Vương Thành nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tam Vô cười lạnh.
"Con khốn, dám ném mặt mũi của tao đi như vậy, xem tao chỉnh đốn mày thế nào." Con đàn bà này kiêu ngạo gì chứ?
Coi như đã tìm được một người đàn ông bên ngoài, nhưng trông cũng vô dụng, xem xem nếu như hắn giết cô ta trước mặt tên đàn ông đó thì sẽ thế nào?
Hơn nữa.... Trong tay con đàn bà này không chừng là có thứ gì đó rất tốt, chuyện giết người cướp của cũng không phải lần đầu tiên hắn làm, hắn đã quen với điều đó.
Nhưng nếu như Tam Vô phục vụ hắn khiến hắn cảm thấy thoải mái thì có thể miễn cưỡng xem xét việc giữ mạng của cô ta lại, để cô ta làm nô lệ cho hắn.
Ở thời thế hiện tại, việc người có năng lực nuôi vài nô lệ nam nữ là điều rất bình thường.
Quý Lăng Bạch nằm trên vai Tam Vô nhìn một lúc, với dáng vẻ hiện tại của anh, nếu như bị đưa tới thành lũy 18 thì anh sẽ gặp nguy hiểm.
Quan hệ giữa thành lũy và thành lũy không tốt như vậy.
"Meo!" Anh cố gắng dùng thịt của mình đạp lên mặt Tam Vô, cái đuôi nhỏ dài phía sau mơ hồ chĩa về hướng Vương Thành.
Người phụ nữ này chẳng có chút cảnh giác nào.
Tam Vô nhìn theo hướng đuôi của nó đang chỉ, trong lòng thầm ngạc nhiên, nhưng đáy mắt lại nở một nụ cười hiếm hoi.
"Tao còn nghĩ mày chỉ mong tao chết để trốn đi, không ngờ mày lại nhắc tao đấy." Tam Vô ấn đuôi của nó xuống, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, tao biết rồi, để hắn đi theo đi."
Cô có thể sống ở thành lũy nhiều năm như vậy, đấu tranh để tồn tại ở mạt thế, chút độ nhạy bén này sao mà không có được?
Vương Thành muốn đi theo, cô cũng để cho hắn toại nguyện.
Thù mới thù cũ giải quyết một lần luôn!
Tam Vô nhanh chóng đến sân nhỏ phía bên ngoài.
Vừa bước tới cửa, Vương Thành sau lưng liền không nhịn được bắn một khối băng vào tay phải của cô.
"Tang Nhất!"
Tam Vô ra lệnh, Tang Nhất đi theo phía sau cô hơi giật mình, bất ngờ vươn tay đập tan khối băng kia.
Tang Nhất là tang thi hệ sức mạnh, nhưng vì là tướng thi trong tang thi cấp cao nên dù không giỏi về tốc độ nhưng cũng tốt hơn Vương Thành, người có dị năng hệ băng cấp thấp, rất nhiều.
"Tang Nhất, bắt sống hắn!"
Bây giờ Tang Nhất đã được cô nhận nuôi, chỉ nghe lời của cô, hơn nữa không biết có phải là do dị năng lọc sạch của cô có ảnh hưởng gì không mà cô cảm thấy Tang Nhất nghe lời hơn những con tang thi được nuôi bằng máu.
Nhưng ngay lúc Tang Nhất định bóp cổ Vương Thành thì một bóng người màu vàng tươi nhanh chóng lướt qua.
Một tiếng "Bốp" giòn tan, cả người Vương Thành bị đánh bay ra ngoài.
Hắn nện xuống đất một cách nặng nề, xương tay trực tiếp vỡ vụn phát ra tiếng răng rắc.
"Tang thi cấp cao!" Vương Thành hoàn toàn tan nát, lại còn là hai con tang thi? Một con hệ sức mạnh một con hệ tốc độ?
Sao có thể chứ, con nhỏ ăn xin hôi hám như Tam Vô chỉ là một người bình thường.
Hắn không dám tin, Tam Vô cũng bối rối.
Sao lại có tới hai con tang thi được?
Bây giờ đứng trước mặt Vương Thành, người đánh hắn bay ra ngoài vốn không phải là tang thi.
Nó có một vòng hoa lớn màu vàng tươi, rễ thực vật nhỏ dài, phía dưới là rễ màu trắng cứng cáp nối liền so le nhau, xung quanh rễ cứng chia thành hai bên, ổn định thân hình của nó, vẫn không chịu cô đơn giậm chân lạch cạch.
Hai chiếc lá lớn của nó còn lớn hơn cả vòng hoa, lại rất dài, một cú tát có thể văng xa chừng ba thước.
Vòng hoa quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tam Vô, nó lập tức run lên lấy lòng.
Tam Vô: "Hoa hướng dương?"
Không sai, đó chính là hoa hướng dương.
Phải nói là sau khi hoa hướng dương biến dị, có lẽ là nghe được giọng của Tam Vô, hoa hướng dương liền co chân chạy về phía cô.
Tam Vô vốn không chắc đó có phải là hoa hướng dương do mình trồng hay không, cho đến khi nó cúi vòng hoa xuống, thân thiết dụi dụi cánh tay cô, cô mới chắc chắn... Đây có lẽ là hạt giống mà cô đã rải trong sân, mọc ra một loại thực vật biến dị.
"Con khốn! Mày tính kế tao." Giọng nói của Vương Thành kéo suy nghĩ của Tam Vô về.
Cô còn chưa nói gì, hoa hướng dương đã tức giận.
