Có Biết Chăng Tương Tư Nhập Cốt

Chương 10:




Giang Diễm dù thấy Hà Ứng Hoan vọt tới những vẫn không kịp thu kiếm, đến khi một kiếm kia đâm y bị thương, nàng cả kinh đến mức nói không ra lời, chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không biết phải làm sao.
Giang Miễn nhanh nhẹn bước tới ôm lấy Hà Ứng Hoan thân thể lảo đảo sắp ngã đến nơi, điểm mấy huyệt đạo của y, thần sắc vẫn trấn định như thường, “Chỉ là một vết thương nhỏ, không nguy hiểm đến tính mạng đâu.” Hắn chậm rãi cúi đầu, trán gần như chạm vào chóp mũi Hà Ứng Hoan, dịu giọng dỗ dành, “Ứng Hoan, ngươi chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc, tỉnh lại là hết đau rồi.”
Giọng điệu kia êm êm ái ái, cực kì dễ nghe.
Hà Ứng Hoan không đau lắm nhưng khi nghe những lời này, y lại thuận thế ngả vào lòng Giang Miễn, nhắm hai mắt lại.
… Bóng tối bao trùm.
Đến khi Hà Ứng Hoan tỉnh lại đã là hoàng hôn ngày thứ hai.
Y mù mịt nằm trên giường, hơi hơi động động cánh tay một cái, đau đớn từ vai đã truyền thẳng tới óc. Cúi đầu quan sát, y chỉ thấy trên vai được quấn một tầng băng trắng, hẳn là đã có người băng bó cho mình. Lúc này mới nhớ lại chuyện đêm qua bị Giang Diễm đâm một nhát, y hơi hơi nhíu mày. Chợt cảm thấy đói bụng, y cố gắng ngồi dậy, vừa mới định vén chăn nhảy xuống giường, cửa đã bị người đẩy ra.
Hà Ứng Hoan ngẩn người, vừa mới nhìn thấy gương mặt người kia đã nhoẻn miệng cười, vui tươi gọi, “Giang đại hiệp!”
“Tỉnh rồi?” Giang Miễn bưng mâm ngồi xuống bên giường. Sau khi lấy gối đệm dưới lưng Hà Ứng Hoan, hắn mới nói, “Ăn cháo trước đã, sau đó mới uống thuốc.”
“Ừm.” Hà Ứng Hoan gật đầu nhưng vẫn nhìn Giang Miễn không rời mắt. Kết quả, khi y đưa tay cầm chén thuốc thì không cẩn thận đụng tới vết thương, đau đến mức kêu thành tiếng.
Giang Miễn nhướng mày vội vàng đè tay y xuống, khẽ cười nói, “Để ta bón cho ngươi vậy.”
“Hả? Nhưng mà… vậy thì phiền Giang đại hiệp quá?”
“Diễm Nhi đâm ngươi bị thương đều là do ta không nghiêm khắc dạy bảo nó, ta làm cha hẳn nên chịu nửa phần trách nhiệm. Hơn nữa, ngươi đã là học trò cưng của Ngô đại ca thì cũng giống như con cháu nhà ta vậy, không cần khách sáo đâu.” Giang Miễn vừa nói vừa múc cháo, sau khi thổi nguội mới cẩn thận bón cho y.
Hà Ứng Hoan nói cảm ơn một tiếng, há miệng ăn đồ đưa tới, ngực lại đập thình thịch, ngọt ngào vui vẻ đến không cách nào diễn tả. Y vốn chỉ định bị thương để kiếm thêm vài ngày ở lại Giang phủ, không ngờ lại vì thế thân cận với Giang Miễn thêm vài phần. Lần bị thương này thật là đáng giá.
Miệng ăn nhưng mắt lại không ngừng liếc trộm Giang Miễn đến ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mất hồn mất vía. Đến khi y ăn xong chén cháo, bát thuốc đã nguội từ lâu.
Giang Miễn để ý thấy thế, hai tay ôm bát thuốc nhẹ nhàng xoay xoay mấy vòng. Hắn dùng chưởng lực khiến bát thuốc nóng lên rồi mới đưa đến bên miệng Hà Ứng Hoan.
Hà Ứng Hoan một hơi uống hết thuốc, khe khẽ ho khan vài tiếng, “Vốn chỉ là thuốc trị thương thông thường, Giang đại hiệp việc gì phải lãng phí nội lực?”
