Beta: An
Cả ba người Úc Chiến vốn không cảm thấy đói lắm nên chỉ tùy tiện mua đồ ăn nhanh ở nhà hàng ăn một chút. Dù đã quá nửa đêm nhưng người tới khu dịch vụ này cũng không ít. Bọn họ đến đúng thời điểm bắt đầu mùa du lịch, trong nhà hàng khách đông tới mức không còn nhiều không gian trống lắm.
Bọn họ vừa ăn vừa để ý những người xa lạ xung quanh. Đặc biệt chú ý đến những nhà có con nhỏ, cho tới khi đã ăn xong đồ ăn nhưng cũng không phát hiện ra người nào có hành vi khả nghi.
Ở cửa có một người mặc đồ nhân viên nhà hàng đứng ở cửa hút thuốc. Úc Chiến móc hộp thuốc lá từ túi áo ra đi thẳng tới chỗ người nọ. Anh tùy ý đứng ở bên cạnh người nhân viên, kẹp điếu thuốc trên miệng, cúi đầu đưa tay sờ soạng trên người, sau cùng quay đầu hỏi người nhân viên: “Người anh em, cho mượn bật lửa nhé?”
Người nhân viên đem bật lửa trong tay đưa cho Úc Chiến. Anh châm thuốc, hít một hơi, nhả khói ra rồi mới trả lại cho người nhân viên, nói cảm ơn sau đó chìa hộp thuốc của mình tới, hỏi: “Làm một điếu không?”
Người nọ nhìn thoáng qua nhãn hiệu ghi trên bao thuốc lá, có chút động tâm, nhưng vẫn không đưa tay ra nhận.
Úc Chiến như là thấy được sự dao động của hắn, lại đưa gần tới trước mặt hắn hơn: “Thử đi, cũng không phải là hàng ngon gì, có điều đỡ buồn mồm.”
Thấy anh nói như vậy người nọ cũng thôi không khách khí nữa, nhận lấy điếu thuốc sau đó lại chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm: “Tới đây du lịch à?”
Úc Chiến gẩy gẩy tàn thuốc: “Đi tìm người thân thôi.”
Hắn nghiêm túc nói: “Tôi có người anh họ làm bên vận chuyển, gần đây đang thiếu người làm, tôi qua đó giúp một chuyến.”
“Vận tải tốt, giở trò một chút liền kiếm được không ít tiền.”
Úc Chiến cười cười, hít vào một hơi: “Cũng dạng dạng vậy, anh ta chạy cố định một lộ tuyến, ngay cao tốc Liêu Ninh – Thanh Đảo, khu dịch vụ dọc tuyến đường này anh ta rất quen thuộc, không chừng còn hay tới đây ăn cơm, các người gặp qua nhau rồi cũng không biết chừng.”
Nói xong anh còn lấy điện thoại từ trong túi áo ra, tìm đến tấm hình của Liên Kim Bảo giơ ra: “Đây là người anh kia của tôi, má trái có một nốt ruồi rất nổi bật, anh ta một tuần chạy ít nhất một lần, làm cũng được nhiều năm rồi.”
Nhân viên nhà hàng tiến tới nhìn thoáng qua, lắc đầu: “Không ấn tượng, lượng người tới chỗ này rất lớn, người tới đây ăn cơm mỗi ngày cũng rất nhiều, mọi người ai nấy đều vội vàng ăn xong rồi rời đi.”
Úc Chiến không tỏ vẻ gì, anh gật đầu rồi thu điện thoại về, lại tùy ý nói: “Chị dâu họ tôi thỉnh thoảng cũng sẽ đi cùng, mang theo đứa con của hai người họ, rất cực khổ, nhưng không còn cách nào, vì kế sinh nhai nên cũng buộc phải làm vậy.”
“Quả thực, xã hội bây giờ ai sống cũng rất áp lực.”
Trình Suất còn đang giải quyết nốt cơm thừa canh cặn trong phòng ăn, lúc này nhìn ra hai người đang hút thuốc nói chuyện phiếm ở ngoài cửa, vừa ăn vừa hỏi: “Tiểu Tiện Tiện, cậu nói xem đội trưởng cùng người nhân viên kia đang nói chuyện gì?”
“Trò chuyện cái gì? Tra án! Tra án đó hiểu chưa?”
Trình Suất ăn xong lau miệng, “Tôi nghĩ ở nhà hàng địa phương này cũng không thu hoạch được gì đâu. Mang theo trẻ con đến ăn cơm? Ngẫm lại cũng không đúng lắm.”
