Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 48: Thiên đường đầu tiên




Người đàn ông suy sụp tinh thần nhìn về phía thôn của Tam Vô, cây có gai quấn quanh tường chắn kiên cố, trông tốt hơn hẳn thôn bên đây.
"Một nơi như vậy, chúng tôi, chúng tôi chắc chắn không thể vào." Người đàn ông nhìn vợ đã không thể chống đỡ bên cạnh nữa, đau khổ cầu xin: "Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà!"
Ông còn chưa kịp nói xong thì đã bị người đàn ông kia đẩy ra.
"Nhân lúc tôi còn đang nói chuyện bình thường thì cút nhanh lên đi."
Hai người bị đẩy ra ngoài, người phụ nữ bên cạnh đã quá mệt không thể chống đỡ được nữa, cả người như thể chỉ còn một hơi thở mới có thể miễn cưỡng dựa vào người của người đàn ông bên cạnh.
Môi của bà nứt nẻ, bong tróc, mắt mờ đục, không biết đã bao lâu không được yên tâm nghỉ ngơi rồi.
"Quên đi." Bà nắm lấy tay của người đàn ông nói: "Một mình ông vào thôi, đừng để ý tới tôi."
Bà đã hoàn toàn buông xuôi rồi, trước đây hai người có một cậu con trai nữa, nhưng trong một lần đối đầu với tang thi, cậu đã bị thương, không còn nữa.
"Chúng ta qua bên kia nhìn chút đi." Người đàn ông cắn răng, "Bà ngậm miệng lại, có thời gian nói nhảm thì không bằng tích chút sức lực sống thêm hai ngày nữa đi, bà sống thêm một ngày, tôi sống thêm một ngày!"
Trên trán ông đầy mồ hôi, lẫn cùng bùn đen và lớp sơn dày tạo thành một mùi hôi kỳ lạ, từ trán xuống cằm, trên mặt toàn là vết sẹo.
Đối với chuyện bị đẩy ra ngoài hết lần này đến lần khác, người đàn ông chỉ có thể nói những người ở Đội Hy Vọng vẫn còn coi là tốt.
Chỉ chế giễu còn đỡ, da mặt vẫn còn bình thường.
Bây giờ cũng chỉ còn lại ông và vợ ông sống nương tựa lẫn nhau, dù thế nào thì cũng phải thử xem sao.
Người đàn ông đỡ người phụ nữ của mình tới cổng thôn của Tam Vô, nhưng sau khi nhìn xung quanh, ông không dám tùy tiện bước vào.
Không có bất kỳ người sống nào, toàn là tang thi?
Những con tang thi này lại không hề tấn công người sống.
Người đàn ông đặt người phụ nữ đã rất mệt mỏi và xanh xao ở ven đường, lấy dũng khí bước tới hỏi: "Chỗ của bọn mày có tuyển người không?"
Đàn em sờ mặt, khó hiểu nhìn người đàn ông.
Thiếu người ư? Chỗ của bọn chúng không bao giờ thiếu người, đám đàn em còn ghét phải chia khẩu phần ăn cho nhiều người nữa.
Đàn em canh cổng tiếp tục sờ mặt, sờ một lúc liền rơi một miếng da khô nứt xuống, sau khi cầm da mặt một lúc nó liền sợ hãi, vội vàng ném đi, nếu không bị Tang Lĩnh nhìn thấy chắc chắn sẽ bị mắng.
Nhưng cũng vì gần đây năng lượng của chúng hơi nhiều nên Tam Vô đã cấm chúng ăn và uống quá nhiều, rất lâu chúng đã không uống nước khiến da mặt nứt nẻ.
Đàn em đau buồn muốn chết, mặt mũi nứt nẻ thế này thì sao thành tang thi đẹp trai nhất thôn được?
Thấy người đàn ông vẫn còn đứng lẩm bẩm ở đó, đàn em không vui, nó liền đẩy ông ra.
Nhưng nó đẩy rất nhẹ, lão đại nói, nếu đối phương không có ý tấn công thì chúng không thể tấn công đối phương trước.
Hại!
Nếu nó là một con tang thi độc hành, bị người khác đuổi theo hỏi thăm thì sẽ nhận được một cái duỗi tay lắc đầu.
