Buổi tối, ba ngày sau.
Đồng hồ treo tường phía sau quầy rượu dần chỉ mười giờ.
Đồng hồ treo tường cũ kỹ phát ra âm thanh tí tách, trong khung cảnh huyên náo
của quán rượu không thể nghe rõ được, nhưng Mạc Tiểu Mễ lại nghe được rõ ràng,
làm cho đầu nàng đau muốn nứt ra.
Lại lãng phí một buổi tối vô ích, “Anh ta” vẫn không tới.
Cô không nhớ rõ là bắt đầu từ lúc nào, muốn gặp mặt “Anh ta” còn khó hơn lên
trời, “Anh ta” luôn bận việc, rất bận, chỉ mỗi việc gọi điện thoại cho cô nói
một câu ngủ ngon cũng không có thời gian.
Quán bar này được đặt tên là”Hàng đêm hàng đêm” buôn bán rất thịnh vượng, nghe
nói có rất nhiều ngôi sao thần tượng nổi tiếng buổi tối sẽ đến đây tiêu khiển,
cho nên luôn hấp dẫn rất nhiều fan trung thành tới đây.
Mạc Tiểu Mễ đọc được trên một tạp chí lá cải nào đó nói “Anh ta” cũng thường
đến nơi này. Vì thế Mạc Tiểu Mễ đã bỏ công tới đây liền tục một tuần liền,
nhưng vẫn là không thấy “Anh ta” đến.
Mạc Tiểu Mễ nhàm chán uống một ly rượu, định uống xong ly này rồi về, ngày mai
cô còn phải đi làm nữa, không thể khiến cho đầu óc lại mơ màng khi tỉnh dậy.
“Rầm rầm rầm!”
Cầu thang phát ra những tiếng vang nặng nề, âm thanh giống như xe tăng hạng
nặng nghiền nát chướng ngại vật trên đường làm Mạc Tiểu Mễ phải chú ý, một
người đàn ông cao lớn ở trần khó chịu đi xuống.
Giờ là mùa đông à! Tối hôm nay còn có một luồn gió lạnh, lại có người còn dám
cởi trần?
Coi như quán bar được sưởi ấm cũng không cần dũng cảm thế này chứ?
Mạc Tiểu Mễ có chút kinh ngạc, tóc của người đàn ông to lớn kia khá ngắn, toàn
bộ chân tóc dựng đứng một cách phách lối, nửa người trên trần như nhộng, nước
da ngâm đen còn ánh lên mồ hôi sáng bóng, thân dưới mặc một cái quần da màu đen
nhánh sáng bóng, làm nổi bật thân hình hoàn mỹ của anh và hai chân thon dài hấp
dẫn vô cùng.
Anh còn có cái mông hấp dẫn khủng khiếp.
Mạc Tiểu Mễ cảm thấy cổ họng có chút ngứa ngáy, cô không nhớ rõ đã xem qua trên
tạp chí lá cải nào, bảo là cái mông thật ra cũng là một bộ phận cực kỳ hấp dẫn
của đàn ông, cho nên trung tâm của bộ phim điện ảnh”Tình nhân” là thể hiện cái
mông hấp dẫn của Lương Gia Huy làm cho người ngoại quốc nhìn đều phải chảy nước
miếng ròng ròng.
Người đàn ông có vóc dáng to cao tận 1m 90, anh vừa xuất hiện, làm cho cả cầu
thang cũng có vẻ nhỏ hẹp chật chội.
Nghe nói quầy rượu lầu hai thỉnh thoảng sẽ có biểu diễn thoát ý bất ngờ, người
đàn ông này có lẽ là vũ công thoát y nam?
“A Nhẫn... A Nhẫn... Làm sao anh có thể đối với em như vậy?”
Mạc Tiểu Mễ còn đang đắm chìm trong sự ngưởng mộ đối với mãnh nam, một âm thanh
cao vút bén nhọn của một cô gái lại truyền đến màng nhĩ của cô, làm cô không
chịu được che lỗ tai lại.
