Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 73:




Ân Mạn chớp chớp mắt, còn tưởng rằng anh đưa kẹo cho người ta ăn, cười nói: "Hôm nay có cơn gió nào thổi qua mà Hạ cơ trưởng lại mời mọi người ăn kẹo vậy."
Nói xong, trong lòng Ân Mạn liền căng thẳng, phụ nữ đều mẫn cảm, lời này rất dễ làm người ta liên tưởng đến một việc, trong lòng cô ta là một vạn lần không muốn tin tưởng, nhưng Hạ Kinh Chước lại nhanh chóng ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nói: "Là kẹo mừng, tôi kết hôn, tặng cho mọi người ăn."
Hạ Kinh Chước kết hôn.
Cơ trưởng trẻ tuổi có tiền đồ nhất hãng bay An Bình Hạ Kinh Chước cư nhiên kết hôn.
Vị này kim cương vương lão ngũ được Ân Mạn theo đuổi mấy năm nay đều thờ ơ liền không có dấu hiệu gì mà kết hôn, còn có cái tin tức nào bùng nổ hơn sao!
Ân Mạn ngơ ngác mà nhìn kẹo mừng trong tay, nhẹ buông tay, kẹo mừng rơi lạch cạch xuống đất từng chút một, tiếp viên Dương Dương nghe tin thấy vậy liền vội vàng chạy tới nhặt lên, giảm bớt lúng túng noi: "Để tôi đến để tôi đến đi, hắc hắc, Hạ cơ trưởng kết hôn nha? Cô dâu là ai vậy? Hôm nào đó chúng ta cùng nhau ăn cơm cho chúng tôi gặp mặt một chút nha." Cô ta cầm tay Ân Mạn, muốn Ân Mạn đừng thất thố như vậy trước mặt mọi người, nhưng rốt cuộc là hoàn toàn thất tình, người mình thích nhiều năm như vậy cư nhiên vô thanh vô tức mà kết hôn, còn có việc gì đả kích người hơn nữa sao?
Ân Mạn căn bản không có cách nào giữ bình tĩnh, trực tiếp che miệng chạy ra khỏi nhà ăn của đội bay, Hình Chu thấy vậy không nói hai lời liền đuổi theo, Hạ Kinh Chước nhìn thoáng qua bóng dáng bọn họ, khi những người khác tới chúc mừng anh còn có thể ôn hòa mà cười nói một câu "Cảm ơn", Dương Dương ở bên cạnh phát kẹo nhìn thấy một màn này, không biết như thế nào, chỉ cảm thấy Hạ Kinh Chước rất vô tình.
Hiện tại Hình Chu cũng có cảm giác như vậy.
Ân Mạn khóc lóc chạy ra, trốn ở góc phòng, thương tâm ngồi xổm xuống mà ôm lấy chính mình.
Cậu ta thích cô, thấy bộ dáng này của cô liền đau lòng không chịu được, chạy tới muốn an ủi, lại bị cô đẩy ra.
"Anh tới đây làm gì! Tới xem tôi bị chê cười sao?! Anh đi đi, tôi không cần anh giả mù sa mưa!" Ân Mạn tức giận mà xô đẩy Hình Chu, cậu ta lại đau lòng không dám tiến lên, chỉ có thể giơ đôi tay thương tâm mà nhìn cô ta.
Ân Mạn đẩy vài lần cậu ta còn không đi, cô ta cũng không còn sức lực đẩy nữa, nản lòng mà tê liệt ngồi xuống mặt đất, lẩm bẩm nói: "Sao anh ấy có thể kết hôn chứ? Tôi thích anh ấy nhiều năm như vậy, vậy mà anh ấy liền kết hôn rồi, ngay cả một tiếng cũng không nói, anh ấy rốt cuộc xem tôi là cái gì? Rõ ràng tôi biết anh ấy sớm hơn cô ta, vì sao anh ấy lại không nhìn thấy tôi chứ?"
Ân Mạn đương nhiên biết Hạ Kinh Chước kết hôn với ai.
Lân trước Giang Gia Niên đã tới biểu thị chủ quyền công khai, cô ta lôi anh đi trước mắt mọi người, cô ta tới "đón" anh.
