Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 41: Lớp học huấn luyện tang thi




Quý Lăng Bạch hiếm khi nghẹn họng.
"Cậu nói bậy bạ gì đấy." Quý Lăng Bạch sửa sang lại khắp người, nghiêm túc nói: "Tôi cũng vì tương lai của thành lũy thôi."
Nguyễn Anh cảm thấy những lời Quý Lăng Bạch nói đều là cái rắm.
Anh ta ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, anh là lão đại, anh quyết định."
"Anh muốn để Lạc Mính Thành biết chuyện này không?"
Nguyễn Anh nhíu mày nói: "Thành lũy 18 không cần chủ nhân trên danh nghĩa sao?"
"Không cần." Quý Lăng Bạch cân nhắc đến tình huống đặc biệt của Tam Vô, anh muốn biến thành lũy 18 thành một thành lũy có sức chiến đấu cao, càng ít người biết đến năng lực của Tam Vô càng tốt.
Nguyễn Anh thở phào nhẹ nhõm, "Tôi chỉ lo anh lười quản lý lại đẩy cho người khác, mấy năm nay Lạc Mính Thành khá nghe lời, không hề nảy sinh lòng tham vì ngồi trên chức cao."
Lạc Mính Thành chỉ xử lý một vài chuyện nhỏ nhặt trong thành lũy, lúc ấy Quý Lăng Bạch muốn tập trung nâng cao sức mạnh của mình, các thành lũy cứ động một cái lại mở cuộc họp.
Anh lười làm những việc nhỏ nhặt kia nên đã sắp xếp cho Lạc Mính Thành giỏi những việc đó vào lúc ấy.
"Nhưng Lạc Mính Thành cái gì cũng tốt, nhưng lại quá cứng đầu, sao cứ phải thích loại phụ nữ như Lâm Nhiễm chứ? Ở trong thành lũy cũng dung túng cho cô ta nhiều thứ." Nguyễn Anh lắc đầu than thở, "Đúng là không ai hoàn hảo cả."
"Anh nói xem, tại sao Lâm Nhiễm lại khiến Lạc Mính Thành yêu đến vậy?" Nếu không phải Lạc Mính Thành quản lý thành lũy cực khổ nhiều năm như vậy, mọi người không cho Lạc Mính Thành mặt mũi thì còn lâu mới có thể quan tâm cô ta, danh tiếng phó chủ của Lâm Nhiễm cũng không được treo lên, địa vị có vẻ cao nhưng lại không có quyền lắm, thật ra người trong đội họ cũng không để ý cô ta quá nhiều.
Cũng chỉ có tên Trương Đào mập kia, vì thực lực kém nên đối với ai cũng ngọt miệng, khen cô ta được mấy câu là cô ta thật sự cho rằng mình có thể hoành hành.
Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, Quý Lăng Bạch phải suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra Lâm Nhiễm là ai.
"Buổi tối cậu qua đưa đồ cho Tam Vô đi." Anh không muốn lãng phí thời gian bàn luận về mấy chủ đề vô nghĩa, "Cậu không thể chú ý trọng điểm một chút sao?"
Nguyễn Anh: "..... Được thôi."
Tam Vô đang bận rộn làm một cái chuồng lợn.
Cô cũng sắp xếp một phòng cho đàn em mới tới, nhưng Tiểu Tang nói phải đặt ra phép tắc cho những tang thi mới tới, kẻo chúng lại không nghe lời, vì vậy tối đến đã mang chúng ra ngoài tập luyện một lát.
Lúc về thiếu mất hai con, nghe bảo là không nghe lời nên đã bị bóp nát đầu ngay trước mặt chúng.
Tam Vô cũng lười hỏi lại, để mặc họ tự quyết định.
Cô về nhà nằm nghỉ suốt một đêm, hôm sau tỉnh dậy đầu rất choáng.
Tam Vô dụi mắt một cái, chuẩn bị lấy ít khoai tây làm bữa sáng.
Kết quả là nhìn thấy Quỳ Quỳ dẫn theo cu cậu khoai tây và con trai nó nhìn lén ở cửa.
"Các em đang làm gì vậy?" Tam Vô kỳ lạ hỏi.
"Chủ nhân! Nhiều đồ lắm! Ông chú đó đưa tới rất nhiều đồ tốt." Cu cậu khoai tây hưng phấn nhảy lên tại chỗ.
Tam Vô nhìn ra bên ngoài, thấy một người mặc đồng phục làm việc của thành lũy 1 đang đưa một xe đồ tới.
