Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 82: Con trai bất hiếu




Tư Dật đưa cô đến một khách sạn theo chủ đề.
Một đường thông suốt đến tận khi ra khỏi thang máy, Tư Dật lấy thẻ phòng, tích một tiếng mở cửa phòng.
Cố Dật Nhĩ bị động tác ngựa quen đường cũ của anh dọa sợ.
“Sao anh lại quen thuộc thế?”
Tư Dật xoay người cười với cô: “Anh luyện tập rất nhiều lần rồi.”
Cô nheo đôi mắt nguy hiểm: “Luyện tập ở đâu?”
“Trong mơ.” Tư Dật thoáng nghiêng người, “Vào thôi.”
Bên trong không bật đèn, phòng tối đen như mực, Cố Dật Nhĩ thử thăm dò bật đèn lên thì thấy cánh hoa hồng trải đầy trên đất.
Còn có trên giường là một trái tim lớn xếp bằng cánh hoa hồng.
Vì là khách sạn theo chủ đề nên ánh đèn huỳnh quang không giống với các khách sạn bình thường, trên trần nhà treo một chiếc đèn chùm công suất thấp, ánh sáng hồng nhạt vừa ái muội lại mông lung tưới xuống khiến chiếc giường tròn phủ một tầng màn đỏ xuyên thấu càng thêm một làn hơi thở dụ hoặc.
Cố Dật Nhĩ nuốt nuốt nước miếng nhưng nội tâm lại không hề có một tia dao động nào, thậm chí còn có chút muốn cười.
Tư Dật này thật đúng là tìm mọi cách để câu dẫn cô.
Cô quay người nhìn anh thì lại thấy Tư Dật né tránh ánh mắt cô, ngữ khí có chút hốt hoảng: “Anh đi WC.”
Sau đó trốn vào trong WC.
“……”
Cố Dật Nhĩ lách qua cánh hoa đi đến mép giường, cầm lấy hộp quà màu đen buộc nơ bướm nằm giữa trái tim trên giường.
Chậm rãi cởi bỏ dải lụa, cô vừa đoán bên trong là gì vừa mở hộp ra.
Túi Gucci cổ điển, màu sắc hồng nhạt mà thiếu nữ cực kỳ yêu thích.
Cố Dật Nhĩ ước lượng trên tay, cảm giác hơi nặng, trong lòng cô cũng đoán được là cái gì, cô mở túi ra, quả nhiên bên trong có mười mấy thỏi son môi của các nhãn hiệu.
Tuy rằng rất vui nhưng cũng không có kinh hỉ.
Dù sao chiêu này cũng cũ rích rồi.
Cố Dật Nhĩ quan sát mọi nơi, phát hiện không chỉ trên giường và mặt đất trải cánh hoa, mà ngay cả trên bàn ghế trong phòng cũng vậy, đến cả trên sô pha cũng không buông tha.
Cô lại đi đến ban công, tấm rèm chắn hoàn toàn ánh sáng, cô vừa xốc lên một góc đã có ánh mặt trời tiến vào.
Trong không khí còn tràn ngập hương nước hoa nhàn nhạt.
Cũng không biết là mùi hương này quá quyến rũ hay ánh đèn quá ái muội mà Cố Dật Nhĩ dần dần cảm thấy hô hấp trở nên có chút nặng nề.
Cô gọi một tiếng vào WC: “Tư Dật.”
Không ai đáp lại.
Cố Dật Nhĩ cảm thấy kỳ quái, hai ba bước đi đến cửa WC, gõ gõ cửa: “Tư Dật?”
Vẫn không có người đáp lại.
Chẳng lẽ trộm lúc cô không chú ý chuồn ra ngoài rồi?
Cố Dật Nhĩ xoay tay nắm lại phát hiện cửa không khóa.
“Em vào nhé.” Cô nói một tiếng rồi đẩy cửa ra bước vào WC.
Vừa vào cửa, cả người đã sững lại tại chỗ, tay chân bắt đầu tê dại.
Trước mắt là một hộp quà thật lớn, là loại chứa được cả một người, Cố Dật Nhĩ cắn cắn môi, nội tâm đang giãy giụa giữa chạy trốn hay không chạy trốn.
Thật sự không biết anh làm thế nào bê nó đến WC được, siêu thật.
Cố Dật Nhĩ rất sợ Tư Dật giống như Thư Hoàn đột nhiên nhảy ra vừa tung hoa vừa hô “surprise”, cho nên tay mắt lanh lẹ tiến lên vài bước, hai tay bận rộn một tay chống đỡ thân hộp, một tay dùng sức mở ra.
