Học kỳ này dường như trôi qua thật là nhanh.
Nhóm tân sinh lớp 10 vừa mới làm quen với thân phận học sinh cấp ba của mình thì học kỳ đầu tiên đã nhanh chóng trở thành quá khứ.
Non nửa năm nay rốt cuộc đã làm cái gì, cẩn thận ngẫm lại cũng chỉ có một trận mê man, ngoại trừ ngày kỷ niệm thành lập trường, dường như những thời gian còn lại đều lặng lẽ trôi đi trong những việc nhỏ nhặt.
“Còn không dọn về thì chú đến tận đây lôi về đấy.” Cao Tự Án đứng ở cửa phòng nói với Cố Dật Nhĩ đang thu dọn hành lý.
Cố Dật Nhĩ đang gập quần áo, gập lung tung rối loạn, động tác trên tay cũng càng ngày càng mất kiên nhẫn: “Em tạo cơ hội cho ba với dì trải qua thế giới của hai người, vậy mà bọn họ thật không hiểu cho nỗi khổ tâm của em.”
“Dạo này công ty bận lắm, mẹ anh toàn ở nhà một mình, chú muốn em về bầu bạn với bà.”
Cố Dật Nhĩ chỉ vào anh: “Vậy tại sao anh là con trai bảo bối của dì mà lại không dọn về cùng em?”
Cao Tự Án không so đo với cô, mỉm cười, “Tiểu nha đầu, muốn dọn ra ở một mình vẫn là nên thành thật đợi đến sau khi trưởng thành đi nhé.”
Cố Dật Nhĩ bĩu môi: “Anh là con trai ruột mà còn không bằng con gái kế như em.”
“Hai người ở cạnh nhau còn có thể có chuyện để nói, anh với mẹ anh có thể nói cái gì, chỉ có không ngừng giục anh kết hôn thôi.”
Cố Dật Nhĩ đang gấp áo lông vũ, gấp xong lại xổ ra, cô bực mình ngồi phịch lên ép nó trở lại.
Cao Tự Án dở khóc dở cười: “Tránh ra anh gập cho, với tốc độ này của em có mà gập cả ngày cũng không xong.”
Cố Dật Nhĩ ngoan ngoãn tránh ra, nhìn anh kỹ xảo thành thạo vài ba động tác đã gập xong thì cảm thán: “Nếu anh kết hôn nhất định cũng là người đàn ông của gia đình, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.”
“Vớ vẩn.” Cao Tự Án thấp giọng phản bác cô.
Cố Dật Nhĩ ngồi trên giường nhìn một bên sườn mặt anh, cười xấu xa một tiếng: “Anh, dạo này anh với chị Chử thế nào rồi? Có định kết hôn không?”
Động tác trên tay Cao Tự Án bỗng nhiên dừng lại, qua vài giây mới khôi phục: “Chuyện của người lớn em quan tâm làm gì.”
Cố Dật Nhĩ bất mãn: “Vậy em mặc kệ, em nói cho dì để dì quản anh.”
“Em đấy.” Cao Tự Án bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Con gái mà nhiều chuyện như vậy là không tốt đâu.”
“Đó chính là Chử Úy đấy! Chử Úy!” Cố Dật Nhĩ nói rất khoa trương, “Tiểu hoa đán siêu hot! Bao nhiêu paparazzi ngày đêm ngồi canh để chụp được scandal của chị ấy, nam minh tinh tạo CP với chị ấy có thể cuốn một vòng quanh địa cầu, nhưng chính là không có thông tin chính xác, bây giờ trong tay em có tin tức độc nhất vô nhị, anh nói em có thể không hiếu kỳ sao?”
Chử Úy ngũ quan tinh xảo mà phô trương, là một nữ minh tinh với sắc đẹp diễm lệ nổi bật trong những nữ minh tinh mấy năm gần đây chỉ toàn đi theo hình tượng tiên nữ, cô đóng vai nữ phụ phản diện trong một bộ phim cổ trang, bởi vì sắc đẹp mang tính xâm lược của mình mà thu hút rất nhiều fan nữ, lại còn được đặt biệt danh ‘ông xã’.