Tam Vô đi ra ngoài, Nguyễn Anh đang kiểm lại ít đồ, nhìn thấy Tam Vô liền cười nói: "Là tiểu thư Tam Vô phải không? Tôi là đội phó của đội Quý Lăng Bạch, Quý đội nhờ tôi đưa tới cho cô ít đồ."
"Tôi còn chưa đồng ý mà?" Tam Vô cảnh giác lùi về sau một bước, "Không thể ép mua ép bán được!"
Bởi vì Quý Lăng Bạch lười nên Nguyễn Anh đã quen biết rất nhiều người.
Trước sự cảnh giác của Tam Vô, anh ta vẫn nở một nụ cười thương mại.
"Không phải vậy, dù cô có đồng ý hợp tác hay không, những thứ này đều cho cô hết."
Tam Vô nghĩ tới một khả năng, "Cũng đúng, dù sao Quý đội nhà anh cũng ăn không ít cơm nhà tôi."
Nguyễn Anh hít sâu một hơi, "Tôi nghĩ Quý đội không phải vì mấy bữa cơm đâu, mấy bữa cơm đó của anh ấy không đáng giá bằng những thứ này nữa."
Tam Vô nhướng mày, "Vậy anh lấy ra xem là thứ gì."
Nguyễn Anh nhờ người trên xe thú khiêng những món đồ lớn xuống xe.
Đèn điện chạy bằng năng lượng mặt trời, máy phát điện năng lượng mặt trời, máy ép trái cây, đèn pin năng lượng mặt trời, nồi cơm điện.... thậm chí cả quạt điện cũng có nữa.
Đối với các thiết bị gia dụng nhỏ, quan trọng là sử dụng năng lượng mặt trời.
Thật quý giá!
Thiết bị năng lượng mặt trời cũng là một thứ quý giá trong thành lũy, vì vật liệu không dễ thu thập mà năng lượng mặt trời được coi là một tài nguyên có thể tái tạo, ở trong mạt thế thực sự đáng quý.
Tam Vô thích nhất là máy phát điện đó, nếu kiếm thêm vài máy phát điện nữa thì một số đồ điện có thể sử dụng rồi.
Còn thêm một cái tủ lạnh điện nữa!
Tam Vô nằm mơ cũng muốn một cái tủ lạnh điện có thể bảo quản thức ăn, ướp lạnh đồ ngọt, cô còn định trồng trái cây từ hạt giống nữa.
"Đúng là đáng giá hơn vài bữa cơm của tôi thật." Tam Vô cười nói: "Xem ra Quý Lăng Bạch có lương tâm hơn tôi nhỉ, lúc anh ấy đang thoi thóp, nếu không phải tôi thấy anh ấy có ích thì đã giết từ lâu rồi."
Lời nói chân thành, đều là sự thật.
Lúc đó nếu không phải Tam Vô cân nhắc đến sức chiến đấu bên cạnh mình quá thấp, mà Quý Lăng Bạch lại có thể tăng sức chiến đấu cho cô, có giá trị sử dụng, thì con dao kia đã rơi xuống cổ anh rồi.
"Tôi còn lén bật bếp sau lưng anh ấy nữa, à, không chỉ một lần, lúc anh ấy ở đó, thức ăn của chúng tôi hơi thiếu thốn một chút, haizz, qua hết rồi."
Cô vẫn luôn đề phòng Quý Lăng Bạch ngay cả ở phía sau, cũng thầm nghĩ liệu có nên giết chết anh để tránh phiền phức sau này không.
Nguyễn Anh: "... Vậy chắc anh ấy cũng không tốt lắm nhỉ."
Nguyễn Anh đưa một cả một rương đèn điện năng lượng mặt trời cho cô, nói: "Quý đội của chúng tôi đã nhiều lần nhìn chằm chằm sau đầu cô ngẩn người, muốn đập cô một gậy rồi đưa về thành lũy 1."
Tam Vô ngậm miệng không nói nữa.
Cô biết mà! Quý Lăng Bạch, cái tên ngốc đầy mưu mô này!
"Vì vậy, nói đúng ra thì Quý đội của chúng tôi cũng không phải người tốt."
Tam Vô nhìn Nguyễn Anh, cô nghe thấy chữ "cũng" đó.
"Anh thật biết nói chuyện."
Nguyễn Anh cười híp mắt, "Tôi luôn nói chuyện đầy khách quan mà."
