Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 135:




Lục Tĩnh Sanh ngủ đủ hai mươi bốn tiếng đồng hồ mới tỉnh, bị mùi cơm chín câu dẫn tỉnh giấc.
"Boss! Nhanh đi rửa mặt rồi dùng cơm!" Tiểu Quý cùng Sài Trăn mang theo đồ ăn đi đến, Diệp Hiểu Quân muốn cho Lục Tĩnh Sanh ngủ nhiều một chút nên đã giúp nàng lưu lại một phần.
Tinh thần của Lục Tĩnh Sanh không tốt lắm, cằm đau tay nhức, rời giường vừa khởi động thân thể mà toàn thân đều đau nhức. Cùng người đánh một trận so với mấy ngày thâu đêm còn dễ gánh hơn. Vừa tỉnh sau giấc ngủ dài, bụng trống rỗng, rửa mặt xong thì cơm nước cũng đã được chuẩn bị. Kết quả đồ ăn lùa tới trong miệng liền nổi lên một cỗ buồn nôn, ăn cũng không vào được, Diệp Hiểu Quân cũng không thể ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ, đồ ăn Sài Trăn đem đến trên cơ bản đều bị nàng cùng tiểu Quý xử lý phần nhiều.
Tiểu Quý cùng Lục Tĩnh Sanh là hai người hoàn toàn trái ngược, càng hao tổn thể lực về sau lại càng đói. Tối hôm qua bị Sài Trăn kích thích tới ngủ không ngon, gần tới hửng đông mới ngủ được, lúc này ngủ đủ rồi dạ dày tựa như hắc động, đồ ăn rót vào cũng không kịp.
Sài Trăn bưng lấy nửa bát cơm đặc biệt ghét bỏ mà nhìn tiểu Quý: "Có thể chậm một chút không? Đũa bị cô múa phát ra tiếng gió rồi."
Tiểu Quý hoàn toàn không rảnh phản ứng nàng, hận không thể mọc thêm tám cái tay bốn cái miệng.
Lục Tĩnh Sanh cũng ngại nàng tới bệnh viện sẽ quá náo nhiệt, nên kêu nàng trở về nghỉ ngơi, về sau một mình Sài Trăn đến đưa cơm là được rồi, Diệp Hiểu Quân cần tịnh dưỡng.
Boss lên tiếng, tiểu Quý che miệng đem đồ ăn trong miệng ăn xong, ngồi nghiêm chỉnh: "Em sẽ không ồn ào, tuyệt đối yên tĩnh, tuyệt đối... Nấc!... Nấc! Nấc!" Đánh liền ba cái nấc, tiếng nấc đem đèn ngoài hành lang cũng đều bị dọa sáng.
Mọi người: "..."
Diệp Hiểu Quân còn rất thích tiểu Quý ở chỗ này, có thể mang đến một ít chuyện thú vị, nhìn nàng tâm tình cũng sẽ tốt.
Sài Trăn đem máy tính cá nhân của Lục Tĩnh Sanh mang đến. Laptop của nàng thoát được trận hỏa hoạn vừa rồi cũng là không dễ, ngày đó vừa vặn nàng bỏ ở nhà không đem tới công ty.
Lục Tĩnh Sanh vừa mở laptop vừa hỏi tình huống Bác Triển bây giờ như nào.
Trang web công ty có mấy cái đề nghị, Sài Trăn đem tư liệu cho Lục Tĩnh Sanh xem qua. Có vài Nhân viên thuộc Công ty bị thương nhẹ trong trận hỏa hoạn vừa rồi, may mắn sơ tán kịp thời không có bị thương nặng, nhân sự bên kia đã sắp xếp nghỉ bệnh cùng bồi thường.
"Lần hoả hoạn này tổn thất không nhỏ, bất quá tư liệu quan trọng tôi đều có lưu trong ổ cứng HDD di động cùng đám mây, mới có thể vãn hồi đại bộ phận. Phiền toái là bên tài chính, có chút cần chị tự mình xem qua. Còn có một ít những thứ khác..." Sài Trăn có trật tự hướng nàng báo cáo, Lục Tĩnh Sanh cẩn thận xem tài liệu.
"Còn có một việc." Sài Trăn nói, "Trợ lý chủ tịch hiện giờ của Hoàn Cầu, buổi sáng gọi điện thoại, nói chủ tịch họ muốn hẹn chị gặp mặt."
"Hoàn Cầu?" Lục Tĩnh Sanh nhíu mày, "Tưởng Bối Nam?"
"Đúng vậy."