Cố Dật Nhĩ vẫn luôn cảm thấy Cao Tự Án giống như một khối ngọc trắng, được cắt xẻ mài nhẵn, nếu là một bức họa, cũng sẽ là một bức họa phong cảnh sơn thủy trong trẻo, lịch sự tao nhã xuất trần, ôn hòa nội liễm.
Nhưng Chử Úy và anh vừa lúc tương phản, diễm lệ quyến rũ, phong tình vạn chủng, là mỹ nhân nồng đậm rực rỡ trong các bức họa, không có một nét nào không phô trương, không vũ mị.
Hai người kia quăng tám sào cũng không có liên quan gì đến nhau vậy mà lại là người quen cũ.
Cao Tự Án cười nhạt, cúi đầu tiếp tục giúp cô sắp xếp lại quần áo chứ không tiếp lời cô.
“Anh, anh thích chị ấy sao?” Cố Dật Nhĩ nhìn anh cúi đầu xuống thì không nhịn được mà hỏi.
Vốn tưởng rằng Cao Tự Án sẽ phủ nhận hoặc là trầm mặc, lại không ngờ anh dứt khoát gật gật đầu: “Thích.”
“Vậy sao anh không theo đuổi chị ấy?”
Trong mắt Cao Tự Án có nét cười: “Sao em biết anh không theo đuổi?”
Cố Dật Nhĩ nhất thời nghẹn lại, lẩm bẩm nói: “Chị ấy có nhiều tin đồn như thế, nhưng chỉ duy nhất không có tin đồn liên quan đến anh, anh xác định mình đang theo đuổi à?”
“Ừ.”
Nhìn bộ dáng không mặn không nhạt này của Cao Tự Án, Cố Dật Nhĩ còn cảm thấy sốt ruột thay anh: “Anh, anh thật sự thích chị ấy à?”
“Anh sống bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ từng động tâm với một người.” Ngón tay của Cao Tự Án hơi ngừng lại, “Cũng chỉ chờ đợi một người, như vậy không phải thích thì là gì?”
Cố Dật Nhĩ mở to hai mắt: “Chị Chử là mối tình đầu của anh?”
Cao Tự Án nhẹ nhàng thở dài: “Đúng vậy.”
“Nhìn không giống á, em còn tưởng rằng anh chỉ có chút hảo cảm với chị ấy thôi.”
Anh cười cười: “Bắt giữ con mồi không thể nóng vội, nhất định phải kiên nhẫn, nước ấm nấu ếch xanh, đợi khi nước sôi, ếch xanh muốn chạy cũng không chạy được.”
Khóe miệng Cố Dật Nhĩ giật giật: “Anh so sánh chuyện theo đuổi phụ nữ như săn con mồi vậy à?”
“Cô ấy không chịu quay đầu, anh vẫn luôn ở phía sau chờ cô ấy, nhưng có vẻ dạo này anh càng ngày càng mất kiên nhẫn.” Cao Tự Án nhấn nhấn giữa hai lông mày, “Thật sự làm anh cực kỳ phiền lòng.”
Cố Dật Nhĩ lui về phía sau vài bước, cảm thấy Cao Tự Án trở nên có chút đáng sợ.
Cảm giác nếu không theo đuổi được Chử Úy thì anh trai cô sẽ cầm tù chị ấy mất.
***
“Mọi thứ thu thập xong rồi chứ?”
Cố Dật Nhĩ kiểm tra lại rồi gật đầu: “Vâng ạ.”
“Đi thôi.”
Cao Tự Án lái xe đưa cô về nhà, xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, Cố Dật Nhĩ móc di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Tư Dật:
【 Ba ba phải đi, không tới vui vẻ đưa tiễn ba một chút sao? 】
Bên kia gửi lại cái “図1.jpg”.
Cố Dật Nhĩ cười, lại hỏi cậu một câu.
【 Tớ đang đi dạo phố với mẹ. 】
Hóa ra là không ở nhà, Cố Dật Nhĩ mất mát nhắn lại một chữ ờ.
【 Về nhà đừng quên luyện tập xe đạp, tớ sẽ kiểm tra đấy. 】
【 Tớ đã về nhà rồi cậu còn kiểm tra thế nào nữa? 】
【 Ngốc à, chả lẽ tớ không thể đi tìm cậu sao? 】
Cố Dật Nhĩ ngẩn người, tốc độ đánh chữ nhanh hơn.