Theo sau đó là một cô gái trẻ trần trụi trong tay ôm cái áo da đen bóng, trên
cầu thang chạy xuống giống như một cơn gió, đuổi theo mãnh nam rồi dứt khoát
vứt bỏ áo da, trực tiếp từ phía sau nhào tới ôm thật chặt hông anh, vừa ôm vừa
khóc thút thít, “A Nhẫn em rất thích anh, sao anh có thể nói lời tàn nhẫn như
vậy?”
A, hóa ra là tình nhân gây gổ a.
Mạc Tiểu Mễ nhún vai một cái, đang định cúi đầu tiếp tục uống cho xong phần
rượu của mình, không muốn để ý tới chuyện mấy cặp tình nhân hờn giận gây gỗ thì
bên kia lại ngoài ý muốn bất ngờ nổi lên ----
Người đàn ông một tay bắt lấy cô gái đang quấn lấy anh, đẩy cô vào góc tường,
“Đến đây chấm dứt, OK?”
Ánh mắt của anh lạnh lùng, thâm sâu, một bộ dạng sắt đá.
Cô gái trần trụi dung nhan kiều diễm bổng khóc óa lên một tiếng, tiếp tục nhào
tới ôm người đàn ông gào khóc, “A Nhẫn, ô... Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi
với anh mà, em chỉ yêu một mình anh, làm sao sẽ coi trọng kẻ “mặt trăng nhỏ”
kia được? A Nhẫn, em yêu anh, em yêu anh, em không muốn chia tay!”
“Cút ngay!” Người đàn ông mặt khó chịu hứ một tiếng, ném cô gái ra lần nữa giống
như hất bỏ một món đồ.
Vốn là ở trên lầu cùng anh em uống rượu vui vẻ, thì một cô gái phiền toái lại
nhào tới, còn ngang nhiên cởi áo anh, thật là buồn cười!
Lần này cô gái lảo đảo ngã nhào trên nền đất, cô nằm ở trên sàn nhà khóc lớn.
Cha cha, lại một màn nữ si mê, nam bạc tình.
Mạc Tiểu Mễ nhíu mày, để ly rượu trong tay xuống, từ từ đi tới phía trước cô
gái, một tay kéo cô dậy, “Đừng khóc.”
Cô rất ghét dạng phụ nữ chỉ biết than khóc.
Nhưng là, so với phụ nữ chỉ biết than khóc, cô lại ghét dạng phụ nữ chỉ biết
quỵ lụy đàng ông hơn.
Cho nên, cô cảm thấy rất bất bình.
Cô gái không nghĩ tới sẽ có người giúp cô, kinh ngạc ngẩng đầu, mặc dù trong
đôi mắt cô gái tràn đầy nước mắt, nhưng nhìn vẫn mạnh mẽ vô cùng. Có thể thấy
thực ra việc than khóc cũng cá tính là khác nhau.
Có thể khiến cho một cô gái mạnh mẽ như vậy rơi nước mắt, nói vậy người đàn ông
kia thật lợi hại.
Kéo cô gái ngồi lên chiếc ghế của cô mới ngồi, Mạc Tiểu Mễ xoay người đi tới
chỗ người đàn ông kia vừa mới ngồi vào lại uống rượu với một người đàn ông
khác, cô chọc tay vào tấm lưng rộng lớn của anh.
Bây giờ Mạc Tiểu Mễ đã nhận định người đàn ông này nhất định là một vũ công
thoát y nam, bởi vì sau lưng anh vẫn còn một lớp mồ hôi thật mỏng, đại khái là
kinh nghiệm vừa mới hoạt động kịch liệt.
“Nhận lỗi với cô ấy.” Mạc Tiểu Mễ miễn cưỡng đè nén tức giận nói.
Người đàn ông kinh ngạc quay đầu lại, thấy là cô, cặp mắt như dã thú đột nhiên
tỏa sáng, giống như dấy lên ngọn lửa hừng hực, “Mạc Tiểu Mễ!”
Chứa kịp để ý, Mạc Tiểu Mễ đã bị anh vươn tay kéo vào trong ngực của mình, ôm
thật chặt.
“Em yêu, chúng ta lại gặp mặt!”
