Lục Tĩnh Sanh vừa về tới B thành đã bị mẹ nàng điện thoại đuổi giết, đang họp mà di động rung không ngừng, cúi đầu vừa thấy, nhìn tên gọi, đã muốn đoán được nàng sẽ nói chuyện gì, tạm thời không tiếp, chờ xong cuộc họp đi ra sẽ bồi thường sau.
"Tráng Tráng, con như thế nào không tiếp điện thoại của ta.".
"......".
Điện thoại vừa kết nối, Mama liền hô cái nhũ danh mà có dùng hết thời gian cả đời nàng đều không thể đối mặt, liền đem nàng đánh gãy lời.
"Không có đâu mẹ, con vừa rồi có hội nghị, họp xong không phải đánh điện thoại cho mẹ luôn sao? Làm sao vậy? Vài ngày không thấy nhớ con rồi sao?".
"Mỗi lần nói ngọt chính là biết đã làm chuyện gì xấu là đi." Lục mụ mụ vốn còn muốn xả khí, nhưng Lục Tĩnh Sanh trưng ra cái biểu hiện nhu thuận vẫn là rất có tác dụng, lập tức liền thở dài một hơi,"Mẹ biết con muốn lập uy, cũng biết con rất ghét những người ăn không ngồi rồi, nhưng con cũng không thể vừa đến Bác Triển liền đem một lần hơn phân nửa quản lý cấp trung – cao tầng đuổi đi? Đối với chuyện vận hành Công ty, ta tin tưởng năng lực của con có thể xử lý tốt, nhưng là con như vậy sẽ đắc tội với người, về sau luôn sẽ chịu thiệt. Con phải biết rằng cái giới giải trí này nó phức tạp như vậy, tất cả đều là những nhân vật liều mạng trong đó, con không nghĩ được hôm nay bị con đạp đi xuống người ta ngày mai sẽ đi đến địa phương nào, con......".
"Mẹ." Lục Tĩnh Sanh đánh gãy lời nàng, "Đoạn thời gian trước con bận quá, vẫn không có thời gian về nhà nhìn thăm ngài cùng ba, thật nhớ đến món cá dấm chua ngọt mẹ làm mà chảy nước miếng, cảm thấy thèm ăn rồi, đêm nay con về nhà ăn cơm nhé".
"Hắc, ngươi đứa nhỏ này, mẹ đang nói chính sự đó.".
"Cái gì cũng đều không trọng yếu bằng Cá dấm chua ngọt mẹ làm, con về nhà nhé, buổi tối cùng ba uống thêm vài chén.".
"...... Chờ con trở về rồi nói cùng con sau.".
"Ở nhà không nói chuyện công tác, đây là quy định mẹ đặt ra, lời nói ra không được phá, gia pháp không nói hai lời, mẹ không phải luyến tiếc nói con.".
"Ai chà, mới có bao lâu, mồm mép càng ngày càng lưu loát?".
"Là gien người tốt nha.".
Trước khi về nhà luôn nhấn mạnh đêm nay nhất định chỉ có thể có một nhà các nàng ba người, này hắn các loại tiểu yêu thấy tuyệt đối không lưu tình mặt đuổi ra khỏi nhà. Lục mụ mụ cũng lười tiếp tục cùng nàng nói cái gì, tính tình nữ nhi này thật đúng là tùy nàng. Trước đấy cùng lão gia tử nói tới chuyện tình Bác Triển, lão gia tử cười: "Tùy nàng đi thôi, nàng thứ nhất không hít thuốc phiện thứ hai không phạm tội, nếu đã quyết định cho phép nàng đi ra ngoài rèn luyện, sẽ không thể có chút việc nhỏ liền thu trở về. Huống chi bà có nói bao nhiêu, dụng tâm lương khổ, liền nữ nhi kia tính tình, nàng có thể nghe lọt tai sao?".
Lục mụ mụ: "Cũng phải.".
"Giảng giải đạo lý cũng chỉ là nghe nghe, sẽ không thật sự tin tưởng. Nói tốt cũng thế nói xấu cũng vậy, cứ để cho chính nàng tự mình trải qua mới lĩnh ngộ.".