【 Cậu đừng tới 】
【 Cậu quá vô tình 】
【 Đừng có dùng bộ mặt đó 】
【 Cậu không muốn gặp tớ à? 】
【 Ngày nào ở trường chả gặp 】
Tư Dật một lúc sau mới trả lời, Cố Dật Nhĩ dường như có thể đoán được biểu tình bất đắc dĩ của cậu.
【 Nhĩ Đóa, tớ muốn gặp cậu 】
Mặt hơi nóng lên, Cố Dật Nhĩ gửi cái “図2.jpg” qua chặn miệng cậu.
(Chú thích jpg: cầu xin cậu đừng lẳng lơ)
【 ai da, nghe lời nào 】
Lẳng lơ muốn chết, Cố Dật Nhĩ tức giận cất di động đi, lúc này đúng lúc xe ô tô đi ngang qua nhà Tư Dật, cô theo bản năng mà nhìn thoáng qua bên ngoài, hàng rào cửa lớn giống với hàng ngày, nhưng mà lúc này ở cửa lại có một người đang đứng đó.
Nhìn bóng dáng có vẻ là một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái kia dường như có chút do dự, bước tới bước lui, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng vẫn chưa tiến lên một bước nào.
Cố Dật Nhĩ nói Cao Tự Án dừng xe lại một chút, chính mình lại mở cửa xuống xe.
Cô đi đến trước mặt cô gái kia hỏi: “Chị muốn tìm người nhà này sao ạ?”
Cô gái quay đầu lại, là một cô gái rất trẻ tuổi gương mặt thanh tú, ăn mặc cũng rất đơn giản mộc mạc, có vẻ như còn là sinh viên.
“A, đúng vậy.” Cô gái có chút kinh hoảng, chân tay luống cuống nhìn như một con chim nhỏ bị dọa đến.
Ba Tư là quan lớn trong bộ máy chính phủ, mẹ Tư là nữ cường nhân trong giới kinh tế, hai người có vẻ sẽ không có liên quan gì với cô gái trẻ này.
“Bọn họ không ở nhà.” Cố Dật Nhĩ móc di động ra, “Nếu không thì chị trực tiếp gọi điện thoại đi.”
“Không cần, chị cũng chỉ là thuận đường qua đây thôi.” Cô gái vội vàng xua tay.
Hoa viên Phù Dung ngoại trừ những chiếc xe có đăng ký và người có thẻ vào cửa, nếu không thì không thể vào được, cô gái này nhìn không giống như người ở nơi này, cũng không giống như lái xe đến đây.
Nội tâm Cố Dật Nhĩ cảm thấy có chút khả nghi.
“Chị à chị họ gì? Nếu không em giúp chị để lại lời nhắn nhé?”
Cô gái vâng vâng dạ dạ trả lời: “Chị họ Địch.”
“Thời tiết lạnh thế này chị cũng nên về đi, nếu bị cảm thì không tốt đâu.”
Đối mặt với sự quan tâm của Cố Dật Nhĩ, cô gái lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Em gái, cảm ơn em, vậy chị về đây.”
Cố Dật Nhĩ xoay người chỉ chỉ vào cái xe phía sau mình: “Chị có muốn ra ngoài cùng em không? Nếu không có thẻ vào cửa thì không ra được đâu.”
“Không cần đâu, chị cũng có đây.” Cô gái từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, “Chị đi đây, hẹn gặp lại.”
Cô gái vẫn luôn vẫn duy trì tâm lý chim sợ cành cong, cho đến tận lúc xoay người rời đi, Cố Dật Nhĩ thực rõ ràng cảm giác được cô ấy thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quay lại trên xe, Cố Dật Nhĩ nghĩ thế nào cũng thấy khả nghi.
“Em quen người lúc nãy à?”
Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cao Tự Án đang lái xe, phủ nhận: “Em không quen.”
“Vậy em xuống xe nói gì với cô ta thế?”
“Chị gái đó hình như là tới tìm chú Tư.” Cố Dật Nhĩ trả lời, “Nhưng mà lại không có hẹn trước, nhà chú Tư hôm nay không có ai mà chị ấy vẫn tới, nhìn dáng vẻ còn giống như đã đợi rất lâu rồi, người cũng run hết cả lên.”