Đợi chút...
Em yêu?!
Anh ta đang gọi ai vậy?
Sắc mặt Mạc Tiểu Mễ đại biến, giãy giụa trong cánh tay đang siết chặt như sắc
thép của người đàn ông, “Anh là ai?”
“Em là người hôm trước bị mất một đôi giày trên đường?” Anh cắn nhẹ lỗ tài cô,
tà tà thổi một hơi.
“Là anh?!”
“Cục cưng bé nhỏ, anh thật sự khổ sở, em lại không cho anh một thông tin liên
lạc nào. Mọi người đều nói lần đầu tiên gặp là vô tình, nhưng lần thứ hai chính
là duyên phận.” Anh cười một tiếng, nụ cười với hàm răng trắng như tuyết ánh
lên vẻ tà mị dưới ánh đèn lờ mờ. Hai ngày nay anh đang điều tra thân thế Mạc
Tiểu Mễ, vốn là muốn đợi điều tra tìm hiểu rõ ràng liền chủ động xuất kích,
không nghĩ tới bọn họ thật đúng là có duyên, lại vô tình gặp được một lần nửa.
“Anh đang nói hưu nói vượn cái gì?” Mạc Tiểu Mễ đột nhiên ra tay, muốn một
quyền giải quyết xong cái gã lằng nhằn này.
“Làm người phụ nữ của anh.” Anh thoải mái giơ tay lên bắt được quyền của cô,
càng thêm gần sát tai cô, “Anh sẽ thương yêu em thật nhiều.”
Mạc Tiểu Mễ giận đến lông mày châu thành một đường, tay cô bị bắt, liền dứt
khoát nhấc chân đá mạnh, anh lại dễ dàng tránh ra.
Cô cắn chặt răng cúi đầu dồn sức đánh, không ngờ thân thủ mà cô luôn tự tin sẽ
hoàn toàn không địch lại được một kẻ cà lơ phất phơ khốn kiếp này, rõ ràng mới
vừa rồi còn đối sử lãnh khốc vô tình với cô gái kia, bây giờ lại lập tức chuyển
sáng bộ mặt lãng tử ôn nhu?
Đáng chết, tên khốn kiếp!
“Này này, đánh là thương, mắng là yêu, anh có thể tiếp nhận, nhưng ở đây thì
không thích hợp chút nào? Cậu bán rượu sẽ khóc ròng mất.” Anh vẫn thản nhiên
ứng phó cô, mặc dù vẫn đang nói chuyện rất bình thường, trong đôi mắt lại lóe
lên ánh tà mị, hiển nhiên đang rất có hứng thú với Mạc Tiểu Mễ.
Dụng cụ thủy tinh trên quầy bar bị va chạm liên tục, thật bất hạnh rơi xuống
đất bể tan thành từng mảnh.
“Có giỏi một mình theo tôi ra ngoài đấu!” Mạc Tiểu Mễ hận nhất kiểu đàn ông tùy
tiện đùa giỡn khi dễ phụ nữ, cho nên cái tên dã thú khốn kiếp trước này làm cho
cô lập tức hận đến tận xương tủy.
“Bên ngoài rất lạnh.” Anh khẽ mỉm cười, thân thủ vừa thu lại, Mạc Tiểu Mễ thuận
thế tung một quyền, Mạc Tiểu Mễ thu tay lại không kịp mới ngã xuống đất.
Cô ngã về phía trước, bản thân do tính phản xạ vươn tay bắt được một cánh tay,
anh mới vừa đắc ý một giây cũng mất thăng bằng, thuận thế ngã xuống đất đè lên
trên người cô.
Trong nháy mắt, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, môi đối với môi...
Mạc Tiểu Mễ vừa định nghiêng đầu tránh sự lúng túng này, thì anh lại vươn tay
ôm chặc đầu của cô, cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi vờn lấy đôi môi mềm mại
của cô, tay nắm lấy đôi vai mảnh khảnh của cô.
