Edit: Ngải
“Cháu là bạn học Lâm đúng không?”
Lâm Vĩ Nguyệt giật mình nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Ở đó có một đôi nam nữ trung niên ăn mặc đẹp đẽ đứng đó.
Người đàn ông đeo mắt kính, anh tuấn nho nhã, giọng nói trầm thấp ôn hòa: “Chúng ta là cha mẹ của Phó Thanh Từ.”
Lâm Vĩ Nguyệt đứng dậy, khom lưng: “Cháu chào chú dì.”
Mẹ Phó xua tay: “Không, là chúng ta nên xin lỗi mới phải, Thanh Từ và Thanh Lai đã mang cho cháu thêm quá nhiều phiền toái.”
Cô vừa nghe đến tên Phó Thanh Lai thì theo bản năng nhíu chặt mày.
“Để xin lỗi, tiền thuốc men của cháu để chú chi trả đi.” Ba Phó nhẹ nhàng cười, “Chú đã gọi điện thoại cho ba cháu rồi, ông ấy đi theo đội thi công xuống huyện thành phía dưới, muộn chút mới quay lại bệnh viện đón cháu được.”
Lâm Vĩ Nguyệt cũng không muốn để ba biết chuyện này nhưng vẫn nói lời cảm tạ: “Cảm ơn chú.”
“Chờ các cháu hoàn toàn bình phục, chú dì sẽ đưa Thanh Lai tới cửa xin lỗi, thật là xin lỗi, nó bị chúng ta chiều hư rồi nên làm việc vô pháp vô thiên, đặc biệt là khi gặp chuyện liên quan đến Thanh Từ thì có đôi khi đến chúng ta cũng không có cách nào với nó.”
Lâm Vĩ Nguyệt cắn môi không trả lời.
Cô không thể nào nói lên ba chữ không sao đâu.
“Bạn học Lâm, cháu có thể về phòng mình nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho chúng ta là được.”
Mẹ Phó tiến lên hai bước nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, ngữ khí hòa ái khiến Lâm Vĩ Nguyệt không có biện pháp cự tuyệt.
Lâm Vĩ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu đi về phía cửa.
Vừa mới chạm vào tay nắm cửa cô đã xoay người: “Chú dì, nếu Phó Thanh Từ tỉnh, hai người có thể nói với cháu một tiếng không ạ? Cháu muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với cậu ấy.”
Ba Phó gật đầu: “Được.”
Hai vợ chồng họ Phó nhìn nữ sinh rời khỏi phòng bệnh.
Ba Phó xoay người thấp giọng quát mắng: “Em nhìn xem em chiều hư Thanh Lai thành cái dạng gì rồi! Dám giết cả ngườii!”
“Còn không phải là không có chuyện gì sao! Anh hung dữ cái gì! Thanh Lai biến thành như bây giờ là trách nhiệm của một mình em à!” Mẹ Phó nhíu mày, bỗng nhiên bực bội ấn giữa hai lông mày, “Anh mau đánh tiếng với cục cảnh sát rồi đón con ra đi! Cục cảnh sát là nơi con gái nên ở lại sao!”
“Nếu đón được anh đã sớm đón rồi, em có biết lần này nó chọc phải ai không?” Ba Phó sửa sửa cà vạt, ngữ khí trầm thấp.
“Nhà con bé kia chỉ có hai cha con, còn là làm công tại công trường, anh cho thêm ít tiền bồi thường là được, có gì khó?” Mẹ Phó không để bụng.
Ba Phó cười lạnh một tiếng: “Anh không nói con bé kia, là mấy đứa khác cơ, lá gan của Thanh Lai càng lúc càng lớn, đến con trai độc nhất của phó chủ tịch tỉnh cũng dám đắc tội!”
Nét mặt mẹ Phó tỏ vẻ không thể tin tưởng: “Phó chủ tịch tỉnh?”
“Không chỉ vậy, đám lưu manh nó gọi tới đến cả con trai của Cục phó chi cục thuế cũng cùng nhau đánh lộn, anh vừa mới ăn cơm cùng Cố tổng Cố Nghi Nguyên, dự án thuê ngoài của họ đã sắp lấy được rồi, kết quả Thanh Lai hay lắm, đánh cả con gái của Cố tổng vào bệnh viện!”