Tư Dật đang ngồi xổm trong hộp, dường như anh không nghĩ đến động tác của cô sẽ nhanh như vậy nên ngước mắt ngơ ngác nhìn cô.
Trên đầu anh còn đeo một cái nơ bướm rất to.
“……” Cố Dật Nhĩ sửa sang lại biểu tình một chút, cố gắng duy trì bình tĩnh, “Xin hỏi anh là quà tặng sao?”
Tư Dật ngốc nghếch gật gật đầu.
Anh đứng dậy, khẩn trương đến mức tay chân cũng không biết nên đặt chỗ nào, gương mặt ửng đỏ, giọng nói cũng run rẩy: “Em có vừa lòng không?”
“Không vừa lòng.” Cố Dật Nhĩ lui về phía sau vài bước, mím môi, “Anh vốn dĩ chính là của em, còn cần tặng sao?”
Tư Dật lộ ra biểu tình bối rối: “Bây giờ anh còn chưa phải là của em.”
“Lời này của anh là có ý gì?”
Anh duỗi chân dài ra, dễ dàng bước ra khỏi hộp quà, có chút ghét bỏ gỡ nơ trên đầu xuống cài lên đầu cô, ho nhẹ một tiếng: “Dùng rồi thì mới xem như là của em.”
“Dùng như thế nào? Anh dạy em?” Cô nhẹ nhàng cười.
Đuôi lông mày Tư Dật giãn ra, khom lưng bế cô lên, nghiêng đầu cười với cô: “Vậy bắt đầu dạy học thôi.”
Thẹn thùng vừa nãy đã hoàn toàn không thấy.
Mục đích đã đạt được, mất mặt thì mất mặt, dù sao cũng đáng giá.
Anh ôm cô đi đến bên bàn, nhẹ nhàng buông cô xuống, hỏi: “Em mở quà trên giường chưa?”
Cố Dật Nhĩ gật đầu.
Tư Dật xoay người đi đến giường cầm hộp quà lại.
“Trong túi có rất nhiều son môi, em thấy chưa?”
“Thấy rồi.”
Tư Dật cười nói: “Không biết em thích màu gì, lại cảm thấy em tô màu nào cũng đẹp nên mới mua nhiều như vậy.”
Tiếp theo, anh lấy ra một thỏi son, ngón tay cái chạm lên môi cô: “Em đang thoa cái gì? Nhìn môi rất mướt.”
Cố Dật Nhĩ cũng không rõ lắm: “Không biết, hình như là son kem.”
“Trước lau đi đã.” Ngón tay anh chà chà lên môi cô lại phát hiện thứ này không dễ lau, thậm chí có chút lem ra bên ngoài khiến phiến da thịt cạnh môi nhiễm lên một tầng hồng nhạt.
Ánh mắt Tư Dật tối sầm lại, anh cong môi: “Không lau được thì ăn luôn đi.”
Nói xong dùng môi mình phủ lên môi cô.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, thứ này hơi dính, còn mang theo chút vị trái cây, cũng không có khó ăn giống như trong tưởng tượng.
Giọng nói mềm nhũn của Cố Dật Nhĩ vang lên: “Được rồi.”
Tư Dật buông cô ra, lại dùng ngón cái xoa xoa cho cô rồi mới tô cho cô thỏi son trong tay mình.
Anh thật cẩn thận miêu tả theo đường nét của cô, môi Cố Dật Nhĩ hơi mỏng, nhưng hình dáng rõ ràng, Tư Dật tô xong mới vừa lòng đứng xa ra một chút đánh giá cô.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Đây là thỏi son màu đỏ thuần, lúc Tư Dật đi mua thì nghe BA nói son môi màu đỏ thuần vĩnh viễn là màu kinh điển, không bao giờ lỗi mốt, anh cũng chưa thấy Cố Dật Nhĩ tô màu rực rỡ như vậy bao giờ nên thuận tay mua luôn.
Ngũ quan của cô tinh xảo, khi để mặt mộc thì ngoan ngoãn văn tĩnh, hiện giờ tô màu son mãnh liệt như vậy khiến cả người trở nên khác biệt.
Đôi môi diễm lệ, hơn nữa không biết hôm nay cô đánh thêm ở mắt cái gì mà nhìn càng vũ mị hơn ngày thường, ánh mắt Tư Dật tối lại, giọng ấm ách hỏi cô: “Em có thích không?”
Cố Dật Nhĩ chớp mắt: “Em không nhìn thấy.”
Tư Dật nghiêng người, sau lưng anh là một bàn trang điểm, phía trên vừa lúc treo một cái gương rất lớn.
