Anh suy đoán không tồi, đúng là cô định nói như vậy, đây là phương án giải quyết tốt nhất trước mắt, cô không hy vọng bởi vì đứa nhỏ mà hai người có liên hệ gì, càng không hy vọng báo cho anh, anh lại không hy vọng có một đứa nhỏ không liên quan, sẽ yêu cầu cô xóa sạch.
Cô đã làm tốt chuẩn bị nuôi dưỡng đứa con của chính mình, mặc kệ là ai tới nói, cô đều sẽ không từ bỏ.
Chỉ là, không đợi cô kiên định mà trả lời, Hạ Kinh Chước liền nói thẳng: "Giang Gia Niên, đứa nhỏ này chính là của tôi, em cũng đừng nghĩ lừa gạt tôi."
Giang Gia Niên ngẩn người mới hỏi anh: "Vì sao anh chắc chắn như vậy?"
Hạ Kinh Chước năm tay cô rời khỏi chỗ mọi người vây xem, chậm rãi đến phòng kiểm tra, mắt nhìn phía trước, bình tĩnh không gợn sóng nói: "Bởi vì tôi vô cùng tin tưởng, em sẽ không mắc sai lầm giống nhau hai lần."
Này xem như biến tướng thừa nhận lần đó của bọn họ chính là cái sai lầm.
Như vậy đứa nhỏ theo anh hẳn chính là kết tinh của sai lầm.
Giang Gia Niên giống như mèo bị dẫm phải đuôi, dùng sức hất tay anh ra, khó có khi phát tiểu tính tình.
"Đúng không, nếu là sai lầm vậy Hạ cơ trưởng cũng đừng đi theo tôi, miễn cho sai lầm gia tăng."
Cô nói xong liền một mình xếp hàng chờ kiểm tra, khi y tá gọi đến tên "Giang Gia Niên" mới thấy bọn họ ở trên đường cọ xát lâu như vậy, đã sắp đến lượt.
Hạ Kinh Chước đứng tại chỗ nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình, còn có thể cảm giác được độ ấm cực nóng cùng mồ hôi tinh mịn do khẩn trương chảy ra trên tay cô vừa rồi. Cái loại cảm giác tiếp xúc thân mật này cũng không xa lạ, trong lòng anh khát vọng loại cảm giác này càng nhiều, nhưng hiện thực lại có vẻ không quá lạc quan.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngồi trên ghế dài, giữa hai người cách một người đàn ông đang chờ vợ kiểm tra đi ra, Giang Gia Niên ngồi ở bên trái anh ta, Hạ Kinh Chước ngồi ở bên phải, người đàn ông bị kẹp ở giữa mới đầu còn không cảm thấy có cái gì, nhưng rất nhanh liền bắt đầu xấu hổ.
"Em không cần loạn tưởng suy nghĩ của tôi." Hạ cơ trưởng mắt nhìn phía trước nói như vậy.
Người đàn ông ngồi ở giữa kinh tủng một chút, giơ tay chỉ chỉ chính mình không tiếng động, đáng tiếc Hạ cơ trưởng căn bản không nhìn anh ta, cũng không biết hành vì của anh ta.
"Tôi không có loạn tưởng, ý của anh chính là như vậy." Giang Gia Niên ngồi phía bên kia nói như vậy, ngữ khí không thiếu bén nhọn, rốt cuộc làm vị trí tổng giám đốc nhiều năm, lời nói ra có khí thế bất phàm, lại lần nữa làm người đàn ông ở giữa kinh hãi.
Người đàn ông xem như biết chính mình bị kẹp ở chỗ nào, ôm ba lô của vợ khẩn trương hề hề mà nhìn xung quanh trái phải, đáng tiếc hai người bên cạnh giống như hoàn toàn không quan tâm tình cảnh của anh ta, tiếp tục đối thoại của bọn họ.
"Cũng không phải, em không cần tùy hứng." Hạ Kinh Chước cường điệu.
"Ngại quá, năm nay tôi đã 30 tuổi, làm việc tám năm qua đã rất lâu chưa tùy hứng rồi." Giang Gia Niên không dao động.
Người đan ông ở giữa cắn chặt môi dưới, vô cùng xấu hổ lại quẫn bách mà muốn đứng lên, nhưng vừa mới đứng lên một chút đã bị thanh âm của Hạ Kinh Chước ấn trở về.
"Thái độ của em hiện tại cũng không giống 30 tuổi, giống mười ba tuổi." Anh nghiêng đầu, lướt qua người đàn ông ở giữa nhìn về phía Giang Gia Niên, híp mắt lại, ánh mắt trực tiếp lại vô cùng hàm ý.
Giang Gia Niên cũng theo tầm mắt anh nhìn qua, gằn từng chữ một nói: "À, vậy Hạ thúc thúc có cái gì muốn chỉ giáo?"
Phịch một tiếng, cửa bên cạnh mở ra, thai phụ làm xong kiểm tra đi ra, người đan ông vẫn luôn ngồi ở giữa bọn họ giống như rốt cuộc được giải cứu, nhanh chóng chạy lên ôm vợ, ủy khuất mà gọi một tiếng "Vợ à"...
Giang Gia Niên nhìn anh ta một cái, khụ một tiếng, có chút mất tự nhiên mà chuyển tầm mắt.
Hạ Kinh Chước liếc mắt nhìn người đan ông kia một cái, thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước, kể cả giữa hai người đã không có ai nhưng khoảng cách vẫn rất xa.