Mẹ Phó nhíu mày: “Anh đừng dọa em, một lần nó có thể đắc tội nhiều người như vậy sao?”
Ba Phó nặng nề thở dài: “Con bé kia tuy rằng điều kiện gia đình chẳng ra gì nhưng bạn bè lại không đắc tội nổi, Thanh Lai cho rằng lần này nhiều nhất cũng bị dạy dỗ vài câu thôi, ai biết người ta là bạn bè có nghĩa khí, không sợ bị liên lụy, đều tham gia hết. Hiện tại em nói xem, anh phải cứu Thanh Lai kiểu gì?”
“Không được, anh nhất định phải cứu Thanh Lai ra, chúng ta chỉ có mỗi một đứa con gái, nó không thể xảy ra chuyện gì!” Mẹ Phó kích động hô lên.
Ba Phó giận mắng: “Được rồi, trong phòng bệnh cãi cọ ầm ĩ còn ra cái thể thống gì? Thanh Lai ra thì có thể ra, nhưng lần này nhất định sẽ bị ghi vào hồ sơ học bạ.”
“Vậy không được, con gái bị lưu hồ sơ thì tương đương với có vết nhơ.” Mẹ Phó sốt ruột.
“Đợi nó ra thì chúng ta đưa nó ra nước ngoài luôn đi.” Ba Phó trầm giọng đưa ra quyết định.
Mẹ Phó nhìn về phía Phó Thanh Từ trên giường bệnh: “Thanh Lai thích Thanh Từ như vậy, nó nhất định sẽ không chịu ra nước ngoài sớm như thế.”
“Cũng đưa ra Thanh Từ đi luôn.” Ngữ khí của ba Phó lạnh băng, “Có nó đi cùng, Thanh Lai cũng có thể ngoan ngoãn hơn một chút, đến lúc đó trời xa đất lạ, Thanh Từ sẽ không bài xích Thanh Lai, sau đó lại để nó thoát hộ*, cho hai đứa nó kết hôn.”
(Thoát hộ: ra khỏi sổ hộ khẩu)
Mẹ Phó vừa lòng gật gật đầu: “Ý kiến này hay, cứ làm vậy đi.”
“Em đưa cho gia đình con bé kia thêm ít tiền, lại đưa thêm cả chút thực phẩm chức năng cho ba nó, anh nghĩ cách gặp mặt người lớn trong nhà mấy đứa bé kia để nói lời xin lỗi.”
“Được.”
Hai vợ chồng Phó thị ở bên cạnh quyết định tất cả mọi chuyện.
Bao gồm cả tương lai của Phó Thanh Từ, người đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh.
***
Một thông báo xử phạt gây chấn động toàn trường.
Trên danh sách xử phạt, từ Tư Dật đến Cố Dật Nhĩ, từ Phó Thanh Từ đến Lâm Vĩ Nguyệt, tất cả đều là mấy người an ổn đứng đầu toàn khối suốt ba năm.
Bọn họ vậy mà cũng sẽ vi phạm nội quy trường học, lên bảng trắng, quả thực là thiên phương dạ đàm.
(Thiên phương dạ đàm: nghĩa đen là tên bộ truyện Nghìn lẻ một đêm, nghĩa bóng là chỉ những chuyện phi lý, hoang đường, khó tin, chuyện không tưởng.)
Nhưng nghiêm trọng nhất là Phó Thanh Lai lớp 11, bị lệnh cưỡng chế thôi học, mọi người tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ nhìn từ nội dung xử phạt cũng biết nhất định là rất nghiêm trọng.
Phó Thanh Lai không tới trường học, đồ đạc của cô ta cũng bị người trong nhà mang đi.
Nhưng mà, Phó Thanh Từ cũng không thấy mặt.
Cặp anh em này cứ như vậy mà biến mất.
Cùng lúc đó, tin tức Tư Dật từ bỏ tư cách tuyển thẳng cũng khiến toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường trở tay không kịp.
Học sinh đầu tiên mới năm lớp 11 đã lấy được tư cách tuyển thẳng, thiên tài toán học đạt được huy chương vàng IMO làm vẻ vang nước nhà, vẻ vang toàn trường, cứ như vậy mà từ bỏ học viện toán của đại học Bắc Kinh đứng đầu cả nước, một lần nữa lao vào địa ngục thi đại học.
