Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 55:




Anh ta thấy cô bước xuống từ xe người khác liền rất tò mò là xe của ai, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cũng không biết Hạ Kinh Chước là cố ý hay vô tình, cố ý chậm rì rì mà mở cửa ghế phụ, hướng ra ngoài nói với Giang Gia Niên: "Không cần khách khí như vậy, cứ định như vậy đi, ngày mai tôi tới đón em."
Thời điểm anh nói lời này Lâm Hàn Dữ vừa lúc đi tới, cũng vừa lúc thấy mặt anh.
Hạ Kinh Chước tựa như là vô cùng lễ phép mà gật gật đầu với anh ta, lúc này mới đóng cửa sổ xe, đánh xe rời đi, Lâm Hàn Dữ đứng ở kia, đã sớm xem qua tư liệu về Hạ Kinh Chước, không có khả năng không nhận ra đó là ai.
"Quan hệ của hai người đã tốt đến như vậy?"
Anh ta nghẹn uất nói một câu như vậy, khiến cho Giang Gia Niên sứt đầu mẻ trán.
"Lâm Đổng, bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, vẫn là xử lý công việc quan trọng." Cô đơn giản gật gật đầu nói, "Tôi đi vào trước, những đồng nghiệp khác đã chờ tôi lâu rồi."
Lâm Hàn Dữ không biết Giang Gia Niên vì sao sau khi rời An Bình liền phân công cấp dưới về trước, hiện tại cũng hiểu lầm thành cô đặc biệt chờ đợi Hạ Kinh Chước, bây giờ Hạ Kinh Chước còn đưa cô về, không chừng hai người gắn bó keo sơn như vậy trước đó đã làm cái gì.
Tưởng tượng đến những khả năng phía sau, Lâm Hàn Dữ liền không thể khống chế chính mình, tiến lên vài bước giữ chặt cánh tay Giang Gia Niên phẫn nộ nói: "Em cũng biết việc công ty quan trọng sao? Vì sao tới thời điểm này rồi vẫn còn muốn đi gặp hắn, còn rời đi cùng hắn lâu như vậy? Em có thể vì hắn lãng phí thời gian xử lý nguy cơ, vì cái gì nói với anh mấy câu đều không muốn?"
Giang Gia Niên kinh ngạc nhìn anh ta: "Anh rốt cuộc đang miên man suy nghĩ cái gì, cái gì tôi vì anh ta có thể lãng phí thời gian xử lý nguy cơ? Tôi căn bản không phải vì anh ta."
Cô giải thích, đây là bổn phận của cô, nhưng Lâm Hàn Dữ căn bản không tin.
"Vậy anh thấy chính là cái gì? Hai người không phải còn hẹn hôm sau gặp lại sao? Giang Gia Niên, anh nói cho em biết, việc lần này không đơn giản như em nghĩ đâu, một khi không xử lý được, tất cả chúng ta đều phải đi uống gió Tây Bắc, anh khuyên em vẫn là không cần suy nghĩ tình cảm nam nữ, đem trọng tâm đặt vào công việc đi, đây không chỉ là công ty của anh, em cũng là tổng giám đốc công ty."
Lâm Hàn Dữ tức đến phát điên, nói chuyện đều có chút khó nghe, ghen ghét làm anh ta phát cuồng, làm anh ta không thể khống chế chính mình, Giang Gia Niên nghe xong những lời của anh ta hốc mắt cũng đỏ lên.
"Tôi biết, cảm ơn Lâm Đổng nhắc nhở." Cô nhấp môi nói, "Vậy Lâm Đổng cũng đừng đứng ở chỗ này làm chậm trễ thời gian nữa, để chúng ta không phải uống gió Tây Bắc, hiện tại có thể đi vào chưa?"
Lâm Hàn Dữ ý thức được chính mình lỡ lời, thất bại mà lui về sau vài bước, giây lát sau mới phóng mềm thanh âm tiến lên nói: "Xin lỗi Gia Niên, anh vừa rồi là tức giận đến hồ đồ rồi, anh vừa nhìn thấy em ở bên người đàn ông khác liền không khống chế được chính mình, anh cũng không muốn mất phong độ như vậy, em đừng ghi hận anh."