“Có lẽ là có việc cầu người.” Cao Tự Án thấy nhiều không trách, “Thân phận như nhà họ Tư, không ít người tới nhờ vả.”
“Nhưng mà chị ấy có thẻ vào cửa.”
Cao Tự Án cười: “Thẻ vào cửa chứ có phải chứng minh thư nhân dân đâu, làm một cái có khó gì?”
Cố Dật Nhĩ bị anh thuyết phục: “Cũng đúng.”
“Nếu em để ý thì sẽ phát hiện có khi cũng có không ít người tới tìm chú, chỉ là còn chưa vào cửa đã bị đuổi đi.”
Cố Dật Nhĩ chưa bao giờ quan tâm loại chuyện này, bởi vậy cô cũng không đặc biệt chú ý.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Tư Dật nói với cậu một tiếng.
【 Vừa nãy tớ thấy có một cô gái trẻ đứng trước cửa nhà cậu, tớ hỏi thì cô gái đó nói là họ Địch, cậu có quen không? 】
【… Không quen, để tớ hỏi mẹ tớ. 】
Lúc này trong trung tâm thương mại, mẹ Tư đang thử quần áo đứng trước gương ngắm nghía, tự nhiên có chút bất mãn nhìn con trai mình: “Tư Dật, đi dạo phố cùng mẹ mà con không tình nguyện đến thế à? Lúc nào cũng nhìn di động, ngắm cho mẹ xem bộ này thế nào?”
Tư Dật đứng dậy đi đến trước mặt mẹ Tư, ra vẻ khen nói: “Mẹ thật sự là đẹp ngây người!”
Mẹ Tư hừ một tiếng: “Có lệ.”
“Mẹ, vừa nãy Cố Dật Nhĩ nói với con là trước cửa nhà mình có một cô gái, hỏi thì nói là họ Địch, mẹ có quen không?”
Nét cười trên mặt mẹ Tư nháy mắt biến mất, biểu tình trở nên cực kỳ châm chọc, ngữ khí sắc nhọn: “Đã tìm tới cửa rồi cơ à?”
“Mẹ biết à?”
“Biết.” Mẹ Tư đi vào phòng thử đồ, “Không cần để ý đến cô ta.”
Sau khi đóng cửa, mẹ Tư dựa thật mạnh lên tường.
Vốn dĩ chuyện ở công ty dạo này đã làm bà mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, hôm nay khó khăn lắm mới tìm một cơ hội ra ngoài đi dạo phố, kết quả cô ta còn như âm hồn bất tán.
Không tìm thấy Tư Thanh Dương, cũng không biết cô ta từ đâu tìm được số của bà, bắt đầu đi theo con đường cầu xin nài nỉ.
Nữ sinh viên dịu dàng có học mà đến khi làm loại chuyện thương thiên hại lí* này thì lá gan cũng lớn lắm.
*: chuyện trái với luân thường đạo lý.
***
Năm nay năm mới tới tương đối sớm, thi cuối kỳ được định vào ngày thứ 5 trung tuần tháng 1, thi xong là nghỉ đông luôn.
Tới gần Nguyên Đán, tiết tự học tối cuối cùng trước ngày nghỉ.
Lễ Giáng Sinh hôm đó, toàn bộ bọn học sinh sầu thảm mà trải qua một tiết tự học buổi tối, về nhà lại còn phải làm bài tập ngày hôm đó, ăn quả táo đội cái mũ Giáng Sinh cũng coi như là có tý đêm bình an, thứ duy nhất khiến lớp có thêm không khí ngày hội chính là trên cửa sổ dán ông già Noel và dùng sơn xịt một lần viết dòng chữ “Merry Christmas”.
Ngày 31 tháng 12, dù thế nào cùng phải vui vẻ đón năm mới.
Tiết tự học buổi tối, chả có ai có tâm trí nào mà ôn tập, tốp ba tốp năm tụ lại to nhỏ xem hôm đó có thể lén chuồn ra khỏi nhà đi chơi không.
Cố Dật Nhĩ hỏi Lâm Vĩ Nguyệt đang làm bài tập: “Vĩ Nguyệt, năm mới cậu định trải qua thế nào?”