"Ở đây còn một túi hạt giống nữa, có hạt giống các loại cụ thể luôn, Quý đội nói anh ấy thích nghiên cứu khoa học những thứ này, nhưng thủy canh không hề dễ dàng nên mang đến cho cô một ít kèm theo dung dịch dinh dưỡng, tiết kiệm được một phần."
Rõ ràng Quý Lăng Bạch không hề nói bí mật của Tam Vô cho Nguyễn Anh biết, dù anh ta có là cánh tay trái nhưng Tam Vô vẫn chưa đồng ý hợp tác với anh.
Đợi sau khi hợp tác rồi thì lại chọn một vài người thân tín ra ngoài làm việc cho hai người họ.
Nguyễn Anh nói tiếp: "Ngoài ra còn có thêm một vài con chó biến dị nữa, tìm kiếm và theo dõi đều rất tốt."
Những đồ còn lại đều tương tự như vậy.
"Được rồi, tôi đã cảm nhận được thành ý của anh ấy." Tam Vô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, "Anh giúp tôi chuyển một câu, tôi đồng ý hợp tác, cụ thể là hợp tác như nào thì phải để chính anh ấy tới bàn bạc với tôi thật kỹ càng."
Người ta đã đem ra nhiều đồ tốt như vậy, lại còn rất thành tâm.
Tam Vô cũng cần một người trợ thủ đắc lực để giúp cô ngăn chặn những kẻ có ý đồ xấu trong các thành lũy khác, cũng như những tán hộ muốn vơ vét đồ tốt.
Nguyễn Anh mừng ra mặt.
Anh ta chưa biết dị năng của Tam Vô, anh ta chỉ nghĩ có thể mượn tang thi bên Tam Vô thôi.
Sau khi Nguyễn Anh rời đi, Tam Vô liền kêu tang thi dời đồ vào trong.
Một số đèn điện năng lượng mặt trời đã được lắp đặt, còn dư một cái thì để trong phòng cô.
Số còn lại chủ yếu nằm ở các chỗ bên ngoài thôn, tuy tang thi có thể thấy được trong bóng tối nhưng có ánh sáng vẫn hơn.
Giống như các thành lũy khác, thôn của các cô sau này cũng có thiết bị chiếu sáng vào ban đêm, mặc dù nó không đủ để chiếu sáng toàn bộ thôn.
Còn những hạt giống này phải trồng xuống mới được.
"Đây là, hạt lúa sao?" Tam Vô giật mình nhìn vài hạt màu cam lẫn trong đó, trái tim không khỏi nhảy dựng lên.
"Thật sự là gạo đó, đây là lúa nương hay lúa nước nhỉ? Quên đi, không quan trọng, qua dị năng đều có thể trồng được hết."
Nhiệt độ bây giờ rất thích hợp, dù không thích hợp thì tỷ lệ nảy mầm và tỷ lệ sống sót qua dị năng của cô vẫn khá cao, Tam Vô không hề áp lực liền gieo xuống.
Thầm nghĩ, thảo nào Quý Lăng Bạch lại đưa nồi cơm điện đến đây!
Vừa nghĩ tới hương vị thơm ngát của cơm, Tam Vô không khỏi nuốt nước miếng.
Không biết lần này ngoài cơm ra còn có bất ngờ gì nữa không.
Chuồng lợn dựng suốt cả đêm đã ra được hình dáng ban đầu của nó, Tam Vô đứng trước chuồng lợn, kêu đám Tiểu Tang đi đào rễ cây có gai mài thành bột, đồng thời bắt thêm một ít giun biến dị, dù sao lợn cũng rất dễ nuôi, cái gì nó cũng ăn được.
Tam Vô lại đi xem chuồng gà và chuồng vịt.
Trứng gà và trứng vịt ngày càng nhiều, những thứ này để lâu sẽ hỏng, Tam Vô liền dứt khoát lấy ra làm trứng vịt muối.
Trứng gà thì đem luộc cho đàn em ăn vặt.
Không biết có phải ảo giác của Tam Vô hay không, cô luôn cảm thấy đàn em đã mập hơn một chút, có mấy con tham ăn còn khiến quần áo chật ních hết rồi.
"Cứ để chúng ăn thoải mái thì mình lấy đâu ra quần áo may sẵn cho chúng thay?"
Không mặc quần áo, để tang thi trần truồng chạy khiến cô nhức cả mắt.