Đạo lý là thế, thế nhưng là một cái bảo bối nữ nhi, Lục mụ mụ vẫn là vẻ mặt đầy mây đen.
Lục Tĩnh Sanh ở lại B thành đợi hai ngày lại cùng Tiểu Trầm bay đi Trùng Khánh, bạn thân khó được có ngày nghỉ ngơi muốn cùng nàng gặp mặt cũng chưa gặp được người.
"Cậu lại bay người đi nào rồi?" cô bạn hỏi nàng, "Cứ như vậy, về sau còn có thể lúc nào mới thấy cái mặt đây? Tớ có một đống bát quái chờ cùng cậu phun đây, chờ mãi không gặp được người tớ cũng muốn nghẹn chết rồi.".
Bạn thân nàng bên người không có mấy người có thể tâm sự cùng, cũng là bởi vì địa vị trong giới của nàng cao, xử sự cần cẩn thận, không cùng nàng qua lại ba, năm năm cũng đừng nghĩ gần gũi. Trong khoảng thời gian này, phương thức truyền thông mới lên ngôi làm nàng cũng có điểm phiền, có chuyện gì lớn nhỏ cũng đều có thể cho lên Weibo, lấy tốc độ ánh sáng lan truyền. Cho dù ngàn hô vạn gọi, bạn nàng cũng không mở weibo, tâm sự trong lòng, chuyện tình cảm cũng đều hướng Lục Tĩnh Sanh nơi này giãi bày. Mấy năm trước Lục Tĩnh Sanh còn chỉ là đi theo trưởng bối gia tộc học tập, có vẻ có thời gian, hiện tại tự lực ra trận, số lần có thể gặp nhau đã thấp nay càng thấp hơn.
"Có thể, cậu không muốn gặp tớ, tớ đều tìm cậu.".
"Nhớ tớ hả?".
"Muốn cùng cậu hợp tác.".
"......".
Lục Tĩnh Sanh trong khoảng thời gian này xác thực tâm chí đều là công việc.
Giải quyết chuyện lớn nhỏ tại B thành xong lại bay tới Trùng Khánh, trở lại đoàn phim [Phù Sinh], tán gẫu riêng với Trịnh đạo diễn thật lâu. Giống như Trịnh đạo diễn loại này tầng thượng của Kim Tự Tháp có thể nói là đạo diễn – nghệ thuật gia cấp bậc cao không phải lúc nào cũng có thể hợp tác. Hắn chính là bảo đảm phòng vé. Lục Tĩnh Sanh phải cùng hắn thành lập quan hệ tốt, nắm chặt chiêu bài sống này.
Thanh âm "cut" vang lên kịch tổ giải tán, mọi người thu dọn trở về, sau đó các chủ nhóm tụ họp bàn về tuyên truyền này nọ, bất quá khi đó cũng không có việc của Diệp Hiểu Quân.
Lục Tĩnh Sanh còn nhớ tới Diệp Hiểu Quân bị trấn động não, cố ý tìm đến nàng: "Diệp tiểu thư, đầu thế nào rồi, về sau có chỗ nào không thoải mái không?".
Nghe nói Lục Tĩnh Sanh lại tới nữa, Diệp Hiểu Quân có dự cảm nàng lại sẽ tìm đến mình nói gì đó, nghĩ muốn nhanh chóng thu thập hành lý chạy lấy người, không nghĩ tới vẫn là bị bắt được.
"Không có gì trở ngại, đa tạ Lục lão bản quan tâm.".
Lục Tĩnh Sanh cũng nghe ra Diệp Hiểu Quân lời nói xa cách, cười cười không nói chuyện, cũng không từ bên người nàng tránh ra, ánh mắt hướng trên cổ tay nàng liếc mắt một cái nói: " Đồng hồ cô đâu?".
"Đồng hồ" Hai chữ vừa ra, Diệp Hiểu Quân thần kinh đều banh đi lên, yên lặng trừng Lục Tĩnh Sanh.
Lục Tĩnh Sanh bất quá thuận miệng hỏi, bộ dáng đối phương lại như là bị mạo phạm nghiêm trọng hơn mức bình thường, cũng có chút ngoài ý muốn. Diệp Hiểu Quân điều chỉnh cảm xúc nói: "Không cẩn thận đánh rớt hỏng rồi......".
