Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 64:




Hạ Kinh Chước không trả lời.
Nhưng Hình Chu đã không cần trả lời.
Cậu ta ôm bình giữ nhiệt sững sờ đứng ở kia, dính sát vào tường, cậu ta không muốn tin tưởng Trần Phong, nhưng nghe một chút đối thoại của Phùng Thần cùng Hạ Kinh Chước, tin rằng mặc kệ là ai nghe được đều phải có chút hoài nghi.
Chỉ cần có một chút sơ hở, nỗ lực của bọn họ liền uổng phí -- là nỗ lực gì? Là sơ hở gì?
Ai tới nói cho cậu ta đây rốt cuộc là chuyện gì?
Thật lâu sau, Hình Chu mới thất hồn lạc phách mà đi ra khỏi bức tường, cậu ta gắt gao ôm bình giữ nhiệt, trong đầu nhớ lại tình hình phi hành ngày đó, Hạ Kinh Chước hình như có chút thất thần, còn có rất nhiều thứ không bình thường, lúc ấy cậu ta không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nhớ lại, hình như cũng không đơn giản như vậy.
Hình Chu không biết chính là, lúc ấy Hạ Kinh Chước không bình thường là bởi vì Giang Gia Niên ngồi trên máy bay, cô ngồi ở khoang hạng nhất, cũng không phải vì cái gì như "anh biết máy bay trục trặc" hay là nguyên nhân gì khác.
Cậu ta còn nhớ rõ ngày đó chính mình phạm vào sai lầm, quên mất trước khi hành khách đi lên phải đưa số liệu vào FMS, lúc ấy cậu ta chỉ lo lắng bị trách cứ, cũng không nghĩ gì khác, hiện giờ xem ra, Hạ Kinh Chước có thể sớm nhắc nhở cậu ta, nhưng anh ta không có.
Anh ta không làm.
Hình Chu bắt đầu suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, cậu ta luốn cuống, không có các nào bình tĩnh trở lại, chỉ có thể trốn tránh rời đi.
Nộp tư liệu xong, khi Hạ Kinh Chước chuẩn bị rời khi vẫn không thấy Hình Chu, thuận miệng hỏi Ân Mạn: "Hình Chu đâu? Hôm nay không tới chờ sao?"
Anh chủ động nói chuyện cùng cô ta, kể cả đề tài không phải về cô ta, cô ta cũng vô cùng vui vẻ trả lời.
"Có chờ mà, vừa rồi còn đưa nước cho tôi, nói muốn đi tìm anh, anh không gặp sao?"
Hạ Kinh Chước lắc lắc đầu, nhíu mày lại, hình như có điều suy nghĩ.
Sau mấy ngày, anh đều không gặp Hình Chu, khi chấp hành nhiệm vụ phi hành, đội bay sẽ dùng nhà ăn chuyên dụng, sẽ tách riêng ra, cứ như vậy, anh muốn gặp mặt Hình Chu tỷ lệ liền càng nhỏ.
Trước kia Hình Chu sẽ tự mình tìm tới, hiện tại anh không chủ động đi tìm, bọn họ cơ hồ liền không hề có giao thoa.
Thời gian một hai ngày thì không sao, nhưng thời gian dài liền không bình thường.
Hạ Kinh Chước là người nhạy bén, anh đã nhận ra vấn đề, nhưng công việc quá bận, cũng chỉ có thể đến lúc được nghỉ ngơi lại đi tìm cậu ta.
Giang Gia Niên bên này, giờ phút này cũng gặp rất nhiều vấn đề.
Thứ sáu đúng hẹn tới, đại hội cổ đông được định vào 10 giờ sáng bắt đầu, hiện tại đã 9h rưỡi, Lâm Hàn Dữ còn không xuất hiện.
Người trong công ty và cô đều tìm anh ta rất lâu, anh ta giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không tìm thấy tung tích ở bất kỳ nơi nào.
Trước đó bọn họ còn tương đối lạc quan, tưởng chính anh ta trốn đi, nhưng nghĩ kỹ lại anh ta lại không cần phải làm như thế, vậy anh ta....Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện.
Tưởng tượng đến loại khả năng này Giang Gia Niên liền không ngồi yên được, ở bên ngoài phòng họp đi tới đi lui, nữ trợ lý vẫn không ngừng gọi điện thoại cho Lâm Hàn Dữ, cũng mặc kệ gọi bao nhiều lần tất cả đều cũng một kết quả, tạm thời không liên lạc được.
"Giang tổng, vẫn không thể gọi được, cổ đông đều đã tới rồi, bây giờ phải làm sao?" Nữ trợ lý khẩn trương nói.
