còn.
Sau khi Quý Lăng Bạch giết chết con rắn đen bằng một tia chớp, anh vội vàng xoay người nhìn Tam Vô.
Cuối cùng, anh nhìn thấy Tam Vô hơi choáng váng một chút nhưng biết nhanh chóng trốn giữa vòng vây tang thi, cô say không nhẹ nhưng miệng vẫn lẩm bẩm, "Mau lên! Các bảo bối mau bảo vệ chị, mẹ nó suýt chút nữa là chết rồi!"
Quý Lăng Bạch: "...."
Một giây trước cô vẫn còn gọi anh là 'anh yêu' dưới ánh trăng.
Giây sau địch tấn công.
Cô lại xoay người lăn ra khỏi anh?
Quý Lăng Bạch hít sâu hai hơi, kiềm nén cơn giận xuống.
Anh dứt khoát đặt tầm mắt của mình vào khu rừng gai.
"Mọi người cẩn thận." Xung quanh Hạ Chí Thanh có vô số phi dao, vạt áo trên người cũng tung bay theo gió, vù vù đầy vang dội.
Anh ta là người có dị năng hệ gió cấp cao.
"Là một bầy thú!"
Một đôi mắt lóe lên mờ mờ trong rừng cây.
"Chỉ là một bầy thú thôi." Lão Hoa xác nhận tình hình đối diện ngay lập tức, "Có một vài con là thú biến dị cấp cao, có cả lãnh thú nữa, mọi người cẩn thận một chút."
Bà ta vừa dứt lời, làn sóng dị thú thứ hai lại tiến lên.
Lửa giận trên người Quý Lăng Bạch không có chỗ để trút, anh không đợi dị thú xông lên như những người khác, cả người bọc đầy ánh sáng sấm sét, đôi cánh run lên lao thẳng vào rừng.
"Quý đội!" Những người khác kinh ngạc kêu lên, "Đừng xúc động!"
Nhưng ngay sau đó, trong khu rừng tối thui vang lên những tiếng động vật rú lên đầy thảm thiết, vô số ánh sáng từ sấm sét nổ 'đùng đùng' trong rừng, ánh sáng lóe lên còn có thể nhìn thấy bóng người bay lơ lửng giữa không trung.
Lão Hoa vội vàng dẫn theo vài người xông tới.
Những người khác đều kinh hồn bạt vía nhìn về phía khu rừng.
"Chỉ, chỉ vì bị quấy rầy chuyện tốt mà Quý đội tức giận vậy sao?"
Hạ Chí Thanh không thấy vậy.
Anh ta nhìn thấy rõ năng lượng dao động trên người Quý Lăng Bạch đang liên tục lên xuống, có vẻ như anh sắp đột phá rồi.
Hạ Chí Thanh nhìn ra được, Quý Lăng Bạch chỉ là một người có dị năng cấp trung, nhưng vì muốn mượn sức thành lũy 1 mà anh ta đã giữ bí mật này, xem như lợi thế khi thương lượng với Quý Lăng Bạch.
Hạ Chí Thanh thấy Quý Lăng Bạch điên cuồng giết chóc, lập tức cảm thấy không ổn, anh ta cũng vọt vào trong rừng gai.
Phải bắt sống con có chỉ số thông minh cao nhất đó.
Anh ta muốn biết liệu đợt tấn công này là do bầy thú tự phát hay đại lãnh thi phái tới dò đường.
Tam Vô dựa vào người Đại Hắc, hít một hơi thật sâu, đầu như muốn đặc lại, nhưng những tiếng gầm và chiến đấu xung quanh đã khắc sâu vào tâm trí cô, nhắc nhở cô phải thật tỉnh táo.
Tam Vô vỗ mạnh mặt mình, "Cẩn thận một chút."
Tang Lĩnh đã mang đàn em xông ra nãy giờ, bọn họ còn không quên giết thú biến dị rồi kéo đến bên cạnh chất thành đống, những thứ này đều có thể đổi lấy vật liệu.
Cái quan niệm này đã ăn sâu vào lòng tang thi.