Lâm Vĩ Nguyệt mê man chớp chớp mắt: “Ở nhà thôi.”
“Cùng ba cậu à?”
Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: “Hôm đó ba tớ phải tăng ca, có một mình tớ thôi.”
“Vậy cậu định làm gì?”
“Xem buổi biểu diễn tất niên, nhưng mà năm nào tớ cũng chỉ xem được hơn nửa là ngủ mất, không đợi được đến 12 giờ.”
Cố Dật Nhĩ xua xua tay: “Năm trước tớ vì có thể đồng thời xem của 4 nhà đài mà TV ipad máy tính cùng nhau bật lên, cuối cùng phát hiện ngoại trừ mấy ngôi sao không giống nhau thì chẳng có tý mới mẻ nào, năm nay có lẽ còn nhàm chán hơn năm ngoái, thứ này giống như liên hoan tiệc tối của Tết Âm Lịch, càng xem càng thấy chán.”
Lâm Vĩ Nguyệt nhất trí gật gù: “Quả thật rất nhàm chán, nhưng đây cũng coi như là không khí ngày hội, không xem lại cứ thấy thiếu thiếu cái gì.”
Mỗi năm đều có người mắng tiệc tối càng ngày càng chán, nhưng ratings năm nào cũng cao chót vót.
Đều là một đám người xem lão phật gia khẩu thị tâm phi.
Cố Dật Nhĩ quay đầu muốn hỏi Tư Dật, lại phát hiện cậu đang nói chuyện với Tôn Yểu cách cậu một khoảng.
Sau khi thi giữa kỳ thì sắp xếp lại chỗ ngồi, cô ấy đã sớm làm quen với Tư Dật Lâm Vĩ Nguyệt, vài người tiếp tục giữ team, cho nên điều chỉnh chỗ ngồi cũng vẫn là bọn họ bốn người chung team ngồi với nhau, chỉ là lúc này bàn bên cạnh Tư Dật biến thành Tôn Yểu.
Tư Dật đang giảng cho cậu ấy cách làm bài, Tôn Yểu mỉm cười nghiêm túc lắng nghe.
Cô không tiện quấy rầy, ngược lại đi hỏi Phó Thanh Từ.
Quả nhiên, Phó Thanh Từ và Lâm Vĩ Nguyệt nhàm chán giống nhau, thậm chí so với Lâm Vĩ Nguyệt còn vô vị hơn.
“Ở nhà làm bài tập.”
Cố Dật Nhĩ cạn lời: “Bạn học Phó à, thời khắc chuyển giao từ năm cũ sang năm mới thiêng liêng như vậy mà cậu nhất định phải để nói trôi qua trong việc làm bài tập sao?”
Phó Thanh Từ nghiêm túc nâng nâng mắt kính: “Viết từ năm này sang năm khác cũng có một chút tư vị khác mà.”
“……”
Lâm Vĩ Nguyệt giơ ngón tay cái lên: “Ý kiến hay, tớ cũng làm như vậy, đến lúc đó chúng ta 12 giờ đúng cùng làm nhé.”
Phó Thanh Từ khẽ cười: “Tớ nói đùa thôi.”
“Cậu cũng biết nói đùa á.” Lâm Vĩ Nguyệt chớp chớp mắt, “Tớ còn tưởng là cậu nghiêm túc cơ.”
“Nếu cậu muốn viết thì tớ viết cùng cậu.” Cậu nhẹ giọng nói, “Bài nào không biết làm cậu có thể gọi cho tớ.”
Lâm Vĩ Nguyệt dùng sức gật đầu: “Quá tuyệt vời! Nhưng mà trước đó không lâu ba tớ đã mua di động cho tớ rồi, tớ đăng ký QQ, chúng ta có thể dùng QQ để nói chuyện phiếm.”
“Tớ không có QQ.”
“A? Thế WeChat?”
“Cũng không có.”
Lâm Vĩ Nguyệt nhíu mày: “Không thể đăng ký một cái sao?”
Phó Thanh Từ trầm mặc vài giây: “Được.”
“Ok ok, như vậy có thể tiết kiệm tiền điện thoại.”
