Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 86: Phó Giám đốc




Gần đây khoa ung bướu có một bác sĩ mới.
Nghe nói vừa đến đã bị toàn thể các đồng nghiệp nam độc thân mãnh liệt kháng cự.
Vốn dĩ nghề bác sĩ nhìn mặt ngoài thì phong cảnh, nhưng khoa nội thì trực ban, khám bệnh, tuần tra đến phát ngất, khoa ngoại thì đứng trước bàn giải phẫu còn phải uống thêm thuốc trợ tim khẩn cấp không thì sợ chưa khai đao xong đã ngã xuống trước bệnh nhân. Tiền lương thì chỉ có từng đấy, phó chủ nhiệm trở lên mới được bước vào hàng ngũ lương cao, bạch lĩnh khác vừa tan tầm là được tự do hồi sinh, mà bọn họ mặc áo blouse trắng sợ nhất là nửa đêm đang ngủ lại nhận được điện thoại khám gấp.
Được cái địa vị xã hội cao, mỹ danh hành y tế thế dễ nghe chứ thật ra trên thị trường xem mắt thì cái nghề bác sĩ này thật sự không được hot cho lắm.
Muốn tìm đối tượng, thôi, vẫn là nên nước phù sa không chảy ruộng ngoài đi.
Nhưng mà khổ nỗi bác sĩ nam với bác sĩ nữ lại nhìn nhau không vừa mắt, mình là bác sĩ thì thôi đi, nếu một nửa kia cũng vậy thì cuộc sống này sao mà sống nổi nữa.
Các nữ y tá xinh đẹp trẻ tuổi thì đều đi tìm nhân viên văn phòng hoặc là công chức nhà nước, nhóm thị trường bác sĩ nam là hàng ế, lạm phát.
Cho dù như vậy, ít nhất bệnh viện số hai của bọn còn có tỉ lệ nam nữ không tồi, cũng có chút phụ nữ độc thân, cứ yên ổn ở chung với nhau thì cũng không phải không có khả năng.
Sau đó vị lính mới của khoa ung bướu đến lại một lần nữa đánh vỡ niệm tưởng của nhóm nam bác sĩ độc thân.
Trong group của bệnh viện số 2 trực thuộc Thanh đại, các nữ đồng chí đang cực kỳ hưng phấn.
“Hôm nay tôi nhìn thấy người đó của khoa ung bướu!”
“Trông như thế nào? Có phải đẹp trai như trong truyền thuyết không??”
“Hôm nay anh ấy đi kiểm tra phòng với chủ nhiệm Lưu, tôi trộm ngắm rồi, chân nhân so với ảnh chụp còn đẹp hơn một trăm lần, giọng nói cũng dễ nghe, lúc nói chuyện với người bệnh dịu dàng đến mức tôi nhũn hết cả chân, tuyệt đối là cảm nhận chân thật.”
“Thế dáng người thế nào?”
“Nhìn có vẻ hơn 1m85, vai rộng chân dài, trăm phần trăm mặc đồ nhìn gầy mà cởi đồ có thịt, đặc biệt là khuôn mặt kia, thanh lãnh vô song tuyệt thế thần nhan, run rẩy đi! Nhóm nhan cẩu!”
“A a a a tại sao khoa tiêu hóa lại không ở bên cạnh khoa ung bướu!”
“Tôi độc thân lâu nhất, tôi tuyên bố cậu ta là của tôi, đừng có ai đoạt với tôi.”
Các đồng chí nam tỏ vẻ cực kỳ khó chịu.
“Mấy bà tốt xấu gì cũng chú ý đến cảm nhận của nhóm đàn ông trong nhóm chúng tôi chứ, đối đãi khác biệt như vậy có được không?”
“Không phải chỉ là đẹp trai chút sao? Cậu ta muốn lăn lộn để xuất đầu thì còn lâu lắm.”
“Hiện tại các em gái lấy chồng đều cần nhà cửa, ai còn để ý đến mặt mũi.”