Thú biến dị liên tục nhào tới chỗ Tam Vô, Đại Hắc mang cô linh hoạt tránh thoát, Tam Vô ôm chặt cổ Đại Hắc, chật vật đến nỗi dạ dày cũng cuộn trào nhưng cô vẫn cắn chặt răng không nói gì.
Trải qua mấy lần bị dày vò, cô đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi nóng.
Máu nóng bắn trên mặt cô.
Cô cuối cùng cũng tỉnh táo.
Một cánh tay rơi xuống trước mặt cô, không phải của tang thi, cũng không phải của thú biến dị.
Tam Vô ngẩng đầu lên, phát hiện những ông lão cùng xông lên trước với Lão Hoa đang bảo vệ một ông lão tóc hoa râm ở chính giữa.
Mắt Lão Hoa đỏ như máu, mái tóc trắng như tuyết cũng bị nhiễm một mùi hương đậm đặc.
Ông lão bị cắn đứt tay gần như không thể đứng vững.
Đợt thú biến dị xông ra vừa rồi không nhào tới chỗ Quý Lăng Bạch và những người khác, mà là nhóm các trưởng lão có sức chiến đấu cao ở thành lũy 2.
Cưỡi trên lưng Đại Hắc, Tam Vô đã thấy rõ lối đánh của thành lũy 2.
Vòng ngoài cùng là những người lớn tuổi nhất, ở giữa là những người trung niên có dị năng, trong cùng là những người trẻ tuổi có thiên phú nhất.
Bao quanh từng lớp, giống như đang bảo vệ một ngọn lửa trong băng tuyết.
Cô chưa từng nhìn thấy lối đánh như vậy trong mạt thế, dù sao thì cao thủ của thành lũy 1 cũng phải đảm bảo không thể chết, mới có dư sức bảo vệ những người khác, ai cũng muốn sống cả mà.
Chỉ cần có chiến tranh, nhất định sẽ có thương vong.
Nhưng cũng may bọn họ có nhiều người, sức chiến đấu cũng cao hơn gấp mấy lần thú biến dị nên thương vong không nặng lắm.
Nửa giờ sau, thú biến dị đều đã chết hoặc đã chạy trốn.
Thủ lĩnh là một con sư tử biến dị, một nửa cơ thể to lớn của nó đã bị phi dao chém cho đẫm máu, nửa còn lại bị thiêu đốt không còn gì.
Nó nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Hạ Chí Thanh có người đặc biệt phụ trách thẩm vấn thông tin, thú biến dị cấp bậc lãnh thú có thể hiểu được tiếng người, một lúc sau đã xác nhận được, con sư tử biến dị này đúng là thuộc hạ của đại lãnh thi, được phái ra để dò đường.
Ngay cả người luôn vui vẻ như Hạ Chí Thanh cũng mất đi nụ cười, anh ta ngồi trên ghế không biết đang nghĩ gì.
Người từ các thành lũy khác cũng tụ lại thành một nhóm nhỏ, lẩm bẩm gì đó nhưng Tam Vô không nghe được.
Quý Lăng Bạch đứng bên cạnh cô, Tam Vô nhìn anh hỏi: "Tôi vừa nhìn thấy phương thức tác chiến của thành lũy 2."
Quý Lăng Bạch cúi đầu nhìn cô, trong không khí toàn mùi máu tanh, bọn họ đều không có tâm tư nói đến chuyện say rượu vừa rồi.
"Đó là quan niệm chiến đấu của thành lũy 2." Quý Lăng Bạch nói: "Bọn họ cho rằng giữ được người trẻ tuổi mới đảm bảo khả năng vô hạn trong tương lai."
"Thành lũy của các anh thì sao?" Tam Vô rất muốn biết khái niệm chiến đấu của thành lũy xếp trong top đầu là gì.
Quý Lăng Bạch im lặng một lúc mới nói: "Thành lũy của chúng tôi chỉ bảo vệ những người yếu nhất trong thành lũy, một khi bước ra khỏi thành lũy, phải tự lo cho sự sống của mình."
