Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 4:




Có bệnh nhân tâm thần yêu thầm tôi - A Từ Cô Nương
Edit: Kidoisme
Giáo viên thể dục cấp ba về cơ bản sẽ không yêu cầu cao đối với học sinh lớp mười hai, sau khi chạy 800m xong, giáo viên nhắc nhở vài câu rồi cho học sinh tự do hoạt động.
Úc Bùi lại ngồi xuống ghế dài, yên lặng nhìn đám con trai chơi bóng rổ, Lạc Trường Châu cũng là một trong số đó.
Có lẽ cho chạy bộ hơi nóng, hắn cởi đồng phục ra chỉ mặc một cái áo thun màu trắng. Trong cả đám hồng hồng phấn phấn, Lạc Trường Châu như hạc giữa bầy gà vô cùng nổi bật. Úc Bùi nhìn tới mức mê mẩn, không để ý vai mình bị người ta vỗ.
Cậu quay đầu lại nhìn, thì ra là cô bạn nữ Lâm Nhuận La hoạt bát trong lớp. Úc Bùi cười hỏi cô nàng: "Có chuyện gì vậy?"
Không có khăn quàng cổ che mặt, ngũ quan nảy nở của cậu thiếu niên chìm trong ánh nắng ban trưa, xinh đẹp tới mức làm người khác nghi ngờ. Lâm Nhuận La nhìn, ngạc nhiên cảm thán: "Úc Bùi, cậu gầy thật rồi."
Có vẻ như người nào khi gặp lại cậu đều nói một câu tương tự, Úc Bùi đã quen, gật đầu đáp: "Ừ."
"Gầy rồi đẹp trai hơn nhiều, thiếu chút nữa bọn tớ không nhận ra cậu." Lâm Nhuận La tiếp tục cảm thán, tiếp theo cô đè giọng xuống, cúi sát lại âm thầm dùng ngón trỏ chỉ chỉ về phía sau: "Thực ra tớ đến là vì mấy cô nàng kia muốn làm quen với cậu."
Úc Bùi nghe vậy hơi ngạc nhiên, chuyện này trước đây gần như là chuyện không thể, cậu theo hướng Lâm Nhuận La nhìn lại, chỉ thấy có ba cô gái đang đứng nhìn mình kích động lại hơi xấu hổ. Úc Bùi rũ mắt nhìn chằm chằm xuống đất: "Làm quen làm gì, lớp mười hai – sắp tốt nghiệp."
Úc Bùi vốn muốn nói sắp thi đại học rồi hãy chú tâm vào học tập, nhưng được một nửa thì lại nhớ tới bảng điểm thấp lè tè của mình nên nhanh chóng sửa miệng.
Lâm Nhuận La bĩu môi nói: "Tốt nghiệp thì có làm sao, cùng lắm thì theo nhau lên đại học..." Lời còn chưa nói xong, gương mặt Lâm Nhuận La thay đổi nhìn chằm chằm Úc Bùi, khó hiểu hỏi: "Đừng nói với tớ là cậu còn...thích Tề Văn Tường đó nhé?"
Nghe thấy ba chữ này, đồng tử Úc Bùi co rụt lại. Nhưng vì đang cúi đầu nên Lâm Nhuận La không nhìn kỹ được biểu cảm của cậu, chỉ nghe thấy tiếng: "Sao có thể? Tớ không muốn làm trễ tương lai của mấy cậu ấy, cậu nghĩ mà xem thành tích thế này thì thi trường nào?"
Lâm Nhuận La không cho là đúng: "Cậu học vẽ mà nhỉ? Sinh viên nghệ thuật có giống mấy đứa học ngành tự nhiên văn hóa như bọn tớ đâu?"
Úc Bùi không phản bác lại cô nàng, chỉ nói: "Vậy cậu cứ cho mấy cô ấy cách liên hệ với tớ cũng được."
"Thế tớ đi nhá!" Lâm Nhuận La nghe Úc Bùi đồng ý lập tức nở nụ cười chạy về hướng ba cô gái.
Úc Bùi nhìn cô thở dài sau đó lại nhìn về phía sân bóng rổ, không cẩn thận đối diện với người mà cậu luôn trốn tránh – Tề Văn Tường.