“Đồng ý, lính mới kia vừa tốt nghiệp, tiền lương còn không đủ cho mình mua quần áo đâu, các em gái tỉnh tỉnh đi, nhìn nhóm hoàng kim vương lão ngũ gào khóc đòi ăn chúng tôi đây này.”
“Các anh cứ ghen ghét đi, chua chết các anh, ngày mai lập nhóm đến khoa ung bướu, ai báo danh không?”
“1”
“2”
“10086”
Tư Dật còn chưa kịp vào nhóm nghiễm nhiên không biết mình đã thành con mồi hạng nhất trong mắt các nữ đồng chí ngao ngao đợi gả.
“Sang tuần tôi có một ca giải phẫu, cậu vào cùng tôi đi.” Sau khi kiểm tra phòng xong, chủ nhiệm Lưu cười vỗ vỗ bả vai Tư Dật.
Tư Dật có chút kinh ngạc, không dám tin hỏi: “Ngài nói thật sao?”
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: “Tôi muốn để cậu nhanh chóng quen thuộc với bàn giải phẫu. Thầy của cậu nói với tôi rồi, thành tích các phương diện ở trường học của cậu cực kỳ không tồi, thành tích thực tập cũng là cao nhất học viện, việc phẫu thuật là cần có kinh nghiệm, cứ mãi nhìn không thì có ích gì, phải tự mình cầm dao tự mình cảm nhận, cậu tự chuẩn bị một chút đi.”
Tư Dật không thoái thác mà nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn chủ nhiệm.”
“Cảm tạ cái gì, thầy cậu sống chết muốn giữ cậu lại Bắc Kinh không được, tôi xem như nhặt được món hời lớn rồi.” Chủ nhiệm Lưu cười ha ha, “Cố lên, bác sĩ Tư.”
“Vâng.”
“Vậy chúng ta về phòng uống tách thở một cái đi.”
Ánh mắt Tư Dật dao động một chút: “Chủ nhiệm ngài về trước đi, tôi lại qua phòng bệnh một lát.”
Chủ nhiệm Lưu ngầm hiểu: “Đi xem thằng nhóc lúc nãy cậu vừa vào đã xông đến ôm cậu hả?”
Anh ngừng trong chốc lát mới gật đầu thừa nhận.
“Đi đi.” Chủ nhiệm Lưu cười vỗ vỗ cánh tay anh, trêu ghẹo nói, “Ít thấy người bệnh nào vui vẻ lạc quan được như tiểu tử đó.”
Tư Dật nhìn theo chủ nhiệm Lưu rời đi, anh nhẹ nhàng thở ra, tùy ý cắm tay vào túi áo rồi xoay người đi về hướng ngược lại.
Anh không có thói quen đeo kính, trừ những lúc cần thiết thì bình thường anh cũng lười đeo, có không ít ánh mắt của những người đi trên hành lang chú ý tới nhìn về phía anh, anh không nhìn rõ mặt người nên cũng không biết trên mặt mấy người đó có biểu tình gì.
Cho đến khi có một người đội mũ y tá đến gần anh.
Tiểu y tá mặt đỏ hồng, nhìn qua rất đáng yêu: “Anh là bác sĩ Tư mới đến phải không?”
Tư Dật khẽ gật đầu: “Có việc gì sao?”
“À..ừm, anh còn chưa vào group của bệnh viện chúng ta nhỉ?” Tiểu y tá như là lấy dũng khí rất lớn mới dám ngẩng đầu đối diện với anh, “Anh có cần tôi mời anh vào không?”
Tư Dật cười: “Cảm ơn cô.” Nói xong thì lấy di động, click mở WeChat tìm mã QR của mình, “Cô quét tôi đi.”
Tiểu y tá gật đầu: “Ừ!”
Chưa được vài phút đã thêm được, tiểu y tá cười chạy đi.
Tư Dật cũng không để ý này kia, chẳng bao lâu tiểu y tá đã kéo anh vào một group lớn có thành viên đông đảo.
“Người mới?”
Có người hỏi.
Tư Dật: “Chào mọi người, tôi là Tư Dật khoa ung bướu.”
Trong nhóm nổ tung chảo, sôi nổi tranh nhau tự giới thiệu.