Quá bất ngờ, thân mật đụng chạm khiến toàn bộ lý trí Mạc Tiểu Mễ mất hết, cô
tức giận vừa đá vừa cắn, nhưng không làm được gì người đàn ông khỏe mạnh cao to
này. Anh mạnh mẽ hôn sâu giống như có thể chạm tới linh hồn của cô.
Đầu lưỡi xâm nhập điên cuồng dây dưa, tay của cô ôm lấy tấm lưng thấm đẩm mồ
hôi của anh, bị sự nóng bỏng nhiệt tình của anh truyền sang, làm thân thể của
cô cũng không thể khống chế được mà nóng lên.
“A! Ồ... Thật là ác độc...” Anh chợt lật người lên, đôi tay ôm chặt người của
mình, thống khổ nhíu chặt hai hàng lông mày đen đậm như mực.
Mạc Tiểu Mễ nhanh chóng lật người đứng lên, lại nhấc chân đạp nột cái trên thân
anh, “Ngu ngốc... này!”
Cô mắng anh vừa dứt, thân thể lại đột nhiên mất thăng bằng ngã về phía trước,
thật may là anh kịp thời chìa tay giúp đỡ ôm lấy cô, mới không ngã lần nữa.
Nhưng cô gái lúc nảy bị vứt bỏ lại vọt tới, tức giận trừng mắt cô.
“Vô sỉ! Không biết xấu hổ! Cô muốn chết, dám quyến rũ người của Hồ Thiên Tuệ
ta, đánh chết cô!” cô gái mới vừa bị bỏ rời giống như con mèo nhỏ đáng thương
lại biến thành Mẫu Dạ Xoa hung ác, giơ cao đôi chân mang giày cao gót chín phân
đạp Mạc Tiểu Mễ.
Mạc Tiểu Mễ đã kiệt sức dứt khoát hai mắt nhắm nghiền, chuẩn bị chịu đựng đau
đớn đến với mình.
Tại sao mỗi lần cô làm việc trượng nghĩa đều sẽ rước lấy xui xẻo?
Đúng là người tốt thật khó làm à?
Một lát sau, đau đớn dự trù không có phủ xuống, ngược lại nghe Hồ Thiên Tuệ
thét chói tai cầu khẩn, Mạc Tiểu Mễ mở mắt ra, kinh hãi nhìn đến người đàn ông
đang nắm cổ của Hồ Thiên Tuệ, trong mắt hiện lên ánh nhìn hung ác khiến người
khác phải sợ hãi.
“Cút!”
Đó là một chử nặn ra từ kẽ răng nghiến chặt, lãnh đạm đủ để đông cưng cả Nam
Cực cho chim cánh cụt sống.
Tiếng khóc Hồ Thiên Tuệ giống như bị một đao chặt đứt, dừng lại vùng vẫy, cặp
mắt hoảng sợ nhìn người đàn ông trán nổi gân xanh, đây là dấu hiệu anh nổi
giận, mà cơn giận của anh sợ rằng không có mấy người có thể chịu được.
Anh và Hồ Thiên Tuệ chỉ cùng nhau qua đêm có một lần, lần đó phải nói là vì anh
bị các anh em chuốc say mà có được, Hồ Thiên Tuệ liền chủ động dây dưa không
dứt, các anh em ồn ào giễu cợt anh, anh cũng liền làm ngơ mặc cho nửa người
dưới của mình làm chuyện xấu, từ đó liền bị cô gái này quấn lấy, quả thật phiền
chết đi được.
Nếu như không phải là ngại làm mất mặt cha của Hồ Thiên Tuệ, anh đã sớm giải
quyết cô, nào còn dung túng cho cô làm xằng làm bậy?
Khi anh thu hồi bàn tay đang nắm giữ, Hồ Thiên Tuệ thông minh lựa chọn quay
người bỏ chạy, nhanh chóng chạy ra khỏi cái quán bar ôn ào này.
Nhưng vừa ra đến trước cửa cô vẫn quay đầu lại trợn mắt nhìn Mạc Tiểu Mễ một
cái.
Ánh mắt giận dữ ngút trời.
