Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 61:




Lời nói của cô rất dài, một lát sau lại nói: "Được rồi, dù sao tôi cũng không có lời gì hay để nói, quanh co lòng vòng cũng không hợp với tôi. Thật ra ý của tôi rất đơn giản, đây là việc mỗi người đều phải trải qua, có một ngày tôi cũng sẽ giống như anh, anh chỉ là phải trải qua sớm một chút thôi. Anh không thể cứ ôm hận ý cùng không cam lòng mà sống, đem tình lực đặt ở những việc anh có thể làm sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút."
Nói đến đây xem như kết thúc, tuy rằng cô cảm thấy chính mình nói năng có chút lộn xộn, cũng không thấy có thể an ủi được anh, nhưng cô cũng đã cố hết sức.
Chẳng qua cô hoàn toàn không nghĩ tới, chính mình đứng đắn an ủi như vậy, đối phương cư nhiên là nhàn nhạt mà liếc xéo cô, nói ra một câu: "Tôi đây liền đem tinh lực đặt ở trên người em."
Giang Gia Niên: "???"
"Em muốn cho tôi cảm thấy nhẹ nhàng sao?"
".....Việc này có liên quan gì sao?"
"Đương nhiên." Hạ Kinh Chước nghiêm túc nói từng chữ một, "Hiện tại việc có thể làm tôi lên tinh thần cũng chỉ có theo đuổi em."
Hạ Kinh Chước người này trời sinh không thích giao tiếp. Có lẽ có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành, anh thành thục sớm, từ nhỏ đều vô cùng lão thành, đối với ai cũng đều lạnh như băng. Khi còn nhỏ, bộ dáng tiểu đại nhân của đứa nhỏ sẽ làm người yêu thích, nhưng trưởng thành rồi, người đàn ông cự người ngàn dặm liền có chút dọa người.
Sống đến 27 tuổi, đa số mọi người đều vẫn là người trẻ tuổi, nhưng Hạ Kinh Chước lại cảm thấy chính mình già rồi.
Giang Gia Niên luôn nói cô lớn tuổi hơn anh, nhưng đó cũng chỉ là bên ngoài thôi. Trên tâm lý, Hạ Kinh Chước tựa như người trung niên đang từ từ già đi.
Mọi người bởi vì anh ưu tú mà kính trọng cùng sùng bái anh, lại không thể bởi vậy mà thuyết phục chính mình rằng anh là người dí dỏm hài hước dễ ở chung. Hạ Kinh Chước cũng không có tâm tư đi làm chính mình trở nên dễ ở chung, càng hòa hợp với tập thể kia một chút, thật sự quá mệt mỏi. Anh tình nguyện cô độc một mình cũng không muốn thay đổi chính mình đi đón ý nói hùa với những người kia, làm chính mình biến thành cái loại người bát diện lung linh, chẳng sợ như vậy sẽ không có bạn bè, sẽ cô độc.
Nhưng chính là không muốn nhân nhượng, không muốn thay đối như vậy, chấp mê bất ngộ như anh, lại nguyện ý biểu lộ tâm tình với Giang Gia Niên, thể hiện một mặt khác của anh.
Giang Gia Niên không nhớ rõ ngày đó trở về như thế nào.
Cô chỉ nhớ ngày đó sau khi Hạ Kinh Chước nói xong lời đó liền ôm lấy cô, cô đã gặp qua không ít đàn ông, anh tuấn cũng không ít, nhưng chưa từng thấy loại hương vị như thế này trên người bất kỳ ai. Anh kể cả không nói lời nào, chỉ im lặng mà ôm cô, cũng có một cỗ mị lực khó có thể kháng cự dung nhập vào xương tủy cô, làm cô lâm vào mê muội thật sâu.
Giang Gia Niên cảm thấy thật không an toàn, giống như chính mình nếu như tiếp tục hãm sâu trong đó, xuất phát từ tự bảo hộ chính mình, cô muốn tránh thoát cái ôm của anh, nhưng anh trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cô.
Giang Gia Niên kinh ngạc mà sững sờ tại chỗ, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm mặt anh gần trong gang tấc, Hạ Kinh Chước trực tiếp nâng tay lên che kín đôi mắt cô, chậm rãi kéo dài nụ hôn này.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Khi đầu óc tỉnh táo hôn môi với anh, hoàn toàn khác biệt với khi uống say.
Khẩn trương, kích thích, cùng với cảm giác vô thố tràn ngập đại não của cô, tim cô đập ngày càng nhanh, nơi này xung quanh trừ bọn họ cũng không có người khác, mặc kệ phát sinh chuyện gì, về tình về lý đều sẽ không bị phát hiện.
Khi Giang Gia Niên cảm giác được bàn tay hơi lạnh của người đàn ông mang theo chút độ ấm đặt ở bên hông cô, sau đó di chuyên lên trên một chút, tựa hồ muốn chạm tới vùng cấm nào đó, nhưng liến trước khi chạm vào, anh hấp tấp mà nhẹ nhàng đẩy cô ra, ánh mắt hơi tối lại mà nhìn cô một hồi lâu, mới xoay người rời đi.
Giang Gia Niên đứng tại chỗ hồi lâu, mới im lặng mà đi theo.
Thời điểm buổi tối cô về đến nhà, thời gian đã không còn sớm.
Bọn họ không ăn cơm chiều cùng nhau, cô cũng không giữ anh lại lên nhà ngồi.
