Không có đối thoại.
Giang Gia Niên đối với vị cơ trưởng giúp cô nhặt chăn đắp lên người này cũng không có bất kỳ đối thoại nào.
Cô chỉ gật đầu với đối phương nói cảm ơn, sau đó liền dựa vào chỗ ngồi của mình, kéo chăn lên tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, có chút lãnh đạm.
Vị trí bên người có động tĩnh rất nhỏ, đoán chừng là vị cơ trưởng trẻ tuổi anh tuấn bất phàm kia ngồi xuống, trong lòng Giang Gia Niên bắt đầu có chút phiền não, trên máy bay không có phòng nghỉ của đội bay sao? Đương nhiên, cũng có thể phòng nghỉ bị người khác chiếm dụng, lại hoặc là đi phòng nghỉ còn phải lên cầu thang, nếu như chỉ được nghỉ ngơi thời gian ngắn mà ở khoang hạng nhất còn chỗ trống thì nằm ở đây một chút cũng tốt.
Nhưng mà kể cả trong lòng đã đoán được tất cả các khả năng, Giang Gia Niên vẫn có chút không thích ứng.
Nên nói như thế nào đây, nếu là hành khách bình thường, cô cũng sẽ không có cảm giác như vậy, giống như từ khi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của anh, cô liền cả người không thoải mái, trong lòng cô không cào đến được, thay đổi vài tư thế cũng không thể lại đi vào giấc ngủ, chỉ có thể nhận mệnh mà mở bừng mắt.
Vừa mở mắt cô liền cầm lòng không đậu mà nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy cơ trưởng đến nghỉ ngơi cũng còn chưa ngủ, trong tay anh cẩm quyển sách, nhưng cũng không chú tâm đọc, có thể chỉ là giúp dễ ngủ đi.
Anh không đắp thảm, vắt chéo chân, quần chế phục vừa người làm cho đường cong hoàn mỹ trên cặp chân dài đều phô bày ra, người đàn ông này dưới một thân chế phục cấm dục khẳng định là một thân thể vô cùng mê người, cũng không biết so với Lâm Hàn Dữ thì thế nào.
Vừa nhớ tới Lâm Hàn Dữ, cảm giác cả người không thoải mái vừa rồi liền biến mất, cô cũng quên thu hồi tầm mắt, liền cứ nhìn chằm chằm một người xa lạ như vậy mà bắt đầu thất thần, suy nghĩ Lâm Hàn Dữ mấy ngày nữa mới có thể về nước, sau khi trở về cô có cơ hội tỏ rõ tâm ý của chính mình với anh ấy hay không.
Làm việc ở Duyệt Đồ nhiều năm như vậy, cô cùng Lâm Hàn Dữ cơ hồ là mỗi ngày đều gặp mặt, anh ấy luôn đối với cô rất tốt, so với người khác hoàn toàn khác biệt, cô có thể cảm nhận được anh ấy để ý cùng quan tâm đến cô, cũng vẫn luôn đợi anh ấy nói ra câu nói kia, làm rõ quan hệ của hai người, nhưng bây giờ cô cũng đã 30 tuổi, anh ấy hình như cũng không có chuẩn bị nói ra.
Nói thật, Giang Gia Niên có chút nóng nảy.
Một người phụ nữ có thể có mấy cái 30 tuổi chứ? Trong nhà vốn đã thúc giục kết hôn, cô cũng không muốn chờ đợi thêm nữa cho nên tính toán chủ động bày tỏ với Lâm Hàn Dữ, lần này anh ấy đi công tác từ nước ngoài về, chính là lúc xác định quan hệ của bọn họ.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Giang Gia Niên gợi lên chút ý cười, chính lúc đang khát khao ước mơ về một tương lai tốt đẹp thì một giọng nam trầm thấp có chút quen thuộc vang lên.
"Tôi biết cô không phải đang nhìn tôi, cũng không phải trên mặt tôi có cái gì làm cô buồn cười nhưng cô tốt nhất nên đem tầm mắt chuyển ra chỗ khác, nếu không người khác sẽ hiểu lầm."
Giang Gia Niên lập tức hoàn hồn, chớp đôi mắt một chút mới phát hiện thế nhưng mình lại nhìn chằm chằm người khác mà ngẩn người, vẫn là người đàn ông vô cùng anh tuấn chọc người mơ màng, cũng may khoang hạng nhất ít người, nếu ở khoang phổ thông có khi cô đã sớm bị chỉ trỏ là hoa si.