“Thật xin lỗi.” Mạc Tiểu Mễ quay lại đối mặt với người bán rượu sắc mặt tái
nhơt ở quay bar nói xin lỗi, “Tổn thất của tiệm tôi sẽ bồi thường, 5000 có đủ
hay không? Hay là chờ ông chủ các anh tới giải quyết?”
Phần lớn tiền lương của cô cũng vì vậy mà biến mất, cũng không có cách nào, ai
bảo cô thích xen vào chuyện của người khác.
“Không... Không cần chờ ông chủ, anh ta... A... Đã thật ra thì đủ... Đủ rồi...”
Người bán rượu có chút cà lăm trả lời, ánh mắt sợ hãi nhìn phía sau cô, cũng
không dám đưa tay nhận tiền.
Mạc Tiểu Mễ quay đầu lại, thấy một anh như núi như thần đứng phía sau, không
vui chọc chọc hắn, “Anh cũng phải bồi thường một phần tổn thất chứ?”
Anh nhếch miệng cười một tiếng, “Tốt, anh có thể phụ trách bồi thường toàn bộ,
chỉ cần em chịu làm người của anh.”
“Nếu vậy, tôi tự bồi thường còn tốt hơn.” Mạc Tiểu Mễ lập tức cự tuyệt, lại lấy
hai tờ tiền giấy, “Tiền mặt của tôi không đủ, ngày mai quay lại trả có được hay
không? Hay là có thể dùng thẻ thanh toán để bồi thường?”
“Không... Không cần.” Thấy ánh mắt uy hiếp của anh, người bán rượu vội vàng nặn
ra nụ cười nịnh hót, hồi phục ánh mắt bình thường, “ Việc xui rủi khiến cho
quán tổn thất thì tự quán có thể chi trả, lại nói cô là người thấy việc nghĩa
hăng hái ra tay tương trợ, làm sao lại có thể lấy tiền của cô được?”
Hả? Hả? Có thật không vậy?
Lần đầu tiên Mạc Tiểu Mễ gặp chuyện lạ như vậy sảy ra với cô, không khỏi rất
cảm động”Tâm ý của anh tôi xin nhận, nhưng mở quán làm ăn, sao có thể để quán
gánh chịu tổn thất đước? tôi nên trả tiền bồi thương tốt hơn.”
“Anh là chủ ở đây.” Người vẫn bị xem nhẹ nãy giờ không vui nói chen vào.
“Hả? A! Vậy tiền kia trả tôi.” Nghe xong lời này, Mạc Tiểu Mễ lập tức thu hồi
tiền của mình, cất xong ví tiền quay người bỏ đi.
Anh đi theo nàng, cười ma mãnh, “Anh tên là Giản Nhẫn, Giản của đơn giản, Nhẫn
của nhẫn nhịn. Em có thể gọi anh Giản Nhẫn, cũng có thể gọi anh A Nhẫn, dĩ
nhiên, tốt nhất gọi anh Nhẫn thân yêu.”
Giãn Nhẫn? Tiện nhân?
Mạc Tiểu Mễ buột miệng cười. Thật là một cái tên thú vị, cũng thật thích hợp
tên đàn ông khốn kiếp này.
Nhưng cô cũng không phải muốn quan tâm anh.
Người đàn ông này là một phiền toái lớn, nhất định phải cách anh càng xa càng
tốt, tốt nhất không nên có bất kỳ quan hệ nào với anh ta.
Giác quan thứ sáu của Mạc Tiểu Mễ rung chuông báo động ré dài không dứt.
Mạc Tiểu Mễ đẩy cửa kiếng quán bar chuẩn bị rời đi, lại bị va phải người đang
tiến vào.
“Thật xin lỗi.” Tiến vào là một cô gái cao gầy, mỉm cười nói lời xin lỗi,
“Không có đụng cô bị thương chứ?”
“Không... không có gì.” Thật ra thì mạc Tiểu Mễ cũng muốn nói xin lỗi, ngẩng
đầu nhìn đến người đàn ông cao lớn sau lưng cô gái này lại ngây người như
phỗng. Là”anh”!