Giang Gia Niên không nói chuyện, đi trước vào cao ốc, Lâm Hàn Dữ đứng tại chỗ hung hăng cho mình một cái tát, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn đi theo cô vào cao ốc.
Thời điểm bọn họ đến phòng hội nghĩ đã đầy kín người, xảy ra chuyện lớn như vậy, các cổ đông lớn đều ngồi không yên, đây cũng là nguyên nhân Lâm Hàn Dữ cũng tới.
Anh ta cùng Giang Gia Niên vừa tiến vào, tranh luận trong phòng họp mới ngừng lại, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm, cái đích cho mọi người chỉ trích đương nhiên chính là Từ Nhiên, tất cả mọi người đều ngồi, chỉ có anh ta đang đứng, đang thừa nhận lửa giận lôi đình của các đại cổ đông.
Giang Gia Niên liếc mắt nhìn hắn, tùy tiện kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn hắn ta chằm chằm nói: "Từ bộ trưởng, anh có nghĩ chính mình sẽ có ngày này hay không?"
Từ Nhiên giật mình, lắc đầu.
Giang Gia Niên cười nói: "Tôi đoán anh cũng không nghĩ tới, anh là nhân viên lâu năm ở Duyệt Đồ, thời điểm tôi còn chưa vào làm anh cũng đã ở đây, kỹ thuật của anh tốt như vậy, mỗi năm đều có tiến bộ, trước nay Duyệt Đồ cũng chưa từng bạc đãi anh, tiền lương và hoa hồng được chia cuối năm anh cũng không thiếu đúng không?"
Từ Nhiên có chút không chỗ dung thân, cúi đầu đùa nghịch ngón tay, không nói gì.
Giang Gia Niên liếc mắt nhìn mấy vị cổ đông sắc mặt ngưng trọng, tiếp tục nói: "Từ bộ trưởng, nói thật tôi không tán thành hành vi hiện tại của anh. Anh biết lần này anh phạm lỗi lớn như thế nào không? Sai lầm như vậy có thể làm anh không thể tiếp tục làm việc trong ngành này nữa."
Những lời này giống như nói đến tử huyệt, Từ Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu nói: "Chuyện này tuy rằng tôi chịu trách nhiệm chủ yếu, những cũng không phải bởi vì kỹ thuật của tôi sơ hở, hiện tại tôi đã không trực tiếp phụ trách chế tác kỹ thuật, là nhân viên phía dưới sai, không thể hoàn toàn trách tôi đi...." Dừng một chút, anh ta cường điệu nói, "Tôi có thể cũng giống như Giang tổng, gánh trách nhiệm giám thị bất lực đi."
Trốn tránh trách nhiệm thật thông minh, đem Giang Gia Niên kéo vào, đặt cùng vị trí bình đẳng với chính mình, cứ như vậy Giang Gia Niên liền giống như không thể nói thêm gì nữa.
Hứa Hoan Nhan chìm ở trong đám người im lặng mà xem trò khôi hài này, thậm chí còn nhàn hạ thoải mái chời di động, cô ta rõ ràng đã không để bụng chuyện này, thậm chí cũng không quan tâm cái công ty này, khóe mắt Giang Gia Niên nhìn thấy bộ dáng của cô ta, thấy suy đoán của mình đúng đến tám phần.
Cô đem tay phóng xuống dưới bàn, chạm vào tay Lâm Hàn Dữ một chút, anh ta đang chuyên tâm nghe bọn họ nói chuyện, thình lình bị chạm như vậy có chút kinh ngạc, nghiêng mắt nhìn Giang Gia Niên, liền thấy cô nâng cằm hướng về phía Hứa Hoan Nhan, trừ anh ta cũng không ai phát hiện động tác này.
Lâm Hàn Dữ tựa như lơ đang mà nhìn về phía Hứa Hoan Nhan, vừa lúc thấy cô ta đang mỉm cười mà đùa nghịch di động, có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay anh ta cũng không phải là kẻ ngốc, dụng ý của Giang Gia Niên để anh ta nhìn thấy điều này, nháy mắt anh ta liền hiểu rõ.