Anh đáp vài câu rồi không xem nữa, thoạt nhìn thì đây là là một group chat đơn thuần chứ không phải nhóm công việc.
Tư Dật thả điện thoại lại vào túi, anh đã tới nơi muốn đến.
Gõ gõ cửa sau đó trực tiếp đi vào.
Nhị Canh đang ăn trái cây, mẹ cậu ta đang ngồi ở mép giường lải nhải nói gì đó.
Vừa thấy anh tới, đôi mắt Nhị Canh tỏa sáng: “Dật ca sao anh lại tới nữa! Có phải là nhớ em không!”
Tư Dật trợn trắng mắt, cười cười với mẹ Nhĩ: “Dì.”
“Tư Dật?” Mẹ Nhĩ đứng dậy đánh giá anh, ngữ khí hòa ái, “Nãy cháu vừa tới à?”
“Cháu đi theo chủ nhiệm kiểm tra phòng, nãy dì không ở đây.”
Mẹ Nhĩ à một tiếng: “Vừa nãy dì ra ngoài làm chút việc, Tư Dật cháu trưởng thành thật rồi, nhìn thành thục hơn không ít.”
“Đã sắp 30, sao có thể còn giống như khi còn nhỏ nữa ạ.” Tư Dật đi tới, giọng nói ôn hòa, “Nhưng dì chẳng thay đổi gì cả.”
“Sao có thể.” Mẹ Nhĩ vẫy vẫy tay, “Tóc dì cũng bạc hết rồi, sao lại không thay đổi? Nhà chúng ta cũng chỉ có tên nhóc Càng Lục này nhiều năm như vậy mà vẫn còn giống như trẻ con, khiến người ta nhọc lòng.”
Nhị Canh có chút bất mãn: “Hai người khen nhau thì cứ khen, nhắc đến con làm gì?”
Mẹ Nhĩ xoay người hung hăng trừng mắt cậu ta một cái: “Mẹ nói sai à? Bao nhiêu tuổi rồi còn cãi nhau với bạn gái, không phải tính trẻ con thì là gì?”
Nhị Canh nháy mắt giống như cà tím dính sương, uể oải ngượng ngùng: “Ai nha không phải nói đừng nhắc đến sao.”
“Sao không nhắc? Tử Tụ đối với con có chỗ nào không tốt? Vừa dịu dàng lại săn sóc, bao nhiêu năm qua chỉ thủ mỗi con ma ốm là con, con còn dám cãi nhau với người ta thì đến lúc đó phải khóc cho mà xem.” Mẹ Nhĩ hận sắt không thành thép mà chỉ vào anh mắng mỏ.
Nhị Canh không kiên nhẫn quay đầu đi: “Con muốn nói chuyện với Dật ca, mẹ đi ra ngoài một lát đi.”
“Thằng nhóc vô lương tâm, trước kia lúc mẹ trông chị con thì suốt ngày kêu bất công, bây giờ chỉ trông mình con thì Tư Dật vừa tới đã đuổi mẹ đi.” Mẹ Nhĩ than một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Tư Dật, “Hai đứa nói chuyện đi, dì đi ra ngoài một chút.”
Chờ mẹ Nhĩ rời khỏi phòng bệnh, Nhị Canh mới có thể thở phào nhẹ nhõm: “Em hoài nghi cái nhọt trong đầu em là do bị mẹ em nói nhiều quá mà mọc ra.”
“Nói cái gì đấy,” Tư Dật nhíu mày, “Cẩn thận dì đánh chết cậu.”
“Giờ em là con một, mẹ không nỡ đánh em đâu.” Nhị Canh cười hì hì vẫy vẫy tay với anh, “Dật ca, lại đây ngồi, hai anh em ta tán gẫu.”
Tư Dật thở dài, ngồi xuống mép giường.
“Sao lại chuyển khỏi khoa thần kinh?”
Mấy năm đầu Nhị Canh nằm ở khoa nội thần kinh, sau khi phẫu thuật thì chuyển tới khoa ngoại, 6 năm sống sót sau phẫu thuật đã qua, cậu lại lần nữa chuyển tới khoa ung bướu.