Cô càng cầm trong tay một chai nước khoáng, giống như cậu nhìn về phía mấy cậu con trai chơi bóng nhiệt tình trên sân. Úc Bùi biết cô đang nhìn bạn trai, chỉ là không rõ bạn trai của cô liệu có phải người cậu biết trước khi tạm nghỉ học.
Nghĩ tới đây Úc Bùi không có ý trốn tránh, cậu ỷ vào vị trí của mình thấp hơn, ánh mắt dừng trên người Tề Văn Tường không di chuyển. Tề Văn Tường rất xinh xắn, học lại giỏi thậm chí còn biết khiêu vũ. Tiết âm nhạc năm đó, cô xung phong làm một điệu nhảy minh họa đã hớp hồn vô số chàng trai, trong đó có Úc Bùi.
Nhưng cậu lại chả tỏ tình bởi vì Tề Văn Tường không thích người mập, cô thích mấy chàng trai cao to biết chơi bóng rổ - gu của cầu hết các bạn nữ trong trường. Úc Bùi tự mình hiểu lấy mình chỉ dám lén nhìn cô từ xa, không chủ động chạy tới tiếp cận làm quen.
Tuy nhiên sau đó không biết ai truyền tin cậu thầm mến Tề Văn Tường ra ngoài, mà Tề Văn Tường rất nhanh đã phản đối bằng một câu "Sao tớ lại thích thằng mập kỳ lạ đó?"
Úc Bùi biết trước kết quả không như mong đợi, dẫu vậy lời nói của cô nàng khiến cậu đau tới mức khổ sở.
Chỉ là đã nửa năm rồi, lần nữa đứng trên sân trường Úc Bùi phát hiện hóa ra đối mặt không khó đến thế, ngược lại càng tránh né thì càng khiến cho tâm trạng cậu thêm khó chịu.
Chắc là không còn thích nữa nên thế nào cũng được, nhỉ?
Úc Bùi không nhìn cô nữa, tiếng chuông tan học vang lên cậu đi tới chỗ để cặp sách, nhìn mãi mà không thấy cái của mình đâu. Một lúc sau cậu mới phát hiện cặp của mình bị một chiếc balo rộng màu xanh biển đè xuống phía dưới.
Úc Bùi túm chặt quai chiếc balo định kéo nó lên, nhưng cậu mới sờ đến thì đã có một cánh tay rắn chắc luồn qua, xách chiếc balo khoác lên vai. Úc Bùi theo bản năng nhìn chủ nhân của nó, lại đối diện với một đôi mắt đồng màu – Lạc Trường Châu.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay cậu, nhướn mày nói: "Tan học rồi."
"Thế à." Úc Bùi vội vàng buông tay ra, lấy cặp sách của mình lên. Cậu nhìn Lạc Trường Châu, do dự mãi mới dám lí nhí chào: "Gặp...gặp lại sau."
"Ừ." Lạc Trường Châu nhẹ giọng đáp, kéo khóa lấy chai nước ra vặn nắp uống ực một hơi.
Vận động giữa trưa khiến trên người hắn toàn là mồ hôi, có giọt chảy từ thái dương xuống. Nước vào miệng làm yết hầu chuyển động, uống xong cả chai rồi ném cái vỏ rỗng vào thùng rác, Lạc Trường Châu khoác balo rũ mắt nhìn Úc Bùi, thấp giọng nói tiếp: "Chiều gặp lại."
Nói xong, hắn không do dự đi về phía cổng trường.
Bạn học lạnh lùng nói chuyện với mình rất nhiều, Úc Bùi hơi ngạc nhiên. Cậu nhìn Lạc Trường Châu, đột nhiên phát hiện hóa ra hắn cũng không lạnh lùng đến thế.
Úc Bùi đi tới bãi đỗ xe, tài xế đã ngồi đợi sẵn. Hôm nay chỉ có tài xế đến một mình, cậu quen nẻo ngồi vào chiếc xe quen thuộc, bảo ông: "Chú Trương, đi thôi."
"Vâng thưa cậu chủ nhỏ." Trương Canh đáp rồi khởi động xe ra khỏi cổng trường.