Bị đẩy ra nhẹ nhàng như vậy, người đàn ông sinh ra một cảm giác lạ lùng kiểu 'con tang thi này thật hiền lành'.
Ông đang muốn cầu xin lần nữa thì Giang Thiên đúng lúc bước ra ngoài, thấy người đàn ông vẫn đứng ở cửa, anh ta nhíu mày bước tới hỏi: "Ông làm gì thế?"
Cuối cùng cũng có người sống, người đàn ông liền luống cuống hỏi: "Tôi muốn hỏi ở chỗ các anh có nhận người không."
"Nhận người?" Giang Thiên cười, "Chỗ chúng tôi không có người sống, ông nhìn tang thi bên ngoài cũng hiểu nhỉ, đây là thị trấn tang thi!"
Đúng vậy, Giang Thiên cảm thấy từ thôn không đủ để miêu tả nơi anh ta sống, ít nhất cũng phải là một thị trấn nhỏ ấy nhỉ?
"Vậy anh cũng không phải người sống sao?" Người đàn ông ngạc nhiên hỏi: "Nếu toàn là tang thi, có một số việc sẽ không tiện đúng không? Dù sao tang thi cũng khác với người mà."
"Ô, ông còn biết lấy tôi làm ví dụ à?" Người đàn ông cười đầy kỳ quái, gật đầu với tang thi bên cạnh, "Muốn vào chỗ chúng tôi phải trả một cái giá rất đắt."
"Nếu ông dám nuốt một miếng thịt của tang thi, tôi sẽ cho ông vào."
Độc của tang thi trên người anh ta vẫn chưa được khử hết, Giang Thiên cười lạnh một tiếng, với cái độ cảnh giác của Tam Vô, người đàn ông này muốn vào dễ dàng không tốn chút sức lực thì làm gì có chuyện đó?
Sắc mặt của người đàn ông trắng bệch, chỉ nghĩ đơn giản rằng Giang Thiên muốn ông chết, có thể người đàn ông kia chỉ muốn ông biết khó mà rút lui, nhưng sau khi giằng co một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt của ông trở nên quyết đoán, bắt lấy tay Giang Thiên.
"Ý của anh là, chỉ cần tôi biến thành tang thi, anh sẽ sẵn sàng cho tôi một chỗ vào?"
Mặc dù ý của anh ta không phải vậy nhưng giải thích theo cách này cũng không ảnh hưởng gì.
Giang Thiên gật đầu.
"Đại nhân, anh sẽ không lừa tôi đấy chứ?" Người đàn ông cắn chặt răng, trong mắt đã ẩn giấu ý muốn chết.
"Tôi lừa ông làm gì?" Giang Thiên cười, "Nếu ông biến thành tang thi mà vẫn muốn vào, thì với ý chí như thế, tôi sẽ sẵn sàng cho ông vào."
"Tôi không vào." Người đàn ông nói trước khi Giang Thiên thay đổi sắc mặt: "Nhưng nếu đó là thật thì tôi hy vọng, sau khi tôi biến thành tang thi, chỗ đó sẽ thay thế cho vợ tôi, cô ấy chỉ quá mệt và yếu ớt nên mới bệnh thôi, nhưng nếu được chăm sóc tốt hai ngày, cô ấy chắc chắn sẽ khá hơn, khi đó cô ấy sẽ làm việc cho các anh."
Người đàn ông đau lòng hét lớn: "Anh nói phải giữ lời đấy, nếu không khi tôi trở thành quỷ sẽ không tha cho anh đâu."
Ông hét lên xong liền nắm mạnh lấy tên đàn em đang lo lắng mặt mình, nhắm vào mặt nó định cắn mạnh xuống.
Đàn em ngơ ngẩn một lúc, sau đó liền vùng vẫy dữ dội.
Làm gì đó! Làm gì đó!
Hai tay nó vung loạn xạ, khẩu vị của ông già này sao lại nặng như thế, còn muốn ăn cả tang thi?
Giang Thiên hoảng sợ lập tức kéo người đàn ông ra, Giang Thiên nghiêm túc quan sát người đàn ông này, lại quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi ở ven đường, lo lắng nhìn về phía này, vẻ mặt anh ta cuối cùng cũng nghiêm túc nói: "Ông nghiêm túc sao?"