Nhị Canh chỉ chỉ cái gáy mình, ngữ khí nhẹ nhàng: “Nó không nghe lời, lại phát triển.”
Tư Dật chỉ trích: “Đừng ở đây hi hi ha ha với tôi, dạo này thân thể cậu thế nào?”
“Rất tốt, ăn gì cũng ngon, nhọt này tốt lắm, nếu không thì em còn có thể ở đây nói chuyện với anh sao?”
“Cậu ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, nghe thấy không?” Ngữ khí của Tư Dật nghiêm túc, “Một khi có chuyện gì lập tức thông báo cho bác sĩ, nếu để tôi biết cậu có gì giấu diếm thì tôi coi như không có người anh em này.”
Nhị Canh nhích về phía Tư Dật dựa dựa, ánh mắt tủi thân long lanh: “Dật ca, anh bỏ được người ta sao?”
Tư Dật đẩy đầu cậu ta ra: “Cút đi, cậu nghỉ ngơi đi, tôi về văn phòng đây.”
“Dật ca đi thong thả.” Nhị Canh cười cười tạm biệt anh.
Tư Dật sửa sửa cổ áo, xoay người rời phòng bệnh.
Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Du Tử Tụ cầm hộp đồ ăn đi tới.
Du Tử Tụ kinh hỉ: “Đàn anh Tư! Anh đã về rồi!”
Tiểu học muội này của Nhị Canh trổ mã trông rất trong sáng, cũng không biết đời trước tiểu tử kia làm bao nhiêu chuyện tốt rồi.
“Ừ, anh về văn phòng, em vào đi.”
Du Tử Tụ gật đầu, ngữ khí có chút thật cẩn thận: “Đàn anh Nhĩ không nói gì với anh sao? Ví dụ về em?”
Tư Dật nhớ tới những lời mẹ Nhĩ vừa nói.
“Không có, em vào đi.”
Du Tử Tụ rũ mắt, khẽ cười: “Em còn tưởng rằng anh ấy thật sự không muốn kết hôn với em.”
“…”Tư Dật im lặng một lúc lâu, nhíu mày hỏi, “Kết hôn?”
“Vâng, trước đó không lâu em đã cầu hôn anh ấy.” Du Tử Tụ cười khổ, “Đáng tiếc anh ấy lại từ chối em.”
Tư Dật đỡ trán.
Nhĩ Canh Lục vương bát đản kia lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác mà chưa bao giờ suy xét đến bản thân mình!
Tạm biệt Du Tử Tụ, Tư Dật chậm rãi đi về văn phòng, mấy đồng nghiệp đang muốn đi ra ngoài ăn cơm nên dứt khoát rủ anh cùng đi.
Tư Dật lắc đầu: “Lát nữa tôi đi.”
“Vậy có cần tôi mua cơm giúp không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Có nữ bác sĩ rất săn sóc: “Trong ngăn kéo của tôi có bánh mì, nếu anh đói cứ lấy ăn nhé.”
“Cảm ơn.”
Trong văn phòng nháy mắt chỉ còn lại một mình anh.
Tư Dật ngồi tại chỗ, tựa lưng vào ghế phát ngốc một lát rồi lại đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp nhẫn.
Anh nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim.
Khi đi làm không đeo được nên anh chỉ có thể mỗi ngày trước khi ra cửa thì bỏ vào hộp nhẫn mang theo bên mình.
Đây là trước khi Cố Dật Nhĩ ra nước ngoài, anh kéo cô đến cửa hàng trang sức cùng nhau mua.
Hai người không thích kiểu dáng rườm rà hoa lệ nên chỉ chọn kiểu đơn giản nhất, đeo lên cũng rất thoải mái.
Nhưng đây không phải là nhẫn đính hôn, cũng không phải là nhẫn kết hôn, chỉ là nhẫn tình nhân bình thường, không có bất luận giá trị pháp lý nào.
Chỉ trong chớp mắt, Lục Gia sắp kết hôn, Nhị Canh cũng được cầu hôn.
Anh và Nhĩ Đóa, nhìn ổn định nhất nhưng lại hoàn toàn không có suy nghĩ này.
