Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 77: Tiền nhiệm công lược




Vừa khai giảng một tháng đã được phong làm nam thần học viện y, bạn học Tư Dật ỷ vào nhan sắc đồ sát trang đầu BBS vậy mà lại dùng lời kịch kinh điển của ngôn tình tổng tài bá đạo thời xưa để làm quen với mỹ nữ.
Quả thực chính là phí phạm của trời.
Nhưng mà như vậy cũng chứng minh, hotboy của viện là một gốc cao lãnh chi hoa còn chưa bị hái, phương diện tình cảm vừa đơn thuần lại ngây thơ, tuy rằng lời kịch cũ kỹ cũng không địch lại vẻ đẹp trai ngây người, chiêu số cho dù rách nát hơn nữa thì các em gái cũng nguyện ý cắn câu.
Bạn cùng phòng của Cố Dật Nhĩ bị nụ cười tà mị cuồng quyến bá đạo của Tư Dật mê đến thất điên bát đảo, mấy người sắp xé nát góc áo của cô rồi.
Họ nhỏ giọng nói với Cố Dật Nhĩ: “Dật Nhĩ, cậu mau trả lời đi!”
Ánh mắt Cố Dật Nhĩ thâm trầm, ngay sau đó khóe môi cô nhếch lên, nở nụ cười phúc hậu vô hại, ngữ khí nhẹ nhàng: “Con trai, lên đại học thôi mà cũng quên mất ba ba à?”
“……”
Cô sâu kín than một tiếng: “Ba ba một phen phân một phen nước tiểu nuôi con lớn, con đến sườn heo chua ngọt cũng phải đoạt với ba ba à?”
“……”
Tình cảm thăng hoa, đấm ngực bi phẫn: “Con trai bất hiếu.”
“……”
Toàn bộ màn biểu diễn, tình cảm tràn trề, sức co dãn mười phần, hình tượng sinh động của một lão cha già ngậm đắng nuốt cay nuôi con trai lớn lại bị vứt bỏ một cách bi thảm.
Bạn cùng phòng của Tư Dật, lão ca Bắc Kinh tuổi lớn nhất Vương Vũ Ninh trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc cảm thán nói: “Lão đại, hóa ra ba cậu trẻ như vậy hả?”
“…Có phải cậu mù không?” Tư Dật rốt cuộc không nhịn được mà dỗi bạn cùng phòng.
Vương Vũ Ninh bừng tỉnh, sửa lại cho đúng: “Nhìn không ra dì trẻ như vậy đấy.”
“……” Cậu ta làm thế nào thi đỗ đại học vậy?
Cuối cùng tám người ngồi cùng một bàn, ăn chung với nhau.
“À, hai người là bạn cấp ba.” Vương Vũ Ninh bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi, “Vậy sao cậu lại gọi cậu ấy là con trai?”
“Hồi cấp ba diễn sân khấu kịch, tớ diễn ba cậu ấy.” Cố Dật Nhĩ cười tủm tỉm giải thích.
Một đám người hiểu rõ gật gật đầu.
Sắc mặt Tư Dật xanh mét, ném từng miếng từng miếng sườn heo chua ngọt vào trong khay của Cố Dật Nhĩ.
Lão tứ lên tiếng: “Lão đại, cậu không ăn sườn heo chua ngọt sao?”
“Tôi không thích ăn ngọt.”
“Vậy cậu lấy nhiều như vậy làm gì?”
Cố Dật Nhĩ cười hài lòng: “Là lấy để hiếu kính với tớ.”
Chiếc đũa Tư Dật ngừng lại, lại gặp hết sườn về.
Cố Dật Nhĩ gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó: “Con trai tớ chính là thích nghịch ngợm như vậy.”
“……” Thôi, cho cô hết, cho cô no chết.
Khóe miệng Vương Vũ Ninh giật giật: “Lão đại, cậu cũng ngây thơ quá đi.”
Một ánh mắt Tư Dật quét qua, Vương Vũ Ninh yên lặng và cơm, không dám lỗ mãng.