Hôm nay Tam Vô ra ngoài chủ yếu là để tìm người, Giang Thiên cũng biết Tam Vô muốn tìm một người phù hợp nhưng không thấy.
Nhưng anh ta không ngờ người đàn ông tóc bạc trắng trước mặt này lại nghiêm túc đến vậy.
"Thật ra tôi không thể làm chủ được chuyện này, ông chờ ở đây đi, tôi sẽ xin ý kiến của lão đại chúng tôi." Giang Thiên vừa nói vừa chạy vào thôn, tên đàn em sờ mặt mình cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
Người này không đứng đắn chút nào! Nó suýt nữa đã bị người đó cắn rồi, đàn em tức giận, nó muốn nói chuyện này với tất cả tang thi trong thôn, nếu người này vào thôn, sau này mỗi bữa sẽ không cho ông ta ăn thịt, chỉ cho uống canh thôi!
Đói chết ông ta!
Tam Vô nghe xong, không hề do dự nói: "Vậy anh dẫn ông ấy vào đi."
Nếu hai người này phù hợp, vậy thì nhà ăn lớn của cô có thể mở rồi.
Giang Thiên ra ngoài nói với người đàn ông: "Ông dẫn theo vợ cùng vào với tôi, nhưng nếu đã vào thì sẽ không ra được nữa, nếu vừa nói điều kiện mà ông đã đổi ý thì ông và vợ ông đừng nghĩ đến sống nữa."
Người đàn ông vui mừng khôn xiết.
Dẫn người phụ nữ của mình bước vào trong.
Không một ai ở gần đây biết bên trong thôn trang này thế nào, bao gồm Hạ Chí Thanh của thành lũy 2 và Trương Phân của Đội Hy Vọng bên cạnh.
Người đàn ông nghĩ rằng bên trong khắp nơi sẽ toàn là tang thi, không ngờ khi bước vào lại không hề thấy tang thi mà thay vào đó là một không gian xanh rộng lớn, cỏ mọc um tùm trên đất, đàn gà con nối thành một hàng dài chạy theo gà mẹ.
Nước hồ trong suốt, cá tôm thỉnh thoảng sẽ nhảy lên khỏi mặt nước, đuôi cuộn lên mang theo những giọt nước thành một hình parabol hoàn hảo.
Đôi vợ chồng già ngẩn người.
Cảnh tượng tang thi khắp nơi giống như một cơn ác mộng kỳ lạ, ngay khi bước vào, tất cả đều tan thành bụi bay theo gió.
Ông ngỡ ngàng quay một vòng, giống như đang ở trên cao nguyên thiếu đi dưỡng khí, toàn bộ trí óc đều bất động, vừa chua xót trong lòng vừa mừng rớt nước mắt.
Giang Thiên không hề kinh ngạc trước phản ứng này của ông, cười nói: "Sao thế? Có phải ông cảm thấy cuối cùng cũng tìm thấy thiên đường sau mạt thế không?"
Người đàn ông gật đầu.
Mặt Giang Thiên đầy tự hào, mỗi một kiến trúc ở đây đều có bút tích của chính anh ta đấy.
"Đối với cá nhân tôi, tôi thích gọi nơi đây là thiên đường đầu tiên của mạt thế."
Bởi vì anh ta biết, có Tam Vô tồn tại, trong tương lai sẽ càng có nhiều nơi như vậy hơn.
Ba người tiếp tục đi vào trong, Giang Thiên dẫn họ vào trong sân của Tam Vô, Tam Vô đã ngồi sẵn ở phòng khách.
"Đây là lão đại của chúng tôi."
Giang Thiên hít sâu một hơi, thán phục nói: "Đồng thời cô ấy cũng là người tạo ra kỳ tích mà hai người vừa thấy."
Người đàn ông bị những lời anh ta nói đến mềm nhũn cả chân, run rẩy định kéo người phụ nữ của mình cùng quỳ xuống.
"Đứng đi, tôi không thích thế." Tam Vô xua tay, "Hai người cũng đã thấy chỗ của tôi rồi, nếu truyền ra bên ngoài chắc chắn sẽ là một tin tức chấn động, hiểu ý của tôi chứ?"
