Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 52:




Chủ nhiệm Lý trừng lớn đôi mắt nói: "Không có khả năng, tôi đã hỏi qua nhân viên phía dưới, hơn nữa cũng tự mình xem xét hệ thống kia, chũng tôi căn bản không nhận được bất kỳ tin tức đặt vé nào."
Từ Nhiên cũng là vẻ mặt kinh ngạc nói: "Sao có thể? An Bình bên này chúng tôi cũng đã điều tra qua số vé được đặt trong 48 giờ, đều rất bình thường, nếu toàn bộ không thu được còn có thể giải thích, nhưng có không ít người đặt được vé."
Chủ nhiệm Lý còn chưa nói gì, người phụ trách hệ thống đặt vé điện tử của An Bình đã lên tiếng: "Vị Từ bộ trưởng này, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra cẩn thận, tư liệu những khách hàng khiếu nại căn bản không có bất kỳ ký lục đặt vé nào ở chỗ chúng tôi, không tin các người có thể xem xét một chút."
Nói xong, đối phương liền đem laptop trong tay xoay lại phía này, hướng về Giang Gia Niên, để cô kiểm tra đối chiếu.
Giang Gia Niên kéo notebook qua bắt đầu xem xét lịch sử đặt vé, trong tay đều là đơn khiếu nại của khách hàng, trên đó có số chuyến bay được đặt, thời gian đặt vé cùng phiếu ký lục.
Một lần kiểm tra này tốn không ít thời gian, chờ cô kiểm tra đối chiếu xong liền phát hiện, phương diện này đích xác không có trên đơn khiếu nại.
Như vậy những vé đó đã chạy đi đâu? Là ai a vé cho bọn họ?
Giang Gia Niên đem máy tính đẩy cho Từ Nhiên, nói với anh ta: "Anh cần phải giải thích cho tôi, phương diện này có người động tay chân hay không, cắt bỏ lịch sử đặt phiếu, hoặc là hệ thống bên trong công ty chúng ta xảy ra vấn đề, không liên quan đến công ty hàng không. Mặc kệ là khả năng nào, anh cũng đều phải gánh vác trách nhiệm, kể cả tôi phải gánh trách nhiệm giám thị bất lực, anh cũng không thoát được quan hệ." Cô gằn từng chữ một, hạ giọng, dùng ngữ điệu chỉ hai người họ nghe thấy nói, "Đột nhiên phát sinh chuyện này, nếu không phải có người cố tình động tay, tôi cũng không tin, cho nên Từ Nhiên, anh phải suy xét rõ ràng."
Từ Nhiên nhăn mi lại, mặt lộ vẻ khó xử mà nhìn Giang Gia Niên, trên tay đã bắt đầu đụng vào bàn phím notebook.
Hứa Hoan Nhan ngồi ở bên cạnh Từ Nhiên, không nhìn ra cô ta có chút hoảng loạn nào, ngược lại giống như đang xem trò hay.
Thật ra đúng là như thế, chuyện này nếu cuối cùng tra ra là trách nhiệm bên trong Duyệt Đồ, vậy muốn gánh vác trách nhiệm trực tiếp chính là bộ phận kỹ thuật, Từ Nhiên là người đứng đầu chịu tội. Tiếp theo, đó là người phụ trách hoạt động của công ty tổng giám đốc Giang Gia Niên, cô có trách nhiệm giám thị bất lực, không phát hiện vấn đề sớm, giải quyết vấn đề.
Đối với phó tổng, Hứa Hoan Nhan chỉ phụ trách hạng mục công ty, cô ta là người quang tám sào cũng không tới, đương nhiên một thân nhẹ nhàng.
Khi Từ Nhiên xem máy tính, ngẫu nhiên liếc qua máy tính phản quang nhìn thấy nụ cười của Hứa Hoan Nhan, bị tươi cười ý vị thâm trường trên mặt cô ta làm cho phía sau lưng sững sờ, cả người phát lạnh.
Anh ta giống như kiểm tra vô cùng cẩn thận, cuối cùng ra kết quả là: "Đúng là để sót một ít ký lục đặt vé, tôi nghĩ, khả năng thật là hệ thống công ty chúng tôi xảy ra vấn đề."