Ba bạn cùng phòng của Cố Dật Nhĩ nhìn ngọn núi sườn heo chua ngọt càng đắp càng cao trong khay của cô, trưởng phòng ngủ Từ Dĩnh cực kỳ hâm mộ cảm thán: “Quan hệ của các cậu tốt thật.”
Tư Dật cười thâm ý: “Đâu chỉ là quan hệ tốt.”
“Dù sao cũng là cha con.” Cố Dật Nhĩ vội vàng giải thích.
“Dật Nhĩ, vậy cậu biết Tư Dật hiện tại có bạn gái không?” Từ Dĩnh hỏi dò.
“Có.”
Trả lời những lời này lại không phải là Cố Dật Nhĩ.
Mấy người trong phòng ngủ Tư Dật kêu lên: “Lão đại, cậu có bạn gái? Quá không nghĩa khí, còn gạt chúng tôi!”
Ba em gái còn lại thì yên lặng thở dài, dường như là nằm trong dự kiến nhưng vẫn không khỏi thổn thức.
Biết ngay điều kiện như Tư Dật nhất định là đã bị người khác nhanh chân đến trước.
“Bạn gái cậu trông thế nào? Nhất định là đại mỹ nhân nhỉ? Nếu không thì không có khả năng lọt vào mắt xanh của cậu.” Lão tứ bát quái thăm dò.
Tư Dật một tay chống cằm, ngữ khí lười biếng: “Là rất xinh đẹp.”
“Thế tính cách thì sao? Là nhã nhặn lịch sự như nước, hay là dịu dàng động lòng người?”
Nhóm sinh viên năm nhất vừa mới thoát ly ma trảo của thi đại học cực kỳ ham thích chủ đề mà cấp ba phải ngậm miệng không được nói, nếu nói sẽ bị cho là không tập trung học tập phải mời phụ huynh, bọn họ hận không thể đem toàn bộ bát quái nghẹn mười mấy năm toàn bộ châm lửa.
“Cực kỳ xấu xa.”
Mọi người kinh ngạc cảm thán, không nghĩ tới nam thần thanh lãnh cao quý như Tư Dật vậy mà lại thích kiểu con gái xấu xa.
Mấy người đang ngồi bắt đầu yên lặng não bổ ra diện mạo của bạn gái Tư Dật.
Một đầu tóc quăn dài, môi đỏ như lửa cháy, váy da cúp ngực, khóe mắt còn có nốt ruồi đen, một đóa hoa bá vương phong hoa tuyệt đại, đùa giỡn Tư Dật cái tên tiểu ngây thơ này trong lòng bàn tay.
Kích thích!
Vương Vũ Ninh là đáng khinh nhất, lập tức não bổ ra phương diện không phù hợp với giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội: “Là phương diện kia xấu xa hả?”
Những người khác khụ khụ khụ nhưng lại dựng thẳng lỗ tai lên, rõ ràng là cực kỳ hứng thú với câu trả lời của Tư Dật.
“Bội tình bạc nghĩa, không cho danh phận.” Tư Dật lời ít ý nhiều, ánh mắt vẫn luôn gắt gao khóa chặt vào người nào đó đang cúi đầu.
Mọi người lại bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh bá vương hoa cầm roi da quất Tư Dật nhỏ yếu đáng thương bất lực, cuối cùng mặc kệ mọi sự cầu xin của Tư Dật mà lao vào vòng tay của người đàn ông khác.
Khó trách Tư Dật bây giờ cao lãnh như vậy, không gần nữ sắc như vậy, hóa ra là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng!
“Quá đểu cáng! Tra nữ!” Vương Vũ Ninh phẫn uất không thôi, “Lão đại cậu ưu tú như vậy mà còn bị vứt bỏ, chỉ có thể nói rằng bạn gái cậu, à không, bạn gái cũ của cậu quá không có ánh mắt! Lão đại cậu yên tâm, từ hôm nay trở đi, chung thân đại sự của cậu cứ để lão Vương tôi bao hết, Bắc Kinh khắp nơi đều có con gái tốt, tôi bảo đảm tìm cho cậu một người ôn nhu lại chung thủy, tức chết cái tra nữ kia!”