Anh cúi đầu nhìn Tam Vô nói: "So với những người còn trẻ chưa trưởng thành, chúng tôi coi trọng những người mạnh đã trưởng thành hơn, giữ lại càng nhiều người mạnh mới có thể bảo vệ nhiều người, không có chuyện ai hy sinh vì ai."
"Quan niệm của các anh quả thật khác nhau hoàn toàn." Tam Vô nhìn về phía Hạ Chí Thanh, "Nhưng tôi thấy mọi người trong thành lũy 2 đều là tự nguyện." Cô nhìn ra được sự yêu thương từ tận đáy lòng của họ hy vọng cho tương lai.
"Phải." Quý Lăng Bạch gật đầu, nhìn về phía Lão Hoa, "Đó chính là thế mạnh của thành lũy 2, khi thế hệ trước cố gắng vun đắp cho thế hệ sau lớn lên, những người lớn lên cũng sẽ bảo vệ những người họ phải bảo vệ giống như thế, cứ thế yêu thương những thế sau."
Các trưởng lão muốn chết cũng phải giành được cơ hội sống cho trẻ nhỏ.
"Mặc dù tôi khá phiền vì bà lão kia hơi cố chấp, nhưng phải thừa nhận rằng họ rất đáng ngưỡng mộ, hai chữ dâng hiến, thật sự quá khó."
Tam Vô đột nhiên nhớ tới câu nói của Lão Hoa.
Lúc ấy cô tức giận vì Lão Hoa đã cưỡng ép dẫn cô đi, cô từng nói Lão Hoa không nên ép buộc người khác như vậy.
Nhưng Lão Hoa lại nói: "Sai rồi cô gái, là vì những người già nhưng chúng tôi ép buộc nên thành lũy 2 mới mạnh như vậy, sau này sẽ ngày càng mạnh hơn!"
Lúc đầu nghe thấy cô rất bực vì bà lão không chịu nghe lời người khác nói.
Nhưng bây giờ cô đã hiểu một chút rồi.
Sự đoàn kết và ấm áp của thành lũy 2 là điều cô không ngờ tới, thử nghĩ một chút, sau khi cô vào thành lũy 2, cô cũng sẽ giống như những người trẻ tuổi đó, được đặt ở vị trí an toàn nhất, được tất cả mọi người hết lòng sưởi ấm.
Cuối cùng, liệu cô có thể kiên định đứng ra vòng ngoài cùng như Lão Hoa không?
Tam Vô không biết.
"Đương nhiên, cô đừng quá xem nhẹ hình thức đó của thành lũy 2." Quý Lăng Bạch lắc cổ tay mình, "Có rất nhiều người không muốn tiếp nhận, cho dù đã được đưa vào thành lũy 2 và cảm nhận nó một thời gian nhưng quan niệm cũng có những sự bất đồng riêng."
"Tóm lại, bản thân phải thật mạnh mẽ, muốn giúp đỡ người khác hay không cũng phải tự mình chủ động." Quý Lăng Bạch kiểm kê lại người trong đội mình, nghiêng đầu nhìn Tam Vô nói: "Dù là quan niệm thế nào thì phải có sự đồng tình của mọi người, nhưng đều cùng một mục tiêu cả."
"Tất cả đều vì sự sống của loài người."
Quý Lăng Bạch nói xong liền đưa cả đội ra ngoài dọn dẹp thú biến dị còn sót lại xung quanh, kẻo chúng lại quay lại tấn công.
Tam Vô không còn nghĩ đến chuyện quan niệm nữa, đối với tương lai của mình, cô đã có kế hoạch rồi.
Cô nhìn nhóm riêng tư của thành lũy 3.
Lại liếc nhìn nhóm của thành lũy 2.
Mọi người đều đang xì xào bàn tán.
Được rồi, có vẻ như họ đều có chuyện quan trọng mà một người viện trợ bên ngoài như cô không thể nghe được.
Người duy nhất mà cô quen là Quý Lăng Bạch không có ở đây, cô cũng không muốn ngồi không nên thổi một phát còi treo trên cổ mình.