“……” Hai con người quái dị này nghiêm túc thảo luận dùng phương pháp gì giao lưu bài tập, làm bài tập xuyên giao thừa, thật là mệt bọn họ nghĩ ra được.
Lúc này đại biểu ngữ văn từ văn phòng trở về, đứng ở trên bục giảng vỗ vỗ tay: “Các đồng chí! Bài thi ngữ văn tới rồi đây!”
“Ối mẹ ơi! Tờ thứ N rồi!”
“Nguyên Đán ba ngày nghỉ bình quân một ngày ba tờ bài thi, còn có vô số bài tập trong sách luyện tập, quá tuyệt vời.”
“Còn không bằng không nghỉ! Ít nhất thì bài tập cũng có thể ít hơn thế này!”
Cố Dật Nhĩ đang ngẩn người, bởi vậy khi bài thi truyền tới chỗ cô, cô như cũ vẫn là dáng vẻ nâng quai hàm trầm tư.
Người bàn trước gõ lên bàn cô: “Bài thi nè.”
Cố Dật Nhĩ phục hồi tinh thần lại: “Hả, cảm ơn.”
Nhạc Trạch Mính nhắc nhở cô: “Có hai tờ, đừng quên.”
Cố Dật Nhĩ ngơ ngác gật đầu, cầm lấy một tờ tùy ý nhìn qua, thoáng nhìn bài điền từ vào thơ cổ: “Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, cái này học rồi sao?”
“Một tấc tương tư một tấc hôi.” Giọng của Nhạc Trạch Mính mát lạnh vang ên, “Ở buổi tọa đàm thơ ca mở rộng hồi cấp hai đã từng nhắc đến rồi.”
“Tọa đàm mở rộng?” Cố Dật Nhĩ suy nghĩ một lát, bừng tỉnh đại ngộ, “À, cấp hai cậu cũng học Vĩnh Hoa à?”
Nhạc Trạch Mính khẽ nhíu mày: “Cậu không biết?”
“Không biết, cậu ở lớp nào?”
Nhạc Trạch Mính không trả lời cô, chỉ lạnh lùng nói: “Lớp 6 chúng ta cùng nhau tham gia đại hội thư pháp, lớp 8 đi Bắc Kinh tham gia tập huấn doanh tân khái niệm, lớp 9 tham gia thi đấu âm nhạc của thị ủy, cậu không biết sao?”
Cố Dật Nhĩ không còn lời nào để nói, bởi vì những việc này quả thật cô đã làm ở hồi cấp hai.
“Thôi.” Cũng không đợi cô trả lời, Nhạc Trạch Mính đã quay đầu lại.
Cố Dật Nhĩ mím môi, bạn học ở Vĩnh Hoa thi được Tứ Trung cũng không ít, cô không nhớ rõ cũng thực bình thường mà.
Không biết tại sao nhìn Nhạc Trạch Mính lại có vẻ tức giận như vậy.
Lâm Vĩ Nguyệt đúng lúc nhắc nhở cô: “Dật Nhĩ, mau truyền bài thi xuống đi.”
Cô lên tiếng, quay đầu muốn đưa bài thi cho Tư Dật, lại phát hiện Tư Dật vậy mà vẫn còn đang giảng bài cho Tôn Yểu.
Lúc nãy là đề toán, giờ lại đến đề lý.
“Đừng quên chỗ này có lực ma sát.” Cậu viết viết trên bản nháp.
Tôn Yểu hướng về phía bên cậu: “Chỗ nào cơ?”
Tư Dật dứt khoát dịch ghế tới bên cạnh cô ấy, đưa bản nháp đặt lên bàn Tôn Yểu cho cô ấy xem: “Nơi này, dùng Ff.”
Trong lòng Cố Dật Nhĩ rầu rĩ, trực tiếp ném bài thi lên bàn cậu rồi quay đầu lại làm chuyện của mình.
Cô không có tâm tư làm bài tập, dùng bút vẽ linh tinh trên bản nháp.
Càng vẽ càng dùng sức, giấy nháp yếu ớt bị rách toạc.
Cố Dật Nhĩ lật một tờ khác, trên tờ đó viết một chữ “Dật” to tướng.
Sau đó không ngừng dùng bút chọc chọc lên, còn ở bên cạnh vẽ cái đại móng heo.