Cố Dật Nhĩ sắp chọc thủng cái bát rồi.
Vương Vũ Ninh cực kỳ không có ánh mắt mà cue Cố Dật Nhĩ: “Bạn học Cố, cậu cũng cảm thấy bạn gái cũ của lão đại không có ánh mắt đúng không? Haizzz, nếu hai người là bạn cấp ba thì cậu hẳn là cũng biết cô ta nhỉ?”
Không chờ Cố Dật Nhĩ gật đầu thì ánh mắt của Tư Dật đã mang ý cười, ngữ khí thảnh thơi: “Đâu chỉ là biết, còn rất quen.”
“Nếu bạn gái — cũ của bạn học Tư không có ánh mắt như vậy, bạn học Tư sao phải khổ sở xun xoe đến trước mắt người ta làm gì?” Cố Dật Nhĩ cắn răng mỉm cười.
Tư Dật vô tội chớp mắt: “Tớ có sao?”
“Cậu không có sao?”
Tư Dật thở dài: “Tớ một tháng nay ngày nào cũng ở cùng bạn cùng phòng, đâu ra thời gian mà đi tìm bạn gái — cũ? Các cậu nói đúng không?”
Vương Vũ Ninh liều mạng gật đầu: “Lão đại một tháng nay như hình với bóng cùng bọn tớ, tuyệt đối không giao lưu gì với tra nữ kia!”
Cố Dật Nhĩ rũ mắt không nói chuyện nữa.
Tư Dật thắng một ván nhỏ, khóe miệng vẫn luôn tươi cười, cả người nhẹ nhàng như sắp bay lên.
Vương Vũ Ninh cũng không hiểu sao rõ ràng là bóc vết sẹo của lão đại mà trông cậu ta lại vui vẻ hớn hở thế?
Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là bạn cấp ba trước mắt của lão đại.
Ngành tài chính từ trước đến nay mỹ nữ tụ tập, con gái học y quá đáng sợ, vẫn nên tìm người học chuyên ngành đứng đắn đáng tin hơn.
“Bạn học Cố, tớ còn chưa hỏi cậu đã có bạn trai chưa?”
Ánh mắt Tư Dật căng thẳng, khóe mắt liếc về hướng Vương Vũ Ninh.
Đáng tiếc mọi sự tập trung của cậu ta đều đang dồn về câu trả lời của Cố Dật Nhĩ.
Cố Dật Nhĩ đặt chiếc đũa bên môi, ánh mắt vừa chuyển: “Có một người bạn trai cũ.”
“Vậy bạn trai cũ của cậu cũng quá mù rồi, một đại mỹ nữ như thế này cũng đành lòng vứt bỏ.” Vương Vũ Ninh hung hăng nói.
Từ Dĩnh kinh ngạc: “Dật Nhĩ, cậu từng yêu rồi?”
“Đã từng.” Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng cười.
“Vậy sao lại chia tay? Cậu ta không tới Bắc Kinh sao?”
Ngữ khí của Cố Dật Nhĩ nhàn nhạt: “Có tới.”
“Vậy sao các cậu không tiếp tục ở bên nhau?”
“Cậu ta quá ngây thơ.” Cố Dật Nhĩ lời ít ý nhiều, không lưu tình chút nào.
Bạn cùng phòng tán đồng gật đầu: “Yêu con trai cùng tuổi là vậy đấy, đàn ông quá ngây thơ là không được.”
Vương Vũ Ninh không đồng ý: “Các vị nữ sĩ, đừng vơ đũa cả nắm, tớ đây rất trưởng thành.”
Ánh mắt Tư Dật tối lại: “Không biết cậu ta ấu trĩ chỗ nào?”
“Ngang ngược vô lý, bụng dạ hẹp hòi, miệng còn hôi sữa, nhát như chuột.”
Tất cả đều là khuyết điểm cực phẩm, chậc chậc chậc, thật là gặp người không tốt.
Vương Vũ Ninh hỏi: “Ba cái đầu thì tớ hiểu, nhưng nhát như chuột là có ý gì? Chẳng lẽ là gặp cướp lại đẩy cậu lên phía trước?”