Mọi người kinh ngạc rối rít nhìn sang.
Họ phát hiện những tang thi đang ngồi đều đứng dậy, bắt đầu chen chúc đi qua chỗ Tam Vô.
Trên ngực chúng đều được dán giấy của ba đội: đỏ, xanh lá và xanh lam.
"Nào, đội đỏ bên phải, đội xanh ở giữa, đội lam bên trái."
Tam Vô đứng giữa chỉ huy, "Lúc trước chúng ta đã tập luyện ở nhà rồi, đừng chen chúc nhau, tang thi khỏe mạnh phải chăm sóc tang thi bị thương, xếp hàng nào."
Lúc ở nhà, đám đàn em quả thật đã luyện tập rất nhiều lần.
Nhưng trí nhớ của chúng rất kém, rất nhanh đã quên mất quy tắc, tang thi xếp thành một hàng, mày đánh tao một cái, tao đấm lại mày một quyền.
Còn có Tang Nhất đang dùng tay vặn đầu mình, trông như bị động kinh vậy.
Mọi người ngừng thảo luận trong nhóm, sôi nổi nhìn tang thi nhà Tam Vô đánh nhau, còn tò mò hỏi: "Sao tang thi nhà cô lại lấy tay vặn đầu thế?"
Tam Vô nhìn người đang nói.
"Chắc là vắt hết óc không hiểu?"
Tam Vô đáp lại một câu rồi chạy ra ngoài kiểm soát.
Vất vả lắm mới có thể chỉnh lại hàng ngũ, cô kiểm kê số lượng đàn em một chút, nụ cười chợt tắt.
Thiếu 5 con.
Tang thi nhà cô mỗi con đều có số thứ tự, lúc đưa về đã được dán số.
Lúc ra ngoài cô đã chuẩn bị kỹ càng, những người cùng ra ngăn cản thi triều cũng đã nghĩ như thế.
Bất cứ ai cũng có thể biến mất trong trận chiến này, kể cả chính cô.
Chết trong mạt thế đều xảy ra rất thường xuyên.
Chết một cách thầm lặng, giống như một chiếc lá tầm thường bị hư thối bên cạnh rễ cây, thế giới vẫn luôn tàn khốc như vậy.
"Tất cả đừng nhúc nhích để tao đếm lại một chút xem ai đã biến mất." Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng của mình.
Tam Vô bắt đầu kiểm tra số thứ tự của đám đàn em, chúng nghiêng đầu để lộ bảng hiệu trên ngực.
Sau khi Tam Vô đếm kỹ lại, cô bắt đầu kiểm tra số thứ tự.
Chỉ có bốn cái được đánh số.
Một con còn lại là ai?
Tam Vô nhìn lại danh sách, đột nhiên rùng mình.
"Fuck!"
"Tang Nhất nhà mình đâu rồi!"
Với thực lực của Tang Nhất, chắc chắn sẽ không thể bảo vệ được mình trong bầy thú triều đó!
........
Tang Nhất lúc này đang vô cùng căng thẳng.
Cậu đang bị hai con vương thi kẹp lại đi về phía trước.
Cậu vốn chỉ muốn lặng lẽ ra ngoài ăn một quả trứng, nhưng vừa ăn hết đồ trong túi xong liền nghe thấy tiếng gầm rú của số lượng lớn thú biến dị.
Cậu lập tức chạy về nhìn tình hình thế nào, nhưng đột nhiên lại bị hai con vương thi bất ngờ nhảy ra cản đường.
Bọn chúng đều mạnh hơn cậu, Tang Nhất đang muốn chạy.
Thì bị một con vương thi trong số đó bắt lại, Tang Nhất đã do dự ba giây giữa vùng vẫy và nghe lời, cậu liền lựa chọn nghe lời tạm thời.
Bọn chúng cẩn thận đánh hơi trên người Tang Nhất.
Không hề ngửi thấy mùi máu của người có dị năng.
