Hoắc Thần đột nhiên dừng bước, nói với Thiệu Lục: “Ngươi và Thừa Ảnh về trước, ta nói chuyện với Hàm Quang một lát.”
Trái tim Hàm Quang lập tức đập thịch một cái.
Thiệu Lục lên tiếng: “Điện hạ, thần cho người đứng ở xa bảo vệ.”
Thiệu Lục và Thừa Ảnh thi lễ xin cáo lui. Trong đêm tối không thể nhìn rõ nét mặt của Thừa Ảnh, nhưng Hàm Quang cảm nhận được bước chân của huynh ấy chậm chạp hơn so với trước đây.
Trên cây cầu kiều chỉ còn lại Hoắc Thần và Hàm Quang. Hoắc Thần cũng giống như Thừa Ảnh, chống tay lên lan can rồi nhướn người ngồi lên.
Hàm Quang đứng im một bên, lòng thầm nghĩ không biết hắn sẽ nói gì với mình đây?
Gió xuân phớt qua, nhẹ tung tà áo của Hàm Quang. Thanh kiếm hoa đào trong tay Hàm Quang dinh dính mồ hôi của nàng.
Hoắc Thần lên tiếng: “Khi ta còn nhỏ, bên cạnh từng có một người có tâm tư vô cùng lương thiện. Có một hôm, có một con chim diều hâu bắt con chim sẻ. Nàng liền kêu người bắn diều hâu cứu chim sẻ, bị ta ngăn cản. Nàng đã giận ta ba ngày, không chịu giúp ta chép sách. Ta nói với nàng, nàng cứu chim sẻ một mạng, nhưng lại hại diều hâu một mạng, lẽ nào mạng của diều hâu không phải là mạng sao? Nàng đáp, chim sẻ nhỏ bé đáng thương. Ta hỏi ngược lại nàng, vậy đám diều hâu con đang gào khóc đòi ăn trong tổ thì sao, cũng không đáng thương ư? Nàng không trả lời được.”
Hàm Quang chợt ngẩn ra, cảm thấy chuyện này sao lại quen thuộc đến vậy, giống như bản thân đã từng trải qua.
“Trên thế giới này, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, chính là đạo lý mãi mãi bất biến. Nếu một mực thiện lương, không chỉ bản thân khó bảo toàn, càng khỏi nói đến chuyện bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ. Nếu nàng có công phu giỏi như bây giờ từ sớm, thì có lẽ ngày đó, bên ngoài thành Kinh Phong, mẫu thân nàng đã không đến mức phải nhảy xuống núi mà chết.”
Hàm Quang đau xót trong lòng, khẽ giọng đáp: “Điện hạ nói phải.”
Hoắc Thần lại nói: “Nàng đến đây.”
Hàm Quang bước tới trước hai bước.
“Qua đây.”
Hàm Quang vẫn bất chấp đến gần thêm một chút.
“Lại gần chút nữa.”
Hàm Quang thầm cảm thấy bất an, nhưng vẫn phải làm theo. Nàng tiến lên trước chút nữa, sắp chạm vào gối của hắn. Hắn ngồi trên thành cầu, nên cao hơn nàng nửa người.
Hoắc Thần khẽ cười: “Không phải nàng muốn cách ta càng xa càng tốt sao? Ta lại càng muốn gần nàng hơn.”
Hàm Quang biết câu nói kia đã lọt vào tai hắn, tim đập thình thịch liên hồi, vội giải thích: “Hàm Quang xàm ngôn nói bậy, điện hạ thứ tội.”
Hoắc Thần trầm mặc trong giây lát, lại nói: “Ta nói những lời này với nàng, chỉ là muốn nàng hiểu rằng. Mưu quyền tính kế không phải tất cả đều để hại người, mà là để tự bảo vệ bản thân.”
Hàm Quang im lặng không nói, mơ hồ cảm thấy một tia bất an.
Bỗng dưng, hắn nâng tay lên đặt lên bả vai của nàng. Hàm Quang nhất thời căng thẳng, giống như chú mèo con xù lông lên vậy.
Hoắc Thần nhẹ giọng nói: “Hàm Quang, ta sẽ không tính kế với nàng.” Sau đó, hắn dùng lực kéo, giống như muốn ôm lấy nàng.
Hàm Quang chỉ đưa tay đẩy theo bản năng.
Hoắc Thần không tránh, cơ thể nghiêng về sau, nháy mắt sẽ rớt xuống cầu.