“Nếu một người đàn ông.” Cố Dật Nhĩ cười hiền lành, “Trước khi hôn cậu lại hỏi có thể hay không, thì cậu cảm thấy đây có phải nhát như chuột không?”
“Đó không phải nhát như chuột! Đó là đồ hèn nhát!” Vương Vũ Ninh vỗ bàn, “Thời buổi này lại vẫn còn đàn ông hỏi một câu thiểu năng như vậy, giao quyền chủ động hôn môi cho nữ sinh, quả thực là Jerry của năm không cần bàn cãi!”
Lão tam lão tứ gật đầu tán đồng.
Ba bạn cùng phòng của Cố Dật Nhĩ bên này cũng mím miệng cười: “Dật Nhĩ, không nhìn ra là bạn trai cũ của cậu còn ngây thơ vậy đấy.”
“Là rất ngây thơ, cậu cảm thấy sao? Bạn học Tư.” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu, dùng ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn cậu.
Lỗ tai Tư Dật nóng bỏng, nụ cười miễn cưỡng.
Vương Vũ Ninh cảm thán: “Không ngờ các cậu đều có một tiền nhiệm cực phẩm đấy.” trong giọng nói và ánh mắt đều tràn ngập đồng tình.
Từ Dĩnh vỗ vỗ bả vai Cố Dật Nhĩ: “Không sao, đàn anh Lộ bên công quản hẳn không phải là kiểu người giống bạn trai cũ của cậu, cậu đừng lo.”
“Đúng vậy, lão đại, hoa khôi lớp ta nhìn rất nhỏ nhắn đáng yêu, nhất định không giống như bạn gái cũ của cậu.” Vương Vũ Ninh cũng lên tiếng an ủi.
Từ Dĩnh và Vương Vũ Ninh liếc nhau.
Trung Quốc hảo bạn cùng phòng, cùng nhau nỗ lực.
“Được đấy, bạn học Tư, vừa chia tay đã thông đồng được với hoa khôi.” Cố Dật Nhĩ nói cười dịu dàng.
Tư Dật cười lạnh: “Cậu cũng không kém, nhanh như vậy đã quen với đàn anh.”
“Nghênh đón tân tình yêu mà, mọi người đều là con người của thế kỷ 21, đừng cứng nhắc như vậy.” Vương Vũ Ninh tiếp tục thêm lửa.
Từ Dĩnh gật đầu phụ họa, bỗng nhiên nơi xa có một bóng dáng khiến cho cô chú ý, cô đứng dậy hô to về phía thân ảnh kia: “Đàn anh Lộ!”
Nam sinh được gọi là “Đàn anh Lộ” nghe thấy quay đầu, nhìn phía bên này cười cười.
Ngay sau đó đã đi tới.
Vóc dáng cao gầy, kiểu tóc là tạo hình của tiểu thịt tươi thời thượng nhất hiện nay, khuôn mặt thanh tú giọng nói ưu nhã: “Đàn em Cố, em cũng ăn cơm ở đây à?”
Từ Dĩnh bĩu môi, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ trêu chọc: “Rõ ràng là em gọi đàn anh vậy mà sao anh lại chỉ chào hỏi mỗi bạn học Cố.”
“Chào các vị đàn em.” Đàn anh Lộ cười to, sau đó lại chú ý tới nam sinh sắc mặt âm lãnh ngồi đối diện với Cố Dật Nhĩ, kinh ngạc mở lời, “Đây không phải là đàn em Tư của học viện y sao?”
Từ Dĩnh giải thích: “Cậu ấy với Dật Nhĩ là bạn cấp ba.”
Đàn anh Lộ thoáng sửng sốt, sau đó ôn hòa cười: “Vậy là tốt rồi.”
Ý đồ thật sự quá rõ ràng nhưng người ta lớn lên đẹp trai, thái độ cũng thân sĩ khiến ai cũng không thể mắng ra hai chữ lưu manh.