Tang thi được nuôi bởi người có dị năng sẽ có một mùi máu đặc trưng vì chúng ăn máu của đồng loại trong một khoảng thời gian dài, không giống như những tang thi hoang, có mùi hỗn tạp hoặc là không ngửi thấy.
"Tang thi hoang, dùng được." Một con vương thi gật đầu, tay nắm chặt vai của Tang Nhất, "Đi tìm, đại lãnh thi!"
Một con khác cũng nói: "Đại lãnh thi, triệu tập, mày, đi cùng bọn tao."
Tìm đại lãnh thi cái gì chứ! Lần này cậu đi theo là để đánh đại lãnh thi đấy, được không!
Tang Nhất đột nhiên lắc đầu.
Không đi!
Hai con vương thi thấy cậu từ chối thì lập tức không vui, vươn tay đánh vào đầu cậu, dáng vẻ giống như không vừa ý thì sẽ lấy luôn cả tinh thể vậy.
Tang Nhất nghiêng ngả tránh né, nhưng lần hai không tránh được, cậu bị tát một cái, sau khi cảm nhận được sự chênh lệch về sức mạnh của hai bên, Tang Nhất liền gật đầu lia lịa.
Đi đi đi!
Cậu nắm chặt chiếc túi nhỏ mà Tam Vô cho cậu.
Chủ nhân nói, xong chuyện lần này, về sẽ nấu cho bọn họ một bữa thịnh soạn.
Cậu muốn ăn!
Cậu không thể chết!
Tang Nhất cứ như vậy bị bắt đi, còn bị tang thi kèm hai bên, càng đi càng xa, Tam Vô không thể tìm được cậu.
Hai con vương thi rất hài lòng với vẻ ngu ngơ của cậu trên đường đi.
Một con còn vỗ vai Tang Nhất, "Sau khi vượt qua, làm tốt, uống nhiều máu hơn, có thể lên cấp."
Tang Nhất vừa gật đầu, vừa chậm chạp suy nghĩ trong lòng.
Bây giờ cậu chỉ ăn thịt kho, vịt hầm khoai tây, gà xào gừng sợi, không còn uống thứ đó nữa.
Có vẻ như hai con vương thi này sống trên núi nên chưa từng được ăn thứ gì ngon.
Tốc độ của vương thi rất nhanh, Tang Nhất bị bọn chúng mang đi, cũng rất nhanh.
Sau khi đi bộ gần nửa ngày, Tang Nhất mới nhìn thấy một số lượng lớn tang thi.
Số lượng lên tới hàng ngàn hàng vạn, mênh mông một khu lớn.
Ở chính giữa bầy tang thi, có một cái đài cao dựng thẳng.
Bọn chúng đều đang chờ đại lãnh thi lên đài, dẫn dắt chúng đến một đỉnh cao mới của cái chết.
Tang Nhất ngốc nghếch bị ép vào trong bầy tang thi, đợi thật lâu mới thấy đại lãnh thi trong truyền thuyết bước lên đài.
Hắn là một con tang thi già nua gầy gò, khác với những tang thi khác, đôi mắt của hắn nhỏ hơn, nhỏ đến mức không đáng nói, trông rất u ám.
Hắn vừa bước lên đài, Tang Nhất đã cảm nhận được áp lực, hai chân lập tức run lên.
Sự áp bức của hệ tinh thần đã được truyền xuống.
"Grào!" Đại lãnh thi gào thét điên cuồng, tang thi bên dưới giống như bị ném vào chảo dầu vậy, kích động bắt đầu vặn vẹo cơ thể biểu lộ sự hưng phấn.
Chỉ có Tang Nhất là không hề nhúc nhích.
Tang thi xung quanh đều yên lặng đổ dồn ánh mắt vào người cậu.
Đôi mắt của đồng loại đều lạnh lùng, mang theo sát khí.
Tang Nhất suy nghĩ ba giây, giơ tay lên cao, vừa gào thét vừa vặn người.
Đung đưa, lắc lư theo nhịp nào!
Phải hòa làm một với chúng!
Không thể chết được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.