Quý Lăng Bạch điên cuồng giãy giụa.
Người phụ nữ này điên rồi! Thật sự điên rồi!
"Đừng nhúc nhích, kỹ năng dùng dao của tao rất tốt, không cử động thì sẽ không đau." Mặt Tam Vô vô cảm ấn lưỡi dao vào cổ anh.
Sao có thể không cử động được chứ?
Phải làm sao mới có thể khiến người phụ nữ điên này bỏ ý nghĩ đó đi?
Quý Lăng Bạch biết những người sống ở mạt thế như này, người có tâm đều đã chết cả rồi.
Thể hiện sự yếu đuối để được có được sự đồng cảm là không thể.
Chẳng phải người phụ nữ này vừa phát hiện anh là dị thú cấp cao liền lập tức lật mặt sao?
Phải làm sao mới khiến người phụ nữ này giữ anh lại?
Đang vùng vẫy thì anh thấy con tang thi kia đã đi tới mép nồi, ngẩn người nhìn đống củi chất bên dưới.
Tang Nhất đói rồi.
Nhưng cậu lại không biết làm cơm.
Cậu không thể làm một bữa cơm mà tang thi có thể ăn được.
Đôi mắt của Quý Lăng Bạch sáng lên, ở mạt thế, phải chứng minh giá trị của mình mới có thể sống sót.
Anh mở miệng cố gắng hết sức ép khô chút dị năng cuối cùng của mình.
"Phụt" một tiếng, một ngọn lửa nhỏ bay đến đống củi chất bên dưới.
Lửa này không cần dùng những thứ dễ cháy để bắt, nó nhanh chóng đốt cháy một khúc củi lớn.
"Ư~~" Anh phát ra âm thanh yếu ớt.
Một đôi mắt màu bạc oan ức nhìn Tam Vô.
Quá nhục nhã!
Quý Lăng Bạch anh đời này chưa từng nhục nhã như vậy!
Nếu như tin anh tỏ ra yếu đuối trước một người phụ nữ được truyền đi, anh sẽ không thể lăn lộn trong thành lũy 1 nữa.
Nội tâm Quý Lăng Bạch vô cùng tức giận, nhưng thịt móng vuốt lại đặt trong lòng bàn tay Tam Vô, vỗ một cái, cái đầu đáng thương thì dính chặt trên ngón tay cô dụi hai cái.
"Meo~~" Nó có thể tạo lửa, có thể giữ lại mà!
"Lửa của mày lại rất có ích đấy." Tam Vô có chút động lòng, con dao trong tay chỉ cầm chứ không động thủ.
Cô có đá lửa để tạo lửa, nó rất tốt nhưng lại rất khó tìm, phải dùng mùn cưa nhỏ dễ cháy hoặc vải bông thì mới có thể đốt cháy những khúc củi lớn đó.
Nếu như có con dị thú này thì để cho nó chuyên tạo lửa.
Nhưng một khi nó bắt đầu hồi phục dần dần sẽ không nghe lời nữa.
Tam Vô nheo mắt nhìn nó, trước khi nó hoàn toàn hồi phục thì để cho Tang Nhất vặn cổ nó là được.
"Được, tao có thể giữ mày lại."
Tam Vô lấy dao ra, sờ lên cái bụng mềm mại của nó, "Tao biết cấp bậc biến dị của mày chắc chắn là không thấp, nhưng mày phải nhớ rõ, là tao cứu mày."
"Meo~" Quý Lăng Bạch ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.
Gì mà cứu anh, chờ đến khi anh hồi phục, chuyện đầu tiên anh làm là bắt người phụ nữ không biết trời cao đất rộng này đến thành lũy 1 làm thịt cô ta!
Tam Vô tiện tay đặt Quý Lăng Bạch xuống một góc trên đất.
Bước tới kéo Tang Nhất lại, nhẹ giọng nói: "Bình thường em nhìn nó nhiều một chút, nếu có cảm giác sức mạnh nó hồi phục mạnh hơn em thì hãy chặt nó, chúng ta sẽ bán nó đổi thịt thêm thức ăn, hiểu chưa?"
Tang Nhất mất một phút mới tiêu hóa được, sau đó trịnh trọng gật đầu.
Đổi thịt!
Hiểu rồi!
Tam Vô ngẩng đầu nhìn bầu trời, chân trời phía đông đã nứt ra một vệt trắng, đó là dấu hiệu mặt trời sắp kéo căng đêm tối.
Tam Vô không ngủ được, nhưng bụng lại trống rỗng.
Cô túm lấy Quý Lăng Bạch đang co rúc bên cạnh để giảm bớt cảm giác tồn tại.
Cho cánh con mèo một ít thuốc bột, kẻo nó chết lại không có người tạo lửa.
Những ngón tay mảnh khảnh của Tam Vô từ từ lau vết thương, Quý Lăng Bạch khẽ run lên.
Từ cánh đẩy ra một chút rồi đến chân trước, những chỗ này Quý Lăng Bạch có thể chịu được.
Nhưng Tam Vô lại mở chân anh ra lau bụng dưới, anh bất giác vùng vẫy.
Không được!
Lòng tự trọng của anh ngày hôm nay sắp bị Tam Vô chà đạp hết rồi!
"Đừng nhúc nhích!" Tam Vô ấn đầu nó, cẩn thận bôi thuốc bột lên tất cả vết thương.
