Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 72:




Hạ Kinh Chước lái xe, khóe mắt nhìn thấy động tác của cô liền nói: "Này cũng không phải cho em ăn đâu."
Giang Gia Niên lẩm bẩm nói: "Em nếm thử trước." Sau đó cô phóng nhẹ giọng nói, "Hạ Kinh Chước, anh thật muốn cùng em kết hôn sao? Hay đơn thuần chỉ là vì đứa nhỏ có thân phận hợp pháp? Về sau anh có thể ly hôn với em không?" Cô hỏi dạng này nhưng cũng không cần trả lời, trước khi anh trả lời liền nói thẳng, "Thôi, anh không cần nói cho em, em nghĩ tới nghĩ lui, chúng ta tạm thời vẫn không cần tiết lộ cho người ngoài tin tức kết hôn, như thế tương đối tốt, kể cả sau này anh hối hận, muốn ly hôn với em, khi tái hôn cũng không cần gánh trên lưng thanh danh kết hôn lần thứ hai."
Nghe lời này khắp nơi đều là suy xét vì anh, phảng phất như thanh danh kết hôn lần hai trên lưng đàn ông cũng có áp lực lớn như phụ nữ vậy.
Xe chậm rãi dừng trước đèn đỏ, Hạ Kinh Chước cũng lột vỏ một viên kẹo ném vào trong miệng, kẹo mừng kết hôn của bọn họ có vị ngọt không giống với vị ngọt thông thường, loại ngọt ngào này không ngán chút nào, anh chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt, nhưng hương vị như vậy cơ hồ làm anh không dừng lại được.
"Anh sẽ không hối hận." Anh ăn kẹo, mắt nhìn phía trước bình tĩnh nói, "Anh sống tới bây giờ cũng coi như gặp qua không ít người, đủ loại người anh đều đã tiếp xúc qua. Bọn họ đều giống như ánh đèn bên đường vậy, một ngọn lại một ngọn, chiếu sáng đường xá bên dưới, nhưng xe đi qua, bọn họ cũng sẽ cách anh ngày càng xa, kể cả sáng thì chung quy cũng là đèn, không còn quan hệ gì với anh. Nhưng mà em không giống." Anh nghiêng mắt nhìn người bên cạnh, ánh mắt gợn sóng bất định, tựa như chỉ đang nói chuyện bình thường, "Em tựa như ánh trăng trên bầu trời, mặc kệ anh đi đến nơi nào, vừa nhấc đầu lên là có thể nhìn thấy em, thời điểm mất điện đèn đường đều sẽ tắt nhưng ánh trăng vĩnh viễn đều ở đó, chiếu sáng con đường của anh, làm ánh sáng của anh."
Giang Gia Niên thất thần mà nhìn anh, Hạ Kinh Chước nhíu mày tiếp tục nói: "Có thể em sẽ cảm thấy anh quyết định rất lỗ mang, theo suy nghĩ của em chúng ta chẳng qua mới quen biết nhau mà thôi. Nhưng gặp được người chính xác, cho dù là quen biết mấy ngày cũng biết là chính xác. Người sai rồi, kể cả ở chung mấy năm đi chăng nữa thì trước sau cũng sẽ tách ra. Hiện tại anh nói với em những lời này cũng không phải hôm nay mới nghĩ đến, ngay tại lần đầu tiên anh thổ lộ với em anh cũng đã suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, có thể ngay từ đầu anh chú ý đến em bởi vì em giống một người nào đó, nhưng hiện tại, bởi vì em chỉ là em thôi."
Anh thuận miệng thổ lộ nhắc tới "giống người nào đó", Giang Gia Niên nhạy bén mà nắm bắt được, trực tiếp hỏi anh: "Em giống ai?"
Anh không dấu giếm, lúc đèn xanh liền khởi động xe, vừa chuyên chú lái xe vừa nói: "Mẹ kế của anh, đã qua đời 5 năm trước."
5 năm.
Hạ Kinh Chước năm nay 27 tuổi, khi đó anh 22 tuổi, hẳn là mới tốt nghiệp đại học đi.
Mẹ kế qua đời cũng đã 5 năm, sinh hoạt cùng người một nhà bọn họ không biết đã bao nhiêu năm.
