Cỏ Dại

Chương 10:




Dù đối mặt với thiên binh vạn mã, hay mưa tên rừng thương, Hàm Quang cũng chưa bao giờ cảm thấy lo sợ như lúc này. Hắn chẳng qua chỉ là một nam tử tuấn tú tay không tấc sắt, không có ai bên cạnh mà thôi. Nhưng sự uy nghiêm của bậc đế vương lại giống mặt trời chói chang trên cao, khiến bờ lưng của nàng thầm toát mồ hôi lạnh.
Hàm Quang từ từ đi đến, quỳ gối trước giường, vươn những ngón tay đang run run tới trước.
Trong lúc gần kề, nàng ngửi thấy hơi thở nam tính trên người hắn. Dù không ngẩng đầu lên, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn khóa chặt trên gương mặt nàng.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng cởi quần áo của hắn, nhưng lần này không giống với lần trước. Lúc này đây, nàng không có cách nào kiềm chế sự căng thẳng trong lòng. Đầu óc nàng trống rỗng, giống như tất cả những sách nàng đã đọc như điển tích kinh thư, thậm chí binh pháp đều trôi tuột nơi đâu. Nhưng nàng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của hắn, đơn giản hắn là quân vương.
Cởi áo ngoài ra, bên trong là lớp áo giữa màu trắng. Hắn vẫn dang tay như trước, không có ý bảo nàng dừng lại. Hàm Quang chần chờ trong giây lát, tiếp tục cởi áo trong của hắn. Ngón tay của nàng càng thêm run rẩy, tim đập thình thịch.
Mặt hắn vẫn thản nhiên, tĩnh lặng như dòng sông lớn âm thầm trôi nhưng vẫn khiến người ta kính nể, như sự im ắng mà bức bối trong vô hình nhưng khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Cởi áo trong để lộ cơ thể săn chắc của người tập võ. Hàm Quang đỏ cả mặt, lòng cũng ngẩn ngơ. Hắn có thân hình cao gầy, mặc áo dài xanh đen, anh tuấn phong lưu, không ngờ bên trong lại cường tráng như thế.
Hắn đột nhiên cầm cổ tay của nàng, kéo nàng vào lòng.
Hàm Quang kinh sợ, trong vô thức đưa tay đẩy ra. Song, khi tay nàng đụng vào da thịt của hắn, nàng bỗng nhiên thu lực lại. Hắn là thái tử!
Nàng cứng nhắc cả người, để mặc hắn ôm đặt lên đùi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Võ công đầy người nhưng không có cách nào thi triển, như rồng mắc cạn. Đời này nàng chưa bao giờ khẩn trương như thế. Nàng kinh hoàng đến độ quên cả e lệ, giống như gặp phải quân thù, lại tựa như đi trên băng mỏng.
Hoắc Thần khẽ cười: “Sao thế, nàng cũng biết sợ sao?”
Vành tai Hàm Quang nóng lên, chỉ cảm thấy toàn bộ hơi thở của hắn thổi ra hết bên tai nàng. Nàng không biết phải làm thế nào. Trong lúc cấp bách, thái dương đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Hoắc Thần thấy thế vẫn chưa buông tay, đưa tay ôm chặt vai của nàng. Nàng quanh năm tập võ, bắp thịt săn chắc, chỉ có vòng eo vẫn mềm mại nhỏ nhắn như vải sa tanh, nhẹ nhàng ôm chặt.
“Nếu ta cưỡng bức nàng, nàng sẽ làm sao?”
Hàm Quang mồi hôi tuôn như suối.
Hoắc Thần nắm tay của nàng, đặt lên trên ngực của chính mình. Ngón tay chạm lên làn da ấm áp nhưng mạnh mẽ đó. Hàm Quang vừa lúng túng vừa thẹn thùng. Nếu hắn muốn nàng, nàng phải làm thế nào?
Hoắc Thần lại cười nói: “Nàng sợ sao?”
“Điện hạ.” Hàm Quang cuối cùng cũng cất tiếng, nhưng không giấu được nỗi sợ hãi trong giọng nói.
Bàn tay bên vai nàng của hắn vẫn ôm thật chặt, còn bàn tay đặt bên hông đời xuống mấy phân. Hàm Quang nhất thời cảm thấy tóc gáy dựng thẳng. Trước giường của hắn đặt một thanh kiếm, nàng cứ nhìn chằm chằm thanh trường kiếm kia. Bản thân nàng rất muốn vươn tay rút kiếm, nhưng vẫn cố gắng nín nhịn.
Hắn dường như cố ý đày đọa nàng. Bàn tay đặt sau lưng nàng, nàng dường như thấy mỗi một tấc thịt khi tay hắn chạm vào đều nóng lên. Tay hắn nếu cứ tiếp tục trượt xuống dưới, có phải hay không chính là vô lễ, khinh bạc, hay đùa giỡn? Hay chính là khúc dạo đầu cho một chuyện nào đó?