Cố Dật Nhĩ thấy được hình ảnh mình ngồi trên bàn, cũng thấy được dáng vẻ mình tô son đỏ rực rỡ.
Nói thật, cô rất thích dáng vẻ hiện tại của mình.
Nói cách khác, cá tính của cô vốn dĩ mạnh mẽ quyết liệt, trước kia vì đón ý nói hùa với yêu thích của người nhà mà sắm vai cô con gái ngoan ngoãn, nhưng thật ra bản thân cô cũng không ngoan, cô ngoan ngoãn đều là giả bộ cho người khác xem.
“Anh có cảm thấy quá sắc xảo không?” Cố Dật Nhĩ hỏi anh.
Tư Dật cười lắc đầu: “Không đâu, bất kể là dáng vẻ nào của em anh cũng thích.”
Cố Dật Nhĩ kiềm chế rung động trong lòng, cố gắng che dấu xao động.
Tư Dật căn bản không cần vì cô mà làm nhiều như vậy.
“Em đã nói với anh chưa, thật ra anh không cần làm những thứ này.” Cố Dật Nhĩ vòng lấy cổ anh, tiến đến bên môi anh hôn một cái, “Em cũng đã đủ thích anh rồi.”
Ánh mắt Tư Dật khẽ run, ngón tay lùa vào trong tóc cô: “Anh làm những cái này không phải vì để em thích anh.”
Cố Dật Nhĩ khó hiểu: “Vậy anh là vì cái gì?”
“Vì hoàn toàn chiếm hữu em, để em không rời khỏi anh.” Tư Dật dùng chóp mũi chạm vào cô, “Anh làm được chưa?”
“Anh đã sớm làm được.” Cố Dật Nhĩ nhướng mày.
“Vậy bây giờ anh có thể muốn em không?” Tư Dật mím môi, ánh mắt chặt chẽ khóa bóng hình cô, “Hoặc là, em muốn anh cũng được.”
Cố Dật Nhĩ nhìn bên môi anh còn có vết son, ánh mắt cũng dần dần tối lại.
Cô tiến tới gần, muốn lưu lại dấu vết trên môi anh.
Tư Dật không phản kháng, tùy ý cho cô hôn, thậm chí vì phối hợp với độ cao không để cô ngửa đầu quá lâu mà còn thoáng cong thân mình.
Cố Dật Nhĩ phát hiện đầu lưỡi của mình rất dễ dàng cạy hàm răng của Tư Dật.
Có tiếng cười nhẹ tràn ra từ trong cổ họng: “Đừng trốn.”
Cố Dật Nhĩ không phục đưa đầu lưỡi của mình vào trong, lung tung xuyên qua, căn bản không biết đi về hướng nào.
Tư Dật xoa xoa gương mặt cô, hầu kết khẽ nhúc nhích, dùng đầu lưỡi chống lại đầu lưỡi cô, đẩy nó ra ngoài.
Cố Dật Nhĩ sửng sốt, trợn mắt nhìn anh.
“Để anh.” Anh nói thẳng, sau đó liền cuốn lấy lưỡi cô tiến vào khoang miệng cô.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nước và tiếng thở dốc vang lên, rất nhỏ bé nhưng cũng đủ khiến cả người nóng lên.
Tư Dật tay xoa chân cô, nâng nó lên vòng lấy eo mình.
“Ôm chặt.” Anh nâng mông cô, dùng sức ôm cô ra khỏi bàn.
Cố Dật Nhĩ thở nhẹ một tiếng, buộc chặt cánh tay.
Anh ôm cô xoay người, một bên cùng cô môi lưỡi giao hòa, một bên đi đến mép giường, anh nâng đầu gối chống xuống giường, chậm rãi để lưng cô ngã xuống.
Lưng cô chạm vào nệm chăn mềm mại.
Tư Dật kéo tay cô, cùng cô mười ngón nắm chặt, lực đạo trên môi lại tăng thêm một chút khiến cả người cô chìm vào trong chăn nệm.
Hô hấp của anh trở nên thô nặng.
Cố Dật Nhĩ gắt gao nhắm mắt, ôm cổ anh, không dám lộn xộn.
Có bàn tay xoa đùi cô, nhẹ nhàng đẩy váy ra, theo da thịt lên trên.
Cả người cô run lên.
“Nhĩ Đóa, đừng sợ.” Tư Dật thở hổn hển, cắn vành tai cô, “Anh sẽ làm em thoải mái.”
Một tay anh làm xằng làm bậy ở giữa hai chân cô, một tay khác lại nhẹ nhàng xoa vai cô, từng chút từng chút rút đi áo khoác của cô.
Tiếp theo lại tiến đến chỗ khóa váy.