Giang Gia Niên còn nhớ rõ bức ảnh kia, người phụ nữ với anh không hợp nhau trên ảnh chụp kia hẳn là mẹ kế của anh đi? Nói thật, cô nghĩ tới chính mình có thể giống mẹ anh, hay là mối tình đầu gì đó, lại không dự đoán được là mẹ kế.
Thấy Giang Gia Niên trầm mặc, Hạ Kinh Chước cũng đã nhận ra cô mơ hồ không phục, dường như rất không vui khi giống mẹ kế của anh, anh nhấc ngón tay gõ gõ tay lái, một lát sau nói: "Bà ấy rất giống em, luôn bận công tác, từ lúc anh còn rất nhỏ liền kết hôn cùng ba anh, vào thời điểm anh sinh hoạt không thể không thể ỷ lại vào bọn họ, bà ấy giống như giáo viên vậy, mặc dù rất không thích cùng ở chung với anh, nhưng vẫn sẽ theo khuôn phép cũ mà quan tâm anh, kiểm tra việc học của anh, sẽ đi họp phụ huynh cho anh." Dừng một chút, anh kéo khóe miệng lãnh đạm cười nói, "Bà ấy có duy nhất một lần toàn tâm ý đối đãi với anh, chính là lúc bà ấy qua đời, không nhìn thấy anh."
Giang Gia Niên cực kỳ ngoài ý muốn, cô đã sớm nghĩ tới tình huống gia đình Hạ Kinh Chước có thể vô cùng phức tạp, anh hẳn là từng có gút mắt áp lực trong quá khứ, nhưng hiện thực so với cô nghĩ còn cách xa "Xuất sắc" rất nhiều.
"Anh vẫn luôn không rõ ba anh vì sao sẽ không cần mẹ anh, mà lại lựa chọn một người phụ nữ như bà ấy."
"...... Nhưng hiện tại anh hình như có chút hiểu rõ."
"Chính là anh vẫn sẽ không tha thứ cho bọn họ, vĩnh viễn cũng sẽ không."
Mấy ngày sau.
Nhà ăn chuyên dụng của đội bay hãng bay An bình, Hình Chu một lần nữa khôi phục phi hành, không thể không tới gặp mặt Hạ Kinh Chước.
Cậu ta đứng ở cửa nhà ăn, thấy Hạ Kinh Chước đã lấy cơm ngồi ở kia, cháo trắng rau xào rất thanh đạm, cậu ta đi vào im lặng mà chọn đồ ăn khác với anh, bởi vì khi phi hành có quy định, cơ trưởng cùng phó cơ trưởng không thể ăn cùng thực đơn, đây là vì bảo đảm khi phi cơ phát sinh tình huống khẩn cấp, cơ trưởng cùng phó phi công sẽ không đồng thời bị tiêu chảy.
Cầm khay cơm ở trong tay, Hình Chu nhìn bóng dáng Hạ Kinh Chước, do dự hồi lâu vẫn đi tới, ngồi xuống đối diện anh.
Hạ Kinh Chước nâng mắt lên, nhìn thấy cậu ta liền cúi đầu nói: "Tới rồi."
Hình Chu gật gật đầu, không nói chuyện.
Hạ Kinh Chước cũng không ngẩng đầu lên nói: "Gần đây cậu cố tình trốn tránh tôi, tôi cũng không muốn hỏi nguyên nhân, có thể cậu cũng không muốn nói cho tôi, tôi chỉ hy vọng những cái việc đó sẽ không ảnh hưởng đến lần phi hành thật vất vả một lần nữa bắt đầu này của cậu."
Hình Chu nhấp môi, sau một lúc lâu mới nói: "Sẽ không."
Hạ Kinh Chước gật đầu, không nói nữa, không bao lâu tổ tiếp viên cũng đến đây, nhà ăn náo nhiệt lên, Ân Mạn mang khay cơm đến bàn bọn họ ngồi xuống, cười hàn huyên chào hỏi, liền thấy Hạ Kinh Chước lấy từ bên người một cái túi giấy tinh xảo, đem để lên trên mặt bàn, nói với cô: "Bên trong là kẹo, cô cầm đi phân phát cho mọi người một chút giúp tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.