Bầy nhện đến tấn công không hề tin những gì con nhện bên kia nói.
[Đừng khoác lác nữa! Người có dị năng tình nguyện cho các ngươi ăn máu sao? Hay bọn thú biến dị nguyện ý dùng máu nuôi các ngươi?]
[Loài người không thể nguyện ý chia sẻ lãnh thổ với các ngươi được, bọn chúng rất coi trọng lãnh thổ, đùa ai vậy!]
Nhện của Tam Vô bĩu môi, biểu hiện chúng đang không vui.
Bọn chúng kém hiểu biết nên mới nghĩ nhện đây nói dối đúng không? Một đám nhện đần!
Một con nhện lấy một quả trứng ra và ăn đầy nhiệt huyết trước mặt đám nhện đần kia.
[Thấy chưa, đây là thứ tuyệt vời mà người nuôi chúng ta tạo ra đấy, nguồn năng lượng dồi dào còn ngon nữa!]
Nó ăn hết cả quả, trông dáng vẻ vô cùng hạnh phúc, điều đó khiến những con nhện kia cảm thấy không thể tin nổi.
Cuối cùng, bọn chúng nhìn nhau rồi mở miệng hỏi, [Các ngươi tìm thấy người đó ở đâu thế?]
Bên trong thành lũy 5, bảo chủ 5 ngẩn người nhìn đống rau được đổ ra và trải trên mặt đất.
Anh ta còn không biết rau và hạt giống trong phòng thí nghiệm cộng lại có nhiều bằng đây không nữa.
"Những thứ này đều cho chúng tôi sao?" Bảo chủ 5 vẫn cảm thấy không chân thực lắm, xác nhận lại lần nữa: "Những thứ này đều là năng lực của Tam Vô tạo ra ư?"
"Nếu không thì sao?" Đại Hoàng cuối cùng cũng được uống một ly trà nóng ở thành lũy 5, nhờ có phúc của Tam Vô mà cậu ta mới được hưởng cách thức tiếp đãi cao nhất của thành lũy 5, trên bàn toàn là đồ tốt.
Nhưng bây giờ Đại Hoàng đã coi thường những thứ này rồi.
"Đúng đấy, đều cho mọi người hết, dù sao trong đại hàn kỳ mọi người đều không dễ dàng, dị năng của chị Tam Vô lại có đột phá mới, lập tức nghĩ ngay đến việc đưa cho mọi người một ít." Đại Hoàng cười híp mắt nói.
Bảo chủ 5 gật đầu liên tục, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, thảo nào!
Quý Lăng Bạch cũng trở nên không giống anh ta nữa, đối xử với Tam Vô vô cùng nhiệt tình, ban đầu bọn họ còn nghĩ là do anh thích người ta.
Hóa ra là vì nhìn trúng giá trị của cô!
Sự thật đây rồi! Bảo chủ 5 vô cùng kích động, nhìn thấy trên mặt đất toàn là đồ tốt, anh ta kích động nắm lấy tay Đại Hoàng, "Giúp tôi cảm ơn tiểu thư Tam Vô nhé, thật đấy! Vô cùng cảm tạ, dù cho tiểu thư Tam Vô đưa tôi là vì cái gì, nhưng trong đại hàn kỳ, phần ân tình này tôi sẽ luôn ghi nhớ."
Không chỉ là đồ quý giá mà còn một lô thuốc nữa.
"Đợi đến khi đại hàn kỳ kết thúc, tôi sẽ đích thân tới cảm ơn." Tiện thể bàn bạc cẩn thận xem có thể hợp tác với Tam Vô trong việc mua những thứ này hay không, nhưng những chuyện này để nói sau.
"Còn chuyện Quý đội lo lắng điều gì, ít nhất có thể yên tâm với bên tôi." Bảo chủ 5 trịnh trọng nói: "Tôi hiểu ý các cậu, nếu năng lực của Tam Vô có gì tiến triển, nếu cần, chúng tôi sẽ ủng hộ."