Tư Dật bưng khay đứng dậy, thuận đường kéo Cố Dật Nhĩ đang nói chuyện cùng đàn anh Lộ: “Đi cùng tớ.”
Đàn anh Lộ vừa định lên tiếng ngăn cản đã bị thần sắc ngoài cười nhưng trong không cười của Tư Dật dọa sợ.
“Bạn học cũ ôn chuyện, đàn anh hẳn là không nhỏ mọn vậy chứ?”
Cố Dật Nhĩ mặt đầy sung sướng, tùy ý để Tư Dật lôi kéo cô: “Đàn anh Lộ, anh tới thật quá đúng lúc.”
Đàn anh Lộ: “?”
“Bye bye.”
Hai người để lại một đám không hiểu chuyện gì.
Tư Dật cứ như vậy dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người lôi kéo Cố Dật Nhĩ ra khỏi nhà ăn.
Hiện giờ đang là lúc cao điểm tan học, học sinh tới tới lui lui rất nhiều, Cố Dật Nhĩ bị cậu lôi kéo khiến dọc đường đi đưa tới không ít sự chú ý, thật sự nhịn không được mới hỏi cậu: “Rốt cuộc cậu muốn đưa tớ đi đâu?”
Người phía trước cũng không thèm quay đầu, chỉ thấy ngữ khí có chút phẫn nộ: “Không phải nói tớ nhát như chuột sao?”
Trong lòng Cố Dật Nhĩ nhảy dựng, người này muốn làm gì.
Bị cậu tóm đi cả một đường, đắc ý trong lòng cô dần dần tiêu tán, thay vào đó là hoảng hốt và sợ hãi.
Nhưng mà bản lĩnh bằng mặt không bằng lòng của cô đã tu luyện đến lô hỏa thuần thanh, cô nhẹ giọng xin tha với cậu: “Tớ sai rồi.”
Tư Dật không để ý tới cô, một đường từ Nông Viên (Tên một nhà ăn ở Bắc Đại) kéo cô tới khu dạy học gần nhất, bởi vì là thời gian tan học nên cũng không có nhiều người lắm, nhưng cũng có mấy học sinh tò mò nhìn về phía bọn họ, chẳng qua đều bị Tư Dật xem nhẹ hết.
Sau đó cậu kéo Cố Dật Nhĩ vào một gian phòng học.
Vừa đẩy cô vào đã đóng sầm cửa lại.
Cố Dật Nhĩ thầm kêu không ổn, tránh tay cậu muốn chạy.
Tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì người phía sau đã chống tay lên cửa tạo thành gông cùm xiềng xích vây cô trong phạm vi nhỏ hẹp.
“Muốn chạy?”
Cố Dật Nhĩ xoay người, nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống dưới hầu kết, không dám hé răng.
Ánh mắt Tư Dật thâm trầm như mực, ngữ khí lạnh lẽo: “Thật là một chút cũng không thể thiếu cảnh giác.”
Cố Dật Nhĩ mờ mịt: “Cái gì?”
Cậu không trả lời, một tay chống cửa, một tay nâng cằm cô lên, khom lưng cúi đầu, chính xác không nhầm mà hôn xuống.
Cố Dật Nhĩ mở to hai mắt, nhớ tới đây là phòng học, tế bào toàn thân đều đang kháng cự, hai tay chống ngực muốn đẩy cậu ra.
Tư Dật nào cho phép cô phản kháng, tay chống cửa rơi xuống bên hông, dùng lực kéo sát eo cô, tay kia nâng cằm, bức cô phải ngẩng đầu hé miệng.
Cố Dật Nhĩ hé môi, ngay sau đó đầu lưỡi của cậu ngang ngược tiến vào.
Đầu lưỡi của cậu không chỉ tùy ý quấy rối bên trong, mà còn cuốn lấy của cô cùng nhau làm loạn, Cố Dật Nhĩ liều mạng ngửa đầu né tránh nụ hôn của cậu, rồi lại bị cậu bắt được gáy, kéo về phía mình.
Sau lưng cô dựa lên cửa là một mảnh lạnh lẽo, trước người là Tư Dật nóng bỏng hớp hồn.
