Quý Lăng Bạch suýt nữa đã cho là mình nghe nhầm.
"Cô nói gì cơ?"
Quý Lăng Bạch suýt nữa đã cắn đầu lưỡi của mình, không biết anh nghĩ tới điều gì, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng là tai đỏ bừng, lúc đôi mắt kia trừng về phía đây khiến Tam Vô thấy ngon miệng lạ thường.
"Thì làm chút chuyện vui sướng đó...."
Ai ngờ Quý Lăng Bạch lại đỏ mặt, nghiêm giọng nói: "Cô là con gái! Đừng có nói chuyện không nghĩ như vậy!"
Bộ quần áo anh mặc hôm nay tinh xảo hơn bộ Tam Vô đã thấy lần trước, ánh sáng đứt quãng từ cúc áo màu vàng rơi xuống lòng bàn tay anh, anh cuộn ngón tay lại, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Quý Lăng Bạch nghi ngờ nhìn Tam Vô.
Cô thích anh sao?
Anh nghĩ tới chuyện uống rượu lần trước.
"Lần trước ở bên ngoài, cô uống nhiều quá rồi, chuyện này có thể tùy tiện làm sao?" Từ trước đến nay Quý Lăng Bạch luôn bình tĩnh đưa ra quyết định, nhưng trong tình huống hôm nay, anh không biết phải phá vỡ thế nào mới phải.
Nếu Tam Vô thật sự thích anh, anh nên nói thế nào đây?
Với tính tình của Tam Vô, nếu anh từ chối thì cô sẽ không hợp tác nữa đúng không?
Một cái chớp mắt hiện lên vẻ rối rắm không biết phải làm sao của Quý Lăng Bạch.
Tam Vô: "??" Cô hoàn toàn không hiểu Quý Lăng Bạch đang nói gì.
"Không được thì anh về đi, không làm việc với tôi thì ở đây làm gì? Tôi không ở đây, người bên ngoài cũng không thể ở." Tam Vô nhíu mày lý luận với anh.
Quý Lăng Bạch lập tức bắt được trọng tâm trong câu này.
"Cô không ở trong thành lũy? Tôi đi rồi thì cô ra ngoài làm gì?" Quý Lăng Bạch đứng trước mặt Tam Vô, sau lưng là bầu trời đang dần bị màn đêm bao lấy bên ngoài cửa sổ.
"Đương nhiên là tìm người khác làm việc với tôi rồi!" Tam Vô cảm thấy người này thật sự không thể giải thích được.
"Cô còn muốn tìm người khác làm việc?" Giọng của Quý Lăng Bạch đột nhiên cao lên, "Cô..... Cô không hề chọn sao?" Anh gần như thở không ra hơi, nói một câu cũng không hoàn chỉnh.
Tam Vô trợn tròn cả mắt, "Kêu anh làm cùng thì anh lại không chịu, Quý Lăng Bạch, thay đổi thất thường là một loại bệnh đấy!"
Cô nâng tách trà lên uống một hớp, dứt khoát mặc kệ anh, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Quỳ Quỳ, gọi Tiểu La đến đây."
Tiểu La nhanh chóng chui ra trước mặt Tam Vô.
"Chủ nhân!" Tiểu La lại lớn thêm một vòng, Tam Vô cảm thấy nếu như số lượng Tiểu La đủ nhiều thì một đống Tiểu La có thể đào cả đường hầm.
"Em đã xem hết những nơi gần đây rồi đúng không? Chắc chắn chỉ có một vấn đề thôi?"
Ngày nào Tiểu La cũng biến mất không thấy bóng dáng, chính là đang đi tìm hiểu xung quanh.
Nhưng lính thăm dò là bé đáng yêu Tiểu La lại trở về hôm nay, rõ ràng là đã có một phát hiện lớn.
"Mấy vấn đề gì cơ?" Quý Lăng Bạch cảm thấy tâm trạng của mình như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy, "Cô đang nói gì thế?"