Nhìn điệu bộ của Tam Vô là đã biết cô không phải là người thiển cận, nếu Tam Vô thực sự có thể phát triển, dù cho không phát triển thành lũy 5 của anh ta đi chăng nữa thì nó đều có lợi đối với tất cả mọi người, chỉ là bây giờ Quý Lăng Bạch và Tam Vô đã liên minh với nhau, e rằng sức ảnh hưởng của hai người này sẽ ngày càng lớn.
Cũng may bảo chủ 5 không có ý định cạnh tranh vị trí lãnh đạo, anh ta chỉ cần số người sống sót trong thành lũy tăng lên là được.
Bảo chủ 5 đích thân đưa Đại Hoàng ra ngoài, "Bầy nhện đi cùng các cậu đâu rồi?"
Bảo chủ 5 không nhìn thấy bầy nhện đâu, tò mò hỏi một câu.
"Bảo chủ!" Có hai người ngồi xổm ở cửa vẫy tay với họ: "Bảo chủ, không hay rồi, nhện của Tam Vô đang đánh nhau với đám nhện hoang muốn tập kích chúng ta ở bên ngoài."
Đại Hoàng ngạc nhiên, cũng cúi xuống nhìn thử.
Ồ!
Nhìn từ xa trông như những viên thịt đang va chạm vào nhau vậy!
"Đừng đánh nữa, về thôi."
Đại Hoàng vẫy tay với chúng, đồng thời cảm thấy khó hiểu, bọn họ tới đưa đồ không có nghĩa là phải diệt sạch mọi tai họa ở đây, thứ nhất, bọn họ không có nghĩa vụ này, thứ hai, bọn họ không hề dự tính chuyện này.
Nhện của Tam Vô hung hăng giơ móng vuốt lên.
[Đừng mơ về cùng bọn ta, chúng ta đủ người rồi, không cần nhện hoang!]
Bọn chúng cũng không ngốc, Tam Vô đã từng nói thức ăn trong thành lũy hiện tại vốn không hề dự trữ cho bọn chúng thì sao bọn chúng có thể mang theo những thùng cơm này về được!
Cũng không được đánh.
Nhện bên phía Tam Vô bị đánh cho tơi tả, bởi vì số lượng ít còn không có Nhện Hoàng Đông ở đây nữa.
Nhưng vẫn không quên buông lời cay nghiệt.
[Đừng đi theo chúng ta!]
[Chúng ta phải về nhà! Còn theo nữa, chúng ta sẽ đánh các ngươi!]
Bọn chúng quay về với Đại Hoàng cùng khuôn mặt sưng vù.
Nhưng vẫn để lại vài con bò nhanh và thực lực mạnh núp ở gần đây.
Đại Hoàng dặn dò: "Đừng quên nhìn xem còn người nào tới đưa đồ không, tiện thể hỏi xem người đó đến từ thành lũy nào, có quan hệ gì với chị Tam Vô của chúng ta không?"
"Có thể hỏi trực tiếp bảo chủ 5, tao đã giải quyết xong với họ rồi, biết chưa?"
Dặn dò xong, Đại Hoàng liền mang theo bầy nhện rời khỏi đây.
Vừa đi được một lát, Đại Hoàng đã cảm thấy có gì đó không ổn.
"Này, đám nhện đang đi theo phía sau là đồng hương của bọn mày à?" Nhện hoang đang đi theo ư?
Bầy nhện tức chết mất, nhưng chúng không làm gì được, hãy đợi đấy, nupakachi!
Đến khi tất cả mọi người về hội tụ nhất định phải cho đám nhện thối tha và vô liêm sỉ này một bữa ra trò.
Cảnh tượng như vậy cũng xảy ra ở các thành lũy khác nhưng Tam Vô không hề hay biết gì cả.
So với những thứ này, khoai tây và củ cải của Tam Vô thu hoạch được một đợt lớn, hơn một nửa số đó là do nhện trồng nên.
Nhện đúng là rất giỏi làm ruộng, không cần cuốc, tám chân của chúng có thể làm bất cứ việc gì, chúng như những con trâu già thở dốc, làm xong một mẫu đất rồi lại xới đất tơi xốp lên.
