Có Câu Chuyện Ma Nào Rất Đáng Yêu Không

Chương 4:




Khụ khụ.
Nghe tiếng vang, Lục Nghị chậm chạm buông thắt lưng tôi ra.
Tôi đem đầu chôn vào ngực anh, nhẹ nhàng thở dốc.
Khụ khụ.
Tôi dừng lại một chút rồi nói: "Lục Nghị, QQ của anh sao lại đặt âm báo như vậy, thật sự phá hỏng bầu không khí."
Lục Nghị sững sờ hai giây, sau đó nghẹn cười, lồng ngực run lên kịch liệt, "Em nói âm báo nào cơ?"
"Khụ, nói rất hay, còn là âm báo QQ cơ đấy!"
"???"
Tôi mãnh liệt xoay người lại liền nhìn thấy một đạo sĩ áo đen giờ phút này đang làm ra một tư thế kỳ lạ đứng sau lưng tôi.
Anh ta đầu bù tóc rối trông như vừa chạy nạn, đạo bào màu đen dính đầy lông màu xám trắng, tay trái tay phải đều ôm hai bé mèo béo, hai bên bả vai và đầu đều nằm sấp ba con mèo, một con khác vẫn đang đu vào chân trái anh ta.
Cái khí chất thanh lịch một cách bí ẩn ở phòng livestream trước đó đều biến mất sạch sẽ.
Tôi nhịn không được liếc mắt nhìn mèo con trên đầu anh ta, đây rõ ràng là con mèo tối nay tôi vừa gửi đến cho Lục Nghị.
Tay nghề của ông chủ tiệm đồ cúng thật đáng tin cậy, mấy con mèo này sống động như thật vậy.
Suy nghĩ một hồi, tôi kéo Lục Nghị đến bên cạnh, chủ động chào hỏi: "Hi...Hello?"
"..."
"À, là xin chào! Chào anh!"
"Ồ, xin chào, hai người hôn nhau đủ chưa?"
Mặt tôi nóng như lửa đốt: "Hả?"
"Được rồi, cậu đừng đùa với cô ấy", Lục Nghị nhéo má tôi," Nhìn xem em hiện tại có thay đổi không? Bốn năm qua sống có tốt không?"
Hắc Vô Thường bỏ mấy con mèo đang treo lủng lẳng trên người anh ta xuống, mười phần tự nhiên bắt chéo chân ngồi phịch xuống ghế sofa phòng khách: "Lục Nghị, ta đến đón cậu."
Lục Nghị lắc đầu không chịu: "Đã nói ba ngày nữa mới phải đi."
"Nhưng ta cũng rất bận, không có thời gian trông chừng cậu ở đây được, ta không có đủ kiên nhẫn đâu."
Tôi căng thẳng trong lòng: "Anh đừng mang anh ấy đi, tôi sẽ đốt cho anh thật nhiều tiền."
"Cô nương nghĩ ta thiếu tiền sao?"
"Không thiếu, vậy tôi đốt thật nhiều trai xinh gái đẹp cho anh nhé?!"
Anh ta khinh thường mắng: "Vô tri"
Đột nhiên tiểu Hoa vẫn luôn nằm bên bệ cửa sổ chậm rãi đi đến, vèo một cái nhảy vào trong ngực Hắc Vô Thường.
Tôi sửng sốt bĩu môi: "Tiểu Hoa lại để cho người lạ chạm vào nó? Tôi nuôi nó bốn năm, nó vẫn luôn không cho tôi sờ."
Hắc Vô Thường nhếch môi nhìn tiểu Hoa trong ngực, không lên tiếng nữa.
Nhìn tiểu Hoa đang nhàn nhã, tôi thông minh đột xuất mà phát biểu một câu.
"Tôi đốt cho anh một con gấu trúc, anh đừng mang Lục Nghị đi, nhé?"
"Nể mặt con mèo bếu này", Hắc Vô Thường đứng lên, vỗ đầu tiểu Hoa, "Ba ngày, chậm một phút cũng không được."
"Ta đi đây", nói xong thân ảnh cũng liền biến mất.
Mấy con mèo đi theo anh ta cũng không còn bóng dáng, chỉ để lại một đống lông mèo rải rác trên sàn nhà.
Nhìn lông mèo bay tán loạn, tôi không nhịn được đỏ mắt.
"Thật sự không nghĩ tới, em lại có thể đem đến gánh nặng cho anh. Nhiều mèo như vậy, em không biết anh làm sao có thể chịu đựng mà làm sen suốt 4 năm qua."
"Không có việc gì, ngoan", Lục Nghị khẽ hôn lên trán tôi an ủi, "Lúc chăm bọn chúng anh đều nghĩ rằng, số mèo màu trắng bằng số lần Thanh Thanh nói yêu anh, số mèo cam bằng số lần Thanh Thanh nói nhớ anh."
"Bọn chúng không phải gánh nặng, bọn chúng là tình yêu mà em gửi đến cho anh. Anh ở địa phủ mỗi ngày đều cảm nhận được tình yêu vây quanh mình, cảm thấy rất hạnh phúc."
"Ô ô ô", tôi trực tiếp khóc huhu thành tiếng.
"Bọn chúng rất ngoan, đừng khóc nữa. Em xem, tiểu Hoa còn lo lắng cho em này."
Nhìn tiểu Hoa lắc lư trước mặt, tôi càng khóc lợi hại: "Nó cho Hắc Vô Thường sờ lại không cho em sờ, rõ ràng em mới là chủ của nó, ô ô ~"
"Nhưng người ở bên cạnh nó mỗi ngày cũng không phải Hắc Vô Thường", Lục Nghị bất đắc dĩ xoa đầu tôi an ủi, "Với lại, chân tiểu Hoa hồi phục tốt như vậy là nhờ em chăm sóc nó rất tốt, nó nhất định vẫn nhớ ân tình này của em."
Tôi ngừng khóc, nghi hoặc hỏi: "Sao anh biết tiểu Hoa từng bị thương ở chân?"
"Không phải là em đã cứu nó sao?"
Tôi cứu nó á? Không phải nó là con mèo hoang tôi nhặt về nuôi thôi sao? Sao tôi không có chút ấn tượng nào hết nhỉ?!
Tôi nhắm mắt lại, đầu có chút đau.
Tiểu Hoa là mèo hoang được tôi nhặt về nuôi.
Lúc đó một bên mắt của nó đã không còn, chân lại bị gãy phải lê lết khắp nơi.
Nó rất ngoan, mỗi lần ngủ đều cẩn thận cuộn tròn một góc không làm phiền đến tôi.
Nhưng cũng chỉ như vậy, tôi cảm thấy nó vẫn không có cảm giác an toàn.
Bốn năm trôi qua nó vẫn chưa bao giờ cho tôi vuốt ve dù chỉ một lần.
Nhận tiện, tôi gặp nó khi nào ấy nhỉ? Sao tôi chẳng nhớ gì cả?
"Đừng nghĩ nữa, đều là chuyện nhỏ đã qua", Lục Nghị cúi xuống hôn tôi lần nữa, "Ngoan, đến giờ ngủ rồi."
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.