"Là chuyện tối nay sẽ làm đó, chẳng phải anh không đi cùng tôi sao?"
Quý Lăng Bạch im lặng một lúc lâu mới khó khăn hỏi: "Cô nói làm việc, là làm chuyện đứng đắn sao?"
"Không thì sao?" Tam Vô dựa vào bệ cửa sổ, "Cuối cùng là anh có đi cùng tôi không?"
Quý Lăng Bạch hít sâu một hơi, mọi cảm xúc lập tức xông lên ngực, anh chống bàn một lúc lâu mới nén hết cảm xúc vừa rồi xuống, khó khăn thốt lên một chữ, "Đi."
Nếu sau này Tam Vô nói chuyện mập mờ cái kiểu này nữa, anh nhất định!
Nhất định sẽ không nghĩ nhiều nữa!
Vì Quý Lăng Bạch cũng muốn đi cùng nên Tam Vô liền nói tình hình cho anh biết, "Tiểu La bình thường thích chui đến những nơi gần đây."
Quý Lăng Bạch tự nhiên thêm một câu, "Chủ yếu là giúp cô nghe ngóng tin tức đúng không?"
Tam Vô nghẹn lại, "Giữa bạn bè không nên so đo việc nhỏ không đáng kể thế này!"
"Anh biết hôm nay Tiểu La ra ngoài dạo một vòng đã phát hiện cái gì không?" Tam Vô lại gần nhỏ giọng nói: "Nó phát hiện mấy tên thám tử bên cạnh Vương Hải!"
Chuyện này sau khi Tiểu La trở lại, Tam Vô cũng mới biết.
Cô hừ lạnh nói: "Mấy tên thám tử kia làm gì khác lạ tôi cũng lười để ý đến, trong tối ngoài sáng hỏi thăm tình hình hiện tại của tôi, quan hệ của tôi và thành lũy 2 rồi quan hệ của tôi và anh."
"Tiểu La đã theo dõi một người suốt cả chặng đường, những lời hắn hỏi người khác nó đều ghi nhớ rồi nói lại cho tôi nghe."
"Đúng rồi, hắn còn hỏi quan hệ của anh và Hạ Chí Thanh nữa đấy."
Quý Lăng Bạch nghe xong liền cười theo, "Hỏi han đầy đủ hết, rất phù hợp với tác phong của Vương Hải, cũng phù hợp với tác phong của thành lũy 3."
"Người ta đã muốn hỏi tin tức của tôi đến vậy, anh nghĩ tôi có nên đi gặp không?" Tam Vô hưng phấn gọi Tang Lĩnh tới, "Ở địa bàn của tôi hỏi thăm cũng mệt cho ông ta rồi."
Tam Vô dẫn Tang Lĩnh và Tang Phi theo, cùng với Quý Lăng Bạch nhân lúc đêm tối ra ngoài theo con đường Tiểu La chỉ dẫn.
Ngay sau khi họ vừa bước ra ngoài, trong mảnh đất Tam Vô mới gieo hạt có một bụi cây ở góc xa nhất cao bằng nửa bắp chân bất giác di chuyển.
Nó thấy Tam Vô chuẩn bị đi, đột nhiên gấp gáp hơn, mò rễ trong bóng tối hất lên khỏi mặt đất, nó không quen di chuyển trên đường, đi loạng choạng về phía cửa.
Quả trên người nó lắc lư theo động tác của nó nhưng chợt không hoảng hốt nữa.
Đám tang thi cấp thấp canh cửa nhìn chằm chằm nó một lúc lâu.
Những thực vật sống đều là người nhà của chúng.
Nhưng trông hơi lạ nhỉ.
Đầu của đám đàn em vốn chỉ có hạn, hơi khó quay đầu lại, trong lúc chúng vẫn đang loay hoay có nên hỏi xem nó là loại thực vật gì hay không thì cái bóng đen thui đó đã đi thật xa, yên lặng bám theo nhóm Tam Vô biến mất trong màn đêm.
Tam Vô không hề hay biết mình bị một vật nhỏ bám đuôi.