Bác Triển bị một mồi lửa đốt đi hết sạch, hai người hẹn nhau tại văn phòng công ty truyền thông K, K là công ty truyền thông mà Lý Ái Lan một tay xây dựng, Từ khi còn học đại học, Lục Tĩnh Sanh đã bắt đầu ở chỗ này công tác, đối với công ty này hết sức quen thuộc. Trong kế hoạch hoạch định tương lai của tập đoàn cũng có sự tham dự của K.
Tưởng Bối Nam cùng trợ lý của nàng đến đấy, không mang bất luận nhân vật có tính uy hiếp nào. Đây là địa bàn cảu Lục Tĩnh Sanh, người đến không chút sợ hãi nào, tương đối nhẹ nhõm.
Bên trong phòng làm việc, Lục Tĩnh Sanh cùng nàng một mình đối thoại.
"Cho nên Tưởng tiểu thư lần này tới nghĩ nói chuyện gì? Là muốn tôi thả cho họ Đường một con ngựa?" Lục Tĩnh Sanh không muốn lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề, "Nói ra chỉ sợ làm cô thất vọng. Không chỉ là Đường Cảnh Lộ, kể cả Tưởng tiểu thư, tôi cũng sẽ không bỏ qua đấy."
Tưởng Bối Nam hoàn toàn không để bụng, cười nói: "Không sao, Lục tổng nghĩ làm như thế nào đều tốt, thế nhưng hôm nay tôi đến không phải cùng cô trò chuyện người khác, là trò chuyện về việc hai người chúng ta."
Lục Tĩnh Sanh: "A? Tôi và cô có cái gì để trò chuyện?"
"Chuyện chúng ta có thể nói nhiều lắm, bộ điện ảnh mới của Lục tổng không phải đã quay được một nửa rồi sao? Kỳ thật tôi đối với bộ phim này cảm thấy rất hứng thú, mặc dù là đầu tư thấp nhưng ánh mắt cùng năng lực hoạt động của Lục tổng, tôi đánh giá rất cao, nhưng mà trong ngắn hạn Bác Triển chắc chắn chưa thể có viện tuyến riêng, đúng không? Nếu như Bác Triển hoặc là Tuấn Thiên có viện tuyến của chính mình, có lẽ mỗi bộ phim của Bác Triển đều có thể bán qua một tỷ."
Tưởng Bối Nam thật trò chuyện về công tác điện ảnh, hoàn toàn vượt qua dự kiến của Lục Tĩnh Sanh.
"Việc vừa xảy ra đối với Bác Triển đúng thật đáng tiếc, về chuyện hoả hoạn tôi thực không biết rõ tình hình." Tưởng Bối Nam nói tiếp, "Thật là đáng tiếc, hy vọng Lục tổng không để việc này làm ảnh hưởng, dụng tâm đem bộ điện ảnh mới phát hành thật tốt. Đương nhiên, vấn đề viện tuyến vẫn luôn là khâu có vấn đề. Trong nước nếu nói về viện tuyến có thực lực, chỉ sợ không ai có thể so sánh cùng Hoàn Cầu."
Lục Tĩnh Sanh không nói chuyện chỉ nhìn nàng.
Tưởng Bối Nam cùng nàng đối mặt một lát, nhún nhún vai: "Được rồi, xem ra nên nói vẫn phải nói. Thế này, tổng thể tôi vẫn là người làm ăn, tôi đối với mấy thứ yêu hận tình cừu không có hứng thú, cũng là mệt mỏi... Cô cũng biết chuyện của tôi, trước kia cùng Ngu Minh Đình huyên náo, đến bây giờ tôi còn không dễ chịu, một thân bệnh. Tôi đã suy nghĩ rõ ràng, cái gì cũng không quan trọng cũng đều không thực tế, chỉ có tiền là trọng yếu nhất, quyền thế và thực tế nhất, cho nên tôi mới cố gắng đem Hoàn Cầu nắm ở trong tay. Tôi cũng biết Ngu Minh Đình chết cùng Lục tổng không có quan hệ, nàng có ân tình với người nọ, ai đối với nàng tốt nàng muốn báo đáp, cũng không nhìn một chút chính mình cân nặng ra sao. Ngu Minh Đình chết không phải là lỗi của Lục tổng, là ai tại phía sau giở trò muốn mạng của nàng tôi đều rõ ràng. Bất quá, tuy rằng tôi hận nàng, cũng không có cách nào quên đi nàng. Tôi cũng muốn nàng chết, nhưng nàng chỉ có thể chết ở trong tay của tôi. Đường tiểu thư là một người tài giỏi, bất quá quan hệ của tôi cùng nàng cũng chỉ dừng lại ở mức nàng giúp tôi đoạt lại Hoàn Cầu thôi..."