Vẫn cao lớn anh tuấn như vậy, vẫn săn sóc dịu dàng như vậy, chỉ là hắn đã có
người phụ nữ khác.
Đợi “anh” lâu như vậy, Mạc Tiểu Mễ không thể nghĩ tới sẽ gặp nhau trong tình
thế như vầy.
“Àh... àh...” cô cũng bắt đầu cà lăm giống như người bán rượu.
“Trần, cô ấy cũng là fan của anh,” cô gái cao gầy bị đụng phải thân mật khoác
cánh tay để trần của chàng trai hưng phấn nói.
Ân Trần, xuất thân là người mẫu thần tượng nổi tiếng, bởi vì là nhân vật chính
của một bộ phim truyền hình rất được hoan nghênh mà sự nổi tiếng tăng vọt, hiện
tại chính là con gà đẻ trứng vàng của giới truyền thông.
Ân Trần có một mái tóc dài chạm vai, nhìn ôn nhu nhưng cũng không kém phần khí
thế, đôi mắt đào hoa càng thêm có thần khí, khiến cho bất cứ ai gặp hắn cũng
không khỏi ngước con mắt mơ màng mê đắm.
“Tiểu Mễ, đã lâu không gặp.” Nhìn thấy mạc Tiểu Mễ, Ân Trần sắc mặt có chút
thay đổi trầm xuống, nhưng ngay sau đó khôi phục nụ cười tự nhiên, ôm lấy cô
gái trong ngực giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp trong nghành của anh Trần Giai
Dĩnh. Giai Giai, Tiểu Mễ không phải người ái mộ của anh, mà là bạn học cũ hồi
cấp 3.”
Bạn học cũ hồi cấp 3?
A, vậy chẳng phải nói là, sáu năm hẹn hò chỉ là giả thôi sao?
Mạc Tiểu Mễ cỏi lòng khô héo, ngay cả một nụ cười cũng không nặn ra được.
Tình hình đang lúng túng, một đôi bàn tay từ phía sau ôm chặt lấy cô, ôm cô vào
một khuôn ngực rộng rãi ấm áp, khiến cho cô đang cheo leo bên bờ vực như vớ
được dây thừng.
Mạc Tiểu Mễ thở phào một cái, không đợi Giản Nhẫn mở miệng, giành nói trước:
“Đây là Giản Nhẫn, bạn trai của tôi.”
Giản Nhẫn khịt mũi một tiếng mỉm cười, dùng cằm cọ xát mái tóc mềm mại của cô,
cũng không vạch trần việc cô nói dối lấy chính mình làm bia đỡ đạn, “Mạc Tiểu
Mễ, là người của tôi.”
“Bạn trai của ta” với “Người của tôi” có sự khác biệt rất lớn phải hay không?
Chúng ta không phải loại quan hệ kia á!
Người đàn ông này rõ ràng cố ý gây hiểu lầm, để cho người khác cho là bọn họ đã
có quan hệ thân thể!
Mạc Tiểu Mễ lặng lẽ giơ chân lên hung hăng dẫm một cái vào bàn chân Giản Nhẫn,
Giản Nhẫn thở hắt ra một hơi vì kinh ngạc, tiếp cắn lỗ tai của cô một cái, ăn
miếng trả miếng. Ở trong mắt người ngoài, bọn họ rõ ràng là một đôi tình nhân
như keo như sơn, liếc mắt đưa tình.
Sắc mặt Ân Trần thay đổi liên tục.
Mạc Tiểu Mễ lòng thở dài ở đáy, “Thật cao hứng gặp lại anh, hiện tại đã thành
ngôi sao lơn, cũng không thể quên những ngày làm bẹn bè xưa kia của chúng ta.”
“Dĩ nhiên sẽ không.” Ân Trần cười rất giả dối.
“Tôi còn có chuyện, tạm biệt.”
Ân Trần tựa hồ lộ vẻ mặt khó khăn, thời điểm do dự, bên cạnh cô gái bấu bấu
cánh tay của anh, anh khổ sở cười một tiếng, sâu sắc nhìn Mạc Tiểu Mễ một cái,
lầm bầm nói: “Gặp... lại...”