Ngay cả Quý Lăng Bạch cũng đang suy nghĩ về việc đen tối vừa rồi mà không phát hiện có một nhóc con đang theo sau.
Nó lặng lẽ bước đi, vừa không có tiếng thở vừa không có mùi, đi đường càng ngày càng vững hơn, lại cách một khoảng xa nên cũng khó để nhận ra.
Thám tử nhỏ hơn đang ở bên ngoài điều tra về những chuyện liên quan tới Tam Vô.
Lúc này hắn đang rụt cổ đi về nhà.
Gió lạnh trên đường thổi tới, cảm giác mắc vệ sinh càng mãnh liệt hơn trong bàng quang.
"Đang muốn nhịn về đến nhà, nhưng xem ra là không được rồi." Thám tử nhỏ nhanh chóng cởi khóa kéo bên dưới, "Mẹ nó, nghẹn chết ông đây rồi, đừng có đụng phải tang thi đấy nhé."
Tiếng nước chảy róc rách được màn đêm tĩnh mịch ghi nhớ, xen lẫn với sự bất an xung quanh, còn có cảm giác thoải mái khi được xả một hơi khiến toàn thân thám tử nhỏ run lên.
Chợt, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên sau lưng, nhẹ đến mức có thể vắt ra cả nước.
"Thoải mái không? Anh trai nhỏ~"
Thám tử nhỏ vô thức gật đầu, sau đó hai mắt trợn lên, toàn thân hắn nổi cả da gà, vừa quay đầu đã bị Tang Lĩnh bóp lấy cổ.
Thám tử nhỏ là người có dị năng hệ gió, tốc độ chạy trốn rất nhanh, nhưng dù có nhanh đến mấy thì cũng không thể nhanh hơn Tang Lĩnh - người đã tiến bộ vượt bậc hôm nay, chưa kể còn bị hắn bóp cổ.
Vô số lưỡi dao gió định cắt qua đầu Tang Lĩnh.
Tam Vô quyết định dứt khoát, "Giết hắn đi! Tang Lĩnh! Hành động nhanh hơn!"
Lưỡi dao gió lập tức tiêu tán, còn có tiếng cầu xin tha thứ của thám tử nhỏ, "Tôi, tôi không động nữa!"
"Tang Lĩnh, dừng tay." Tam Vô cong môi.
Tay của Tang Lĩnh gần như đã cho vào trong đầu hắn định giết.
"Đổi vị trí, cho hắn nếm thử máu của anh đi." Tam Vô ra lệnh.
Một giọt máu của tang thi chợt rơi xuống miệng hắn.
Toàn thân tên thám tử nhỏ mềm nhũn, ngay khi Tang Lĩnh vừa buông ra, hắn liền dùng tay móc họng mình, liều mạng nôn ra.
Tam Vô lộ vẻ chán ghét, quay đầu nói với Quý Lăng Bạch bên cạnh: "Hắn vừa đi vệ sinh không rửa tay, giờ lại móc họng mình."
Quý Lăng Bạch liếc nhìn cô, "Chuyện vui sướng mà cô nói đây à?"
"Đúng đó, rất kích thích đúng không."
"Mà tôi không ngờ sẽ thấy hắn đi vệ sinh, người này cũng thật tùy tiện, không chú ý gì hết."
Ánh mắt của Quý Lăng Bạch quét qua khuôn mặt không chút ngại ngùng nào của Tam Vô.
Ở thế đạo bây giờ, phụ nữ biết xấu hổ rất ít.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi phụng số mệnh, một người sống sót thì hung dữ hơn người khác, hoặc một người thì thông minh và tinh toán hơn những người còn lại.
Quý Lăng Bạch thở dài một hơi.
"Tháng ngày tốt đẹp thế này, anh than thở cái gì." Tam Vô liếc nhìn anh, cô đi tới chỗ tên thám tử nhỏ, hắn đã bắt đầu co giật chuẩn bị biến thành tang thi, ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Thám tử nhỏ trợn mắt nhìn chằm chằm Tam Vô, "Cô.... Cô gạt tôi, cô chỉ muốn, giết tôi thôi."