"Vậy à." Lục Tĩnh Sanh cười nói, "Theo đoàn phim thực là vất vả, Cô như này là muốn về B thành?".
"ừm".
"Vậy đi, trở về B thành tôi mời mọi ngươi ăn cơm.".
Diệp Hiểu Quân đang muốn nói chuyện, Lục Tĩnh Sanh giành lời nói trước: "Kịch tổ tất cả mọi người sẽ đi, tôi còn vì cô cố ý mời vài vị nổi danh đạo diễn, nhà sản xuất đến, chúng ta tranh thủ tán gẫu thật tốt một chút về kịch bản [Hành Hỏa].".
Lời này vừa ra Diệp Hiểu Quân thật đúng là không thể phản bác được gì, Lục Tĩnh Sanh luôn mồm lấy công tác làm điểm xuất phát, nàng chưa bao giờ làm chuyện gì vượt phạm vi, lại là lão bản, như thế nào có thể mở miệng cự tuyệt? Nàng không thích xã giao, thế nhưng nếu không xã giao, nàng vĩnh viễn cũng không thể liên hệ được mọi người trong vòng công tác. Nàng cần phải đi ra, buông bỏ tâm lý đề cao, nên biết giảm bớt tính thanh cao trong điểm này.
Chuyện này tạm thời cũng liền như thế quyết định.
Từ sân bay B thành đi ra, đánh xe về nhà.
Cũng hơn ba tháng không về nhà, vừa mở cửa một cỗ hương vị khó ngửi đánh lại. Mở cửa sổ thông gió, gọi điện thoại mướn người làm công theo giờ đến quét tước dọn vệ sinh, nàng ngồi vào máy tính trước tiên mở ra tài khoản ngân hàng, phí biên kịch [Phù Sinh] toàn bộ gần như đã chuyển khoản tới, thù lao tổng cộng lên tới sáu con số. Nhìn sổ tiết kiệm những con số này, không thể không nói điều này làm cho nàng thực an tâm.
[Phù Sinh] xem như là một cái thỏa hiệp của nàng, cũng là lúc ấy tâm tình một loại trực tiếp sôi trào, không nghĩ tới đây đúng là một cái kịch bản thể hiện chân thật chính mình, sau ba năm yên lặng, cũng là cho cuộc sống của nàng đi vào quỹ đạo ổn định.
Diệp Hiểu Quân rời khỏi căn phòng này- nơi đã từng cùng Cố Lam ở ba năm qua, mọi thứ trong phòng hết thảy đều khiến nàng không thoải mái, cũng là vì phòng ngừa Cố Lam lại trở về nháo sự tình gì, nàng tìm được một căn khác.
Căn phòng mới này cách công ty có chút xa, nhưng là được cái phong cảnh tốt, trang hoàng theo phong cách âu mỹ hiện đại làm cho nàng vô cùng thích. Cửa sổ lớn sát đất kết cấu liên tầng, dưới lầu là phòng khách rộng rãi, thiết kế một cái bàn gỗ đen lớn rộng ba thước, đặt đối diện chính là cảnh hồ. Tận lực để trần nhà lộ thiên, thang lầu toàn bộ màu đen xoắn lên, đi đến lầu trên, vát nghiêng tầng lầu là một mặt cửa sổ thủy tinh thật lớn, xuyên qua lớp kính thủy tinh có thể vừa nằm vừa ngắm trời đêm thật đẹp. Để giảm bớt cảm giác lạnh như băng, sàn nhà bằng gỗ với gam màu ôn nhuận, ghế sô pha màu trắng bọc bằng da cùng mấy bức họa gắn trên tường làm cho căn phòng hơn này 80 mét vuông rót vào trong mắt đều là mỹ cảm.
Bước vào căn phòng này trong nháy mắt khiến cho Diệp Hiểu Quân cảm thấy thực thoải mái.