Hàm Quang kinh hãi, lập tức vươn tay ôm lấy eo hắn. Nhưng nàng không ngờ hắn lại nặng như vậy, mặc dù nàng đã ôm thắt lưng của hắn như vậy, nhưng không cách nào kéo hắn trở lại. Trong chớp mắt, hắn đã ngã ra sau, Hàm Quang vừa hoảng lại vừa vội, càng dùng sức ôm chặt lấy hắn. Nàng dùng sức toàn thân, ngực nàng dán chặt phía trên phần bụng của hắn. Trong tình thế cấp bách, nàng đã không còn biết ngượng ngùng là chi.
“Đây là nàng ôm ta trước nha.” Hoắc Thần bỗng nhiên mỉm cười, sau đó cơ thể hướng về phía trước, ôm Hàm Quang vào lòng.
Lúc này, Hàm Quang mới biết là hắn cố ý, vừa bực bội lại vừa xấu hổ, xoay người bỏ đi.
Hoắc Thần ở sau lưng nàng cười nói: “Ta đã cho nàng đi sao?”
Hàm Quang rất bực mình nhưng cũng đành chịu, không thể làm khác hơn là dừng bước. Cho dù hắn có nói đùa, nàng cũng không thể không nghe theo.
Hoắc Thần đi về trước, nắm lấy tay nàng, nói: “Dám ở trước mặt ta phẩy tay áo bỏ đi, cũng chỉ có một mình nàng.”
Hàm Quang cực kỳ khó chịu, nhưng lại không dám gạt tay hắn ra. Nàng âm thầm phỉ báng hắn trong lòng. Hắn ỷ mình là thái tử, liền nghiễm nhiên chiếm tiện nghi của nàng.
Tới nơi đóng quân, Hoắc Thần về doanh trướng nghỉ ngơi.
Hàm Quang thở phào nhẹ nhõm, cũng trở về doanh trướng của mình. Nàng đang định đánh một giấc ngon thì chợt thấy trên màn trướng có in một bóng người, liền cất giọng hỏi: “Ai đó?”
“Là huynh, muội ngủ chưa?”
Hàm Quang nghe thấy giọng của Thừa Ảnh, liền nói: “Huynh vào đi.”
Thừa Ảnh đi vào, vẻ mặt có phần bứt rứt, băn khoăn.
“Có chuyện gì sao?” Hàm Quang khoanh chân ngồi xuống đất, ngửa đầu nhìn hắn. Một đôi mắt đen long lanh, như hai hột nhãn đem láy, tinh khôi ngây thơ.
Thừa Ảnh cũng ngồi xuống, ánh mắt vừa nhìn Hàm Quang lại bất giác quay đi. Ánh mắt nàng càng thuần khiết như nước, thì hắn càng không thể mở lời.
Một câu nói đã ở trong lòng bao năm nay, giống như hạt cát trong ngọc trai, thiên trường địa cửu tôi luyện thành hạt ngọc. Trải qua bao khó khăn lòng vẫn không oán không hận. Câu hỏi đã vô số lần bật đến bên môi, nhưng cuối cùng lại vì ánh mắt của nàng mà nuốt lại vào trong. Nhưng vừa rồi, khi nghe Hoắc Thần nói câu kia, hắn cuối cùng đã không nhịn được nữa.
Hàm Quang thấy hắn muốn nói lại thôi, ngạc nhiên hỏi: “Ca, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thừa Ảnh nhỏ giọng hỏi: “Đầu gỗ là ai?”
Hàm Quang mỉm cười, đáp: “Muội cũng không biết là ai.”
Thừa Ảnh ngẩn người, nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu.
Hàm Quang liền kể chuyện Hoắc Thần muốn lấy nàng làm lương đệ, rồi chuyện nàng tìm cớ từ chối cho Thừa Ảnh nghe.
Sau khi nàng kể xong, sắc mặt Thừa Ảnh liền thay đổi đôi chút. Cuối cùng, hắn cũng nói một câu: “Sao muội không nói đó là huynh.”
Ánh sáng trong trướng mờ nhạt, nhưng vẫn chiếu rõ khuôn mặt anh tuấn hơi ửng hồng của Thừa Ảnh, cùng đôi mắt sáng như sao mai. Giống như vừa rồi hắn đã dùng tất cả sức mạnh hợp lại, mới có thể phát ra câu hỏi đó. Sau khi hỏi xong, ánh mắt hắn liền dời đi không dám nhìn thẳng vào nàng. Bộ dạng luống cuống có thể bỏ chạy trốn đi bất cứ lúc nào.
Hàm Quang giật mình, cúi mắt xuống. Tâm tư của hắn, nàng sao không biết chứ, nhưng nàng không thể không làm bộ không biết.
“Ca, từ cái đêm ngoài thành Kinh Phong đó, ngoài cha muội ra thì huynh là người thân thiết nhất quan trọng nhất đối với muội. Muội không muốn liên lụy đến huynh. Huống hồ, huynh đã có hôn ước được định sẵn ở kinh thành, mặc dù đã xa cách bảy năm không có thư từ liên lạc, lại không biết Liễu tỷ tỷ có còn đợi huynh hay không.”