Nàng thật sự rất sợ, cơ thể khẽ run rẩy, mặt đỏ bừng, một giọt mồ hôi chảy dọc bên thái dương.
Hoắc Thần đưa tay lau giọt mồ hôi kia, nhân tiện đẩy cằm nàng lên, cười nói: “Thay thuốc cho ta.”
Hàm Quang thở phào nhẹ nhõm, thần kinh đang căng như dây đàn thoáng cái đã buông lỏng đi, tay chân giống như đều mềm nhũn. Hoắc Thần cười thành tiếng, hứng thú ngắm nhìn dung nhan như hoa như ngọc của nàng.
Hàm Quang vừa tức vừa thẹn khi biết vừa rồi hắn chỉ đang trêu nàng nhưng vẫn đành cắn răng chịu. Nàng buộc lòng phải nhẹ tay gỡ lớp vải băng bó cho hắn, đổi thuốc cho hắn, sau đó lại nhẹ nhàng quấn trở lại.
Vết thương liền miệng khá nhanh, có thể nhận thấy sức khỏe của hắn xưa nay vô cùng tốt.
Hoắc Thần như cười như không nhìn nàng, lên tiếng: “Chờ ta khỏe hẳn, chúng ta lại…”
Hàm Quang mặt biến sắc, tay lại run lên.
Ánh mắt Hoắc Thần lóe ý cười: “Lại tỷ thí, xem ta đánh thắng nàng thế nào.”
Hàm Quang cắn môi, vừa thẹn vừa giận lại vừa bức bối vì không thể làm gì. Nàng chỉ thấy bản thân dường như chết đi sống lại mấy lần trong thời gian ngắn. Nàng bị hắn đùa cợt bao bận, nàng hoảng sợ lo lắng còn chấn động hơn cả việc lâm trận đánh nhau. Nàng phải thừa nhận rằng, nàng xem như cũng có công phu thiên hạ vô song, cũng không thể không bất lực cúi đầu trước hắn.
“Điện hạ, Hàm Quang không hợp với cung đình, xin điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban.”
Hoắc Thần cười: “Thiên quân vạn mã nàng còn không sợ, lẽ nào lại sợ một đám nữ nhân trong hậu cung hay sao?”
Hàm Quang lắc đầu: “Không phải Hàm Quang sợ, chỉ là không thích.”
Hoắc Thần ngừng cười, ánh mắt tối đi. Hàm Quang chợt thấy căng thẳng.
Hoắc Thần cầm tay nàng, hơi gắng sức, đem tay nàng bao bọc trong vòng tay hắn.
“Đến một ngày, nàng là người duy nhất trong hậu cung, cũng là người duy nhất trong lòng ta. Nàng cũng không nguyện ý sao?”
Hàm Quang chấn động, bị câu nói này làm cho nghẹn lời không biết phải đáp thế nào. Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú tao nhã của Hoắc Thần, nhưng nó vẫn không kém phần cương nghị cùng kiên định, nàng càng thêm rối loạn.
“Đứng lên đi.”
Hàm Quang vừa đứng dậy, Hoắc Thần liền thuận thế ôm eo của nàng, kéo nàng ngồi lên đùi của mình.
Hàm Quang nhất thời căng thẳng như đang kéo dây cung, quả thật không theo kịp “thói quen” động một chút là đem người ta đặt lên trên đùi của thái tử điện hạ.
Nàng vô thức nghiêng người ra ngoài, nhưng Hoắc Thần lại tựa cằm mình lên vai nàng, chậm rãi thở hắt ra, làm như rất thích thú.
Hàm Quang đông cứng toàn thân, sau tai nóng lên.
Hoắc Thần dịu dàng nói: “Hàm Quang[1], chính là danh kiếm thời xưa. Nhìn không thể thấy, động chẳng thể biết, chạm không thể nhận ra, biến mất như hư vô, vật thật mà như không. Tên này rất hợp với tính cách của nàng, là ai đặt cho?”
[1] Hàm Quang kiếm là một trong mười thanh bảo kiếm nổi tiếng của Trung Quốc. Tương truyền, Hàm Quang kiếm là sinh đôi với Thừa Ảnh kiếm, cùng với Tiêu Luyện kiếm được mệnh danh là “tam kiếm phò thiên tử”. Theo truyền thuyết, Hàm Quang kiếm là một thanh kiếm vô hình, chuôi kiếm ngọc bích, đầu đuôi đều có mũi kiếm, hơn nữa nó chỉ hiện hình dưới ánh sáng.
“Là phụ thân của Thừa Ảnh, Giang bá bá.”
“Ai cơ?”