Đề cập đến Ngu Minh Đình, trọng tâm câu chuyện rất dễ dàng đi lệch, dễ dàng càng nói càng nhiều, Tưởng Bối Nam tự giễu cười cười: "Nói quay về vấn đề hợp tác của chúng ta a."
Lục Tĩnh Sanh: "Cô thật không che giấu chút hèn hạ nào."
Tưởng Bối Nam rất thẳng thắn nói: "Nàng không phải cũng cho tôi mượn lực đánh tới cô hỏng bét sao? Đều là lợi dụng lẫn nhau, vậy thôi."
Lục Tĩnh Sanh "Hừ" một tiếng, Tưởng Bối Nam nói tiếp:
"Hoàn Cầu lần trước bị Lục tổng khiến cho đại thương sinh lực, nhưng vẫn là đầu rồng nghiệp giới. Bác Triển lúc này cũng có thương tổn, bất quá cũng chỉ là vết thương nhỏ, chỉ cần người giỏi tay nghề vẫn còn, chúng ta đều rất nhanh đứng lên, tiếp tục đi tới. Hoàn Cầu bảo trì địa vị đầu rồng đã có mấy thập niên, những năm gần đây này cũng có không ít Chi Tú mới xuất hiện, đều không có một nhà nào có thể uy hiếp được địa vị của Hoàn Cầu. Hiện tại, Bác Triển làm cho tôi có chút bận tâm. Làm bằng hữu tổng so với làm địch nhân vẫn là tốt hơn, Lục tổng. Nếu có viện tuyến của Hoàn Cầu hỗ trợ, điện ảnh mới của Bác Triển phá mốc một tỷ không phải vấn đề lớn, thậm chí có thể đại thu 1.5 tỷ, đối với một bộ điện ảnh tiểu chế tác mà nói, phòng bán vé chỉ là một mặt, quan trọng hơn là năng lực cùng danh tiếng của Bác Triển cũng tăng lên một bậc. Đây không phải là việc tốt bình thường, mấu chốt nó còn không phải việc khó khăn gì. Bác Triển cần những thứ này, cô cứ xem xét và quyết định biện pháp."
Lúc này Tưởng Bối Nam thành ý tràn đầy, giống như dâng lên một khối bánh ngọt lớn tràn đầy ngọt ngào hoặc như là bố trí xuống một cạm bẫy dịu dàng. Dù sao nàng đã từng cùng Đường Cảnh Lộ cùng nhau thiêu qua bờ mông Bác Triển, quan hệ cá nhân tính ra cũng đầy phức tạp và xâm nhập. Nếu như, lần này mục đích của nàng là đến đây đem thêm xui xẻo cho Bác Triển, nàng cũng không cần phải tự thân xuất mã, không cần thả ra điểm lỏng lẻo trong quan hệ giữa nàng cùng Đường Cảnh Lộ.
Tưởng Bối Nam một bộ thần sắc có bệnh, lại tràn ngập tự tin.
Lục Tĩnh Sanh trong lòng có một loại cảm giác không muốn thừa nhận—— có lẽ nàng mới thật sự là người thắng.
"Hợp tác đương nhiên là được, chuyện hai bên cùng có lợi như này ai cũng nguyện ý. Bất quá Tưởng tiểu thư dù sao đã từng là địch nhân, tôi như thế nào tin tưởng cô đây?"
Tưởng Bối Nam nhẹ nhàng che miệng ho khan, dừng một lát nói: "Dâng cho Lục tổng tế phẩm mà cô muốn nhất, như thế nào?"
Lục Tĩnh Sanh: "Cái gì?"
Tưởng Bối Nam: "Đường Cảnh Lộ."
Nghe nói Lục Tĩnh Sanh muốn đi gặp Tưởng Bối Nam, Diệp Hiểu Quân vô cùng lo lắng.
Sài Trăn trấn an cô: "Không có việc gì, người của Lục gia đều ở đó, tiểu Quý cũng đi theo rồi, địa bàn của mình sẽ không xảy ra chuyện gì."
Còn đang nói chuyện, Lục Tĩnh Sanh đã trở về.
"Tìm được cách..." Lục Tĩnh Sanh vào cửa, nói với Diệp Hiểu Quân, "Đem hình ảnh mà chị thấy được công bố cho công chúng."
——————————————
Hứa Ảnh Thiên mấy ngày nay cũng không có đi bệnh viện, nàng chịu đựng mẹ nàng cũng thực đủ rồi.
Nàng không nghĩ quay về bệnh viện, tuy rằng nơi nàng làm việc là Bệnh viện tư nhân B Thành, phúc lợi cùng đãi ngộ đều rất tốt, nhưng mẹ nàng đã làm ồn ào đến như vậy, nàng sao còn có mặt mũi tiếp tục làm việc ở đó?