Không ai biết vì sao.
Cũng không ai biết, Nhĩ Canh Lục lớp 12-1 vì sao lại biến mất.
Thiếu thần quậy Nhĩ Canh Lục, không khí lớp 1 nhanh chóng yên lặng chìm xuống.
Thầy Mộ đang ở trên bục giảng nói lại đề cuối của kỳ thi thử lần cuối, Tư Dật nhìn chỗ ngồi trống rỗng trước mắt phát ngốc.
Cậu chống cằm, lại nhìn về vị trí phía bên cạnh.
Bỗng nhiên cười khổ một tiếng.
Thằng nhóc Nhị Canh lúc đi học thích quay xuống nói chuyện riêng với cậu không còn nữa, Phó Thanh Từ luôn cau mày bảo bọn họ yên tĩnh cũng không còn nữa.
Xung quanh cậu, không còn gì trầm lặng hơn thế này nữa.
Trái tim bỗng nhiên buồn buồn, cậu gỡ mắt kính xuống, lòng bàn tay dùng sức ấn hai mắt mình.
“Tư Dật, em làm sao vậy?” Thầy Mộ đột nhiên hỏi, “Thân thể không thoải mái sao?”
Tất cả mọi người nhìn cậu.
“Em không sao.” Giọng cậu cứng đờ, “Mắt hơi ngứa thôi ạ.”
“Chắc là dùng mắt quá độ, em ra ngoài cho mắt nghỉ ngơi chút đi.” Thầy Mộ mỉm cười, dừng một chút còn nói thêm, “Lâm Vĩ Nguyệt em cũng ra ngoài đi.”
Bỗng nhiên bị gọi tên, Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn thầy Mộ.
“Học toán không được phân tâm.” Thầy Mộ nhẹ giọng nói, “Nếu không thì chính là làm nhiều công ít.”
Có bạn học bất mãn hô lên: “Oa! Bất công!”
“Còn có ai lần này thi thử được 150 điểm thì thầy cũng cho bạn đó ra ngoài nghỉ ngơi.”
Không ai dám lên tiếng.
Tư Dật và Lâm Vĩ Nguyệt cùng nhau đi ra ngoài.
“Học sinh tiểu học.” Tư Dật nhàn nhạt mở miệng, “Phó Thanh Từ đi đâu vậy? Cậu có biết không?”
Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu.
Cô không chờ được đến khi Phó Thanh Từ tỉnh lại, thậm chí cậu có tỉnh lại hay không cô cũng không biết, khi cô đến thăm cậu, trong phòng bệnh đã không có một bóng người.
Cậu giống như cơn gió, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
“Toàn những kẻ lừa đảo không giữ lời.” Tư Dật thầm mắng ra tiếng, “Đã hẹn gặp ở Bắc Kinh, tất cả đều là gạt người.”
“Tớ không đến Bắc Kinh nữa.” Lâm Vĩ Nguyệt bỗng nhiên nhỏ nhẹ nói, “Tớ thi Thanh đại.”
“Cậu nói cái gì?” Tư Dật rũ mắt nhìn chằm chằm cô, “Với thành tích của cậu, cho dù không tham gia tự chủ chiêu sinh thì thi ở Bắc Kinh cũng không thành vấn đề.”
“Tớ không muốn xa ba tớ.” Cô ngửa đầu nhìn Tư Dật cười, “Ba là vướng bận cuối cùng của tớ.”
“Vậy bọn tớ thì sao?” Tư Dật trầm giọng hỏi, “Nhĩ Đóa thì sao?”
“Nghỉ hè và nghỉ đông các cậu sẽ về chứ.” Cô cắn môi, “Thực xin lỗi, là tớ quá ích kỷ.”
Tư Dật nghiêng đầu, bỗng nhiên trong lòng một trận bi thương.
Nhóm nhỏ của bọn họ, cuối cùng vẫn tan.
Hẹn gặp ở Bắc Kinh, Bắc Kinh cái rắm.
“Đừng quên Nhĩ Đóa.” Giọng của cậu thực nhẹ nhàng, “Nếu không có người bạn như cậu, cô ấy sẽ đau khổ lắm.”