Tâm trạng Thừa Ảnh chợt nặng nề hơn. Liễu Tương Quân, hắn đã không còn nhớ rõ diện mạo của nàng ấy. Hắn chỉ nhớ nàng ta nhỏ hơn hắn hai tuổi, năm nay đã tròn hai mươi. Có lẽ, nàng ta đã sớm làm vợ người ta được mấy năm rồi. Nhân duyên do cha mẹ hai bên đã định ra khi hắn sáu tuổi này, còn có thể duy trì sao? Hắn nghĩ ít có khả năng.
Hàm Quang dịu dàng nói: “Ca, mai còn phải đi sớm, huynh về nghỉ ngơi đi.”
Thừa Ảnh đứng dậy, ra khỏi lều.
Hàm Quang ôm gối ngồi thừ trên chiếu, lòng suy nghĩ miên man. Đột nhiên, trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ, lập tức cả kinh. Nàng đứng phắt dậy…
Nàng lập tức vội vàng ra khỏi doanh trướng. Nơi trú quân một mảnh vắng lặng, cách đó không xa có đội quân sĩ tuần tra ban đêm đi qua đi lại. Hàm Quang bước nhanh đến bên cạnh trướng của Tiền Sâm.
“Tiền công tử, ta là Ngu Hàm Quang, muốn thỉnh giáo công tử một việc.”
Bên trong truyền ra tiếng động hơi hoảng loạn của Tiền Sâm.
“Ngu tiểu thư, xin đợi một lát.”
Hàm Quang chỉ đợi trong giây lát, Tiền Sâm vén rèm lên, ngại ngùng cười nói: “Ngu tiểu thư, mời vào.”
Hàm Quang khom lưng đi vào trong trướng, liền thấy hộp thuốc trị thương mà mình đưa đang được đặt ở một bên. Nói vậy, vừa rồi hắn đang thoa thuốc.
“Ngày mai Tiền công tử có thể mặc nhiều quần hơn.”
Tiền Sâm liền đỏ mặt xấu hổ.
Hàm Quang nói chuyện vô tâm, không cảm thấy câu vừa rồi có gì không ổn. Nhưng khi thấy hắn ngượng ngùng như thế, nhất thời cũng cảm thấy ngượng ngùng theo.
“Tiền công tử, trước đây công tử có ở kinh thành không?”
“Có, khi phụ thân nhậm chức Thứ sử Khánh Châu mới dọn đến ở Khánh Châu.”
“Thương triều ta xưa nay trọng võ, con trai của vương công đại thần trong triều hầu như đều tập võ từ nhỏ. Lúc công tử còn ở kinh thành, chưa từng tập võ sao?”
Tiền Sâm hơi đỏ mặt, “Thật hổ thẹn, tại hạ học tại Quốc tử giám, chưa từng học võ.”
Hàm Quang chần chờ giây lát, sau lại hỏi: “Thái tử điện hạ công phu rất tốt, công tử có biết người học ở đâu không?”
“Là thái phó của Thái tử, Dương đại nhân.”
Hàm Quang khẽ thở phào nhẹ nhõm, hẳn là không phải là hắn.
Hàm Quang ừ một tiếng, đứng dậy: “Làm phiền công tử rồi.”
“Không sao, không sao.”
Tiền Sâm tiễn Hàm Quang ra khỏi trướng. Hàm Quang mới đi được vài bước, liền thấy Thiệu Lục đang canh giữ bên ngoài trướng của Hoắc Thần, đang chấp tay nhìn về phía nàng.
Hàm Quang khẽ cười: “Thiệu công công.”
Thiệu Lục hừ một cái, bước mấy bước đến trước mặt Hàm Quang.
“Đã khuya thế này sao Ngu cô nương còn chưa đi ngủ, lại đi dạo lung tung?”
Hàm Quang cố gắng nín nhịn không nổi giận với hắn, chỉ nói một câu: “Thiệu công công vất vả rồi.” Nói xong nàng liền cất bước đi, mới đi được vài bước, nàng lại quay lại.
“Thiệu công công, ta có một món đồ, vì kiến thức hạn hẹp nên không đánh giá được, muốn mời công công nhìn qua, xem thử thứ đó có phải bảo bối hay không.”
Không ngờ Thiệu Lục lại đồng ý.
Hàm Quang cầm thanh đao Vân Thư bên thắt lưng xuống, lấy tua ngọc đưa cho Thiệu Lục xem.
Thiệu Lục cầm miếng ngọc soi dưới ánh đèn, nhìn một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“Ngươi có thứ này ở đâu?”
Hết chương 13