Anh ta nói xong lời này, lại đẩy máy tính trở về trước mặt Giang Gia Niên, cô nhìn anh ta cười cổ quái một chút, trực tiếp đem máy tính đẩy ra đứng lên.
"Vậy xem ra đây là vấn đề nội bộ công ty chúng tôi." Cô trưng bộ mặt ôn hòa mà hổ thẹn nói, "Quấy rầy Lý chủ nhiệm ngài, mang đến vấn đề như vậy cho An Bình chúng tôi thật sự không thể thoái thác trách nhiêm, sau khi trở về tôi sẽ thanh chóng phát tin tức thanh minh thanh danh cho An Bình, cũng mong ngài tha thứ cho sơ hở lần này của chúng tôi, lại cho chúng tôi một lần cơ hội nữa."
Thái độ của Giang Gia Niên như vậy làm người ta không dễ cự tuyệt ra mặt, nhưng vấn đề như vậy xảy ra một lần ai có thể đảm bảo không xảy ra lần thứ hai? Hơn nữa lần này nháo lớn như vậy, Duyệt Đồ có thể vượt qua nguy cơ hay không còn phải suy xét, An Bình bên này không có khả năng dễ dàng mà đáp ứng hợp tác tiếp như vậy.
"Có một số việc chúng tôi còn phải mở họp mới có thể quyết định, những việc thanh minh mong Giang tổng có thể nhanh chóng phát đi."
Chủ nhiệm Lý tránh vấn đề đáp lại như thế, cũng tỏ rõ lần hợp tác này chỉ sợ vừa bắt đầu đã phải kết thúc.
Cứ như vậy, Giang Gia Niên muốn phụ trách liền không đơn giản là trách nhiệm liên quan đến bộ phận kỹ thuật, còn có giải trừ quan hệ hợp tác, Duyệt Đồ phạm vào sai lầm mà phải bồi thường thật lớn, còn có...Áp lực từ hội đồng quản trị.
Từ phòng khách hãng bay An Bình đi ra, Giang Gia Niên để những người khác đi về công ty trước.
Cô đứng ở kia nhìn bọn họ rời đi, Từ Nhiên đi ở phía trước Hứa Hoan Nhan, hai người cũng không nói chuyện, nhưng cô tuyệt đối không tin bọn họ không cấu kết với nhau.
Hứa Hoan Nhan rốt cuộc muốn làm cái gì? Là Lâm Hàn Dữ tuyến bố với mọi người việc giải trừ hôn ước nên đã kích thích cô ta? Vậy cô ta cũng không cần đưa công ty vào chỗ chết đi, tương lai cô ta phải làm sao bây giờ? Cô ta không sợ thất nghiệp sao?
Không.
Hứa Hoan Nhan có lẽ không thất nghiệp được.
Lấy lý lịch cá nhân trước mắt cùng hạng mục trong tay cô ta cũng không phải không thể tự lập công ty riêng, hoặc là đi ăn máng khác ở công ty tốt hơn.
Giang Gia Niên dự lên tường, càng thêm cảm thấy suy nghĩ của mình đúng với sự thật, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, quả nhiên cô vẫn không bằng Hứa Hoan Nhan, không tàn nhẫn bằng cô ta, không quyết đoán cùng lớn mật bằng cô ta, cô vẫn luôn coi Duyệt Đồ như đứa con của mình, cùng nó trưởng thành đến bây giờ, chẳng sợ chính mình lại khổ sở như thế nào, cũng sẽ không đem lợi ích công ty ra đùa giỡn trả thù, nhưng Hứa Hoan Nhan lại khác.
Cô ta càng coi trọng lợi ích của bản thân.
Giang Gia Niên hít sâu một chút, chậm rãi ngồi dậy, cau mày che kín bụng, một cỗ đau đớn nhàn hạt quanh quẩn ở hạ thân cô, cô có chút lo lắng, muốn đi bệnh viện một chuyến, cho nên mới để những người khác đi trước, cô muốn xác định đứa nhỏ không có việc gì mới trở về xử lý nguy cơ công ty, nhưng khi cô vừa xoay người chuẩn bị đi liền nhìn thấy Hạ Kinh Chước đứng ở đằng kia, một thân chế phục phi công, đang nói chuyện với chủ nhiệm Lý.