Cổ họng hắn phát ra những tiếng khè khè kỳ lạ.
Tam Vô giơ tay lên vỗ vỗ cơ thể đang liên tục co giật, "Yên tâm đi, không chết được đâu, tôi giữ anh lại vẫn có ích hơn."
Lúc trước cô đã làm sao để Giang Thiên và Trần Nhất Tí nghe lời thì bây giờ làm thế nấy với tên thám tử nhỏ này.
Mặc dù dị năng của cô đã tăng lên trong khoảng thời gian này, nhưng việc khử độc tang thi vẫn mệt hơn việc lọc sạch đất.
Thám tử nhỏ chỉ cảm thấy bản thân đã sống lại lần nữa.
"Cô.... Cô đã làm gì!" Thám tử nhỏ rõ ràng cảm giác được bản thân đang bắt đầu biến thành tang thi, nhưng bây giờ hắn sờ cơ thể, nhiệt độ vẫn nóng bừng, tim cũng đập!
Hắn còn sống!
"Lão đại của anh kêu anh đến hỏi thăm chuyện của tôi vì biết chuyện của Vương Hạo Sinh đúng không?" Tam Vô nhướng mày nói: "Anh không cần nghĩ đến chuyện lừa tôi cho qua chuyện, độc của tang thi trên người anh nếu ba ngày nữa không tìm tôi khử độc một lần thì sẽ tái phát."
"Nếu anh không tin thì có thể thử xem."
Thám tử nhỏ cắn răng, "Cô không sợ tôi sẽ nói năng lực của cô cho chủ nhân của thành lũy 3 - Lý Ngọc Sơn biết sao?
"Anh nói đi." Tam Vô buông tay, chỉ vào người phía sau mình, "Anh không thấy người đang đứng sau lưng tôi là ai sao, người như Lý Ngọc Sơn sẽ không dọa được tôi đâu."
Thám tử nhỏ nhìn về phía Quý Lăng Bạch, người từ nãy đến giờ vẫn chưa nói lời nào.
Im lặng đứng sau lưng cô, thái độ đã đủ rõ ràng.
Tới công chuyện rồi! Hai người này thật sự đã làm tới rồi.
Trong lòng thám tử nhỏ đấm ngực giậm chân, cảm thấy chính mình thật sự xong đời rồi.
Là người thì đều sợ chết, nhất là sau khi tìm lại được cái mạng này, sẽ càng trân trọng hơn.
"Nếu anh dám nói ra chuyện này, nhiều lắm thì tôi sẽ gặp rắc rối hơn, náo nhiệt hơn, nhưng tôi có nhiều tang thi như vậy, còn có sự trợ giúp mạnh mẽ của bên ngoài nữa."
"Còn anh thì sao?" Tam Vô cười vỗ vai hắn, "Đến lúc đó thì cơ thể anh đã lạnh rồi, à, có khi anh vẫn có thể làm việc dưới tay tôi, tôi rất giỏi nuôi tang thi, anh cũng dò được mà đúng không."
Đương nhiên là hắn dò được rồi!
Giữa mạng nhỏ và lòng trung thành với lão đại, hắn không hề do dự chọn mạng nhỏ của mình.
"Phải, là lão đại kêu tôi tới, ông ấy đã biết chuyện của thiếu gia, nên kêu tôi...."
Hắn nói rõ ràng mọi chuyện, đồng thời Tam Vô cũng biết ý đồ giết mình của Vương Hải.
Cô đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể kéo Vương Hải ra khỏi thành lũy 3 vĩnh viễn.
Quý Lăng Bạch đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Sáng mai cậu quay về nói với Vương Hải, nói là..... Hôm nay Quý Lăng Bạch và Tam Vô đột nhiên xích mích."
"Tam Vô không thể kiểm soát được đám tang thi dưới tay mình nữa, thành lũy 2 và Quý Lăng Bạch đã xảy ra xung đột, thậm chí còn không thích Tam Vô dính tới nữa."
