Ngày Từ Phong bị t.ử hì.nh, thời tiết rất tốt.
Tôi cùng bố mẹ, còn có Tống Dương và một vài đồng nghiệp của anh, cùng đến mộ Lục Nghị.
"Lục ca, anh em tụi em không có bản lĩnh, để cho tên s.úc v.ật kia sống tạm quá lâu. Hiện tại xem như báo thù cho anh."
Đột nhiên bố tôi xoay người: "Tiểu Hoa?"
Tôi thuận theo ánh mắt ông nhìn qua, liền nhìn thấy cái đuôi lông xù nhanh chóng biến mất.
"Nơi này là chỗ nào mà ông còn gọi loạn?", mẹ tôi trách cứ nói.
Bố tôi gãi đầu: "Vừa rồi đúng là tiểu Hoa mà."
Mẹ đến gần cẩn thận liếc mắt nhìn tôi, thấp giọng khuyên nhủ: "Thanh Thanh, nếu như Lục Nghị còn sống, nhất định nó hi vọng con sẽ chăm sóc bản thân, sống thật tốt."
Tôi hướng về phía mẹ cười cười: "Vâng, con biết rồi ạ"
Tôi phải trở thành một cô bạn gái biết nghe lời.
Lần này, tôi sẽ nghe lời anh và tiếp tục sống tốt.
Lục Nghị, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, đợi em.
【Hoàn chính văn】
(Còn 2 phiên ngoại)