Tư Dật ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà.
Kết hôn.
Người bận rộn đến hai chân không chạm đất, sau khi kết hôn có khi nào vẫn là như thế này hay không?
Anh vừa nghĩ như vậy thì dứt khoát cầm lấy di động gọi cho Nhĩ Đóa.
“Alo?” Bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.
Tư Dật khụ một tiếng: “Em đang làm gì thế?”
“Người ngân hàng bên kia đến rồi, em đang chạy đến khách sạn, chuẩn bị dẫn bọn họ đi ăn một bữa cơm.”
Tư Dật nghi hoặc: “Phó giám đốc kia hả? Không phải nói tuần sau sao?”
“Ai biết, cũng không báo trước một câu, em còn đang ở công ty, quần áo cũng chưa kịp thay nè.” Ngữ khí của Cố Dật Nhĩ có chút bất đắc dĩ, “Thật khó hầu hạ, nhưng mà anh gọi tới có chuyện gì sao?”
“Ừm.” Tư Dật cũng không biết nên nói cái gì, thuận miệng nói, “Nhị Canh được cầu hôn, em biết không?”
“Nhị Canh? Tử Tụ cầu hôn cậu ta?” Cố Dật Nhĩ dừng một chút mới ha ha cười lên tiếng, “Tử Tụ nhìn nhát gan như vậy mà không ngờ lại thuộc phái hành động.”
“Vậy còn em?” Tư Dật đột nhiên hỏi cô.
“Em? Em cũng vậy.” Giọng của Cố Dật Nhĩ có chút nhẹ, “Em đang đi đây nè.”
“Ai nói với em cái này.” Tư Dật thở dài, “Em giả vờ cái gì?”
Tư Dật nghe thấy bên kia có người gọi một tiếng Cố tổng, ngay sau đó Cố Dật Nhĩ nói: “Em lên xe đây, không nói nữa, chờ em xong việc em đến bệnh viện tìm anh.”
Điện thoại bị cắt đứt.
Yêu xa nhiều năm như vậy, bây giờ anh đã trở lại nhưng hai người lại bận đến mặt cũng không thấy, không có gì khác trước kia cả.
Tư Dật hơi hơi híp mắt, dùng Baidu tìm một câu hỏi.
【 Bạn trai bạn gái công việc bận không rảnh gặp mặt có ảnh hưởng gì? 】
Phía dưới vèo vèo mấy cái trả lời.
【 Rất nhiều cặp tình nhân tình cảm tốt đều là như vậy mà xa cách 】
【 Tình cảm sẽ nhạt dần 】
【 Cho dù là một cặp phù hợp cũng cần sớm chiều ở chung để giữ gìn tình yêu 】
Anh không khỏi nhíu mày.
***
Quán cà phê tầng 6 trong khách sạn Hilton, một buổi họp mặt nhỏ của các giảng viên và nhân viên của Trung tâm Tin tức Thanh đại đang được tổ chức tại đây.
Lâm Vĩ Nguyệt như đứng đống lửa như ngồi đống than, là người độc thân duy nhất tại đây, cô không hề nghi ngờ đã thành bia ngắm của mọi người.
Cố tình hôm nay thầy Từ lại đi họp phụ huynh cho con gái, người duy nhất có thể giúp đỡ cô cũng không ở đây.
“Cô Lâm, cô nói xem cô cũng sắp 30 rồi, sao lại không tìm bạn trai đi?” Phụ đạo viên là cô gái trẻ mới kết hôn không bao lâu, tuy rằng nhỏ tuổi hơn Lâm Vĩ Nguyệt nhưng ỷ vào đã kết hôn nên lúc nói chuyện luôn tỏ ra mình thượng đẳng hơn người khác.
Lâm Vĩ Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười: “Không tìm được người thích hợp.”