"Không được rồi, phải tích trữ thêm đồ mới được." Tam Vô bây giờ nhìn số lượng tang thi càng ngày càng nhiều, có một địa điểm cố định, hợp tác với thành lũy 1, độ an toàn cũng tăng lên.
Vậy kế tiếp chính là dự trữ các loại rồi!
Chỉ khi đồ vật chất thành núi mới có thể đảm bảo cảm giác an toàn.
"Hửm?" Tam Vô tiến lên hai bước, nhìn thấy một đám tang thi vây quanh Tang Nhất không biết đang làm gì.
"Làm theo ta." Giọng của Tang Nhất thô và trầm hơn Tang Lĩnh, "Đưa tay ra."
Những con tang thi khác liền đưa tay ra.
"Ngã!"
Một đống tang thi ngã ầm ầm như bài domino đổ xuống, dọa Tam Vô giật cả mình.
"Ha ha ha ha!" Quỳ Quỳ ở bên cạnh vỗ lá cây xem náo nhiệt.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Tam Vô nhìn về phía Quỳ Quỳ, trong khoảng thời gian này Quỳ Quỳ dường như đã mạnh hơn rồi, lá cây dày hơn trước rất nhiều, trên phiến lá còn xuất hiện răng cưa sắc bén, lần trước cô còn nhìn thấy Quỳ Quỳ cắt thịt bằng răng cưa trên lá cây này, tốt hơn cả dao của cô.
"Tang Nhất đang dạy chúng cách giả chết đấy, những con tang thi này tương đối ngốc, cần phải dạy nhiều lần, sau khi học xong mọi người có thể cùng nhau giả chết, tỷ lệ bắt được thú biến dị cũng cao hơn." Quỳ Quỳ dựa vào người cô nói.
"Giống như lớp học huấn luyện tang thi vậy... Ủa? Lớp huấn luyện, fuck!"
Tam Vô lập tức nghĩ tới một điểm rất quan trọng.
Nếu Tang Nhất muốn dạy, vậy không bằng nhân cơ hội này làm một cái tuyên truyền xem sao?
Trước mạt thế không phải cũng có các lớp đào tạo toán, lý, hóa gì đó sao?
Sao cô không thể làm một lớp đào tạo diễn xuất cho tang thi?
Dù sao gần đây cũng có rất nhiều rừng gai, thú biến dị rất nhiều, tang thi hoang cũng nhiều, không có chuyện dạy tang thi nhà người khác chết đói được.
Ngược lại, cô có thể lợi dụng điểm này để thu thêm một chút vật tư trong thành lũy mỗi một lần.
Tam Vô cũng không lo một số người muốn tự mình dạy chúng.
Không phải tang thi nhà ai cũng thông minh như vậy, giữa tang thi và tang thi có sự khai thông tốt hơn.
Luôn có những người giàu có sẵn sàng đến.
Tang Nhất nhà cô còn có thể lay động cả tang thi cấp thấp mà.
Hơn nữa, cô chỉ cần đảm bảo sẽ thu hút mọi người, chỉ cần đám người Hạ Chí Thanh tò mò tang thi nhà cô sao lại nghe lời như vậy thì họ sẽ khuyến khích mọi người đưa tang thi tới.
Đương nhiên, tang thi đưa tới chỗ cô phải theo tiết tấu của cô, muốn lặng lẽ làm gì hay nhìn gì là không thể!
Tam Vô gọi một vài tang thi tới, chế tạo mấy cái bảng treo, chữ to rõ ràng.
"Hôm nay tang thi nhà bạn đột nhiên không thông minh sao? Hôm nay tang thi nhà bạn không nghe lời bạn sao?"
"Bao học bao được, tuyệt chiêu săn bắn, dễ kiếm vật tư, trí tuệ khó tìm."
"Chủ nhân các thành lũy nghe xong đều nói tốt, lớp huấn luyện kỹ năng diễn xuất cho tang thi, hôm nay khai trương!"
Tam Vô còn đặt ra giá cho mỗi người.
Kỹ năng giả chết, một tang thi học cần phải trả 20 bộ quần áo cỡ lớn hoặc 20kg thịt tươi, giá trị ngang với đồ điện nhỏ hoặc đồ dùng hàng ngày đều được.
Hai người Giang Thiên đúng là phục ý tưởng của Tam Vô.