“Tớ vĩnh viễn sẽ không quên cậu ấy.” Lâm Vĩ Nguyệt không chút do dự nói, “Đời này mãi mãi sẽ không.”
“Tớ cũng không dám tin ba chữ cả đời này.” Tư Dật bỗng nhiên cười tự giễu, “Con người khi thề luôn là lời thề son sắt nói cả đời, kết quả đảo mắt đã quên, ‘cả đời này’ là ba chữ không đáng tin nhất trên thế giới này.”
“Tớ vẫn luôn cảm thấy nhân sinh có rất nhiều nghi thức chia tay, ví dụ như một chén rượu, một chuyến du lịch, một bài hát, hoặc là khóc lớn một trận trước nhà ga. Nhưng sau này mới biết được, phần lớn những cuộc chia ly trong cuộc đời lại là lặng yên không một tiếng động, thậm chí rất nhiều năm sau mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra ngày đó gặp nhau, thế nhưng lại là lần cuối. Từ nay về sau mặc dù không phải cách sông cách núi nhưng cũng không còn lần nào gặp lại.”
Hóa ra ngày đó, trước Hoan Lạc Cốc, bức ảnh ý cười tràn ngập, cũng đã là bức ảnh cuối cùng.
Từ đây, rốt cuộc không còn đủ đầy.
***
Lớp 12 tới quá nhanh mà qua cũng quá nhanh.
Khi vô số sách vở đề cương bị xé thành mảnh nhỏ vứt xuống từ khu dạy học, một cơn mưa sách vở buông xuống thì thanh xuân này cũng hoàn toàn từ biệt với chúng ta.
Tuổi 18 tràn ngập tiếng cười và nước mắt, chúng tôi tới đây.
Từ nay về sau, quá khứ mười bảy năm ấu trĩ và xúc động, trò chơi và truyện tranh, khắc khẩu và khóc thút thít, tạm biệt.
Đại hội cuối cùng sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tất cả mọi người mặc đồng phục kiểu Tây ngồi ngay ngắn trong hội trường.
Đây là lần cuối cùng được mặc.
Hiệu trưởng đỏ mắt, mong các bạn học tiền đồ như gấm, vô luận là tốt hay xấu, cung chúc thành nhân, từ đây trời cao mặc chim bay, cuộc đời của các em là thuộc về chính mình.
Chủ nhiệm giáo dục ngày thường luôn mang gương mặt nghiêm túc cũng khẽ giật giật vai, yên lặng xoa xoa nước mắt.
Thầy Vương luôn thích đọc thơ diễn cảm trong giờ học tháo kính, hai mắt hồng hồng nhắc mọi người học đại học cũng đừng hoang phế ngữ văn, ngày thường ít dùng di động, có rảnh thì đọc thêm nhiều sách.
Ít nhất cũng phải đọc xong quyển《 ông già và biển cả 》 đã đọc được một nửa kia.
“Tiếp theo, xin mời Trạng Nguyên khoa học tự nhiên và khoa học xã hội của tỉnh năm nay lên phát biểu lần cuối cho chúng ta.” Thầy giáo dẫn chương trình lớn tiếng nói.
Tức khắc dưới đài một trận tiếng thét chói tai.
Đệ nhất song bảng tự nhiên xã hội lần này thi đại học phát huy tốt, thi được thành tích tốt nhất từ trước đến này của Tứ Trung Thanh Hà.
Hai Trạng Nguyên của tỉnh đều rơi vào Tứ Trung.
Cố Dật Nhĩ mặc tây trang màu đen, váy dài màu đỏ giống hệt ba năm trước, cô vẫn buộc tóc đuôi ngựa để mái thưa, khiến mọi người phảng phất lại về tới tháng 9 của ba năm trước.
Tư Dật đứng bên cạnh cô, tây trang đen sơ mi trắng, tóc chải ngược ra phía sau, còn cố ý phun gel định hình.
Bọn họ giống với ba năm trước, mà lại cũng không giống.
Bọn họ cao hơn, ngũ quan cũng nảy nở, mất đi nét non nớt của ba năm trước mà trở nên thành thục xinh đẹp hơn.
“Hi, mọi người còn nhớ rõ ba năm trước không?” Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng mở màn, “Cũng là tớ và Tư Dật đứng ở chỗ này phát biểu với mọi người.”