Người môi giới nói qua chủ nhân căn phòng này vốn cũng là một nghệ thuật gia, đi di dân, lúc trước thiết kế cũng chính là hắn một mình tự tay thiết kế toàn bộ, gia cụ đều là đồ tốt. Vị trí tốt, tầm nhìn đẹp, thiết kế lắp đặt đều là cao cấp, một tháng sáu ngàn nguyên là cái giá hời rồi. Nhưng nói như thế nào đâu, chủ phòng làm về nghệ thuật, người làm nghệ thuật tính cách đều có như vậy điểm cổ quái, chọn khách trọ cũng thế. Lúc trước có một đôi vợ chồng, xem qua đưa ra một ngàn nguyên thế nhưng chủ cho thuê nhà cũng không cho thuê, nói rằng người thuê phòng phải là người làm nghệ thuật mới được. Ai, cô nương, cô công tác là làm gì đó?
Ngày đó Diệp Hiểu Quân chuyển nhà, người của công ty vận chuyển đem thùng lớn thùng nhỏ vật phẩm của nàng đến dưới lầu, nàng quay đầu liếc mắt một cái nhìn tới từng cái ghế sô pha, giường nằm, tủ quần áo, bàn làm việc...... Nàng không mang theo đi, cuối cùng nhìn một lần nữa, đóng cửa rời đi.
Một mình chọn lựa đồ dùng gia dụng, một mình quét tước vệ sinh, một mình đem nhà mới toàn bộ bố trí tốt.
Chính là một người hoàn thành mọi thứ, một người một địa phương, làm cho nàng có thể càng thêm nhập tâm công tác.
Một đoạn dài thời gian dài sau đó, mỗi tháng nàng tới công ty họp mấy lần, thời gian còn lại không phải đi ra ngoài lấy tài liệu tìm linh cảm chính là ở nhà đọc sách, viết kịch bản mới. Thời gian trôi qua sóng yên biển lặng, không người quấy rầy cũng là thập phần thích ý.
Từ TV đến internet, thông tin về [Phù Sinh] được phóng viên mọi người quan tâm đưa tin, bởi vì đề tài tuyên truyền giai đoạn trước thập phần thành công, thêm đội hình chính cường đại, một vài trailer bắt đầu được tung ra, đề tài vẫn không ngừng nổi lên.
Lần đầu họp báo ra mắt [Phù Sinh] cũng làm cho thực long trọng, Diệp Hiểu Quân bị mời tham gia thậm chí lên đài nói chuyện. Đương nhiên, thân là biên kịch, nàng vĩnh viễn đều sẽ chỉ là phối hợp diễn, tùy ý nói vài câu liền đi xuống. Nhóm Diễn viên chính vừa lên đến, không khí vô cùng náo nhiệt.
Ở màn ảnh lớn xem tác phẩm của chính mình cùng với xem ở trong màn hình TV, tâm tình xác thực bất đồng, nội tâm càng rung động, càng thúc dục hơn. Trịnh đạo diễn đem truyện xưa của nàng từ mặt giấy chiếu đến màn ảnh lớn, từng phân cảnh, từng cảnh tượng đều trùng khớp đến không ngờ với tưởng tượng trong lòng nàng như thế, tất cả khuôn mặt đều từng xuất hiện như trong tưởng tượng của nàng. Đạo diễn đem nội tâm của nàng trong thế giới tưởng tượng biến thành chân thật, Diệp Hiểu Quân nhìn qua một chút không khỏi trong bóng đêm rơi lệ.
Màn hình điện ảnh kết thúc, một tràng vỗ tay vang lên, nghe thấy mọi người chung quanh khen ngợi như nước, khối đá trong lòng Diệp Hiểu Quân thế nhưng mới buông xuống.
May mắn, không có làm người thất vọng.
[Phù Sinh] đạt được đánh giá tốt, mỗi rạp chiếu phim đều sắp xếp đầy khung giờ, ngày đầu chiếu phim, vé bán ra đạt tám trăm ngàn, Lục Tĩnh Sanh cười nở hoa.
Phòng bán vé liên tục báo cáo thắng lợi, tổng doanh thu phòng vé tuần đầu tiên đột phá con số hai triệu, Lục Tĩnh Sanh làm lão bản, ở khách sạn năm sao mở tiệc ăn mừng. Tiệc mừng mọi người đến đông đủ không thấy đại biên kịch, Lục Tĩnh Sanh kêu Tiểu Trầm đến nhà Diệp Hiểu Quân mời người.