Úc Bùi thả lỏng thân thể, dựa đầu xuống một cái gối mềm. Tài xế mở hé cửa xe cho thoáng khí, cậu im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiết trời đầu xuân chính là như vậy, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua dừng trên người Úc Bùi, làm giảm cảm giác đau nhức do tác dụng phụ của thuốc.
Sáng hôm nay cậu không uống thuốc, bởi lẽ chỉ cần uống cậu sẽ buồn ngủ. Tuy nhiên thế vẫn không làm giảm đi hậu quả tối qua nó để lại, Úc Bùi cảm thấy toàn cơ thể mình như rã hết cả, từng bộ phận đang dần rơi xuống.
Trương Canh nhìn qua kính chiếu hậu, nhíu mày hỏi: "Cậu chủ nhỏ, thân thể cậu không tốt sao?"
"Không sao, cháu chỉ đang nghĩ hôm nay mình nên làm bài tập gì..." Úc Bùi vội vàng mở to mắt, nếu để Trương Canh phát hiện thân thể mình không khỏe chắc chắn ông sẽ nói với anh trai và chú Trang, đến khi đó cả hai sẽ ép cậu nghỉ thêm vài ngày không cho đi học.
Chuyện cậu học dốt cả nhà đều biết, bài tập giáo viên cho lúc làm lúc không, lấy cớ bài tập nặng chú Trương khéo còn nghi hơn.
Quả nhiên Trương Canh nghe xong thì cười cười lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Úc Bùi lặng lẽ thở ra, quay đầu tiếp tục nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Trừ mấy học sinh nhà xa đại đa số người khác đều chọn cách nghỉ trưa tại nhà, Úc Bùi thấy mấy bạn học quen mặt nhưng cậu không hề có ý định chào hỏi.
Một là không thân, hai là cậu ngồi ô tô ló đầu ra chào mấy bạn đi xe đạp chẳng khác nào khoe của trước mặt người ta.
Nghĩ như vậy, Úc Bùi yên lặng ngắm mấy bạn học dần dần bị bỏ lại đằng sau.
Úc Bùi nhìn nụ cười tươi roi rói trên mặt họ, trong lòng cảm thấy vừa buồn vừa hâm mộ. Hâm mộ bạn học có một thân thể khỏe mạnh, thực ra Úc Bùi cũng muốn đi xe đạp đến trường, như thế cậu sẽ có thêm bạn, nhưng chỉ cần nghĩ đến thể lực của mình, Úc Bùi đã tự động loại bỏ. Cậu mất mát thu lại ánh mắt, nhưng khoảnh khắc vừa quay đầu, Úc Bùi nhận thấy bóng người đi trước rất quen thuộc.
À, hóa ra là bạn cùng bàn mới chuyển tới – Lạc Trường Châu.
Lạc Trường Châu giống mấy học sinh Úc Bùi vừa hâm mộ đạp xe về nhà, khác mỗi chỗ hắn chỉ có một mình không đi cùng ai.
Sống lưng hắn hơi cong, đôi tay nắm chặt lấy tay lái, bởi vì dùng sức nên cổ tay đã hiện lên gân xanh. Lạc Trường Châu không quan tâm lắm, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm vào cột đèn đỏ, mà Trương Canh trùng hợp lại đậu xe ngay bên cạnh hắn.
Đèn đỏ 90 giây, một phút rưỡi, thời gian này đối với Úc Bùi hơi nhiều, nhưng tự nhiên hôm nay cậu lại thấy ngắn bởi lẽ chẳng làm gì cả, nhìn Lạc Trường Châu cũng đủ hết giờ.
Trương Canh liếc cậu chủ nhỏ cứ nhìn ra ngoài mãi, ông hơi tò mò phát hiện cậu con trai bên cạnh mặc áo đồng phục trường Nam Hoa, bừng tỉnh hỏi: "Cậu chủ nhỏ, đó là bạn học của cậu à? Cậu có muốn chào hỏi không?"
Úc Bùi ngạc nhiên: "Dạ? Không muốn..."
Nhưng Trương Canh đã vội vã hạ kính chiếu hậu xuống, Úc Bùi không kịp ngăn cản ông chỉ có thể liếc mắt nhàn nhạt nhìn Lạc Trường Châu.
"Hi..." Úc Bùi nhìn đôi mắt màu xanh nước biển, nghẹn mãi mới ra một nụ cười thô cứng.
Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.