“Thuốc này phải uống khi còn nóng mới hiệu nghiệm.” Giang Miễn cười nhẹ, thần sắc ôn hòa, ánh mắt như nước, “Hơn nữa, ngươi không thể cho ta khoe tài một chút được sao?”
Hà Ứng Hoan không khỏi phì cười, thốt lên, “Giang đại hiệp mà cũng biết nói đùa sao?”
Giang Miễn không trả lời, chỉ cúi đầu thu dọn chén đũa, hỏi một câu tưởng như vô tình, “Vết thương đau lắm không?”
Hà Ứng Hoan cứng người, lúc này y mới rõ, hóa ra Giang Miễn sợ bả vai mình còn đau nên mới nói đùa khiến mình vui vẻ.
Nghĩ thế, y liền thấy ngọt đến tận đáy lòng, đau đớn đến mấy cũng bị ném lên chín tầng mây. Gương mặt vốn tái nhợt trở nên hồng hào hơn, đôi mắt đen trong suốt, thần thái lên mây.
Hà Ứng Hoan còn đang hứng khởi, Giang Miễn đã vỗ vỗ chăn, nhẹ giọng nói, “Chẳng còn sớm đâu, ngươi nằm nghỉ đi.”
“Ơ? Ta vừa mới tỉnh thì làm sao mà ngủ được?”
“Ngươi đang bị thương, ngủ nhiều mới tốt.” Giang Miễn cười cực kì dịu dàng, ngữ khí lại thật êm ái, giống hệt như đang dỗ trẻ con.
Hà Ứng Hoan trừng mắt nhìn hắn một lúc, không buồn nói lời nào. Tuy y đã nằm lại giường nhưng đôi mắt vẫn mở to, có chết cũng không chịu nhắm, “Còn sớm lắm, ta không ngủ được.”
Giang Miễn cúi đầu nhìn y, cười tủm tỉm hỏi, “Vậy phải làm sao đây?”
Hà Ứng Hoan đảo mắt, vừa thoáng nghĩ đã nói ngay, “Trước kia nếu ta gặp ác mộng, sư phụ sẽ hát cho ta nghe.”
“Ta không phải sư phụ ngươi.” Giang Miễn cười khổ một tiếng, “Cũng chẳng biết hát bài gì cả.”
“Vậy… kể chuyện cũng được.”
“Ta cũng không biết kể chuyện đâu.”
“Không tin!” Hà Ứng Hoan không để ý tới vết thương trên vai, năm ngón túm chặt lấy cánh tay Giang Miễn, lay lay vài cái, kéo dài giọng gọi, “Giang đại hiệp—“
“Ôi.” Giang Miễn thở dài một hơi, vuốt vuốt tóc y, cười cưng chiều, “Thật hết cách với ngươi.” Nói xong, hắn hắng giọng nghiêm túc bắt đầu kể chuyện, “Rất rất lâu trước đây…”
Hà Ứng Hoan thật lòng cũng chẳng muốn nghe chuyện xưa, y chỉ luyến tiếc xa Giang Miễn nên mới mượn cớ giữ hắn không buông. Kế hoạch giờ đã thành công, cảm giác buồn ngủ nhanh chóng ập tới, y dần dần khép hai mắt lại.
Chỉ còn giọng nói êm ái truyền vào tai, theo y nhập mộng.
Cách một lúc lâu, Giang Miễn mới phát hiện ra Hà Ứng Hoan đã ngủ. Hắn không khỏi lắc đầu bật cười, chuyện đã kể được một nửa đành nuốt vào trong bụng. Ngồi lặng bên cạnh y một hồi, hắn mới định đứng dậy rời đi.
Ai biết, hắn mới chỉ khẽ cử động, tay phải đã bị Hà Ứng Hoan nắm thật chặt, chẳng thể kéo ra.
Giang Miễn giật mình, đành phải cúi người tách năm ngón tay Hà Ứng Hoan ra, thế nhưng vừa mới nâng mắt, hắn đã thấy đôi mày thanh tú của người kia nhíu lại, trong miệng y gọi mơ hồ, “Giang đại hiệp…”
Cả lòng nóng lên, động tác tay cũng ngừng lại. Hắn không muốn đánh thức Hà Ứng Hoan lại chẳng nghĩ ra biện pháp nào đi khỏi, đành phải ngồi lại chỗ cũ.
Một lát sau, Giang Miễn khẽ cười, xốc lên một góc chăn, đưa cả cánh tay phải đang bị Hà Ứng Hoan nắm chặt vào trong. Vung một chưởng thổi tắt ngọn nến trên bàn, hắn lặng yên ngồi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.