Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 2:




Có bệnh nhân tâm thần yêu thầm tôi - A Từ Cô Nương
Edit: Kidoisme
Ở cái tuổi này đại bộ phận nam sinh đều đã thoát khỏi thời kỳ vỡ giọng, có hai loại chủ yếu. Một loại chưa biến đối hoàn toàn cho nên hơi khó nghe, loại còn lại thì đã biến đổi hết. Cậu bạn cùng bàn mới thiên về loại một nhưng giọng nói của hắn lại rất dễ nghe, Úc Bùi ngơ ra một lúc mới kịp phản ứng lại, chôn mặt vào khăn quàng cổ lý nhí đáp: "Không sao."
Người nọ nghe vậy không nói gì, xoay người sang chỗ khác cầm bút viết lách vào quyển vở mới.
Úc Bùi nhớ lúc cậu tới, giáo viên chủ nhiệm có bảo qua sắp có học sinh chuyển vào làm bạn cùng bàn với cậu, trước mắt xem ra cậu học sinh nam có đôi mắt độc lạ này chính là người đó.
Nhưng nói thật người có đôi mắt màu xanh lam trong nước khá ít huống chi trông hắn không giống con lai, Úc Bùi cảm thấy hơi tò mò, nghiêng ngả lặng lẽ đánh giá bạn cùng bàn.
Mặc kệ ở đâu thì học sinh mới luôn là chủ đề bàn tán sôi động trong buổi học ngày hôm đó, huống hồ bạn cùng bàn thực sự rất đẹp trai, Úc Bùi phát hiện ra vài cô nàng trong lớp thường xuyên chụm đầu bàn tán, một số cô bạo hơn hay 'đi ngang qua' chỗ bọn họ ngồi. Kỳ lạ là bạn cùng bàn mới rất lạnh nhạt, lờ đi hết mấy ánh mắt tò mò về hắn.
Úc Bùi muốn biết tên bạn cùng bàn nhưng nhìn mặt hắn lại do dự không biết nên mở miệng từ đâu. Trong lúc muốn đổi cách khác tiếp cận bạn cùng bàn mới, cậu vô tình nhìn thấy quyển vở đồng màu với con ngươi của hắn, mà góc phải có ghi ba chữ: Lạc Trường Châu. (洛长洲)
Cái tên này nghe đi nghe lại có vẻ rất dịu dàng nhưng người viết nó lại dùng nét bút cứng cáp thẳng tắp để mô tả, đặc biệt là chữ 'Châu' được kéo dài thừa ra ngoài nhãn vở một đoạn.
"Tớ tên là Lạc Trường Châu." Một câu nói không đầu không đuôi vang lên bên tai Úc Bùi, cậu ngạc nhiên vài giây mới phát hiện hóa ra bạn cùng bàn mới đang nói chuyện với mình.
Tuy nhiên Úc Bùi vẫn nhìn chằm chằm ba chữ Lạc Trường Châu, lông mi cậu run lên chậm rãi nói: "À, tớ tên Úc Bùi."
Nói xong câu đó Úc Bùi sợ mình hơi lạnh nhạt vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Trường Châu, lại phát hiện ra hóa ra hắn cũng đang mải nhìn mình.
Úc Bùi mím môi, dừng thêm vài giây mới mở miệng tiếp lời: "Cậu mới chuyển tới đây à?"
"Ừ." Lạc Trường Châu đáp, đồng thời lôi sách giáo khoa ra bày lên bàn: "Tớ mới chuyển tới kỳ này."
Úc Bùi ngẩn ngơ nhìn động tác của hắn, chắc tại tác dụng phụ của thuốc nên đầu óc cậu không được nhanh nhạy như mọi khi, nói được hai ba câu đã bắt đầu chóng mặt. Mấy giây sau Lạc Trường Châu đặt cuốn vở màu trắng tới trước mặt cậu, Úc Bùi mới hoàn hồn.
Cậu nhận lấy vở, bìa của nó cùng một kiểu với quyển màu xanh lúc trước, bên trong không viết gì.