Mạc Tiểu Mễ cúi đầu đi ra khỏi quán bar, mắt cay cay một chút.
Cô sải bước đi về phía trước, anh cũng cất bước đi theo phía sau.
“Bên ngoài thật rất lạnh, sớm biết anh sẽ mặc thêm y phục rồi.” Giản Nhẫn co
vai lại,nhìn về quán bar bên cạnh, quay lại giữ chắc Mạc Tiểu Mễ, “Vào quán bar
khác rồi tiếp tục đi”
Mạc Tiểu Mễ trừng anh một cái.
Thật ra thì cô cũng hiểu, anh là bởi vì lo lắng cho cô, nên chưa kịp mặc thêm
quần áo đã vội ra ngoài.
Lòng ngực trần trụi của Giản Nhẫn trong gió rét còn uy phong hơn cả Chiến thần,
đèn nê ông chiếu lên làn da ngăm đen bóng loáng làm cho cảnh quang càng thêm
mập mờ, hấp dẫn mà trêu đùa ánh mắt của Mạc Tiểu Mễ khiến cho cô lúng túng phải
dời đi tầm mắt.
Mặc dù cá tính của anh cực kỳ đáng ghét, nhưng dáng người lại cực kỳ hấp dẫn,
Mạc Tiểu Mễ không thể không thừa nhận.
Ạnh vuốt mái tóc Mạc Tiểu Mễ, tháo xuống cây trâm cài sau đầu cô, mấy cái kẹp
nhỏ cố định mái tóc anh cũng tháo hết,
Bởi vì có keo xịt tóc định hình khá chắc, tóc cô cũng không vì vậy mà đổ xuống,
mà là vì bàn tay to của anh tùy ý làm loạn mới chậm rãi rủ xuống trên bờ vai.
Suối tóc khẽ cong buông xuống, khiến gương mặc Mạc Tiểu Mễ của có vẻ nhỏ nhắn,
mắt to tròn ướt át, lại còn có khí chất điềm đạm đáng yêu.
Hiện tại Giản Nhẫn mới giật mình nhận ra sự xinh đẹp của cô, khiến tim anh loạn
mất một nhịp. Khó có thể tưởng tượng mới vừa rồi cô còn hung hãn giống như con
cọp cái.
“Dù sao khi thất tình, uống say cũng là chuyện rất bình thường.” anh nói.
“Anh mới thất tình á.” Không muốn thừa nhận nổi đau thương của bản thân, Mạc
Tiểu Mễ dùng sức xoa hai mắt của mình.
Giản Nhẫn thâm trầm cười một tiếng, “Đúng, em không có thất tình, bởi vì duyên
phân trời định đang ở bên cạnh em đây thôi.”
“Vô sỉ, hạ lưu, da mặt dày, lại dám chiếm tiện nghi của bản cô nương!” Mạc Tiểu
Mễ làm bộ muốn đánh, lại bị Giản Nhẫn chặn lại khiêng lên, cô sợ tới mức kêu la
loạn xạ, tay không ngừng đánh vào phía sau lưng anh, “Anh muốn dẫn tôi đi đâu
buông ra! Khốn kiếp! Đồ lỗ mãng! Lưu manh! Hạ lưu!”
“Mắng cũng bị em mắng rồi, anh ngại gì không giở trò lưu manh lần nữa?” Giản
Nhẫn khiêng cô đến một quán bar khác, thả cô vào một chiếc ghế trước quầy rượu,
“Scotland Whisky, hai ly.”
“Anh Nhẫn?” Người bán rượu kinh ngạc nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Sao
lại để bộ dạng này mà đi ra? Mới từ trên giường xuống sao? Giữa mùa đông mà
cũng muốn khoe vóc dáng tuấn tú của mình à?”
Mạc Tiểu Mễ bị người bán rượu nhìn bằng ánh mắt mập mờ cùng với lời nói chọc
cho xấu hổ cực kỳ, vừa tức vừa giận, cô quay sang trừng mắt với người đang ở
trần bên cạnh mình. Người này rốt cuộc là ai? Giống như ai cũng đều biết.