Tốc độ gieo hạt cũng rất nhanh, không cần Tam Vô phải nói, bọn chúng đã tự thu hoạch cây trồng gọn ghẽ.
Sau đó lại gieo hạt tiếp, bón phân, ở trong ruộng cả ngày lẫn đêm như muốn mọc rễ ở chỗ này vậy.
Dị năng của Tam Vô cũng ngày càng tiện dụng, muốn gì được nấy.
Mọi thứ phát triển nhanh hơn, năng lực sinh tồn của thực vật cũng trở nên mạnh hơn, Tam Vô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Uy lực của ánh trăng ngày càng lợi hại, trước đây chỉ nổi mẩn đỏ thôi, bây giờ chỉ cần tiếp xúc trực tiếp với ánh trăng hơn ba phút thì da thịt sẽ bắt đầu thối rữa diện rộng, phải dùng rất nhiều thuốc mới có thể lành lại.
Càng khiến người ta khó có thể chấp nhận là ngay cả tang thi cũng như vậy, có một con tang thi không nghe lời, tự mình chạy ra ngoài, bị chiếu thẳng vào đầu suýt chút nữa tinh thể cũng rơi ra ngoài, có lẽ chỉ có mình Quý Lăng Bạch là có thể chống đỡ dưới ánh trăng khoảng chừng ba giờ.
Vì vậy, mọi việc trồng trọt bên ngoài đều do nhện đảm đương.
Tam Vô thở dài.
Quý Lăng Bạch tựa vào bên cạnh đống lửa, nhìn Tam Vô với vẻ kỳ lạ: "Hiện tại đã có đủ thức ăn, sao lại than thở?"
"Thức ăn thì đủ đó nhưng tinh thể gần đây hình như không đủ lắm." Tam Vô sờ cái bụng của mình, "Tôi phát hiện dạo gần đây bản thân chính là cái hố sâu không đáy."
"Chúng ta không thể dự trữ tinh thể được, nhện và tang thi đều có thể ăn, nhóm Bí Đao cũng có thể đun tinh thể ra thành nước rồi uống được."
Trước đây năng lượng trong thức ăn cũng coi như đủ đối với Tam Vô, nhưng bây giờ thì không.
Cô cần một số lượng lớn tinh thể.
"Em cần tinh thể đúng là không dễ gì." Quý Lăng Bạch lắc lư cái ghế xích đu, dừng lại một lát, "Ngày mai tôi sẽ cho em."
Tam Vô bĩu môi, "Anh muốn về thành lũy 1 lấy, chỉ với một đêm thì không kịp đâu!"
"Anh cứ xạo đi."
Thấy Tam Vô không để ý lời này lắm, Quý Lăng Bạch nhìn cô cười một cái, cũng không nói gì nữa, tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi trên ghế xích đu.
Mỗi lần anh nhắm mắt lại là Tam Vô lại lặng lẽ nhìn anh, bởi vì lông mi của anh rất đẹp, lúc ngủ không hề sắc bén và cố chấp như bình thường, càng thêm vui mắt.
Haizz, tú sắc khả xan* chính là như này chứ đâu.
*Ý chỉ những người đẹp đến mê người, sắc đẹp có thể thay cơm
Tam Vô cảm khái, tại sao cha mẹ ruột của cô không cho cô sắc đẹp như vậy chứ.
Mỗi sáng chỉ cần soi gương thôi cũng có thể khiến tâm trạng tốt hơn rồi.
Suy nghĩ của cô chợt chuyển hướng, nghĩ một lát rồi xoay người cười với Quý Lăng Bạch: "Quý Lăng Bạch, buổi sáng lúc thức dậy, soi gương thôi cũng khiến tâm trạng của anh chắc chắn rất tốt đúng không, thật mẹ nó hâm mộ cái gen di truyền ưu tú này mà."
Quý Lăng Bạch: "?"