Dưới đài trăm miệng một lời vang lên: “Nhớ rõ”.
“Ba năm trước, chúng tớ lần đầu tiên vào hội trường tổ chức điển lễ khai giảng, ba năm sau, lần cuối cùng chúng tớ bước vào tổ chức lễ tốt nghiệp.”
Những lời này nghe qua thì bình thường, nhưng tinh tế ngẫm lại thì có thể nhận ra trong đó có không nỡ và khổ sở.
Một đời người trải qua đủ loại ly biệt, trưởng thành cũng có nghĩa là ly biệt, chia tay với quá khứ và chia tay với những người trong quá khứ.
“Đã ba năm nhanh chóng trôi qua, tớ rất vinh hạnh lại một lần nữa được cùng Tư Dật đứng ở đây phát biểu với mọi người.”
Tư Dật nhướng mày cười, nói tiếp: “Hai năm trước, tớ còn tưởng rằng lớp 12 cách mình rất xa, không nghĩ tới nháy mắt đã đến, khi vừa mới vào trường, chúng ta tràn ngập tò mò với cuộc sống của học sinh cấp ba. Mấy năm nay, chúng ta rút đi sự ngây ngô và khờ dại, từng vì tiến bộ mà vui sướng, cũng từng vì lùi bước mà thống khổ, chúng ta ở đây từng khóc từng cười, cùng những người bạn tốt nhất đàm luận trời nam biển bắc, cùng những thầy cô giáo tốt nhất chia sẻ chua xót học tập, tất cả những thứ này sẽ trở thành ngọn đèn sáng chiếu lên con đường tương lai của chúng ta.”
Bọn họ giống như ba năm trước, vẫn là hợp tác diễn thuyết, chỉ là không giống với ba năm trước, không hề là cậu một câu tớ một câu, cũng đã không còn cảm giác trong tối ngoài sáng đối chọi gay gắt, mà là phối hợp ăn ý, có khi còn sẽ nhìn nhau mỉm cười.
Trên Tieba không biết là ai tìm ra topic hai năm trước, đặt ảnh ngày đó với hiện tại ở bên nhau so sánh.
【 Vào thẩm xem CP Trạng Nguyên ma mới năm lớp 10 khi đó với giờ có gì thay đổi? 】
【 Mẹ tôi ơi Tư Dật thật sự cao hơn quá nhiều 】
【 Fan CP vào ăn đường hết đi nè! 】
【 Tên nào nói dáng người Cố Dật Nhĩ thẳng đuột thì lăn ra đây tự vả đi! Hiện tại còn thẳng đuột không! 】
【 Chỉ nhìn một cách đơn thuần hai người kia cũng cảm thấy rất kinh diễm, đứng ở bên nhau xem lại càng tuyệt 】
【 Sao bọn họ còn chưa yêu nhau aaaaaaaaa 】
【 Chả lẽ mình tôi thấy tấm này hai người bọn họ đứng thật sự gần sao? So với bức ảnh ba năm trước vẻ mặt hai người không thân quả thực chính là bay vọt về chất 】
【 Tôi mặc kệ, tôi đơn phương tuyên bố hai người kia chốt rồi 】
【 Từ lớp 10 vẫn luôn là đệ nhất toàn khóa sao? Ôi mẹ ơi đàn anh đàn chị này quá lợi hại 】
【 Tôi thật sự cảm thấy trong mắt hai người kia có biến, không ai nhìn ra sao? 】
【 Trả lời lầu 198! Tôi đã nhìn ra! Lúc diễn thuyết ánh mắt Tư Dật nhìn Dật Nhĩ quá ngọt ngào, CP Trạng Nguyên cuộc đời này có hi vọng! 】
【 Ta khóc, về sau không bao giờ được nhìn thấy đàn anh đàn chị trong trường nữa rồi 】
【 Ma mới lớp 10 quỳ khóc, mới ngây người một năm đã phải chia tay với các đàn anh đàn chị QAQ】
Phát biểu đến đoạn sau, Cố Dật Nhĩ và Tư Dật nhìn nhau cười.