Ân Mạn tưởng tượng đến đó tâm đều vỡ nát, cô ta đáng thương hề hề mà khóc lóc, Hình Chu nhìn một hồi, từ thường tâm lại biến thành phẫn nộ.
Hạ Kinh Chước rốt cuộc dựa vào cái gì mà được mọi người hậu đãi như vậy? Sao anh ta có thể thương tổn một người yêu thích anh ta như vậy?
Đương nhiên, người anh ta thương tổn đâu chỉ có Ân Mạn, còn có cậu ta.
Anh ta sao có thể đối xử với người đối tốt với anh ta như vậy? Anh ta rốt cuộc muốn cái gì?
Hình Chu hít hít mũi, nhắm mắt lại, bên tai là tiếng khóc của người mình thích, cậu ta cảm thấy tại giờ khắc này những sự việc không rõ ràng kia cũng không cần phải suy nghĩ nữa, sự thật bày ra trước mắt, chính mình chính là người bị khinh thường kia, kể cả người con gái cậu ta thích cũng thích anh ta, anh ta chiếm hết mọi chỗ tốt, lấy trêu chọc cậu ta làm niềm vui, xem cậu ta còn vì cảm kích anh ta mà mỗi ngày chờ đến khuya mang nước ấm, anh ta có phải còn âm thầm cười trộm thật lâu không?
Những ngày như vậy, thật là không muốn nghĩ đến nữa, cậu ta không muốn lại hèn mọn như vậy, không bao giờ như vậy nữa.
***
Ngày đầu tiên Giang Gia Niên đi làm sau khi kết hôn, kẹo mừng để trong ba lô, cảm giác giống như là mang theo thuốc nổ vậy, cô luôn cảm thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, dường như đã phát hiện ra cô mang kẹo, kể cả ánh mắt nhìn cô cũng đều biến thành "Không cho kẹo liền gây sự!"
Mặc áo khoác to rộng, ngược lại cũng không nhìn ra bụng nổi lên, nhưng từ ngày nữ trợ lý lớn tiếng đó, tin tức cô mang thai liền truyền khắp toàn bộ công ty, hiện tại mỗi người đều biết cô có đứa nhỏ, cô muốn che lấp cũng vô dụng.
Tận lực bảo trì tầm mắt nhìn thẳng trở lại bộ môn của chính mình, vừa vài đến cửa liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người, loại thời điểm này nếu là bình thường cô sẽ tiếp tục đi về phía trước mà không để ý đến những ánh mắt này, trở lại văn phòng của chính mình yên lặng mà phát ngốc, nhưng hôm nay không quá giống.
Cô đi vài bước, luôn do dự mãi, vẫn là dừng lại, trong tầm mắt ngờ cực của mọi người, chậm rãi lấy túi kẹo mừng trong ba lô ra, trầm giọng nói: "Cái này mọi người cầm lấy phân phát cùng ăn đi." Cô vuốt vuốt tóc giảm bớt xấu hổ, khi nữ trợ lý tiếp nhận kẹo mừng đi phân phát lại câu nệ nói một câu, "Đây là kẹo cưới, mọi người cũng dính chút không khí vui mừng."
Tay nữ trợ lý phân phát kẹo lập tức dừng lại, nhìn về phía Giang Gia Niên vui mừng nói: "Giang tổng ngài kết hôn rồi sao?!"
Cô ấy hỏi ra nghi hoặc của mọi người, Giang Gia Niên chần chờ một chút gật đầu nói: "Đúng vậy, kết hôn, cái này là..... chồng tôi chuẩn bị, nói tôi chia cho mọi người."
Thời điểm xưng hô Hạ Kinh Chước là "chồng tôi", không biết trong lòng Giang Gia Niên có bao nhiêu vi diệu, cô sờ sờ mặt, cảm giác nóng nóng, phỏng chừng là hồng thấu rồi đi, vì tránh cho còn tiếp tục như vậy sẽ tổn hại đến hình tượng tổng tài cao cao tại thượng, cô nói xong liền nhanh chóng trở về văn phòng.
Kỳ thật nhóm nhân viên còn muốn bát quái một chút, tỷ như Giang tổng kết hôn khi nào, chồng cô ấy làm nghề gì, hai người quen biết bao lâu, sao lúc yêu đương ngay cả chút tiếng gió cũng không có?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.