Giang Gia Niên dựa trên tường không nói chuyện, đúng vào thời điểm mấu chốt cô tính cùng Hạ Kinh Chước ở bên nhau, Lâm Hàn Dữ chơi một lần mất tích, lần mất tích này hoàn toàn làm cô cảm nhận được cảm giác mất đi anh ta là như thế nào, có thể nói như thế này có chút bạc tình cùng không có trách nhiệm, nhưng cô thật sự trừ bỏ nôn nóng cùng lo lắng bên ngoài, đã không có cảm giác khẩn trương muốn mệnh khi người yêu mất tích.
Ngẩng đầu hít thở một chút, Giang Gia Niên nhẹ giọng nói: "Nếu hội nghị bắt đầu Lâm Đổng còn không có trở về, cô liền đi báo nguy, hội nghị.....Tôi một mình tham gia."
Nữ trợ lý nắm chặt di động, tình bộ dáng tổng giám đốc liền biết sự việc càng thêm nghiêm trọng, vốn dĩ rắc rối của công ty đã đủ phiền lòng, chủ tịch lại mất tích không hiểu được, thật đúng là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.
Lần này Duyệt Đồ có thể vượt qua nguy cơ hay không? Lâm Hàn Dữ còn có thể an toàn trở về hay không?
Tất cả nghi vấn, không thể được giải đáp.
Rất nhanh đã đến 10 giờ, hội nghị đúng giờ bắt đầu, Giang Gia Niên không kéo dài nổi nữa, chỉ có thể đi vào phòng họp.
Nữ trợ lý đứng ở cửa nhìn bóng dáng tổng giám đốc, thở dài một tiếng, cầm di động, muốn gọi 110 báo nguy.
Trong phòng hội nghị, nhóm cổ đông ngồi chỉnh tề một đường, vị trí trung tâm để lại cho Lâm Hàn Dữ, nhưng người này lại không hề xuất hiện, tiến vào chính là tổng giám đốc Giang Gia Niên.
"Tôi thật sự xin lỗi các vị cổ đông." Giang Gia Niên đứng trước cái bàn, thấp giọng nói, "Chúng tôi vẫn không thể liên lạc được với Lâm Đổng, hội nghị hôm nay, chỉ sợ trừ tôi tới thay Lâm Đổng tham gia, còn lại chỉ có thể tạm thời đẩy sang thời gian khác mới đưa ra quyết định."
Công ty lớn như vậy gặp phải nguy cơ, mở họp hội đồng quản trị, chủ tịch lại chơi mất tịch, công ty này là kiểu gì vậy?
Không chỉ nhân viên phía dưới nghĩ như vây, ngay cả các cổ đông cũng mất đi tin tưởng với việc Duyệt Đồ có thể khôi phục nguyên trạng, nếu trạng thái công ty tiếp tục duy trì như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể rút cổ phần.
Âm thanh nghị luận vang lên hết đợt này đến đợt khác, âm thanh bất mãn cùng trách cư tràn ngập bên tai, Giang Gia Niên khẽ vuốt bụng, mặt vô biểu tình đứng ở bên kia nghe những lời này, bên tai vang lên ầm ầm, thật ra cũng không cần biết cụ thể là bọn họ nói gì, trừ bỏ hỗn loạn cũng chỉ có hỗn loạn.
Trong thời khắc nào đó, cô cũng có chút cảm thấy, lần này có khả năng Duyệt Đồ không trụ nổi nữa, Hứa Hoan Nhan rời khỏi Duyệt Đồ sẽ không có thiện ý, có khi còn kéo những khách hàng lớn của Duyệt Đồ đi theo, sau đó thì sao? Trước đó Từ Nhiên đã hiểu biết hệ thống của Duyệt Đồ rất sâu cũng sẽ âm thầm gây rối, liền giống như hiện tại, làm hệ thống của Duyệt Đồ tê liệt.
Quả thực là tứ phía giáp công.
Giang Gia Niên hít sâu một chút, mới làm tâm tình của chính mình không đến mức áp lực như vậy, vào thời điểm mà hỗn loạn sắp lên đến đỉnh điểm, nhóm cổ đông cơ hồ muốn xốc bàn lên, cửa phòng họp bị người bên ngoài đẩy ra, Giang Gia Niên quay đầu nhìn lại, Lâm Hàn Dữ đi đến, tuy rằng sống lưng vẫn đĩnh bạt như cũ, khuôn mặt vẫn anh tuấn như vậy, nhưng từ quầng thâm dưới mắt kính cùng với chút râu ở dưới cằm mà xem, trạng thái của anh ta cũng không tốt.
"Thật xin lỗi, tôi đến trễ."
Lâm Hàn Dữ nhanh chóng đi vào, anh ta xuất hiện làm hiện trường ầm ĩ đột nhiên im bặt, mắt anh ta nhìn thẳng vào vị trí chủ tịch, ánh mắt đảo qua biểu tình của các cổ đông khác, chắp tay trước ngực đặt ở trên mặt bàn nói: "Hội nghị có thể bắt đầu rồi, các vị còn muốn ồn ào sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.