“Chắc là ánh mắt cô quá cao đúng không?” Phụ đạo viên nhướng mày, ngữ khí có chút tận tình khuyên bảo, “Hiện tại ai còn kết hôn vì tình yêu nữa, mọi người đều là hình thức mỳ ăn liền mà xem mắt, thuận mắt thì chốt, không vừa mắt lại tiếp tục xem người tiếp theo. Tôi với chồng tôi cũng vậy, tuy rằng ngay từ đầu nhìn không có cảm giác gì, nhưng kết hôn xong, anh ấy lại đối với tôi không tồi, nào là mua cho tôi đồ trang điểm lại mua túi xách cho tôi, mỗi khi đi công tác còn nhớ mang quà về cho tôi, như vậy không phải khá tốt sao.”
Nhìn mặt mày cô kia hớn hở, Lâm Vĩ Nguyệt cảm thấy có chút không còn lời nào để nói.
“Lần trước giới thiệu người kia cho cô, tuy rằng ánh mắt anh ta hơi cao không nhìn trúng cô, nhưng nếu cô tranh thủ một chút là hoàn toàn có thể.” Phụ đạo viên đếm trên đầu ngón tay chỗ tốt cho cô, “Anh ta có hộ khẩu thành thị, trong nhà có hai phòng xép, hơn nữa trên người cũng không cõng khoản vay nào, diện mạo cũng coi như không khó coi, tuy nói cô hộ khẩu nông thôn, nhưng lớn lên xinh đẹp bằng cấp cũng cao, tranh thủ một phen chưa chắc anh ta đã chướng mắt cô.”
Lâm Vĩ Nguyệt bất đắc dĩ: “Đã thất bại rồi thì đừng nhắc đến nữa.”
Những người khác hỗ trợ hoà giải: “Đúng vậy, đã qua rồi.”
“Được rồi.” Phụ đạo viên gật gật đầu, còn nói thêm, “Lần sau gặp người tốt tôi lại giới thiệu cho cô.”
“……”
Mọi người lại nói sang chuyện khác, lúc này bỗng nhiên có người hô nhỏ một tiếng: “Mau nhìn bên kia.”
“Cái gì?”
“Cố thiên kim của Gia Nguyên.” Người nọ cười thần bí, “Bạch phú mỹ số một của thành phố chúng ta, ai cưới cô ấy thì nửa đời sau không cần sầu.”
Tập đoàn Gia Nguyên mấy năm nay thanh danh đại chấn, sản nghiệp từ kiến trúc dần dần mở rộng đến bán lẻ, bất động sản, xi măng, gas, y dược, cuối cùng thì vào năm ngoái, trong lần đánh giá các doanh nghiệp, Gia Nguyên đã đuổi kịp và vượt qua tập đoàn Hilton, chủ tịch Cố Nghi Nguyên cũng thành nhà giàu số một mới của thành phố Thanh Hà.
Thiên kim của nhà giàu số một, ai cũng biết hàm lượng vàng trong cái tên này.
“Đó, là người đi chính giữa kia kìa.” Người nọ chỉ chỉ.
Cố tiểu thư được một đám người vây quanh, cô mặc chiếc áo sơ mi thắt nơ màu đỏ tía của THE KOOPLES và váy chữ A màu đen của LILY, bước trên đôi giày cao gót đế đỏ kinh điển của Christian Louboutin, mái tóc dài hơi xoăn tới thắt lưng, khuôn mặt tinh tế, và đôi môi đỏ mọng quyến rũ giống như một con thiên nga đen quý phái.
Bước chân của cô có chút dồn dập nhưng vẫn duy trì tư thái ưu nhã, mắt nhìn thẳng đi về phía phòng VIP trong cùng.
Mọi người có chút hâm mộ nhìn theo mãi cho đến khi thân ảnh của cô hoàn toàn biến mất.
“Đừng nhìn nữa, họ và chúng ta là người của hai thế giới, người vừa sinh ra đã ở vạch đích chẳng thiếu thứ gì.” Có người xua tay cảm thán.
“Cũng không biết ai có thể xứng đôi với vị đại thiên kim này.”
Lâm Vĩ Nguyệt không nóng không vội uống ngụm trà, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Tư Dật.
Ha ha, ai có thể nghĩ hai người kia trước đó không lâu còn cùng cô ở quán ăn khuya ăn tôm hùm đất cơ chứ.