Bọn buôn người không có khả năng sẽ mang theo trẻ con tới nơi tập trung đông người. Thứ nhất là sợ trẻ con khóc nháo gây chú ý. Thứ hai là sợ làm lỡ thời gian giao hẹn cùng người tiếp ứng.
Phạm Kiến Minh vừa định khen cậu ta phân tích rất đúng thì người đàn ông vốn đang hút thuốc ở ngoài cửa không biết lúc nào đã đi tới, nghe thấy những lời này liền đáp: “Chuyện gì cũng đều có khả năng cả. Trong lúc phá án, kiêng kị nhất là gạt bỏ những điều được cho là không có khả năng xảy ra, không nên bởi vì sơ xuất nhỏ mà gây ra kết quả không thể vãn hồi.”
Giọng nói của anh rất trầm, cả người cũng rất nghiêm túc, nhất là liên quan tới án tử, trên người anh trong vô thức luôn có một loại mị lực hấp dẫn bọn họ.
Úc Chiến nhìn bộ dạng ngơ ngác, đần độn của bọn họ thì không nhịn được giáo dục thêm: “Ít theo đuổi minh tinh thôi, học tập để nâng cao năng lực nghiệp vụ thêm một chút đi.”
Phạm Kiến Minh bày ra vẻ mặt vô tội, có khổ mà không nói nên lời.
Úc Chiến: “Chúng ta bây giờ cần xác định xem hắn có từng xuất hiện qua ở đây hay chưa? Còn phải tìm hiểu xem khu dịch vụ này có phải là điểm tiếp ứng của bọn chúng hay không?”
Hắn lại dặn dò Phạm Kiến Minh: “Liên hệ với trạm cảnh vụ ở đây, xem lại video giám sát một chút ngày 13 tháng 9, đặc biệt chú ý tra quanh cây xăng, cửa ra vào khu dịch vụ, thời gian tầm sáu tới bảy giờ tối.”
Dựa vào thời gian mất tích của đứa trẻ hôm đó, nếu đi một chiều mất khoảng tầm ba tiếng đồng hồ, đúng là thời gian bọn họ chạy từ Liêu Thành tới khu phục vụ Tần Tân, điểm tiếp ứng của Liên Kim Bảo rất có thể là ở chỗ này.”
Phạm Kiến Minh đi tới trạm cảnh vụ, Trình Suất gãi đầu, tích cực hỏi: “Đội trưởng, còn em thì sao?”
Úc Chiến liếc mắt nhìn cậu ta, nhướng mày: “Về xe nằm nghỉ, thế nào?”
Trình Suất: “…Em đi với Tiểu Tiện Tiện.”
Nói xong cậu ta lập tức chạy đi tìm Phạm Kiến Minh.
Đùa sao? Đội trưởng bận trước bận sau, cậu ta lại về xe nằm nghĩ? Cậu ta cũng không ngại sống lâu thêm chút nha!
Úc Chiến lại tới mấy cây xăng ở gần đây dò xét một chút, kết quả cũng không thu hoạch được gì. Lúc anh tới trạm cảnh vụ thì gặp Trình Suất đang đi ra. Nhìn thấy anh, Trình Suất vội vàng nói: “Đội trưởng, đội phó vừa gọi tới báo chúng ta trở về.”
Úc Chiến nhíu mày.
Trình Suất: “Liên Kim Bảo bị bắt rồi, đã thẩm vấn qua, giống như anh phỏng đoán, bọn chúng đúng là có người tiếp ứng ở khu dịch vụ.”
Hai người đi tới phòng video giám sát, lúc này đột nhiên Phạm Kiến Minh lên tiếng: “Đội trưởng, anh tới nhìn xem.”
Cậu ta tạm dừng video, chỉ vào người trong hình: “Dựa theo lời anh nói, những điểm cùng thời gian đó tra một chút, phát hiện ra người Liên Kim Bảo tiếp xúc qua chỉ có một người này, thế nhưng lại không quay được hình ảnh đứa trẻ trong đó, không thể xác định được đây có phải người tiếp ứng của hắn không.”
Úc Chiến hơi cúi người, một tay chống lên mép bàn, một tay di con chuột. Vóc dáng của anh có thể so sánh được với mẫu nam hiện nay. Gò má tuấn mỹ trầm tĩnh, lạnh lùng cùng với ngũ quan góc cạnh. Cứ như vậy mà khiến cho những đồng nghiệp nữ đang ở trong này mê mẩn đến thần hồn điên đảo.