“80 tập đầu của《 Võ Lâm Ngoại Truyện 》 đã kết thúc, nhưng sau tập 80 giang hồ vẫn còn tiếp tục; 《 Naruto 》 kết thúc, nhưng thế giới Ninja sẽ không bao giờ dừng lại; Cybertron huỷ diệt, nhưng Optimus Prime và Bumblebee sẽ mãi bảo vệ trái đất của chúng ta; thanh xuân của chúng ta kết thúc, nhưng cuộc đời của chúng ta chỉ mới bắt đầu một phần, rời khỏi nơi này, về sau trời cao biển rộng, nơi nơi đều có bóng dáng của chúng ta.”
Tư Dật cười lên tiếng: “Ít nhất chúng ta còn có 《 thám tử lừng danh Conan 》.”
Dưới đài ồn ào cười to.
“Từ đây, chúc mọi người thành công.”
Tiếng vỗ tay của mọi người đều hiến cho năm tháng cấp ba của chính mình.
Lễ tốt nghiệp biến thành đại hội chụp ảnh chung.
Tất cả mọi người lấy di động, có người thậm chí còn mang theo máy cơ, tóm được một người chụp một cái, mặc kệ có quen hay không, dù sao cũng cùng trường ba năm, chụp chung bức ảnh cũng không tổn thất gì.
Hội trường cực kỳ náo nhiệt.
Học sinh lớp 1, lớp 2 dính lấy thầy Mộ và thầy Vương để chụp ảnh chung.
Hai lớp mũi nhọn có quan hệ rất tốt, mọi người đã hẹn hai tuần nữa cùng đi nấu cơm dã ngoại.
“Cũng gọi cả Nhị Canh đi!”
“Cậu ấy không đi được.”
“Vậy đến bệnh viện nấu cơm dã ngoại! Cho cậu ta thèm chết!”
Thầy Mộ cạn lời: “Bệnh viện cấm nấu cơm dã ngoại.”
Mọi người cười to: “Thầy sư tử vẫn nghiêm túc trước sau như một!”
Cuối cùng không biết ai đề nghị một câu: “Em muốn ôm thầy!”
Trong lúc nhất thời như gợn lên ngàn tầng sóng, tất cả mọi người tiến lên phía sau tiếp phía trước muốn ôm lấy thầy.
Ba năm, rốt cuộc cũng ôm được thầy chủ nhiệm, thỏa mãn!
Cố Dật Nhĩ nhìn Lâm Vĩ Nguyệt chậm chạp không tiến lên thì từ phía sau đẩy cô một cái: “Đi đi, với tư cách một học sinh.”
Cô từng bước một dịch tới bên cạnh thầy Mộ.
Thầy Mộ giang hai tay ra với cô: “Lâm Vĩ Nguyệt, ôm một cái nhé?”
Đây là cái ôm đầu tiên của bọn họ, cũng là cái cuối cùng.
Khi vừa muốn rời đi, thầy Mộ nhẹ nhàng ở bên tai cô nói nhỏ: “Cái đuôi nhỏ, chúc em hạnh phúc.”
Ngay sau đó, cái ôm của thầy đã biến mất.
Thầy rũ mắt nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt dịu dàng giống như một đầm nước bình tĩnh nhu hòa.
“Em đã từng nói ở quê em có rất nhiều cây ăn quả, còn có suối nước có thể uống trực tiếp, có những ruộng hoa cải dầu bát ngát, chúng ta đã từng hẹn đến khi em tốt nghiệp sẽ cùng nhau đi xem.” Khóe miệng thầy Mộ hơi nhếch lên, giọng nói ôn nhu, “Sẽ có người, cùng em đi xem.”
Lâm Vĩ Nguyệt bỗng nhiên rơi nước mắt.
Sẽ có người, thay em lau nước mắt, chọc em vui vẻ.
Chỉ tiếc rằng người đó không phải là anh.
Anh đã từng không màng tất cả mà rời đi hoàn cảnh quen thuộc, cảm thấy rời đi là phải tốn rất nhiều sực lực vì trong lòng vướng bận quá nhiều.
Nhưng hôm nay mới biết được, so với người rời đi, thì người ở lại nhìn theo người ly biệt mới là khổ sở nhất.
Trơ mắt nhìn người kia biến mất khỏi sinh mệnh của mình, sau này cũng không biết còn có thể gặp lại nhau không.