"Thật xin lỗi." Giang Gia Niên xin lỗi, lập tức thu hồi ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trong mắt còn toát ra vài phần xấu hổ.
Người đàn ông liếc cô một cái, buông sách để xuống tường kép nhỏ phía trước chỗ ngồi, hạ thấp chỗ tựa lưng của ghế dựa, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Đúng lúc này, máy bay gặp dòng khí, khuyết điểm lớn nhất của máy bay boeing chính là khi gặp dòng khí sẽ càng xóc nảy hơn so với loại máy bay khác, vốn dĩ Giang Gia Niên có khủng phi chứng vừa mới dời được lực chú ý, liền lập tức trở về trạng thái khủng hoảng.
Cô nắm thật chặt đai an toàn, hít sâu làm chính mình bình tĩnh một chút, nói cho chính mình chỉ là dòng khí, nhưng cũng không thu được bao nhiêu hiệu quả.
Máy bay "đinh" lên một tiếng, tiếp viên hàng không bắt đầu thông báo, giải thích cho hành khách máy bay gặp dòng khí, sẽ có chút sóc nảy, tạm dừng sử dụng phục vụ khoang thuyền và buồng vệ sinh, người thường ngồi máy bay cũng tập mãi thành thói quen, cũng không lo lắng, nhưng tình huống của Giang Gia Niên lại có chút không tốt.
Máy bay vẫn luôn không ngừng xóc nảy, thời gian liên tục cũng không lâu lắm, nhưng với cô ở nơi này sống một giây chính là bằng một năm chính là có chút quá dài.
Sắc mặt Giang Gia Niên tái nhợt mà nhìn về phía người bên cạnh, khuôn mặt của người đàn ông lạnh như băng, hai mắt nhắm lại giống như đã ngủ, cô hít sâu, nói cho chính mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại, không thể mãi như vậy, nhưng ngay sau đó máy bay lại kịch liệt xóc nảy thêm một chút, Giang Gia Niên có chút không thể khống chế được, trực tiếp bổ nhào vào trên người đàn ông kia, ôm cái gì đó một chút sẽ cho cô có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.
Cơ hồ trong nháy mắt cô nhào qua người đàn ông liền mở bừng mắt, muốn nhanh chóng né tránh nhưng bởi vì còn đai an toàn, anh muốn tránh né cũng không thành công.
Nhìn người phụ nữ ghé vào bên hông mình, mày thon dài xinh đẹp của người đàn ông nhíu lại, Giang Gia Niên giương mắt thấy liền nhanh chóng lui về phía sau rời xa người anh, cứng đờ người mà vuốt vuốt tóc dài, cúi đầu tránh tầm mắt có chút rét lạnh của đối phương.
Có thể là vì tránh tình huống vừa rồi lại phát sinh lần nữa, người đàn ông nhanh chóng điều chỉnh ghế dựa lưng thẳng lại, giống như cũng chuẩn bị rời đi.
Chỉ là xóc nảy chỉ tạm dừng một lát sau đó lại bắt đầu tiếp tục, phải rời khỏi chỗ ngồi cần chờ xóc nảy kết thúc, anh chỉ có thể tạm thời ngồi ở đây.
Một khi ngồi tại chỗ này, giây tiếp theo lại bắt đầu xóc nảy, tay đặt ở trên tay vịn của ghế dựa đã bị người phụ nữ bên cạnh cầm lấy.
"Rất xin lỗi, tôi biết thế này thực thất lễ nhưng tôi có chút bất an cho nên phiền toái anh nhân nhượng một chút." Giang Gia Niên hô hấp ngắn ngủi mà giải thích, dùng lực vô cùng lớn mà bắt lấy tay người đàn ông bên cạnh, cơ hồ muốn đem tay anh trảo ra dấu vết.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú, đôi mắt của cô rất đẹp, con ngươi màu nâu, nếu không có mắt kính che đậy cô là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ.
Anh là cơ trưởng chuyến bay này, làm một người cơ trưởng, trấn an hành khách khẩn trương cũng không phải là việc gì mới lạ.
"Chỉ là dòng khí xóc nảy mà thôi, rất nhanh sẽ kết thúc, không cần sợ hãi.."
Anh mở miệng nói chuyện, ngữ điệu thanh mà dài, tiếng nói mỹ diệu như vậy có thể làm người nghe cảm thấy khi nghe anh nói chuyện cũng là một loại hưởng thụ.