Úc Chiến tập trung chú ý vào hình ảnh trong video giám sát, anh đem đoạn video chiếu đi chiếu lại vài lần, sau đó quay đầu lại hỏi một cô gái trong phòng: “Tất cả video đều ở đây sao?”
Cô gái kia không ngờ tới vị sĩ quan cảnh sát này sẽ hỏi mình, gương mặt chợt đỏ ửng, xấu hổ vài giây mới lên tiếng: “Ngoại trừ camera ở phía sau nhà hàng bị hỏng ra thì những cái khác đều ở đây.”
“Hỏng bao lâu rồi?”
Cô gái kia suy nghĩ nghiêm túc một lát: “…Khoảng chừng một tuần nay rồi.”
Một tuần, khá khớp với thời gian Liên Kim Bảo gây án lần đầu tiên ở Liêu Thành.
Úc Chiến dừng con trỏ chuột lên người đàn ông tiếp xúc cùng Liên Kim Bảo trong video, quay đầu nói chuyện với hai người đội viên: “Báo Cao Dũng tra tư liệu của người này xem, sau đó giao cho cảnh sát Tần Tân.”
Tần Tân không thuộc Liêu Thành, thuộc ngoài phạm vi quản chế của bọn họ, ngay cả việc điều tra video giám sát hôm nay cũng phải cần bọn họ giúp đỡ.
Sau khi xem qua hết video giám sát, Úc Chiến gật đầu nói cảm ơn với nhân viên làm việc: “Vất vả rồi.”
Cô gái kia đỏ mặt, liên tục nói ‘Vâng’. Bộ dạng kia, nghiễm nhiên chính là hình ảnh tâm hồn thiếu nữ rung động.
Ba người chuẩn bị lên đường quay về, án tử đã có chút manh mối, tâm tình cũng không còn nặng nề như lúc trước nữa. Trình Suất thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới cô gái vừa rồi, chợt cười nói: “Đội trưởng, anh quả là máy gặt phụ nữ nha, thấy ánh mắt cô gái vừa rồi nhìn anh không?”
Phạm Kiến Minh lại không nhìn thấy, liền hỏi: “Chuyện gì? Nhìn làm sao thế?”
“Mắt hình trái tim, bộ dạng si mê vô cùng.”
Phạm Kiến Minh vừa lái xe vừa cười, “Cậu không phải là đã biết chuyện này từ lâu rồi sao? Ngạc nhiên gì chứ?”
Hai người ngồi trước nói chuyện hăng say, nhưng người đàn ông ngồi sau lại khoanh hai tay trước ngực tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi như là không quan tâm tới bọn họ ầm ĩ cái gì, mí mắt chưa từng giơ lên chút nào, yên lặng không nhúc nhích.
“Đội trưởng, anh năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? 30 chưa?”
Phạm Kiến Minh tranh trước trả lời: “Theo tôi biết thì không sai biệt lắm.”
Úc Chiến lúc này mới nhấc mắt, lười biếng trả lời: “Trông tôi già vậy sao?”
“Không, không phải mặt anh trông già, mà là vì anh thành thục, cẩn trọng!” Trình Suất nói: “Đàn ông ít trải đời rất khó đạt được loại cảnh giới này.”
Anh nghe vậy phì cười: “Nói chung là lớn hơn so với đám tiểu tử các cậu.”
Sau đó liền ngậm miệng không nói nữa.
Lúc trở lại cục cảnh sát thành phố đã là bốn, năm giờ sáng. Úc Chiến không trở về nhà mà trực tiếp tiến hành thẩm vấn Liên Kim Bảo.
Thẩm vấn một tiếng, hắn khai báo những thứ trước đó, ngoại trừ tin tức đơn giản của người tiếp ứng, những chuyện khác hoàn hoàn không biết gì.
- Úc Chiến liếc nhìn thời gian, sau đó đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Chiến thuật tâm lý cũng là một trong những loại hình phạt quan trọng.
Anh hỏi Cao Dũng: “Đã tra ra được người phụ nữ xuất hiện trong đoạn video ngày hôm đó chưa?”
Cao Dũng: “Người phụ nữ kia tên là Lý Ái Lệ, là người yêu của Liên Kim Bảo. Liên Kim Bảo hôm nay định gây án lần thứ hai thì bị bắt tại hiện trường gây án. Hiện tại còn chưa có đủ chứng cứ chứng minh Lý Ái Lệ có phải là đồng phạm hay không?”