Tam Vô nhìn thấy một vòng tròn lửa cháy trên vòng hoa vàng của nó, hai chiếc lá linh hoạt cũng bị ngọn lửa bao phủ.
Hai chiếc lá luân phiên qua lại, giống như đang đánh quyền anh vậy.
Một cú móc trái đấm vào mặt Vương Thành, ngọn lửa lan khắp người hắn ngay lập tức, vừa lúc khống chế hệ băng của hắn.
Vương Thành hét lên thảm thiết, lăn một vòng muốn cách xa con quái vật này.
Dị thực vật?
Cả tang thi cấp cao nữa, tại sao Tam Vô lại có những con quái vật này? Thực vật đến từ đâu? Chẳng lẽ cô ta là người có dị năng hệ thực vật?
Phải quay lại thành lũy, mang thêm một số người đến nữa, đưa con nhỏ ăn xin này trở về tra khảo mới được.
"Bắt sống." Tam Vô lại ra lệnh, Tang Nhất lập tức xông lên, Vương Thành cắn răng giơ tay, xung quanh đột nhiên xuất hiện một tầng băng.
Tang Nhất đá văng những khối băng đó đi, da của cậu rất cứng, loại băng cấp thấp này không thể làm gì được cậu.
Ngay lúc khối băng bị đá ra, hắn phun ra một ngụm máu, Tam Vô đang định bắt người thì một bóng đen bên cạnh đã lao ra từ trong bụi gai.
Bóng đen đó xẹt qua, hung hăng há miệng cắt đứt cổ Vương Thành.
Tai nạn đột ngột xảy ra, Tam Vô túm lấy Tang Nhất đang định xông lên.
Đó là một con báo đen biến dị khổng lồ, nếu bộ lông đen là lớp ngụy trang tốt nhất trong đêm tối thì đôi mắt xanh da trời lại lộ ra một ánh sáng hung tợn.
"Không ngờ lại bị nó chiếm tiện nghi." Tam Vô nheo mắt lại.
Tốc độ của con báo biến dị này rất nhanh, ít nhất là nhanh hơn Tang Nhất và hoa hướng dương, bọn họ không bắt được nó.
Hơn nữa.... Tam Vô nhìn về phía Vương Thành đã chết, cũng không cần giữ nó lại.
Báo đen cảnh giác kéo thi thể Vương Thành lùi về sau, cho đến khi bị đẩy vào trong bụi gai mới quay đầu lại chạy như điên.
Cơ thể khổng lồ của nó có thể linh hoạt tránh những cây có gai đó.
"Nếu có thể nuôi thêm một con báo đen giúp mình chở đồ thì tốt rồi, nhanh thật đấy." Tam Vô thầm cảm thấy đáng tiếc.
Vốn dĩ muốn lấy một ít tin tức về thành lũy từ trên người Vương Thành, nhưng không ngờ tên đó lại chết.
"Tiếc thật."
Tam Vô nói xong rồi quay đầu nhìn hoa hướng dương, "Đây thật sự là do mình trồng ra sao?"
Hoa hướng dương ngượng ngùng vặn rễ của mình, dụi vào đầu Tam Vô một chút.
Hơi thở của chủ nhân khiến nó cảm thấy gần gũi.
Chỉ là vừa dụi dụi xong, nó liền nổi giận.
Sao lại có một con mèo xấu xí nằm trên vai chủ nhân?
Lửa giận vừa bùng lên, lá của nó lập tức đông cứng lại, Quý Lăng Bạch khiếp sợ vì người phụ nữ này không chỉ trồng được thực vật mà còn là dị thực vật?
Về cơ bản nó khác với khả năng triệu hồi của người có dị năng hệ thực vật.
Đang miên man suy nghĩ, anh cảm giác có một lá cây lớn đang quạt về phía mình, anh nhảy khỏi vai Tam Vô, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vòng hoa.
Hoa hướng dương cuối cùng cũng đuổi được cái gai trong mắt mình, vui vẻ gục đầu vào vai Tam Vô.
"Được rồi, được rồi, đừng làm nũng nữa, Quỳ Quỳ, về nhà chị sẽ tưới cho em chút nước."
Tam Vô vui vẻ vuốt ve vòng hoa của nó, đồng thời đặt một cái tên thật dễ thương.
Vì vậy, một tay cô dắt Quỳ Quỳ mới đến, tay còn lại kéo Tang Nhất thật thà cùng nhau vào nhà.
Quý Lăng Bạch, người duy nhất bị bỏ rơi phía sau, nhìn thấy họ vui vẻ đi vào, anh vẫy đuôi mất hứng.
"Tang Nhất, đi nhổ củ cải đi, buổi tối hầm canh gà củ cải."
Tam Vô nói xong rồi xoay người nhìn Quý Lăng Bạch, "Vào đi chứ."
Quý Lăng Bạch kiêu ngạo nghiêng đầu, thật sự cho rằng anh không giận sao?
"Vào đi nào, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm." Tam Vô cong môi, hiếm khi nói với nó bằng vẻ mặt ôn hòa.
Quý Lăng Bạch lạnh lùng nhìn cô bằng đôi mắt mèo, giơ một bàn chân lên.
Ôm anh đi chứ!
Anh được cô ôm ra ngoài thì cũng phải được ôm vào chứ!
Sự kiêu ngạo của Quý lão đại không thể để cho bông hoa hướng dương xấu xí đó chà đạp được!
====
Tác giả có lời muốn nói: Quý Lăng Bạch hôm qua: Không cho chạm vào tôi (Xù lông)
Quý Lăng Bạch hôm nay: Người phụ nữ kia mau ôm tôi đi (nâng bàn chân lên)