"Giang Thiên, lúc các anh đi kêu gọi thì thêm một cái nữa, tới học kỹ năng giả chết, bổ sung miễn phí một phúc lợi cho việc huấn luyện tang thi, đó là đảm bảo lúc về tang thi sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"
"Còn nữa, số lượng nhận tang thi mỗi ngày đều có hạn, mỗi ngày không vượt quá 10 con, ngoài ra, chỉ lấy binh thi cấp cao, tướng thi và vương thi không được nhận."
Quá nhiều tướng thi và vương thi, cô sẽ không quản hết được, lúc đó thì kịch hay không thể lên sàn.
"Lỡ, lỡ như những tang thi đó nhìn thấy rau của chúng ta thì sao?" Giang Thiên trợn mắt.
"Tôi sẽ làm một vách ngăn, chúng tới thì trực tiếp đưa vào phòng học, không có cơ hội nhìn thấy." Về phần chủ nhân của tang thi, đương nhiên là không thể vào rồi.
"Nhân tiện, nhớ để những tang thi khác tự mang đồ ăn, chỗ tôi không bao ăn." Tam Vô đặc biệt nhắc nhở, "Được rồi, anh dẫn đàn em dạo một vòng bên ngoài thành lũy 2 đi, ngày mai chúng ta sẽ chính thức bắt đầu học."
Giang Thiên: "...." Anh ta cảm thấy chuyện này không đáng tin! Sẽ không có ai tới đâu!
Có khi người ta lại nghĩ mình cũng có thể dạy được mà?
Không biết tại sao Tam Vô lại tự tin đến vậy.
Có người đang hăng say chuẩn bị lớp học huấn luyện thần kỳ, thì có người lại nổi giận, vẻ mặt đầy u ám.
Trong thành lũy 3, Vương Hải cuối cùng cũng kết nối được với một số thân tín đã theo Vương Hạo Sinh ra ngoài.
"Các cậu nói, một người phụ nữ có thể điều khiển tang thi, cưỡi báo đen đã phá hỏng kế hoạch của chúng ta sao? Rồi giết Hạo Sinh?"
Vương Hải bắt lấy người báo tin, "Người phụ nữ đó tên Tam Vô đúng không? Bây giờ đang ở cạnh thành lũy 2?"
"Tôi không biết tên." Người báo tin run rẩy, "Dù sao bên cạnh cô ta cũng có một lãnh thi, lãnh thi còn có rất nhiều đàn em."
"Nhất định là cô ta!" Vương Hải hất mạnh người trong tay ra, giận dữ ném tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.
Ông ta đẩy cửa ra và đi tìm Lý Ngọc Sơn.
"Lý chủ, Tam Vô đã hại con trai tôi, bây giờ cô ta đang cấu kết với thành lũy 2, còn không rõ ràng với Quý Lăng Bạch của thành lũy 1, chẳng lẽ cậu muốn bỏ qua sao?"
Sắc mặt Lý Ngọc Sơn trầm xuống, ánh mắt mang theo vài phần mất kiên nhẫn rơi trên mặt Vương Hải.
"Tam Vô chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, tôi không cần phải cảnh giác, chúng tôi chỉ cảnh giác Quý Lăng Bạch và Hạ Chí Thanh, không phải họ đều liên quan đến Tam Vô, một ả phụ nữ thôi sao, có thể gây nên sóng gió bao lớn?" Lý Ngọc Sơn nhanh chóng đè nén sự bất mãn trong lòng xuống, nụ cười như đang biến sắc vậy, "Vương Hải, anh đừng kích động quá, ngồi xuống uống tách trà trước đã."
Sau khi Vương Hải bị đuổi về từ thành lũy 2, có lẽ đã biết rõ địa vị của mình ở đâu, ông ta liền thành thật nôn ra một số vũ khí nóng.
Lý Ngọc Sơn rất hài lòng với điều này.
Nhưng cái ông ta muốn là toàn bộ vũ khí nóng.
Cho nên ông ta vẫn có thể tiếp tục tha thứ cho Vương Hải dễ dàng như vậy.
Thấy Lý Ngọc Sơn không hề có ý định giúp mình, Vương Hải thầm mắng một câu chó chết trong lòng, sắc mặt vẫn đầy khó coi.
"Được rồi, không phải chỉ là một ả phụ nữ thôi sao?" Lý Ngọc Sơn cười khẽ một tiếng, "Dù là trước mạt thế hay sau mạt thế, phụ nữ luôn thua kém đàn ông, bất kể là thông minh đến mấy hay sức khỏe tốt cũng vậy."