Trừ thành lũy 3 và thành lũy 17 ra, tất cả các bảo chủ khác đều nhận được đồ Tam Vô gửi.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc trước năng lực và sự phóng khoáng của Tam Vô, độ hảo cảm dành cho cô cũng nhanh chóng tăng lên.
Quan trọng nhất là, nhện của Tam Vô đã đưa đi luôn những con nhện đang chực chờ tấn công thành lũy của bọn họ.
Đó mới là ân huệ lớn nhất.
Ngay lúc này, những con nhện con do Lý Ngọc Sơn nuôi cũng đã đến cổng của các thành lũy.
Có nhện của Tam Vô dẫn đầu, những con nhện con cũng nhanh chóng được đưa vào.
Các bảo chủ đều nhìn thấy bức thư.
Lý Ngọc Sơn: "Thôn của Tam Vô trồng rất nhiều rau, dị năng của cô ta có giá trị nghiên cứu rất lớn trên phương diện trong trọt."
Các bảo chủ nhíu mày, miễn cưỡng gật đầu, đúng là vậy, nhưng chẳng phải mọi người đều đã biết rồi sao?
Lý Ngọc Sơn: "Cô ta che giấu dị năng mang lại lợi ích lớn cho con người, thật ích kỷ!"
Các bảo chủ đều biến sắc, ông ta đang nói cái mẹ gì thế!
Sao phải giấu, không phải là do lúc trước chưa ổn định được sao? Phát triển từ từ, đến khi phát triển tốt lên liền thoải mái nói với mọi người, không phải à?
Mọi người run rẩy cầm bức thư, cảm thấy tên Lý Ngọc Sơn này đúng là càng ngày càng tệ mà.
Vậy mà Lý Ngọc Sơn còn nói: "Chúng ta nên liên minh với nhau, để hai kẻ tự phụ kia thừa nhận sai lầm của mình."
Hừ!
Lấy đồ của người ta còn muốn liên minh chống lại người ta? Mặt mũi lớn như vậy à Lý Ngọc Sơn!
Mọi người tức giận ném bức thư đi.
Bọn họ tức giận cầm viết lên, hít sâu hai hơi, nhất định phải bình tĩnh, sau đó phát huy thật tốt tài năng mắng ông ta thành cái đầu chó mới được!
Thế nào?
Không nhìn được người khác tốt nên bắt nạt người ta à, bọn họ đâu phải kẻ ngốc?
Bây giờ xích mích với Tam Vô, sau này hợp tác làm gì có phần cho bọn họ?
Lý Ngọc Sơn đáng thương lúc này vẫn còn đang vui vẻ, cảm thấy lời nói của mình sẽ khiến mọi người đồng ý, ông ta hưng phấn chờ đợi câu trả lời từ mọi người, chắc hẳn bọn họ cũng đang rất phấn khích viết lại cho ông ta.
Đám nhện con của Lý Ngọc Sơn lúc này đang bị những con nhện lớn của Tam Vô bao vây.
Nhện con run rẩy, tứ chi bị gãy còn chưa lành lại, bộ dáng đáng thương của chúng khiến nhện của Tam Vô im lặng một lúc lâu.
Những đứa trẻ xui xẻo này từ đâu chui ra nhỉ, sao lại thảm như vậy?
[Nhện của thành lũy 3, hay là bắt chúng về nhỉ?] Bọn chúng nhất trí với quyết định này.
Tam Vô thong thả ngủ đến sáng hôm sau, vừa hay nhóm người Đại Hoàng cũng gần về đến cửa nhà.
Nhện Hoàng Nam và Nhện Hoàng Bắc đang lặng lẽ theo sau liếc nhìn nhau.
[Thôn này thật lớn, không biết sức chiến đấu thế nào.]
Vừa dứt lời, một tiếng nổ chợt vang lên, tia sét giáng xuống ngọn núi bên cạnh, xẻ đôi đỉnh của nó.
Tam Vô vẫn đang ngủ chợt giật mình ngã khỏi giường.
"Làm sao thế! Có chuyện gì!"
"Ai làm nổ núi!"