"Nghe nói ba cháu sắp về nước." Chủ nhiệm Lý cười nói, "Ba cháu chính là bạn tốt của chú, nếu năm đó không ra nước ngoài, chỉ sợ hiện tại không chỉ là giáo viên phi hành, có khi còn thành cổ đông công ty."
Ba của Hạ Kinh Chước?
Giang Gia Niên nhưng thật ra chưa bao giờ nghe ai nhắc qua, hiện giờ xem ra, hình như ông ấy cũng giống Hạ Kinh Chước, từng là phi công ở An Bình.
Đối với lời nói của chủ nhiệm Lý, Hạ Kinh Chước phản ứng rất bình đạm, anh nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Giang Gia Niên bên này, mấy ngày không gặp, anh vẫn anh tuấn như vậy, khuôn mặt quạnh quẽ, cánh môi oánh nhuận phong trạch, ánh mắt sâu thẳm khó lường, mang theo cảm giác người khác khó có thể nắm bắt.
"Đúng rồi, chuyện thăng chức thành giáo viên của cháu đã bắt đầu chuẩn bị chưa? Thời gian bay của cháu hẳn là đủ rồi, nhưng sự cố chuyến bay 591 lần trước là vấn đề lớn, cháu muốn lên làm giáo viên sợ là không quá thuận lợi, chắc vẫn phải đợi một hai năm, so với tuổi tác khi thành giao viên của ba cháu, rốt cuộc vẫn là kém một chút."
Chủ nhiệm Lý còn đang nói chuyện nhưng Hạ Kinh Chước đối với đề tài của ba cũng không hứng thú lắm, vội vàng gật đầu nói tạm biệt liền rời khỏi.
Chủ nhiệm Lý rất buồn bực, nhìn theo bóng dáng Hạ Kinh Chước, liền thấy anh đi về phía Giang Gia Niên.
"Kia không phải là tổng giám đốc Duyệt Đồ sao?"
Chủ nhiệm Lý cảm thấy có chút kỳ quái, không rõ bọn họ sao lại có liên hệ, bên này Giang Gia Niên cũng không quá hy vọng chủ nhiệm Lý hiểu rõ quan hệ của bọn họ, cho nên khi thấy Hạ Kinh Chước đi đến liền vội vàng xoay ngưởi rời đi.
Nhưng mà thân thể cô vốn không quá thoải mái, đi đường cũng không thể đi quá nhanh, Hạ Kinh CHước muốn đuổi theo cũng không khó.
Mấy ngã rẽ, xuống thang lầu, hai người một trước một sau, người sau từng bước ép sát, Giang Gia Niên không ngừng tăng nhanh tốc độ, rời khỏi công ty hàng không, đi ra hướng giao lộ bắt xe, chờ xe đến, lại là Hạ Kinh Chước cầm lái.
Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển bên trong hất đầu, bình tĩnh mà thanh linh nói: "Lên xe."
Bụng Giang Gia Niên càng thêm không thoải mái.
Cô thật sợ hãi đứa nhỏ có vấn đề gì đó.
Nếu không phải bởi vì cái này cô cũng sẽ không một mình ở lại nơi này, cũng có thể sẽ kiên trì đánh xe rời đi, không lên cái "đi nhờ xe" này.
Nhưng hiện tại cô không chần chờ mà mở cửa xe.
"Không cần đưa tôi về nhà, tôi muốn đến bệnh viện, tôi....."
Cô hơi hơi mỉm cười.
"Tôi bị cảm mạo một chút, muốn đi mua thuốc."
Hạ Kinh Chước không nói gì, an tĩnh mà nhìn cô, trang điểm tự nhiên, tươi cười đạm mạc lại ngọt ngào, ánh đèn đường buổi tối phủ lên người cô chút sắc thái nhu hòa, cô giống như đang lo lắng cái gì đó, không ngừng đẩy mắt kính, là bởi vì nguy cơ của Duyệt Đồ sao?
Hay là bởi vì.....Cái gì khác.
***
Editor: đang lo cho con anh đó!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.