Anh là thầy, mang theo từng lứa học sinh lớn lên, cũng nhìn theo bọn họ rời đi.
Bọn họ nhớ mình, là hạnh phúc, bọn họ không nhớ, là chuyện thường.
Hiện giờ, cuối cùng anh cũng hiểu được báo ứng của mình.
Mong ước đám trẻ này, vĩnh viễn có thể cười vui vẻ giống hôm nay.
Hẹn gặp lại nhé, bọn nhỏ.
Hẹn gặp lại, cái đuôi nhỏ.
Lễ tốt nghiệp đến cuối cùng lại biến thành đại hội tỏ tình.
Microphone trên sân khấu không tắt, cũng không biết ai là người đầu tiên bước đến hô to một tiếng tôi thích xxx.
Trong lúc nhất thời, ba năm yêu thầm, yêu công khai hay giấu thầy cô yêu sớm đều được cởi bỏ hết tầng tầng ngụy trang.
Khiến mọi người chú ý nhất vẫn là Tôn Yểu, hôm nay cô ấy trang điểm nhẹ, đứng trước microphone lớn tiếng tỏ tỉnh với Tư Dật.
“Tư Dật, cảm ơn cậu đã khiến tớ trở thành một người tốt hơn như hiện tại, tớ vẫn luôn đuổi theo cậu, tuy rằng không thể có được tình cảm của cậu, nhưng bởi vì cậu mà tớ trở nên ưu tú như thế này, tớ sẽ không bao giờ quên bản thân mình từng vì người mình thích mà liều mạng nỗ lực đến vậy.”
Một trận ồn ào vang lên.
Khóe miệng Cố Dật Nhĩ giật giật: “Ai da, thật là cảm động nha.”
Tư Dật thầm kêu không ổn.
Đám người Lâm Vĩ Nguyệt đồng tình nhìn cậu.
Tên này sợ là phải về quỳ bàn phím.
Sau khi Tôn Yểu xuống sân khấu, Tư Dật nhanh chóng vọt lên khiến mọi người không kịp trở tay.
Cậu khụ khụ, nói: “Ừm, nếu mọi người đều lãng mạn như vậy thì tớ cũng sến súa một phen đi.”
Dưới sân khấu vang lên tiếng thét chói tai.
“Bạn học Cố Dật Nhĩ, tớ yêu thầm cậu ba năm, cho tớ một cơ hội để thăng hoa tình cảm hữu nghị của chúng ta được không?” Cậu nhướng mày nở nụ cười dịu dàng.
Tiếng thét chói tai dưới sân khấu như muốn thổi bay cả nóc nhà.
“A a a a a a a a! Fan CP Trạng Nguyên tốt nghiệp!!!”
“A a a a a a a a a a a a tôi khóc đây!!!”
Tieba cũng nổ tung theo.
Bài đăng top 1 【 Tư Dật tỏ tình tỏ tình tỏ tình hôm nay là ngày của fan CP Trạng Nguyên! 】
Cố Dật Nhĩ ở dưới sân khấu trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó mọi người bắt đầu trăm miệng một lời hét:“Ở bên nhau, ở bên nhau”.
Cuối cùng dưới áp lực của mọi người, cô đành miễn cưỡng gật đầu.
Ngày này, bọn họ tốt nghiệp.
Fan CP Trạng Nguyên cũng tốt nghiệp.
*************
Ahuhu tốt nghiệp rùiii, Em Xiaolin cũng kết thúc những ngày tháng gap year (hơi sâu ahihi), chuẩn bị bước vào một hành trình mới. Mấy hôm nay mình bận nên không post đc. Hẹn mọi người t7, chủ nhật lại ra bt nếu c Ngải chăm nhaa
Theo bước Dật Nhĩ tốt nghiệp, cảm ơn mng đã luôn đồng hành cùng chúng mình đến tận giờ phút này. Mặc dù mới đi đc hơn nửa chặng đường và hơi flop nhưng cũng rất chân thành cảm ơn sự like comment động viên của mng dành cho chiếc wp nhỏ bé nàyy. Cảm ơn rất nhiều
Muốn viết thật nhiều nhưng rồi lại chẳng biết viết gì, thôi thì mong mọi người luôn bình an, mong VietNam sớm khoẻ!
Những năm tháng ấy, mình đã đi qua …