Thật ra, chuyện lớn tuổi chưa lập gia đình cho tới nghi vấn về tính hướng, vốn chẳng qua là lên bài một vài tạp chí giải trí, số người trông thấy cũng không nhiều, cho dù có nhìn thấy cũng chỉ là tới đây bát quái một chút, Hứa Ảnh Thiên bình tĩnh thanh minh là tốt rồi: Thế nhưng, đi ra ngoài cùng bằng hữu một chuyến đã bị bắt gặp, góc độ vấn đề thay đổi, cô làm sao cùng cô nương khác hôn môi?
Người trong cuộc thanh minh xong, lời đồn bát quái cũng không còn hữu lực. Ai ngờ mẹ của nàng mấy trăm năm không đến chỗ nàng công tác thăm nàng lấy một lần, lần đầu tiên đi đến đã quăng cho nàng cả khối boom hạng nặng.
Trong vòng một đêm, toàn bộ bệnh viện đều biết chuyện về tính hướng của nàng, còn là cùng minh tinh nổi danh trộn lẫn cùng một chỗ, cửa phòng làm việc của Hứa Ảnh Thiên đều muốn bị đạp phá. Phóng viên cũng thi nhau chạy đến bệnh viện, truyền thông lớn nhỏ tranh nhau phát bản thảo:
"Bạn gái tin đồn của Đồng Ấu Ninh, ở bệnh viện comeout, chứng thực là đồng tính luyến ái."
Hứa Ảnh Thiên có chút hối hận, làm sao miệng nàng thiếu nợ như vậy, bị Mẹ nàng cho một kích liền đem chuyện này phanh phui ra thêm? Lần này tốt rồi, Đồng Ấu Ninh thật vất vả đem hỏa nhiệt che xuống bị nàng dội cho một thùng xăng tưới đến bầu trời nở hoa rồi...
Hứa Ảnh Thiên một mình ở trong nhà, mỗi ngày tỉnh ngủ thì mở dvd, xem phim, xem không vào; ngẫu nhiên ôm sách đọc, một chữ cũng không vào đầu.
Nàng đặc biệt tưởng nhớ Đồng Ấu Ninh, muốn gặp nàng.
Từ khi cùng Đồng Ấu Ninh xác định quan hệ nàng cũng đã rõ ràng nàng đang cùng hạng người gì kết giao, vốn thời gian của Đồng Ấu Ninh đã rất ít còn có nhiều chuyện như vậy cần xử lý, thời gian hai người bên nhau thực sự phải dùng tới hai từ "Trân quý" để hình dung. Bất quá nàng cảm thấy cũng rất thích hợp, nàng vốn cũng không phải là người ưa thích bám dính người khác, nàng có lòng tin gắn bó tốt đoạn cảm tình này.
Vẫn luôn tin tưởng như trước, chẳng qua là có chút già mồm, già mồm mà nghĩ muốn nàng hiện tại liền xuất hiện ở chỗ này, cho nàng một cái ôm tới trong ngực, đem không khí buồn chán và khổ sở lúc này được thêm ấm áp.
Nằm trong bồn tắm mãi cho đến nước lạnh mới chậm chạp đứng lên, lúc đang lau khô người nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Đã trễ như vậy... Chẳng lẽ là ăn trộm?
Hứa Ảnh Thiên quấn lấy khăn tắm, tìm một vòng trong phòng tắm cũng không tìm được vũ khí, đành phải cầm lên lọ sữa tắm nặng nhất mang theo, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra.
Tâm đều nhắc đến cổ họng rồi, qua góc quẹo nhìn thấy Đồng Ấu Ninh nằm ở trên ghế sofa nhà mình, tóc dài giống như thác nước chảy xuống, lơ lửng giữa không trung.
Trước kia nàng cũng đã cho Đồng Ấu Ninh chìa khóa nhà mình, nhưng vẫn luôn vô dụng đối với Đồng Ấu Ninh, nàng ấy căn bản là rất ít khi đến.
Đồng Ấu Ninh cực kỳ mệt mỏi, vừa vào nhà liền gục xuống. Hứa Ảnh Thiên đứng ở bên người nàng chọc chọc cái gáy của nàng: "Sao lại ngủ ở đây, cảm lạnh tính ai? Mau vào đi ngủ."
Đồng Ấu Ninh mơ mơ màng màng mở mắt ra, mắt nhìn Hứa Ảnh Thiên, nở nụ cười: "Như thế nào, tắm rửa sạch sẽ chờ tôi?"
Hứa Ảnh Thiên "Sách" một tiếng: "Không biết xấu hổ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.