Phụ đạo viên có chút nghi hoặc: “Tôi thấy cô ấy đi có vẻ rất vội vàng.”
“Tin tức bên lề.” Người vừa nhận ra Cố tiểu thư đầu tiên cười thần bí, “Gia Nguyên duỗi tay đến Mỹ, cô ấy vội như vậy, tám phần là vì tiếp đãi khách quý từ bên kia tới.”
“Khách quý nào mà có thể làm cô ấy gấp gáp như vậy?”
“Tân sủng của ngân hàng Goldman Sachs.” Người nọ nhướng mày, “Là người Hoa thứ hai ngồi được lên ghế Phó Giám đốc.”
Tất cả mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.
Bọn họ làm ngành tin tức nên đương nhiên phải có hiểu biết về các ngành nghề, ngân hàng Goldman Sachs có tiếng là kì thị chủng tộc, từ cấp quản lý trở lên đã vài thập niên không có người nào không phải là người da trắng.
Ngoại trừ giám đốc điều hành thanh danh vang dội ở Phố Wall hơn mười năm trước, thì vị phó Giám đốc này là người thứ hai.
Trong lòng Lâm Vĩ Nguyệt cũng suy nghĩ nhân vật như vậy rốt cuộc trông như thế nào.
Trong nháy mắt cô lại xử lý một ly trà.
Bàng quang kêu cứu, Lâm Vĩ Nguyệt đứng dậy đi vệ sinh không tiếp tục nghe bọn họ đàm luận nữa.
Giải quyết xong, cô không nhanh không chậm đứng trước bồn rửa rửa tay, có hai người phụ nữ mặc trang phục công sở sóng vai đi đến.
“Hội nghị công khai lại biến thành buổi gặp mặt riêng tư.” Trong đó có một người cực kỳ hưng phấn, “Xem ra tiểu Cố tổng hồng loan tâm động?”
(Hồng loan tâm động: rung động, yêu từ cái nhìn đầu tiên, khi xem bói có quẻ hồng loan là sắp kết hôn)
“Nhưng mà Wayne tiên sinh kia thật sự quá đẹp trai, cũng không thể trách tiểu Cố tổng nhìn chằm chằm vài phút phát ngốc, hai người nhìn thật sự rất đẹp đôi.” Một người phụ nữ khác cũng cực kỳ kích động.
“Có lẽ hôm nay chúng ta có thể tan tầm sớm đấy, lát nữa đi dạo phố không?”
“Được được, đi Bách Thịnh đi.”
Hai cô gái rửa tay xong thì ra ngoài.
Lâm Vĩ Nguyệt chống bồn rửa tay phát ngốc.
Thảm, lần này đầu Tư Dật thật sự xanh rồi.
Không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Tư Dật.
Bên kia ngữ khí lười biếng: “Học sinh tiểu học?”
“Cậu mau tới Hilton đi.” Ngữ khí của Lâm Vĩ Nguyệt rất gấp, “Không là Dật Nhĩ bị người khác đoạt đi đấy!”
“Cái gì???” Ngữ khí của Tư Dật trầm thấp, “Gửi địa chỉ cụ thể đến di động của tớ.”
Trái tim Lâm Vĩ Nguyệt nhảy bang bang, rửa tay xong vội vàng rời đi.
Chờ cô trở lại bàn thì mọi người đều có chút kích động mà nhìn cô: “A, vừa nãy cô bỏ lỡ một trò hay đấy!”
“Cái gì?”
“Phó giám đốc kia đẹp trai cực, siêu cấp đẹp!” Một nữ giáo viên hoa si vỗ ngực, “Tây trang đen, mắt kính không gọng, đi giữa đám người mà ngay cả ánh mắt lạnh lùng cũng khiến trái tim người ta run lên.”
“Sau đó thì sao?”
“Ngoại trừ phó giám đốc kia và Cố tiểu thư thì những người khác ra ngoài hết.” Giáo viên nữ cười nham hiểm, “Nhất kiến chung tình?”
Tâm trạng Lâm Vĩ Nguyệt trầm xuống.
Tư Dật, khổ thân cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.