Lạc Trường Châu hỏi cậu, giọng nói trái ngược với gương mặt lạnh lùng, hơi trầm lại pha thêm chút gì đó ấm áp: "Úc Bùi, có lỗ tai mà không có quần áo, viết vậy hả?" (*)
(*) tên bé con là '郁裴', anh Châu hỏi là viết thế này '有耳非衣' à.
"Đúng rồi." Úc Bùi cầm quyển vở, hơi ngạc nhiên bởi lẽ Lạc Trường Châu viết hẳn tên cậu lên nhãn. Chữ 'Úc' trong họ của cậu kéo rất dài giống hệt chữ 'Châu' trong tên hắn, vừa nhìn đã biết tác phẩm của ai: "Cậu...tặng cho tớ?"
"Ừ, xem như là quà làm quen từ bạn cùng bàn." Lạc Trường Châu trả lời, đồng thời ngồi thẳng dậy vì tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
Bởi vậy khi Úc Bùi ngẩng lên nhìn chỉ có thể thấy được sườn mặt lạnh lùng như tạc tượng. Cậu cúi đầu nhìn quyển vở mới tinh trong tay, yên lặng xoay người học Lạc Trường Châu nhìn lên bục giảng.
Sức hấp dẫn của học sinh mới rất lớn, huống chi Lạc Trường Châu có một đôi mắt đặc biệt như vậy. Giáo viên dạy toán Dương Linh vừa vào lớp đã yêu cầu hắn đứng lên dưới thiệu.
"Tớ tên là Lạc Trường Châu - 'lạc thủy chi châu', hôm nay mới chuyển tới. Rất vui vì có thể trở thành bạn cùng lớp với mọi người."
Hắn giới thiệu rất ngắn gọn, giọng nói vẫn trầm trầm như trước. Nhưng ít ra lần này Lạc Trường Châu hào phóng nở thêm một nụ cười, tuy rằng ý cười không chạm tới đáy mắt.
Lúc Lạc Trường Châu tự giới thiệu, Úc Bùi cũng giống các bạn học khác ngẩng đầu nhìn hắn.
Rõ ràng Lạc Trường Châu giống mọi người, đều nở một nụ cười giả dối nhưng không biết tại sao Úc Bùi lại muốn cười theo hắn, cậu chôn mặt vào khăn khẽ nhếch miệng.
Giáo viên dạy toán là một cô gái trẻ, nhìn thấy đôi mắt xanh làm của Lạc Trường Châu cười hỏi: "Bạn học Lạc, đôi mắt của em đẹp quá, em là con lai sao?"
"Một chút ạ, bà em là người Anh." Lạc Trường Châu ngắn gọn đáp, không chia sẻ thêm gì nữa.
Giáo viên dạy toán thấy hắn lạnh lùng hơi xấu hổ nhìn sang người ngồi bên cạnh hắn.
"Thế còn em thì sao? Em cũng là học sinh mới à? Đứng lên làm quen với mọi người..."
Úc Bùi bỗng nhiên bị gọi, ý cười trên mặt cứng đờ, cậu trầm mặc vài giây sau đó kéo khăn quàng cổ xuống lộ ra gương mặt nhỏ, nhẹ nhàng trả lời: "Cô Dương, em là Úc Bùi, không phải học sinh mới."
Thiếu niên có gương mặt trắng bệch yếu ớt vì chôn trong khăn lâu mà chóp mũi hơi đỏ. Đôi mắt cậu cũng giống bạn cùng bàn rất đặc biệt, thiên về màu trà trong suốt. Cô giáo nhìn mãi mới nhận ra Úc Bùi mập mạp năm nào, có chút xấu hổ lúng túng bảo: "Thế à, hóa ra là Úc Bùi..."
Nhưng sau đó cô lại nói: "Haiz, em gầy đi nhiều quá, cô thiếu chút nữa không nhận ra em. Nghe nói kỳ trước em bị bệnh, giờ sức khỏe đã hồi phục chưa?"