Úc Chiến gật đầu, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Cho người theo dõi sát sao cô ta, có động tĩnh gì lập tức báo lại.”
Án tử này nhìn thì có vẻ như là bắt được nghi phạm, nhưng kỳ thực là đang rơi vào cục diện bế tắc, chủ mưu phía sau là một tên khác, rất có thể liên quan tới vụ mua bán trái phép với tỉnh bên.
Cao Dũng: “Đã liên hệ với cảnh sát các huyện, thị trấn dọc tuyến cao tốc Liêu Thành, từ tháng sáu tới nay có ba khu vực có vụ bắt cóc trẻ con, tổng cộng có tám vụ, phá được án và bắt giam được nghi phạm của năm vụ, hiện nay còn có ba đứa trẻ vẫn chưa tìm được, cảnh sát địa phương vẫn đang tra án.”
Úc Chiến: “Trẻ con?”
“Vâng, cả ba khu vực đều có trẻ con mất tích.”
Cao Dũng nhíu mày: “Không thể xác định được có phải là cùng một băng nhóm hay không, nếu như đúng vậy thì quả thực đáng sợ.”
Con ngươi Úc Chiến tối thêm vài phần, anh trầm ngâm một lát: “Tạo áp lực lên Liên Kim Bảo, mau chóng bắt hắn khai ra càng nhiều manh mối càng tốt.”
Cao Dũng gật đầu, quay sang nhìn anh: “Được rồi, nơi này có tôi rồi, cậu mau quay về nghỉ ngơi một chút đi.”
Từ lúc nhận án tới nay, cũng đã hai ngày đêm anh chưa được chợp mắt rồi. Có là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi được.
Úc Chiến cũng không cậy mạnh, trước khi rời đi chỉ dặn: “Có việc gì nhớ gọi điện cho tôi.”
Lúc này trời đã sáng hẳn, Úc Chiến tìm xe của mình, nhìn thoáng qua đầu xe bị đụng vỡ, anh lại không kìm lòng được mà nhớ tới bài viết trên vòng bạn bè anh vô tình thấy được lúc trên đường trở về.
Cô ghi ‘Đen đủi tới tận mạng. Uống nước lạnh cũng bị dính răng’, không cần suy nghĩ cũng biết chuyện uống nước lạnh cũng bị dính răng chính là ám chỉ tới chuyện bị đụng xe, về phần câu ‘Có vài người nha, mắt chính là để phát giận’ kia, không còn nghi ngờ, người ‘Có vài người’ này, rõ ràng chính là đang nói anh đây mà.
Anh nhìn chiếc xe của mình, mím chặt môi thành một đường, sau khi lên xe thì lấy di động gọi cho bạn thân của mình.
Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nhận máy, giọng nói mang theo vẻ buồn ngủ, có chút cáu kỉnh: “Trời còn chưa sáng đâu, tôi cũng không phải là phạm nhân của cậu, gọi điện cũng phải nhìn xem là mấy giờ chứ?!”
Úc Chiến đốt một điếu thuốc để lên tinh thần, như là không nghe ra được tia oán giận của đối phương, không mặn không nhạt hỏi: “Tôi đem xe qua chỗ cậu. Cửa hàng của cậu mấy giờ mở?”
“Chín giờ!”
“Bây giờ tôi qua đấy, hai mươi phút nữa tới nơi.”
Cố Thành Xuyên tức giận: “Tôi nói này Úc đội trưởng, bây giờ còn chưa được sáu giờ, chín giờ quá mới mở! Chín giờ đó hiểu không? Cậu bây giờ qua…”
Lời còn chưa nói hết, Úc Chiến đã cúp máy.
Cố Thành Xuyên tức giận tới tỉnh ngủ, chỉ có thể nhận mệnh rời giường tiếp đón vị khách đầu tiên ngày hôm nay của anh ta.
Vừa vặn hai mươi phút sau, chiếc xe Phaeton tiến vào, Cố Thành Xuyên liếc nhìn thời gian, khóe miệng co giật: “Nói hai mươi phút là đúng hai mươi phút, cậu thực sự là căn giờ chuẩn tới từng giây nhỉ.”
Úc Chiến không để ý tới anh, chỉ đem xe lái thẳng vào gara.
Cố Thành Xuyên liếc nhìn đầu xe của anh ta, tấm tắc hai tiếng rồi mới hỏi: “Chuyện gì đây, nhìn cái dạng này, không giống như là bị người ta đụng phải cậu nha.”
“Là tôi đụng trúng người ta.”