"Một ả phụ nữ thì có gì mà phải lo lắng, ví dụ như trong mạt thế hiện tại, số lượng đàn ông sống sót trở về nhiều hơn, điều này cho thấy, thế giới này vẫn phải dựa vào đàn ông chúng ta."
"Cô ta còn là một tán hộ nữa, nếu là chủ thành lũy thì chúng ta mới phải lo lắng."
"Thành lũy 2 thật sự tốt với cô ta như vậy sao? Tôi không tin, con người là động vật phức tạp nhất, cũng chỉ vì hợp tác nên mới tụ lại một chỗ thôi." Lý Ngọc Sơn nhấp một ngụm trà, tâm trạng thoải mái nói: "Thành lũy 2 có tầm mắt rất cao, nhìn thì ôn hòa nhưng thật ra lại khó gần nhất, anh dùng đầu óc làm khó Tam Vô, miễn là không bị bắt thì người ta cũng sẽ không quan tâm đâu."
Lý Ngọc Sơn thấy Vương Hải có vẻ động tâm, ông ta liền dứt khoát châm thêm lửa, "Vừa hay các thành lũy lớn bâu giờ đều đang dưỡng thương, nếu như anh có kế hoạch thì nhân lúc còn sớm, trả thù người đã giết con mình đi."
Mặc dù Vương Hải yêu bản thân hơn con trai mình, nhưng không có nghĩa là con trai ông ta tùy tiện chết như vậy được.
Hơn nữa, Tam Vô có quan hệ tốt với Quý Lăng Bạch, giết cô ta, nếu có thể khiến Quý Lăng Bạch đau khổ, vậy thì còn thoải mái hơn là trả thù cô ta vì giết con trai mình nữa!
Vương Hải trầm ngâm đi ra ngoài, ông ta vừa ra, Lý Ngọc Sơn đã nheo mắt cười nhạt.
"Đúng là đồ ngu!" Lý Ngọc Sơn thoải mái dựa vào đệm mềm, "Bây giờ Tam Vô rõ ràng là người không thể đụng vào, còn suy nghĩ nữa, một tên ngu."
Đúng vậy, tên cáo già Lý Ngọc Sơn không hề khinh thường phụ nữ.
Ngược lại, ông ta coi trọng tất cả những ai đặc biệt, đàn ông và phụ nữ đều vậy.
Sở dĩ ông ta như nói vậy chỉ vì Vương Hải là một tên ngốc khinh thường phụ nữ, nếu thuận theo ý của hắn, mới có thể khiến suy nghĩ của hắn tốt hơn cả súng.
Thân tín đứng bên cạnh nở một nụ cười, "Tốt nhất là ông ta nên gặp rắc rối, chúng ta có thể xem thái độ của thành lũy 1 và thành lũy 2, có thể phản hồi lại cái thôn trang bí mật đó của Tam Vô, thuận đường thăm dò một chút."
Lý Ngọc Sơn gật đầu, ông ta từ trước đến nay đều không muốn tự mình hành động, ông ta thích nhất là loại chuyện mượn dao giết người này.
"Không biết lai lịch của người phụ nữ kia là gì nữa." Lý Ngọc Sơn thầm kinh ngạc, "Có thể làm bạn với Quý Lăng Bạch, nhất định phải có gì đặc biệt ở chỗ cô ta."
Phải biết Quý Lăng Bạch không bao giờ lãng phí thời gian vào những thứ rác rưởi và kẻ ngốc xung quanh.
....
Trong thành lũy 2, vừa hay là giờ ăn trưa, cũng là lúc tang thi ăn trưa.
Những người có dị năng nuôi tang thi cảm thấy máu của mình còn chưa kịp về thì con nuôi không có thị lực nhà mình đã tới.
Tới thì tới thôi, còn bày ra vẻ mặt mày không cho tao máu, tao sẽ trở mặt với mày ngay đấy.
"Thật khó quản mà!" Có người âm thầm cắn răng, nhịn đau cắt máu.
Vừa mới cắt máu xong, bên dưới đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ lạ.
"Đừng lo vì không quản được tang thi nữa, lớp học huấn luyện tang thi sẽ chia sẻ cùng bạn!"
"Đừng khóc vì tang thi không thể bắt được con mồi, lớp học huấn luyện tang thi sẽ giúp bạn loại bỏ muôn vàn khó khăn."
"Quý Lăng Bạch của thành lũy 1 chân thành giới thiệu, lớp học huấn luyện, hãy tìm Tam Vô!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.