Các bạn cùng lớp đồng thời nhìn theo Dương Linh về phía Úc Bùi, con gái cấp ba trừ việc học tập ra thì còn có sở thích ngắm trai đẹp, ai xấu ai đẹp trong lớp lúc nào cũng là chủ đề nóng. Lúc Úc Bùi mới đến mọi người đều tò mò không biết cậu bạn béo nhất lớp năm xưa gầy rồi sẽ trông như thế nào, nay có cơ hội đương nhiên phải nhìn cho đã.
Úc Bùi có thể cảm nhận được ánh mắt các bạn học, trong đó có cả Tề Văn Tường. Những người khác nhìn thế nào cũng được, nhưng ánh mắt cô nàng lại khiến cho Úc Bùi không tự nhiên, cậu hơi cúi đầu xuống lí nhí nói: "Vâng, em khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cô đã quan tâm."
"Vậy ngồi xuống đi, nếu thân thể có gì không ổn em cứ nói với cô." Dương Linh xua tay sau đó cầm giáo án lên: "Bắt đầu tiết học, các em mở trang số 7..."
Úc Bùi thở dài ngồi xuống, cậu thả lỏng thần kinh cảm thấy thân thể càng ngày càng mệt mỏi. Nhưng kỳ lạ chính là, tiết toán có vẻ nặng nề lại không khiến cậu gục ngã. Úc Bùi cho rằng có thể là vì bạn cùng bàn mới quá nghiêm túc nên cậu không dám ngủ gục trên bàn. Dù đôi mắt xót lên vì mệt mỏi, Úc Bùi vẫn cố nén xuống ngồi thẳng lưng, tuy nhiên cậu vẫn không thể tiếp thu chút kiến thức nào vào đầu.
Mãi mới hết tiết, tiếng chuông vừa mới vang lên Úc Bùi đã nằm vật ra bàn. Nhưng cậu chưa nằm ấm chỗ đã bị Đàm Minh Khải lôi dậy.
"Úc Bùi, cậu giảm béo thành công à? Gầy đến mức tớ không nhận ra luôn!"
Úc Bùi hơi khó chịu nhưng không đốp chát lại Đàm Minh Khải, đành gật đầu đáp: "Ừ, gầy nhiều rồi."
"Sao cậu làm được vậy?" Đàm Minh Khải lại hỏi.
Sao mình làm được à?
Úc Bùi nghe tới đây đột nhiên trở nên hoảng hốt, đôi mắt dần mất đi tiêu cự không trả lời câu hỏi của cậu ta.
Đàm Minh Khải thấy cậu im lặng lại hỏi câu khác: "Sáng nay cậu bảo gì tớ?"
Vấn đề này kéo Úc Bùi về lại thực tại, cậu lôi một quyển sổ nhỏ từ bàn học ra đưa tới trước mặt Đàm Minh Khải: "Cậu cho tớ cách liên hệ đi."
Đàm Minh Khải không nghĩ Úc Bùi sẽ đề nghị, ngạc nhiên một lúc mới viết số điện thoại của mình xuống, thậm chí còn viết cả Wechat.
Úc Bùi sau khi nhận được chỉ nhàn nhạt nhìn qua rồi gật đầu nói: "Cảm ơn."
Có lẽ các bạn nhận ra Úc Bùi gầy rồi thì rất đẹp, ngũ quan bị đống thịt mỡ che mờ đã biến mất, ai nấy đều sôi nổi chạy tới chỗ cậu nói chuyện, tiện thể ngắm bạn cùng lớp mắt xanh lạnh lùng rồi tiện tay cho cậu số điện thoại.
Thực ra yêu cầu của Úc Bùi không kỳ lạ, lớp mười hai là lớp cuối của đời học sinh, sau khi tốt nghiệp mỗi người một ngả, cần có số để liên lạc. Nhưng sau khi Úc Bùi xin được gần hết số điện thoại của bạn cùng lớp, bạn cùng bàn vẫn không mở miệng nói chuyện với cậu.
Úc Bùi cảm thấy Lạc Trường Châu quá lạnh lùng, sợ mình mở miệng ra xin đối phương sẽ từ chối thẳng thừng dứt khoát.
Hết chương 2
- --Kidoisme: Beta 27/11/2021 - Beta xong mới thấy mình edit có vấn đề thực sự:)))) móa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.