Lời này khiến Cố Thành Xuyên cảm thấy rất là mới lạ, nhân cơ hội giễu cợt anh một lúc: “Tôi nói này, chiếc xe này cậu đi cũng đã nhiều năm rồi, không đáng giá, tùy tiện tìm một quán nào đó sửa xong là được rồi. Chỗ này của tôi chính là quán sửa hạng sang, đều nhận sửa toàn là xe thể thao đắt tiền không à, con Phaeton này của cậu chắn ở đây làm hạ thấp đẳng cấp cửa hàng của tôi bao nhiêu? Hơn nữa tiền sửa ở quán tôi cũng rất đắt nha.”
Cố Thành Xuyên loại chuyển đề tài: “Đương nhiên, Úc đội trưởng cũng không thiếu chút tiền ấy đâu nhỉ?”
Người giàu tự tìm tới cửa, không làm thịt một chút thì thật có lỗi với chính mình nha.
Úc Chiến liếc mắt nhìn vẻ mặt đang tính toán của anh ta, nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn cậu cho tôi mượn đồ ở đây để dùng thôi, còn phần còn lại, tôi tự mình ra tay.”
Cố Thành Xuyên: “Cậu có ý gì?” Anh ta chợt cảm thấy một loại dự cảm không lành.
“Ý ở trên mặt chữ.” Anh vỗ vỗ vai Cố Thành Xuyên, còn để lại cho anh ta một ánh mắt tự mình lĩnh hội.
Cố Thành Xuyên lập tức suy sụp, hai tay chống nạnh, trơ mắt nhìn Úc Chiến thuần thục sử dụng đồ nghề mở nắp ca-po xe lên: “Tôi nói cho cậu biết, mỗi một loại linh kiện đều cần tiền nha!”
Úc Chiến khẽ cười, vén tay áo lên: “Nếu không phải là không có thời gian, tôi khẳng định tự mình mua linh kiện, tuyệt đối sẽ không cho cậu cơ hội làm thịt tôi.”
Lời này nghe ra có vài phần kiêu ngạo, Cố Thành Xuyên nghe xong không nói được gì. Được, biết sửa xe, rất giỏi.
Úc Chiến bận rộn mất mấy tiếng, từ pha nước sơn đến sơn toàn bộ xóa trình đều tự mình làm. Chờ tới khi xe đã được phun mới xong, nghiêng đầu qua mới phát hiện Cố Thành Xuyên đã ngủ gật trên ghế salon từ khi nào.
Anh không có gọi anh ta dậy, cất dụng cụ xong thì cũng đã gần tới giờ làm việc.
Anh xoa cái cổ có chút đau mỏi, sau đó lại hoạt động giãn gân cốt, quay đầu lại phát hiện trong gara còn có một chiếc xe thể thao màu đỏ sáng rỡ khác.
Anh chợt dừng động tác lại, đứng yên lặng quan sát, như là để xác định nên đến gần nhìn một chút.
Xác thực là không có nhầm, chính là chiếc Porsche anh đụng phải.
Có lẽ là không còn nghe thấy âm thanh sửa chữa nữa, Cố Thành Xuyên tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy người bạn tốt đang đứng đánh giá chiếc xe thể thao của khách hàng của anh ta.
Cố Thành Xuyên đi tới, cảm thán: “Những vị tiểu thư bây giờ thật là nhà không có gì ngoài tiền.”
Úc Chiến dời tầm mắt từ chiếc xe sang anh ta, cởi đôi găng tay dính đầy nước sơn xuống, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Như thế nào?”
“Nghe quản lý của tôi báo lại, mỹ nữ này đặc biệt dặn dò, linh kiện dùng để thay đều phải dùng loại đắt tiền, loại nào đắt nhất thì dùng loại đó. Giống như là không phải đang tiêu tiền của mình vậy.”
Những lời nói này thành công khiến người đàn ông đang đi đằng trước dừng bước lại. Cố Thành Xuyên không phản ứng kịp là bạn tốt mình đang muốn làm gì, thấy anh trầm mặc một lúc, chợt sâu xa lên tiếng: “Xe này tôi tới sửa, cậu chỉ cần thu tiền phần của cậu, còn lại đừng xen vào.”
Cố Thành Xuyên: “???”
Câu này mỗi một chữ anh ta đều nghe hiểu, nhưng sao tạo thành một câu liền mạch thì anh ta cứ cảm thấy khó hiểu thế nhỉ?
Ý là, cảnh sát lại còn muốn đoạt mối làm ăn của dân sao??