Đứng ở cửa sổ, vén mành lên nhìn ra bên ngoài, có thể thấy xe anh chậm rãi ra khỏi tiểu khu.
Anh đi rồi.
Buổi hẹn hò hôm nay kết thúc.
Đúng vậy, hẹn hò, đến lúc này Giang Gia Niên cần phái thừa nhận, này tuyệt đối là hẹn hò.
Nhưng buổi hẹn hò này có thể thay đổi cái gì hay không vẫn chưa biết được.
Di động vang lên, là nữ trợ lý gọi tới, có chút tư liệu hội báo mới nhất cần cô xem, sáng mai liền có cuộc họp, đêm nay nếu không xem sẽ không kịp.
Giang Gia Niên nói thẳng: "Gửi đến email cho tôi là được, tôi sẽ xem."
Nữ trợ lý đáp "vâng", sau đó liền muốn ngắt điện thoại, nhưng Giang Gia Niên ngăn lại.
Mấy năm nay bận rộn làm việc, gặp việc gì cũng không có bạn bè để nói, cẩn thận tính ra, giống như chỉ có trợ lý đi theo mình mấy năm này có thể nói mấy câu.
"Cô nói xem, tới tuổi này của tôi rồi, muốn tìm đàn ông nên tìm người như thế nào đây?" Giang Gia Niên có chút mờ mịt, "Lớn hơn tôi năm sáu tuổi, đàn ông tring niên đầu hói, không có phong độ?" Dừng một chút lại ngây ra nói, "Hay là một cái tiểu tử ngốc không não, thấy tôi ý đồ chủ yếu là muốn có một phần công việc?"
Hiển nhiên này đều không phải lựa chọn tốt.
Nữ trợ lý nghe xong liền nói với cô: "Giang tổng, ngài muốn yêu đương sao?" Sau đó lại bổ sung nói, "Hay là nói ngài có người yêu thích?"
Hai vấn đề, Giang Gia Niên chỉ trả lời cái thứ nhất.
"Tôi không nghĩ yêu đương."
"Vì sao?"
"Bởi vì.....Tôi sợ hãi lại sai một lần nữa."
Nữ trợ lý đi theo Giang Gia Niên nhiều năm, so với người ngoài càng có thể cảm giác được giữa Giang tổng và Lâm Đổng không tầm thường. Đặc biệt là biểu hiện gần đây của Lâm Đổng, rõ ràng là đối với Giang tổng luôn có ý đồ gì đó, lại không nhìn ra chính là kẻ ngốc.
Bởi vậy, cũng có thể hiểu tại sao lần trước cô ấy làm ra sai lầm Lâm Đổng lại tức giận như vậy.
Cẩn thận ngẫm lại, nữ trợ lý nói: " 'lại'?....Xem ra Giang tổng nhắc tới người này chỉ sợ không phải hai người phía trước."
Giang Gia Niên trầm mặc không nói, nữ trợ lý chần chờ một lát tiếp tục hỏi: "Vậy hiện tại người này, Giang tổng còn thích anh ta sao?"
Trước đó cô cố ý lảng tránh vấn đề này, hiện tại bị hỏi trực tiếp, thật đúng là không biết trả lời như thế nào.
Qua thật lâu sau, Giang Gia Niên giống như rốt cuộc tìm về thanh âm của chính mình, nặng nề nói: "Thích thì lại thế nào đây, muốn nói ra sao? Không được. Nói thích liền không chỉ đơn giản là thích, mà là trách nhiệm, cô không thể xác định anh ta có phải người cô muốn tìm hay không, nếu lỗ mãng nói thích, về sau phát hiện ra 'kỳ thật tôi cũng không yêu anh như vậy', hai người lại bởi như vậy tách ra, mọi người đều sẽ bị thương, thậm chí ghi hận lẫn nhau, đó là không có trách nhiệm với chính mình."
Lời nói của cô làm trợ lý trầm mặc hồi lâu, khi cô muốn cắt đứt điện thoại, nữ trợ lý mới nhỏ giọng nói: "Giang tổng, tôi chưa trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng không nghĩ nhiều như cô. Cách nói của cô lý trí lại thực tế, nhưng tôi cảm thấy thích một người vốn dĩ cũng không phải một chuyện lý trí có thể kiểm soát, cô cưỡng cầu tinh thần như vậy, ngược lại sẽ làm chậm trễ chính cô."
"Đời người dài như vậy, vì sao lại tự mâu thuận với chính mình làm gì đâu, gặp người mình thích liền dũng cảm biểu hiện ra ngoài, chẳng lẽ thật sự 'thiên sơn ta độc hành, không cần đưa tiễn'? Có thể như vậy rất khốc nhưng tôi không nghĩ muốn khốc như vậy."
Có lẽ thật sự già rồi, nghe thấy nữ trợ lý trẻ tuổi nói như vây, Giang Gia Niên thế nhưng lại cảm thấy, à, hóa ra là nên như vậy.
Vô cùng đơn giản sach sẽ, cảm tình không nên bị thực tế cùng lý trí gông cùm xiềng xích, nó nên được tự do, không bị ước thúc.
Cô nghĩ, cô niết nên làm thế nào.
***
Tác giả nói: Đặc biệt thích nữ trợ lý lời nói, cùng đại gia cùng nỗ lực!
Editor: chị đi yêu thương Hạ cơ trưởng đi!!!
Đang tính khai thêm 1 hố nữa, mọi người thích đoản nhiều thịt hay 1 bộ sủng không thịt đây???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.