Diệp Hiểu Quân căn bản liền quên việc này, vội vàng mặc áo sơ mi, thấy thỏa đáng rồi theo Tiểu Trầm xuất môn, đến tiệc mừng nhìn hiện trường mới giật mình thấy chính mình có chút điểm chẳng ra gì.
"Diệp đại biên kịch thật khó mời." Lục Tĩnh Sanh tự mình chào đón, một thân váy dài màu lam cao cấp đặt may riêng, đem dáng người cao gầy của nàng bày ra vô cùng diễm lệ. Trên cổ là vòng cổ kim cương bị ngọn đèn chiếu sáng, thiếu chút nữa lóa mắt tầm nhìn của Diệp Hiểu Quân.
Lục Tĩnh Sanh xuyên qua đám người hướng Diệp Hiểu Quân bên này mà đến, nhìn ra được nàng thực vui vẻ, gương mặt hoàn mỹ cùng vẻ tươi cười sáng lạn. Nàng uống rượu, có chút say, ánh mắt vui cười so với ngày thường càng chói sáng hơn. Nàng đối với Diệp Hiểu Quân cười, thậm chí mang theo điểm ôn nhu, cùng những lần trước đây thấy nàng đều không giống nhau.
Không thể không thừa nhận, Lục Tĩnh Sanh rất đẹp, so với nhiều nữ minh tinh Diệp Hiểu Quân gặp qua đều đẹp hơn.
Lục Tĩnh Sanh đi đến bên người nàng, thực tự nhiên đem tay nàng cầm ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo, sát ở bên tai nàng nói: "Cô đến xem đi? Nơi này nhiều như vậy đạo diễn, sản xuất nổi danh cùng nhà đầu tư mọi người đều đang đợi cô, bọn họ đều muốn nhận thức Cô. [Phù Sinh] thành công, cô cũng thành công rồi.".
Diệp Hiểu Quân theo của nàng ánh mắt nhìn đi ra ngoài, xác thực, rất nhiều đại gia có thể kể tên đều đang mỉm cười ngóng nhìn nàng.
Lục Tĩnh Sanh hướng tai nàng, hơi thở không ngừng phả ra, nàng không được tự nhiên lùi một bước nói:"Lục lão bản, cô uống hơn nhiều.".
"Tôi tên Lục Tĩnh Sanh.".
Diệp Hiểu Quân không biết nàng giờ phút này nói những lời này là có ý tứ gì.
Lục Tĩnh Sanh nâng tay, Tiểu Trầm mang lên một hộp quà hình vuông men sứ tinh xảo, Lục Tĩnh Sanh đem nó đến trước mặt Diệp Hiểu Quân.
Diệp Hiểu Quân nhìn hộp quà này, bất an đã nén xuống một đoạn thời gian lại nhất thời nảy lên trong lòng.
"[Phù Sinh] phòng bán vé vượt mức mười triệu là trong tầm tay rồi, Bác Triển may mắn có cô. Đây là một phần tiểu lễ vật, hy vọng cô có thể tiếp tục vì Bác Triển viết nên kịch bản tốt, vì ngành sản xuất phim này góp một viên gạch.".
Hai câu nói này Lục Tĩnh Sanh nói được thật quy củ, nhưng lại mang theo chút ôn nhu, nếu đổi lại bình thường, Diệp Hiểu Quân khả năng còn có thể có chút cảm động.
Nhưng ngay khi nhìn thấy lễ vật trong hộp quà mà Lục Tĩnh Sanh từ từ mở, một cái đồng hồ nữ mặt tròn kim chỉ giờ khảm hoa hồng sáng ngời, nhãn hiệu Cartier nằm ở bên trong, trong đầu ầm ầm một tiếng, cả khuôn mặt nháy mắt liền trắng rồi xanh.
Tôi đến từ tương lai.
Diệp Hiểu Quân tựa hồ thấy khuôn mặt tin nhắn kia, một khuôn mặt đáng sợ hé ra tươi cười.
Tôi có chuyện muốn nói cho cô.