"Từ bộ trưởng nói cũng không sai." Bên này Giang Gia Niên đứng đối diện với Từ Nhiên, ôn hòa nói, "Đúng là anh đã không còn tự mình phụ trách chế tác hệ thống, mặc dù là bởi vì hệ thống công ty sơ hở mới xuất hiện chuyên như vậy, cũng là nhân viên phía dưới phạm sai lầm, câu trả lời này trước đó anh đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Từ Nhiên ngơ ngẩn, kinh ngạc nói: "Giang tổng ngài đây là có ý gì?"
Hứa Hoan Nhan nghe thấy cô nói như vậy cũng ngồi không yên, buông di động nhàn nhạt nói: "Chính là ý Giang tổng hình như là nói, chuyện này là có âm mưu của nhân viên trong chúng ta sao? Ngài có thể tưởng tượng nói sẽ có hậu quả gì sao, nhiều người nhìn như vây, mỗi một chứ nói ra đều phải chịu trách nhiệm."
Giang Gia Niên không chút để ý mà cười một chút nói: "Hứa phó tổng, cô nhìn cô gấp như vậy làm cái gì, tôi đang nói chuyện với Từ bộ trưởng, lại không phải nói với cô, chuyện lần này quăng tám sào cũng không liên quan tới cô, cô cứ gấp gáp chen vào như vậy làm gì?" Cô tạm dừng một chút, ý vị thâm trường nói, "Cô không phải là chột dạ chứ?"
Hứa Hoan Nhan mới bị Lâm Hàn Dữ hối hôn không lâu, sẽ làm ra loại việc trả thù như thế này cũng có động cơ.
Nhưng bởi vì suy đoán liền kết luận chuyện này cũng không thể được, mọi việc đều phái có chứng cứ.
Từ Nhiên vẫn luôn trong thái độ đê mê, thấy hỏa chiến đến trên người Hứa Hoan Nhan liền nhanh chóng đứng ra nói: "Giang tổng, ngài vũ nhục tôi thì thôi, sao lại còn vũ nhục người khác? Nếu cô vẫn luôn suy đoán như vậy, tôi đây cũng có thể suy đoán là cô muốn trốn tránh trách nhiệm nên mới kéo người cô ghét cũng liên lụy đến sự việc lần này hay không?"
Giang Gia Niên bị nói như vậy, ý cười bên khóe miệng chậm rãi biến mất, không nói gì.
Từ Nhiên tiếp tục nói: "Giang tổng, tôi nhìn ra được bình thường quan hệ của ngài cùng Lâm Đổng rất thân thiết, Lâm Đổng cùng Hứa phó tổng tách ra hẳn ngài là người vui mừng nhất đi. Nếu bọn họ đã tách ram cô cũng không cần lời trong lời ngoài đều hướng về Hứa phó tổng đi."
Nói đề tài như vậy trong lúc đang bàn công việc thật đúng là vừa không chuyện nghiệp lại không thành thục, lúc ấy Giang Gia Niên liền lạnh mặt, gằn từng chữ một: "Từ Nhiên, tới lúc này rồi anh còn chấp mê bất ngộ sao? Anh cảm thấy nói đề tài này ra liền có thể đảo lộn chân tướng sự việc sao?"
Từ Nhiên bất cứ giá nào cười cười nói: "Thôi đi Giang tổng, tôi rốt cuộc có phải lẫn lộn hay không trong lòng cô cũng hiểu rõ." Anh ta cố ý dân đường người khác chuyển đến phương diện tình cảm, như vậy tương đối dễ được người khác đồng tình, "Cô cũng nói thời gian tôi ở công ty còn dài hơn cô, tôi đối với Duyệt Đồ có cảm tình, tôi tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện có lỗi với công ty, nếu cô một mực chắc chắn là trách nhiệm của tôi, như vậy cũng được thôi, tôi không làm nữa." Anh ta trực tiếp kéo thẻ công tác ném lên trên bàn, "Tôi đi là được rồi chứ? Tiền bồi thường hơn bốn trăm vé giả kia tôi từ mình bỏ tiền túi ra bồi thường, không cần công ty chịu một đồng nào."
Nói xong, Từ Nhiên nổi giận đùng đùng mà rời đi, so với bộ dáng vâng vâng dạ dạ ở An Bình hoàn toàn khác biệt, khống khó đoán được trong lúc cô không ở đây, anh ta đã cùng ai thông đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.