“Rẹt ——”
Khóa chậm rãi bị kéo xuống.
Da thịt cô từ từ bại lộ trong không khí.
Hai mắt Tư Dật trở nên đỏ bừng, mày nhíu chặt, giọng nói ấm ách: “Nếu em không chịu được thì cứ cắn anh.”
Tay anh cũng đang run rẩy, cuối cùng cũng chạm được đến nơi mình muốn nhất.
Nội tâm thỏa mãn nháy mắt che giấu thẹn thùng và thấy thố, chàng trai trẻ tuổi dựa vào bản năng bắt đầu tiến hành công kích.
Rồi sau đó cô thật sự cắn bả vai của anh tới xuất huyết.
***
Ánh ban mai mờ nhạt, trời tờ mờ sáng, trong phòng một mảnh hỗn độn, một tia ánh mặt trời cũng không tiến vào được.
Cố Dật Nhĩ đã sớm tỉnh nhưng không dám động.
Cuối cùng chân thật sự có chút tê rần mới nhúc nhích một chút.
Người bên cạnh mơ mơ màng màng ừm một tiếng, trong giọng nói mang theo lười biếng, chậm rãi mở mắt.
Cố Dật Nhĩ xấu hổ một lúc lâu mới dùng ngữ khí cứng đờ hỏi anh: “Anh tỉnh rồi à?”
Tư Dật lười nhác lên tiếng: “Ừm.”
“Muốn bật đèn không?” Cô hỏi dò.
Bỗng nhiên chăn bị cuốn đi một chút, giọng của Tư Dật bị che ở trong chăn càng thêm nghe không rõ: “Đừng.”
Anh nói không cần thì cô càng muốn bật.
Bởi vì đêm qua, cô không biết đã nói bao nhiêu lần ‘đừng’.
Anh có nghe không? Không có, hoàn toàn không có.
Vẫn như cũ làm theo ý mình.
Cố Dật Nhĩ cắn răng chống nửa người trên ngồi dậy, dùng chăn che chắn, duỗi cánh tay bật đèn đầu giường.
Trong phòng le lói chút ánh sáng.
Cô nhìn về phía anh lại chỉ thấy một đống chăn gồ lên.
Tư Dật vùi đầu trong chăn, rúc ở bên trong không ra.
Cô duỗi tay túm chăn: “Anh trốn cái gì?”
“Thất thân còn không được thẹn thùng sao?” Giọng nói rầu rĩ từ trong chăn truyền đến.
Cố Dật Nhĩ híp mắt: “Rốt cuộc ai thất thân? Anh lặp lại lần nữa coi?”
“…Cả hai.” Người trong chăn thỏa hiệp nói.
“Là ai đêm qua tự đóng gói đưa cho em? Lại là ai đêm qua hỏi em có thể muốn anh không? Hửm?” Cố Dật Nhĩ đầy ý xấu tiến đến bên cạnh, cách chăn bắt nạt anh.
“Không biết.” Người trong chăn bắt đầu tự lừa mình dối người.
Cố Dật Nhĩ gật đầu: “Em nói cho anh, là con trai em.”
Cô nói xong câu đó, chăn bỗng nhiên bị kéo đi, Tư Dật bắt đầu trả thù cuốn chăn.
Cố Dật Nhĩ không mặc quần áo đoạt chăn với anh.
“Đến chăn của ba ba cũng dám đoạt! Con trai bất hiếu!” Hai tay Cố Dật Nhĩ kéo chăn, lớn tiếng quở trách.
Bỗng nhiên trời đất một trận quay cuồng, Tư Dật vừa nãy còn trốn ở trong chăn bỗng nhiên xốc chăn trên người mình lên, hung hăng đè cô xuống giường, dùng chăn gắt gao chặn cô lại, chỉ cho phép một cái đầu lộ ra.
Mặt Tư Dật đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt, ngữ khí trầm thấp lại nguy hiểm: “Lặp lại lần nữa?”
Cố Dật Nhĩ cực kỳ dũng cảm nói lại lần nữa: “Con trai bất hiếu!”
“Phải, con trai thịt ba ba, thật sự là bất hiếu.” Tư Dật cười xấu xa một tiếng, đôi tay chui vào trong chăn, nắm chặt mệnh môn của cô.
Cố Dật Nhĩ thét chói tai giãy giụa: “Tránh ra!”
“Muộn rồi!” Tư Dật tiến đến bên tai cô, nghiến răng nghiến lợi, “Lần này cho dù em cầu xin anh một trăm lần anh cũng không dừng lại.”
Trên đời này không có vương pháp nữa rồi, con trai cũng không hề nghe lời ba ba nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.