"A?" Thám tử nhỏ hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên phản ứng lại.
Quý Lăng Bạch đang muốn lừa Vương Hải ra khỏi khu vực an toàn của thành lũy 3!
Cũng đúng, ai có thể chịu đựng được một con sói đang nhìn chằm chằm mình mọi lúc?
Sắc mặt của thám tử nhỏ đầy thê lương, dù sao mạng nhỏ của hắn từ nay về sau cũng nằm trong tay Tam Vô, chờ đã!
Tam Vô!
Sao cô ta biết mình là người do Vương Hải phái tới?
"Cô, sao cô biết tôi là người do Vương Hải phái tới?" Thám tử nhỏ vẫn không nhịn được mà hỏi cô.
"Tôi sao?" Tam Vô cười thần bí, "Đương nhiên là có người mật báo cho tôi rồi, anh cũng đừng đoán mò, không phải là những tán hộ hôm nay anh đã hỏi đâu."
Cô để lại một câu đầy ý vị sâu xa*, "Là một người mà anh không hề nghĩ tới nhất, nhưng lại ở rất gần anh."
*làm cho người ta phải suy nghĩ
Không sai, rất gần, Tiểu La lúc này đang ở ngay dưới chân thám tử nhỏ.
Nhưng thám tử nhỏ hoàn toàn không có huyết sắc*, trong đầu chỉ có một ý nghĩ nhảy lên nhảy xuống liên tục.
*màu da thịt hồng hào
Ra là có nội gián!
Quý Lăng Bạch nhìn cô, đi về với Tam Vô được một đoạn mới lên tiếng: "Cô cố ý à?"
"Đúng vậy, thứ nhất là tránh cho hắn quá thân với người khác khiến người ta kích động làm lộ chuyện của tôi, thứ hai là muốn hắn tìm hiểu một ít chuyện không dễ dàng gì."
"Tuy bây giờ tôi không sợ đến vậy nhưng bớt một chút rắc rối vẫn hơn mà."
Không ngờ, ngay khi cô vừa dứt lời, Tam Vô đã bị Quý Lăng Bạch kéo sang bên cạnh, ngay sau đó dưới chân nhẹ bẫng, cô bị ôm bay lên.
Tia sét của Quý Lăng Bạch đánh thẳng vào cái bóng mờ mờ đó.
"Ai?" Tam Vô cực kỳ cảnh giác, ôm chặt vai anh nhìn về nơi đó.
Không có bất cứ tiếng kêu nào, chỉ có một tiếng "rắc" vang lên, một bóng đen nhỏ té ra ngoài từ bên trong, bóng đen tròn xoe lăn cả người trên đất.
Tam Vô kinh ngạc, đó là gì thế?
Tiểu La chui đầu ra khỏi mặt đất, sau khi thấy rõ ràng tên nhóc ở phía đối diện, nó đột nhiên nhảy lên nói với Tam Vô: "Chủ nhân! Là người nhà của chúng ta!"
Tam Vô giật mình nhìn về phía bóng đen đó, Quý Lăng Bạch vung tay, vô số ngọn lửa vây quanh xua tan bóng tối, để Tam Vô thấy rõ vật nhỏ kia hơn.
Có lẽ nó bị dọa sợ nên rất ngoan, bò trên đất nửa ngày mà không dậy, cuối cùng cũng chống cành đứng lên, nó tự vươn cành ra nhặt nốt những quả đã rụng treo lại lên người mình.
Những quả kia nho nhỏ đỏ đỏ, treo lên trông giống như đèn lồng vậy.
Nó cũng nhìn chằm chằm vào Tam Vô, sau đó để ý tới những quả cầu lửa xung quanh mình, có chút không vui, toàn thân nó run lên.
Tam Vô nhìn thấy quả trên người nó bắt đầu phát sáng từng quả một trong đêm, trở thành.... bóng đèn sáng nhất dưới bầu trời!