“Ông ấy là bạn sinh tử của phụ thân, vốn định gả con gái làm thông gia với nhau, cho nên mới dựa theo tên Thừa Ảnh đặt tên ta là Hàm Quang. Mẫu thân ta lại không chịu, bởi vì bà đã lo lắng cho phụ thân cả đời, nên không muốn con gái lại làm vợ của võ tướng.”
Hoắc Thần khẽ “à” một tiếng, khẽ cười nói: “Xem ra, nàng và ta có duyên.” Nói xong, liền đặt lên má nàng một nụ hôn nhẹ.
Hàm Quang chấn động, lập tức nhảy xuống khỏi đùi của hắn, quỳ sụp xuống, nói lắp ba lắp bắp:
“Điện, điện hạ, Hàm Quang đã có ý trung nhân.”
Sắc mặt Hoắc Thần lập tức cứng đờ, hỏi: “Thừa Ảnh?”
Hàm Quang vội đáp: “Không phải.”
Ánh mắt Hoắc Thần trầm hẳn đi: “Vậy là ai?”
“Hắn là một người ta quen hồi bé, là thanh mai trúc mã thuở nhỏ vô tư.”
Hàm Quang đã rơi vào đường cùng không còn kế sách nào, nàng đành phải đánh cược một ván nguy hiểm. Nàng vốn định nói là Thừa Ảnh, nhưng nghĩ lại chắc rằng Hoắc Thần sẽ không tin. Bởi vì hai người đã ở bên nhau mấy năm, nếu có tình thì nhất định đã sớm vui vẻ kết lương duyên rồi, không đến nỗi bây giờ vẫn như huynh muội. Hơn nữa, Thừa Ảnh lúc nhỏ đã định việc hôn nhân ở kinh thành, kéo huynh ấy xuống nước quả thực không thích hợp.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Hoắc Thần. Nhưng trong lòng nàng đã đưa ra quyết định, tối nay bất kể như thế nào cũng phải tìm ra một lý do, để hắn bỏ ý định nạp nàng làm lương đệ của hắn.
Trong trướng im ắng không một tiếng động, mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở của hắn có phần nặng nề.
Trái tim Hàm Quang treo lơ lửng, hồi lâu mới nghe thấy cụm từ: “Nói đi.”
“Điện hạ còn nhớ miếng ngọc bán nguyệt trên thanh Vân Thư của ta chứ? Đó là vật đính ước mà người đó đã tặng cho ta.”
Lúc này Hàm Quang chỉ hận bản thân có quá ít “hoa đào”, chỉ đếm trên đầu ngón tay được mỗi bạn nhỏ đã gặp khi xưa. Mặc dù bây giờ nàng còn không nhớ được tên lẫn tướng mạo của người đó, nhưng có khối ngọc hình trăng khuyết kia, đủ để kéo hắn làm lá chắn, mà còn là lá chắn như khuôn như dạng vừa khít. Vừa hay, mấy hôm trước Hoắc Thần còn hỏi qua, nên ngược lại không giống như nàng đang bịa đặt.
Hoắc Thần nheo mắt, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Hàm Quang lại khe khẽ nói: “Sau khi người ấy tặng ta vòng ngọc còn nói, chờ hắn lớn lên liền cầm nửa miếng ngọc còn lại làm sính lễ đến rước ta. Điện hạ nhân từ đức độ, chắc chắn sẽ giúp người khác đạt được ước vọng, sẽ không đoạt tình yêu của người khác.”
Nói xong, nàng liền ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thành khẩn tha thiết, ngóng trông thái tử điện hạ thành toàn. Hoắc Thần nhìn nàng, ánh mắt sâu thăm thẳm khó biết.
Hàm Quang bị hắn nhìn chằm chằm mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hoắc Thần nhướng mí mắt, từ từ nói: “Ta nhớ nàng không phải đã nói rằng nàng không nhớ miếng ngọc kia là do ai tặng hay sao?”
Hàm Quang lập tức nở nụ cười “ngượng ngùng”: “Đương nhiên còn nhớ chứ! Sao ta có thể quên người đó. Ta chỉ là xấu hổ không nói với điện hạ mà thôi.”
Hoắc Thần à một tiếng, lại hỏi: “Thế hắn tên gì?”
Hàm Quang toát mồ hôi như mưa, đã qua nhiều năm như vậy nàng nào nhớ hắn ta tên là gì. Dưới tình thế cấp bách, thuận miệng đáp: “Hắn tên là đầu gỗ.”
Hoắc Thần chau mày: “Đầu gỗ?”
“Hắn vừa cao lại vừa gầy, lại không thích nói chuyện, cho nên gọi là đầu gỗ.”
Sắc mặt Hoắc Thần có phần không tốt lắm.
Hàm Quang cả gan hỏi lại một câu: “Xin điện hạ thành toàn cho.”
Hoắc Thần nghiêng người ra sau tựa lưng lên thành giường, nheo mắt gật đầu: “Được, ta thành toàn cho nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.