"Tôi biết, tôi biết!" Người đàn ông vội nói: "Dùng mạng của tôi đổi lấy quyền sống của vợ tôi ở đây, miệng của vợ tôi rất kín."
Người phụ nữ lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt trắng bệch nhuộm một màu đỏ vì quá tức giận, "Ông....!"
Bà còn chưa kịp mắng thì đã bị Tam Vô ngắt lời trước.
"Tôi muốn mạng của ông làm gì? Yên tâm, ông không chết, vợ ông cũng không chết, tôi còn mong hai người sẽ làm nhiều việc một chút." Tam Vô cười, "Tôi chỉ cần một phần tin tưởng."
Người đàn ông nhìn Tam Vô, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhưng trong lòng có chút vui mừng, ông có thể sống cùng vợ đương nhiên là tốt nhất rồi.
Tam Vô đứng lên, "Hai người có thông thạo lĩnh vực kiến trúc không?"
"Lúc trẻ tôi làm việc ở công trường nên cũng biết một chút."
"Tốt lắm, vậy thì nấu cơm, may quần áo thì sao?"
"Tôi! Vợ tôi có thể! Cô ấy có thể làm giày nữa, cũng như một số đồ dùng trong gia đình, có thể làm chổi hay bất cứ thứ gì, nhưng sức chiến đấu của hai chúng tôi...."
"Thành lũy của tôi không thiếu sức chiến đấu, không có hai người cũng không ảnh hưởng gì." Tam Vô cảm thấy rất hài lòng, "Giang Thiên, anh nói cho họ về chuyện lọc sạch đi, hai người họ cũng phải ăn thịt của tang thi, ăn xong rồi thì đến tìm tôi."
Những lời như chồng ăn vợ không ăn nhảm nhí đó, cô không tin.
Người thân thiết đến đâu cũng có thể phản bội được, sự đe dọa trực tiếp nhất chính là tính mạng của họ.
Cô không muốn nghe bất cứ lời hay ý đẹp nào, giống như hai người Giang Thiên vậy, bọn họ sẵn sàng giao tính mạng vào tay cô, đó chính là sự trung thành, nếu cô không trao con đường giống thế cho những người mới đến, còn bảo vệ họ nữa, chỗ của cô không phải là tổ chức từ thiện, cô không phung phí lòng tốt đến thế, nếu muốn nhận được bất cứ thứ gì từ chỗ cô thì phải thể hiện sự chân thành trước.
Đổi lại là hai người trẻ tuổi, thân thể cường tráng, không bước đến bước đường cùng thì sao có thể cam tâm giao tính mạng của mình vào tay cô?
Đôi vợ chồng già này vốn đã tuyệt vọng, bây giờ lại ra ngoài làm tán hộ, với sức chiến đấu hiện tại của họ, bệnh tật, bị thương, lại lớn tuổi, gặp phải một con tang thi chắc chắn chỉ có một con đường chết.
Sau khi cả hai hiểu rõ lọc sạch là gì, liền ôm lấy tâm lý "không thể tệ hơn nữa" nuốt thịt của tang thi xuống.
Tam Vô cuối cùng cũng tuyển được hai người, cô khá hài lòng, tuy hơi lớn tuổi và người phụ nữ trông hơi ốm yếu nhưng sức đề kháng ở mạt thế rất mạnh, nghỉ ngơi hai ngày, ăn đồ ăn ở chỗ cô thì sẽ khỏi lại thôi.
Bên ngoài, Đội Hy Vọng đã tuyển người xong.
Tuyển được khoảng 50 người, những người còn lại không trúng tuyển.
"Hừ! Dám nói ông đây là mưu đồ bất chính, không nhận, ông đây chẳng hiếm lạ gì người như mày đâu!" Một người đàn ông mắng mỏ, trong lòng tràn đầy tức giận không trút ra được, dứt khoát ngồi xổm cách đó không xa chờ đôi vợ chồng già ra khỏi thôn.
"Hai ông bà già kia thật may mắn, tôi thấy hai người họ được người khác dẫn vào rồi? Khi nào họ ra ngoài thì chúng ta bắt lại để ông ta nói xem bên trong thôn có gì tốt không, sau đó trói hai ông bà già đó làm mồi dụ tang thi." Hắn cười lạnh.
"Hiện tại cứ chờ hai người họ bị đuổi đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.