Cố Dật Nhĩ không có cách nào, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, muốn cắn đau cậu, như vậy cậu sẽ biết khó mà lui.
Tư Dật linh hoạt trốn thoát từ trong miệng cô, cùng cô chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp nóng rực phả vào mặt khiến cô run rẩy một trận.
Cậu cười nhẹ: “Muốn cắn tớ?”
Nói xong lại một lần nữa cúi người cắn lên môi châu của cô.
Cố Dật Nhĩ bị đau khẽ rên một tiếng, ánh mắt của Tư Dật càng thêm tối lại, hầu kết trượt lên trượt xuống, cất giấu nụ cười bên môi, cúi đầu cắn một ngụm xuống cổ cô.
“A!” Cố Dật Nhĩ nhỏ giọng kêu lên.
Tư Dật thỏa mãn cười khẽ, môi lại hạ xuống, dừng ở xương quai xanh của cô.
Da thịt như ngọc, tuyết trắng non mịn, cậu hé môi, lại cắn nhẹ ở xương quai xanh.
Cố Dật Nhĩ cắn môi, nhỏ giọng phản kháng: “Tránh ra.”
“Câm miệng.” Cậu trực tiếp bác bỏ lời cô, đầu lưỡi quét qua, nút lấy da thịt non mịn ở xương quai xanh.
Chỗ xương quai xanh của Cố Dật Nhĩ tê rần, cô biết cậu muốn làm gì.
Đáng tiếc đã muộn, trên da thịt trắng nõn đã nhiều thêm một viên dâu tây.
Cô dùng sức đẩy cậu ra, đỏ mặt che lại xương quai xanh: “Làm gì đấy!”
“Trồng dâu.” Tư Dật mặt mày tinh xảo, ngay cả lúc cười xấu xa cũng khiến người ta trầm mê.
Cậu vén tóc mái của cô, lại nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Về sau hôn em, anh sẽ không hỏi nữa.”
Cố Dật Nhĩ trợn to hai mắt.
“Còn có, muốn độc thân, kiếp sau đi.” Ngữ khí của Tư Dật mềm mại, nụ hôn giống như lông chim, nhẹ nhàng phất qua đầu quả tim, một dòng điện chạy qua thân thể khiến toàn thân cô đều trở nên tê dại vô lực.
Cố Dật Nhĩ lần đầu có cảm giác vô lực khi vác đá nện vào chân mình.
***
Trung tuần tháng mười, hội học sinh tổ chức tuyển cử.
Tân sinh được chú ý nhất là Tư Dật của học viện y.
Lúc này là vòng phỏng vấn cuối cùng, trong phòng phỏng vấn của đoàn ủy, Tư Dật mặc tây trang màu đen, đeo cà vạt, ưu nhã ngồi ở ghế chờ.
Đàn chị phụ trách phòng phỏng vấn của đoàn ủy bị Tư Dật mặc tây trang quyến rũ đến không đi nổi.
Trước khi Tư Dật đi vào, đàn chị nhỏ giọng nói cố lên với Tư Dật.
Tư Dật mỉm cười: “Cảm ơn đàn chị.”
Anh lên đài, phía dưới là các đàn anh đàn chị của đoàn ủy và các giáo viên phụ trách.
Một phút tự giới thiệu bắt đầu.
Ánh mắt Tư Dật trong sáng, giọng nói nhu hòa: “Xin chào các thầy cô giáo, các đàn anh đàn chị, em là Tư Dật đến từ học viện y chuyên ngành y học lâm sàng, Tư trong Tư pháp, Dật trong Cố Dật Nhĩ.”
Mấy người phụ trách phỏng vấn trao đổi ánh mắt, Cố Dật Nhĩ là ai?
Vấn đề này mãi cho đến khi phỏng vấn của Tư Dật kết thúc, bọn họ còn chưa biết được.
Phó chủ tịch hỏi: “Tiếp theo là ai?”
Thư ký nhìn danh sách phỏng vấn: “Ặc, chuyên ngành tài chính của học viện Quang Hoa… Cố Dật Nhĩ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.