Đừng nói nơi này cũng là tiệm của anh chứ?
Giản Nhẫn nhếch miệng cười ha ha hai tiếng, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia lạnh
lùng, như cây kiếm lạnh lẽo giờ mới ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng bức người.
Người bán rượu thức thời câm miệng, cảm thấy ánh mắt đại ca nhìn Mạc Tiểu Mễ so
với những lúc bình thường khác nhau rất lớn, hắn đánh hơi được không khí bất
thường, suy nghĩ một phen, liền cười đến càng thêm thần bí khó lường.
Bởi vì quả thật cảm thấy không khí có chút lạnh, người bán rượu lên lầu lấy một
cái áo khoác cho anh mặc vào.
Anh mặc quần áo mới chỉ mất có mấy giây, Mạc Tiểu Mễ đã uống xong hai ly rượu
mạnh, nằm ở trên quầy ba duỗi tay kêu lên: “Thêm nữa!” Người bán rượu nhìn về
phía Giản Nhẫn, Giản Nhận gật đầu một cái, lúc này người bán rượu mới rót thêm
cho cô một ly.
Uống hết nửa bình rượu, ánh mắt Mạc Tiểu Mễ cũng bắt đầu mơ màng, nhìn bên cạnh
có một người đàn vô cùng ông hấp dẫn lặng lẽ cười lạnh, “Tình yêu... Là cái gì?
Anh... Biết tình yêu là cái gì không?”
“Không biết. Anh chỉ biết anh muốn em.”
‘Đàn ông tất cả đều là suy nghĩ bằng nửa thân dưới, súc sinh, khốn kiếp! Chỉ là
không cho hắn thôi? Hắn đã nói cái gì tôi không phải thật tâm thương hắn, tôi
thì lại muốn giữ đến đêm tân hôn, như vậy không phải là rất lãng mạn sao? Tại
sao hắn không chịu đáp ứng chứ? Cái gì tình yêu chân chính là hai người hợp
nhất, có kết hôn hay không kết hôn cũng không sao cả, cái rắm á! Lừa gạt ai
chứ!”
Ánh mắt Giản Nhẫn càng lóe lên thâm thúy khó lường, ghé đến lỗ tai Mạc Tiểu Mễ,
không thể tưởng tượng nỗi hỏi: “Em vẫn là xử nữ?”
“Không được sao? Hai mươi lăm tuổi vẫn còn là xử nữ bộ ít sao?” Mạc Tiểu Mễ lắc
đầu cắn răng, cười lạnh, “Trước kia còn nói muốn kết hôn với tôi đấy, kết quả
thì sao? Công thành danh toại lập tức ném tôi qua một bên, nhập bọn cùng những
tiểu yêu nữ kia. Minh tinh như thế nào? Ta khinh ngươi cứt chó cũng không
bằng!”
“Chậc chậc, em ăn nói thô tục phá hư hình tượng đó.” Tựa hồ cảm thấy trêu đùa
lỗ tai cô rất vui, bàn tay thô ráp của Giản Nhẫn phía trên vuốt ve trêu đùa,
làm cho cô phát ra một thanh âm thoải mái như tiếng mèo kêu **.
“Điện thoại không bắt máy, nhắn tin không trả lời, mỗi lần tìm hắn đều bị mấy
người đại diện ngăn trở, cái này mà gọi là người yêu sao? Khi ký giả phỏng vấn
thì lại nói mình chưa từng gặp tình yêu chân chính, hiện tại cũng không có
người yêu, kẻ lừa đảo! Tên lường gạt! Ân Trần, anh là một tên đại lường bịp!”
Vui sướng uống rượu mạnh vào..., nước mắt của Mạc Tiểu Mễ rốt cuộc cũng tuôn
ra, nằm ở trên quầy bar khóc thảm thiết.
Giản Nhẫn ngồi ở bên cạnh nhìn cô, ánh mắt sâu kín.
Thật là một đêm có nhiều biến động.
Nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối hiếm có của Mạc Tiểu Mễ, anh có cảm giác cả người
nôn nóng khó chịu.