Trong phòng học có người đang ríu rít nói chuyện, âm thanh ồn ào như tiếng muỗi, ong ong cực kỳ phiền lòng.
Cô rõ ràng nghe thấy Tôn Yểu hỏi Tư Dật định làm gì vào ngày giao thừa.
“Ở nhà chơi game.”
Cố Dật Nhĩ lại dùng sức mạnh hơn chọc giấy, bọn họ một đám người trần mắt thịt này quả nhiên thật nhàm chán.
Không muốn nghe bọn họ ầm ĩ, Cố Dật Nhĩ lấy di động cắm tai nghe định nghe nhạc.
Tai nghe phát bài 《 Cô đơn vẫn tốt 》của Điền Phức Chân.
Em cô đơn cô đơn vẫn tốt
Lúc này đây đừng ai tới an ủi vỗ về em
Hãy để em một mình đau khổ, ý nghĩ muốn phát điên
Không chết là tốt rồi
“…..,” Cái bài hát rách nát gì không biết, đổi bài khác.
Đến đúng bài 《 Vận may tới 》của Tổ Hải.
Lúc này một bên tai nghe bị lấy đi, Cố Dật Nhĩ tưởng có người tới bắt cô nghe nhạc trong giờ tự học.
Kết quả lại phát hiện là Tư Dật.
“Cậu đang nghe cái gì thế?” Cậu thuận tay nhét tai nghe vào tai mình, cười, “Nhĩ Đóa, gout của cậu thật độc đáo đấy.”
Cố Dật Nhĩ duỗi tay: “Trả tai nghe cho tớ.”
“Không trả.”
Cố Dật Nhĩ hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, rút tai nghe ra.
Tư Dật cười khổ không được: “Nhỏ mọn như vậy à.”
“Cậu đi mà tìm người khác, đảm bảo đưa cả hai tai cho cậu nghe.”
Tư Dật ngẩn người, nghi hoặc: “Làm sao vậy? Sao mà tâm trạng kém thế?”
“Ai cần cậu lo.”
“Tớ không lo thì ai lo.” Tư Dật ngồi xổm xuống trước mặt cô, cằm dựa vào cạnh bàn, chớp chớp mắt, “Giao thừa cậu có dự định gì không?”
“Ở nhà.”
Tư Dật bĩu môi: “Cậu thật nhàm chán.”
Sao chán bằng cậu được!
Cố Dật Nhĩ siết chặt di động, lại ngoài ý muốn nhấn vào nút phát nhạc.
“Vận may tới tới rồi chúc bạn may mắn ngập tràn!
May mắn mang tới niềm vui cùng tình thương ái!
Vận may đến rồi, vận may của chúng ta đến rồi!
Đón vận may đến cùng tứ hải năm châu an khang thịnh vượng!”
Mọi người còn chưa phản ứng lại thì thầy phụ trách không biết từ nơi nào xông vào, đứng ở trên bục giảng rống to: “Cả khối chỉ có lớp này ồn nhất! Từ xa đã nghe thấy tiếng nói chuyện của các cô các cậu! Giờ còn phát cả nhạc lên luôn hả! Được nghỉ thôi mà sung sướng đến thế à? Nhiệm vụ hàng đầu của học sinh là học tập có biết không hả? Mấy cô cậu có còn muốn thi đại học không! Quá kiêu ngạo! Ai bật nhạc! Đứng lên cho tôi! Tịch thu di động!”
Không ai dám nói gì.
Đôi mắt híp khôn khéo của thầy chủ nhiệm giáo dục hơi nhíu lại, đi tới cửa bụp một cái tắt đèn đi.
Vô số gương mặt bị màn hình di động chiếu sáng, trong đêm đen cực kỳ loá mắt.
Lúc này chuông tan học vừa lúc vang lên.
Không biết là ai hô to một tiếng: “Các đồng chí chạy mau!”
Mọi người khởi nghĩa vũ trang: “Chạy!”
Chủ nhiệm giáo dục cả kinh, vội vàng bật đèn lên, đám học sinh đã chạy hơn phân nửa.
“Ai da, tức chết tôi!” Chủ nhiệm giáo dục che lại trái tim bộ dạng muốn ngất xỉu.