Không biết có phải là cảm giác của cô hay không.
Mà khi cô lau bụng dưới của nó, tai mèo liên tục run rẩy, lỗ tai hơi cụp xuống, như đang nhẫn nại chịu đựng chuyện gì vậy.
"Một con mèo sao lại nhiều tật xấu như vậy." Tam Vô vỗ mông nó, "Nghỉ ngơi đi."
Cái đuôi của Quý Lăng Bạch rơi xuống đất, lỗ tai cụp xuống căn bản không thể dựng lên.
Trong mắt đầy sự xấu hổ, dùng bốn cái móng vuốt nắm lấy mặt đất quay lưng về phía Tam Vô.
Anh không muốn nhìn thấy cô ta!
Tam Vô thấy nó đang phát cáu, không kìm được nhẹ giọng mắng: "Tiểu Bạch."
Sớm muộn gì cũng lột da đổi lấy thịt ăn.
Xong việc với mèo, cô chuẩn bị bắt đầu nấu bữa sáng.
Con vịt biến dị và những con ve sầu biến dị còn lại cô chuẩn bị cầm đến thành lũy đổi một số động vật sống để nuôi thành của riêng.
Thịt khô mặc dù thơm nhưng cô cũng muốn ăn thịt tươi.
Buổi sáng ăn thanh đạm một chút, ăn chút canh rau đối phó trước.
Tam Vô ngáp dài đi tới vườn rau, vừa đến nơi đã sững sờ tại chỗ.
Ngoài cải xanh ra, còn có một số loài thực vật khác nhau mà lúc đó cô không nhận ra.
Nhưng sau một đêm, cô đã nhận ra một loài thực vật trong đó.
Nó phát triển chậm hơn cải xanh một chút, lá mảnh và dài, một phần rễ nhỏ mềm màu trắng lộ ra bên dưới.
"Củ cải!" Cô kích động ngồi xổm xuống, nhổ một cây củ cải ra.
Mặc dù thân củ bây giờ không to lắm nhưng đúng là củ cải không sai!
"Củ cải có thể ngâm làm viên củ cải, còn lá cây củ cải có thể làm dưa muối hoặc hầm ăn." Trước đó có người hầm lá cây củ cải ăn sao?
Nhưng hiện tại chỉ cần là thức ăn, vậy thì tuyệt đối không được lãng phí, huống chi nó còn là cây cải quý giá.
Từ sau khi Tam Vô biết đến dị năng của mình, cô đã nhờ A Tứ mua rất nhiều sách liên quan đến thức ăn.
Tuy nhiên sách không có sẵn, hơn nữa cũng rất đắt.
Sách về trồng trọt lại không tìm được, nhưng cô lại sưu tầm được một vài cuốn sách giới thiệu một số loại rau và cách chế biến chúng.
Bây giờ quả nhiên có tác dụng.
Trong số củ cải và cải xanh, phải chọn ra những củ lớn nhất và tốt nhất để giữ lại hạt.
Phần còn lại thì để ăn.
Tam Vô vui vẻ rửa sạch củ cải, nhìn củ cải trắng mềm, cô thậm chí còn muốn cúi đầu trực tiếp gặm.
Không cưỡng lại được cám dỗ, cô liềm môi dùng dao cắt một miếng rồi cho vào miệng.
Cắn một cái, củ cải này có vị hơi cay trong vị ngọt, nhưng độ cay không đáng kể lắm.
Nhưng vị ngọt của nó, có cảm giác như đang ăn một loại lê cấp thấp vậy.
Không biết có phải là do cô đã quá lâu chưa ăn rau hay không, hay là sau khi lọc sạch mùi vị của nó ngon hơn nhiều.
Dù sao Tam Vô cũng không thể dừng ăn.
Cô cũng cho Tang Nhất một củ, Tang Nhất cúi đầu ngửi, sau khi xác nhận vật này giống như canh cải xanh, toát ra mùi thơm thanh tao với cậu, cậu không chút do dự gặm củ cải.
Sau khi ăn củ cải, hạch dị năng trong lòng bàn tay của Tam Vô bắt đầu nóng lên.
Cả người cô thoải mái thở nhẹ một tiếng.
Cô và Tang Nhất vô cùng thoải mái.
Nhưng Quý Lăng Bạch, người lúc này đang ủ rũ trong góc đột nhiên mở to hai mắt.
Thứ mà người phụ nữ đó đang ăn.... Là củ cải sao?
Đất cũng bị hư, cô ta lấy đâu ra củ cải để trồng?
Tam Vô cảm nhận được tầm mắt của Quý Lăng Bạch, quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt bạc đầy ngạc nhiên của nó.
Tam Vô vốn không muốn quan tâm đến nó, nhưng đôi mắt đó thực sự rất đẹp, cảm giác tồn tại cực mạnh đang đung đưa trước mặt cô.
"Làm sao? Mèo nhỏ, mày cũng muốn ăn à?" Tam Vô cười híp mắt nhìn nó, "Như vậy đi, mày lăn năm lần, lắc mông ba lần, tao sẽ cho mày một củ."
Quý Lăng Bạch nghiến chặt răng.
Khi anh nghĩ điểm mấu chốt cuối cùng và tôn nghiêm sắp bị chà đạp thì Tam Vô đích thân nói với anh.
Thật xin lỗi, nhưng cô có thể đạp sâu thêm nữa.