Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 4: Cô có mùi thơm như vậy sao?




Loài sâu này trông giống như ve sầu trước mạt thế, nó cũng là một dạng đột biến của ve sầu.
Cảm giác có người nhìn chằm chằm vào mình, nó há miệng ra tiến gần đến hung dữ cắn.
Tam Vô không để nó thu hút tang thi xung quanh, một gậy đập nát đầu nó.
Sau khi thử nghiệm, rất nhiều động vật biến dị dù không thể ăn được nhưng chúng có giá trị dược liệu rất cao, cánh của loài biến dị này sẽ được nghiền thành bột, có thể nhanh chóng cầm máu và giảm đau, thậm chí còn có thể đổi lấy thức ăn trong thành lũy, nhưng thân ngoài của loài sâu này có một lớp nhờn đặc, cần ba người dọn dẹp cả ngày mới hết.
Nhưng cái này không là gì với Tam Vô.
Những người khác không thể loại bỏ lớp nhờn này, nhưng dị năng của cô đủ để lọc sạch lớp này.
Hơn nữa, người khác phải mất hơn một ngày, còn cô chỉ cần chớp mắt một cái là có thể lọc sạch hoàn toàn.
Lúc còn ở trong thành lũy, cô không nhịn được, giấu A Tứ lặng lẽ sử dụng vài lần, nhưng sau khi bị phát hiện, cô bị đánh rất nhiều nên không dám sử dụng thêm lần nào nữa.
Dù sao trong thành lũy, cô và A Tứ đều sống trong một căn phòng "tổ kiến" nhỏ xíu hơn mười người chen chúc trong đó, khắp nơi đều là mắt, cô dùng một lần thì dị năng càng có nguy cơ bị bại lộ.
Tam Vô xách con ve sầu biến dị đến điểm trao đổi bên ngoài thành lũy, rất nhiều tán hộ dùng động vật biến dị hoặc tinh thể để đổi lấy thức ăn có thể ăn được ở chỗ này, Tam Vô dùng ve sầu biến dị đổi lấy một miếng thịt khô to bằng bàn tay và một nắm muối nhỏ, sau đó lập tức lên đường trở về, dù sao cũng là đất trống không có tường chắn.
Người không có dị năng có tính công kích như cô, tương đương với đánh cược mạng sống.
Sau khi khóa chặt cửa từ bên trong, cô liền đi rửa sạch miếng thịt khô mới đổi.
Thịt này hẳn là thịt heo khô, trong thành lũy có người chuyên nuôi động vật không biến dị, nhưng giá cả rất cao, hôm nay vận may của cô rất tốt, vừa ra ngoài đã gặp phải một con ve sầu biến dị.
Tam Vô lấy một nồi nước lớn, lại lấy một cái nồi trong bếp ra, đặt nồi lên bếp đất đơn giản cô vừa dựng lên.
Người biết làm bếp đất là người đã có tay nghề sẵn.
Nhưng bây giờ nó đã trở thành kỹ năng cơ bản mà mọi người đều có.
Cô tiện tay nhổ một đoạn cây có gai mang theo, trước tiên là đào cái gai cứng nhất trước, cái gai này dài bằng ngón tay, sau này gắn lên gỗ làm vũ khí cũng rất tốt.
Còn phần thân của cây gai được chặt thành từng khúc, chỉ cần vài khúc củi này là đã đủ nấu một nồi thịt, có khả năng chống cháy.
Cô lấy đá lửa ra, thuần thục châm lửa, sau đó cô nhấc một nồi nước vừa thanh vừa ngọt xuống, Tam Vô liền ngồi xuống lau mồ hôi.
Vừa chuyển tầm mắt, động tác lau mồ hôi của cô dừng lại một lát.
Thấy..... Gặp quỷ rồi!
Cô vội lao tới mảnh đất vừa được khai hoang.
Mảnh đất màu xanh ngọc lam đó, một mảnh đất hoang vu đập vào mắt cô, chiếm hết tầm mắt của cô.
"Phát triển rồi ư?" Coi như cô chưa từng làm ruộng đi, nhưng cô cũng biết, rau cải làm sao có thể lớn nhanh như vậy được?
Trong một mảnh đất nhỏ đó là loại rau cải xanh phổ biến nhất, chúng đã cao hơn bàn tay cô mấy phân, hoàn toàn có thể ăn được.
Ngoài ra, còn rất nhiều hạt giống khác đã nảy mầm, mặc dù cây mọc ra cũng là màu xanh, có lá rộng và phần gốc đầy đặn.
Nhưng rõ ràng không phải là cải xanh, không biết có ăn được không.
"Chẳng lẽ là sau lần thức tỉnh thứ hai đã bổ sung thêm năng lực phát triển nhanh hơn? Hay là đất và hạt giống được mình lọc sạch có khả năng sinh trưởng nhanh chóng?" Tam Vô nhìn bàn tay của mình, hạch dị năng dưới sự thúc giục của cô đã phát ra ánh sáng màu trắng.
Đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn!
Vậy thì cô hoàn toàn có thể ăn rau tươi mỗi ngày rồi.
Nếu là hạt quả, không chừng quả sẽ lớn nhanh hơn?
Cô vui mừng hái một bó cải xanh, bó cải này trông không giống với lúc trước lắm, có vẻ xanh tươi và mọng nước hơn.
Cô đã không ăn rau suốt mười năm liền, trong mạt thế, chỉ có những lão đại trong thành lũy mới có thể nếm một ít trái cây và rau cải do những người có dị năng hệ thực vật làm ra, nhưng số lượng rất hạn chế.
Ví dụ như thành lũy 18 có vài người có dị năng hệ thực vật, một trong số họ có thể triệu hồi cây mây và dây leo, người có dị năng có thể làm cho cây mây và dây leo kết ra một quả màu đỏ có vị ngọt, cây mây và dây leo cũng có thể dùng để nấu ăn.
Tam Vô đã sắp không nhớ nổi mùi vị của rau rồi.
Cô cho cả rau và thịt vào nồi rồi bắc lên bếp, tìm cái muỗng nhỏ rắc muối vào trong nồi.
Nước canh màu trắng đặc lại theo bọt bong bóng sôi sùng sục.
Tam Vô tìm được mấy cái nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp chưa bị mang đi, đa số đều bị hỏng nên mới không bị mang đi, nhưng Tam Vô lại rất quý những thứ này.
Trong pháo đài, đồ dùng hàng ngày còn đắt hơn vàng rất nhiều.
Cô dùng một cái muỗng múc từng thìa canh, nước canh đặc sệt hầm với thịt khô vừa thơm lại vừa tươi, không biết có phải do cải xanh không mà canh có vị ngọt nhẹ.
Vừa húp một ngụm canh, lòng bàn tay của Tam Vô lập tức tê ngứa, hiệu quả còn mạnh gấp 10 lần việc uống nước lúc trước.
Chỉ là nước tinh khiết hoặc thịt thì căn bản không thể hiệu quả như vậy.
Đến bây giờ Tam Vô mới có thể chắc chắn, thức ăn được cô lọc sạch, có hơn một nửa khả năng làm ấm.
"Chờ hạch dị năng của mình trải rộng ra toàn bộ bàn tay, là có thể biến thành hạch dị năng màu vàng của người có dị năng cấp trung." Tam Vô vui vẻ nói: "Đến lúc đó không biết năng lực có thể thăng cấp đến đâu."
"Nhưng dị năng của mình không có lực tấn công, mặc dù A Tứ nói không thể tin người khác nhưng mình vẫn nên tìm đồng đội để hợp tác."
"Cho dù là vì lợi ích cũng được." Đôi mắt của cô khẽ nhúc nhích, chưa nói đến việc nhất định phải báo thù cho A Tứ.
Điều mà người tán hộ lo ngại, trừ khi bản thân đủ mạnh, không thì sớm muộn gì họ cũng chỉ có một con đường chết.
"Không sao, ăn cơm trước đã."
Cảm nhận được dòng nước ấm đang không ngừng gột rửa cơ thể mình, Tam Vô thoải mái vô cùng.
Nếu là ở trong pháo đài, đừng nói huống chi là một cọng rau xanh cũng không thấy.
Cho dù là miếng thịt lớn như vậy cũng không được ăn, lượng thịt nộp lên một ngày cũng không đủ nữa, căn bản không thể ăn.
Nhưng giờ Tam Vô có thể một mình độc chiếm một nồi thịt mà không cần nhìn mặt ai, tự cung tự cấp.
Thịt khô nấu lên ăn rất dai, cắn cùng với canh thịt, ăn thêm hai miếng rau nhỏ, Tam Vô hận không thể vùi mặt vào trong nồi ăn.
Cuối cùng vẫn còn một chén canh nhỏ, Tam Vô quyết định tối sẽ ăn tiếp.
Trong mạt thế, người lãng phí thức ăn sẽ không thể tồn tại.
Mới vừa đặt bát đũa xuống, Tam Vô đột nhiên nghe một tiếng "Rầm" thật lớn.
Cửa bị đập kêu rầm rầm.
Có gì đó ở bên ngoài!
Mặt Tam Vô lập tức thay đổi, cô cầm gậy lên bước ra ngoài, xuyên qua mắt mèo cô nhìn thấy một cảnh tưởng vô cùng kinh hãi.
Con tang thi vừa mới giơ tay bóp chết một người có dị năng cấp cao, giờ phút này đang cúi đầu đứng ở cửa.
Vừa dùng bàn tay đập cửa, vừa thò đầu vào khe cửa khịt mũi ngửi mạnh, khuôn mặt cứng đờ lộ vẻ khao khát kỳ lạ,
Nó có biểu cảm?
Hơn nữa, nó... Chẳng lẽ nó đang ngửi mùi của cô ư?
Cô có mùi thơm như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.