Trong lúc chờ đợi đến lượt bọn họ, Hạ Kinh Chước chậm rãi lại gần Giang Gia Niên từng chút một, trước mặt bọn họ không có gương, cũng không ai nhìn ai, cho nên Giang Gia Niên cũng không chú ý tới việc đó.
Chờ đến lúc cô phát hiện, anh đã ngồi bên người cô, thật sự rất gần.
Giang Gia Niên chớp chớp mắt, hỏi anh: "Anh làm gì ngồi gần tôi như vậy."
Hạ Kinh Chước vẫn nhìn phía trước như cũ, kỳ thật từ đầu tới đuôi chỉ nhìn cô một cái, hiện tại cũng không nhìn cô.
Anh ngồi vô cùng tiêu chuẩn, đôi tay đặt ở đầu gối, hai đầu gối cùng hai bả vai thẳng tắp, vẫn duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, một thân chế phục nghiêm cẩn cấm dục, mắt nhìn phía trước, mặt suy tư nói: "Tôi muốn thương lượng với em một chuyện."
Giang Gia Niên: "Chuyện gì?"
Hạ Kinh Chước quay đầu sang, đối diện với cô nói: "Ngày mai tôi được nghỉ, vừa vặn không phải cuối tuần, em xin nghỉ ra ngoài một chút đi."
Cô đầy nghi hoặc hỏi: ".....Làm cái gì?"
Anh túc con ngươi, trong ánh mắt hắc bạch phân minh là sự nghiêm túc không thể bỏ qua, anh nói --
"Kết hôn."
***
Kết quả kiểm tra ra tới, Giang Gia Niên cũng không có việc gì lớn, chỉ là động thai khí, cần tĩnh dưỡng cho tốt, bảo trì tâm tình thoải mái.
Đáng tiếc, nguy cơ hiện tại làm cô căn bản không có cách nào làm tâm tình thoải mái.
Bây giờ, những cái nguy cơ đó có thể tạm thời đặt sang một bên, nguy cơ trước mắt tương đối quan trọng.
"Tôi cảm thấy....Anh quyết định như vậy quá qua loa."
Giang Gia Niên ngồi trên ghế phụ xe, có chút đau đầu mà ấn thái dương, cửa sổ xe mở ra, nhiệt độ không khí Giang Thành vào mùa thu cũng không cao, gió đêm thổi vào lãnh lẽo thấu xương, cô duỗi tay vuốt ve cánh tay một chút, có chút lạnh, Hạ Kinh Chước nhìn thấy liền đóng cửa sổ xe, mở máy sưởi.
"Tôi đây liền đi xuống, không cần phiền toái." Giang Gia Niên nói xong liền muốn mở cửa xuống xe.
Hạ Kinh Chước khẽ gật đầu nói: "Được, sáng mai tôi đến nhà em đón em."
Giang Gia Niên ngồi trở lại trên ghế, quay đầu nhìn chằm chằm anh nói: "Anh cùng một người không có tình cảm kết hôn, chỉ vì đứa trẻ có đủ ba mẹ, anh không cảm thấy như vậy quá qua loa sao?"
Hạ Kinh Chước nắm tay lái quay đầu nói: "Điểm em nói đến, tôi cũng không tồn tại cái nhân tố này."
Giang Gia Niên sửng sốt: "A?"
Hạ Kinh Chước: "Tôi không phải kết hôn cùng người không có tình cảm, em mới đúng."
Khóe miệng Giang Gia Niên giật một chút: "Anh thật đúng là thẳng thắn."
Anh thu hồi tầm mắt nhìn phía trước, hiện tại thời gian đã không còn sớm, nhưng bởi vì nguy cơ vé giả kia, tòa nhà lớn Duyệt Đồ vẫn còn sáng đèn, đèn ở văn phòng đều còn sáng, đa số nhân viên đều đang tăng ca.
"Tuy rằng không phải việc gì đáng kiêu ngạo, nhưng tôi thật sự là người không được người thích, tôi hy vọng em cẩn thận suy xét, nếu em cảm thấy sắp xếp thời gian như vậy quá gấp gáp, tôi còn hai ngày nghỉ, hôm sau tôi lại đi đón em."
Dừng một chút, anh lấy di động trong túi ra, mở khóa đưa cho cô.
"Ghi giúp tôi địa chỉ của em, cảm ơn."
Giang Gia Niên không còn lời gì để nói.
Nắm di động ở trong tay, ghi chú vốn đã được anh mở ra, thật sự muốn lưu địa chỉ của chính mình sao? Rất khó động thủ.
Thấy cô không có động tác, Hạ Kinh Chước trực tiếp cầm điện thoại về, vừa thu hồi vừa nói: "Tôi đến công ty đón em, xuống xe đi, có người tới."
Giang Gia Niên vốn đang muốn phản bác kêu anh ta đừng tới đón cô, nghe thấy nửa câu sau của anh ta liền nhìn kính chiếu hậu, này vừa nhìn liền ngẩn ra, người tới cũng không phải người không liên quan, là Lâm Hàn Dữ.
"Hôm nay cảm ơn anh."
Giang Gia Niên nhanh chóng cảm ơn, kéo cửa ra xuống xe, đem ba lô đeo lên vai, đứng tại chỗ chờ Lâm Hàn Dữ đến đây.